Chương 2082

Trần Ngư ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, hai chân thon dài trắng nõn tới lóa mắt ở trong đêm tối gác lên nhau, nói: “Lòng người thật đúng là khó dò, nếu lần này anh ở nước Mỹ bên kia chậm trễ thêm hai ba ngày nữa thôi thì hơn phân nửa tôi thật sự sẽ bị Đồ Tể mang ra rao bán, đến lúc đó thì bản thân chết như thế nào cũng không biết được.”

“Đồ Tể từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh ta lừa ngươi gạt nên tâm tư nhiều là chuyện bình thường, có tôi ở đây thì có thể đè đầu ông ta, cô cứ yên tâm đi.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Anh có thể vì Lục Chiến Long mà làm ra được những chuyện như này, tôi cũng không nghi ngờ gì nhân phẩm của anh cả.” Trần Ngư mỉm cười nói: “Tuy rằng anh làm như vậy đúng là rất ngu ngốc.”

“Có một số việc biết là ngu ngốc nhưng chung quy lại thì cũng phải có người đi làm, chẳng sợ biết rõ sau khi làm rồi thì không nhất định có thể thành công.”

“Nếu tôi không đứng ra mà lựa chọn im lặng thì chính nghĩa nhất định sẽ bị mai một, tâm thái của rất nhiều người cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.”

“Tôi đứng ra là muốn nói cho những người đó biết rằng trên thế giới này vẫn còn nhiệt huyết, vẫn còn hiệp khí mà không chỉ có cẩu thả và lợi ích.”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau một lúc lâu mới nói ra được mấy lời thấm thía như vậy.

Hắn vừa quay đầu thì phát hiện Trần Ngư đang nâng tay chống cằm, rất có hứng thú đánh giá chính mình.

“Cô nhìn cái gì?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi.

“Hiện tại tôi nguyện ý miễn cưỡng thừa nhận anh như vậy có một chút đẹp trai rồi đấy.” Trần Ngư cười nói.

Tề Đẳng Nhàn cảnh giác trong nháy mắt, nói: “Cô muốn ngủ lão tử?!”

Trần Ngư sửng sốt, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống, sau đó cười ha ha nói: “Tôi thừa nhận anh là một người đàn ông rất có khí phách, rất có hiệp khí, nhưng anh cũng đừng quá tự luyến như vậy có được hay không? Hiện tại tôi chỉ là thưởng thức anh mà thôi, chứ không phải muốn ngủ anh.”

Chỉ là lúc nói mấy lời này thì tim của Trần Ngư không nhịn được mà gia tốc đập nhanh vài nhịp.

Lúc trước đúng thật là cô chỉ tùy tiện chơi bời ái muội giữa những người trưởng thành với nhau mà thôi, nhưng sau khi nhìn thấy khí phách của Tề Đẳng Nhàn lúc vượt vạn dặm giết người chém đầu thì cũng khó tránh khỏi vì thế mà có cảm giác động tâm.

Thính lực của Tề Đẳng Nhàn rất nhạy bén, huống chi là trong môi trường yên tĩnh vào ban đêm.

Hắn chợt nghe được tiếng tim đập dồn dập của Trần Ngư, tốc độ máu chảy nhanh, nói: “Cô đang nói dối, tôi nghe được tiếng tim đập nhanh của cô.”

Trần Ngư cười nói: “Cũng giống như khi anh nhìn tôi thôi! Anh cho là chỉ có đàn ông mới thích nhìn phụ nữ xinh sao? Phụ nữ không thích nhìn trai đẹp à?

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này, hắn vừa lòng gật đầu, nói: “Cuối cùng cô cũng thừa nhận tôi đẹp trai, tôi rất hài lòng!”

Trần Ngư nói: “Anh là người đầu tiên khiến tôi cảm phục, còn là người đàn ông khiến tôi khâm phục, khí phách của anh không ai trên thế giới này có thể so sánh được.”

Tề Đẳng Nhàn cảm giác cái mũi của mình đã vểnh lên tận trời xanh, được Trần Ngư khen ngợi, quả thật còn hưng phấn hơn được Ngọc Tiểu Long khen ngợi vài phần.

Trần Ngư vừa nói vừa khe khẽ ngọ nguậy ngón chân, ngón chân trong suốt như pha lê tựa như vỏ sò bện, nhìn cũng rất vui tai vui mắt.

“Cô cũng là người phụ nữ khiến mọi người phải lòng chỉ bằng vẻ ngoài của mình.” Tề Đẳng Nhàn cũng có qua có lại nói sự thật. Sau đó, con ngươi trong bóng đêm của hắn chuyển sang màu xanh lục, không chút che giấu đánh giá hai gò má non mịn còn mang theo bọt nước của Trần Ngư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện