Bọn họ xem nàng là cái gì? Cầm cơ? Ca nữ?
Chỉ vì nàng nước mất nhà tan, chỉ có thể ở địch quốc tham sống sợ chết, khiến
bọn họ không kiêng nể gìmà làm nhục nàng như vậy sao? !
Cảm giác đau đớn mãnh liệt giày vò trong lòng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, ánh
mắt thanh vắng nhuốm vài phần thống khổ, nàng nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàng
dựa sát vào lưng vị đế vương kia, đứng thẳng lưng, môi nở nụ cười lạnh lùng
yếu ớt không hợp với tuổi thật: “Nương Nương muốn ta làm cái gì, không ngại
nói thẳng.”
Uyển phi giật mình, bị khí thế như vậy làm hơi chút kinh sợ, nhưng vẫn là cười một tiếng, phân phó người hầu: “Mang đàn của ta lại đây.”
Trong đại điện thanh vắng, có tiếng người hầu ngoan ngoãn đáp lại.
Chỉ chốc lát, đàn đã được mang lên.
Mặt đàn màu nâu, dây dàn được kéo căng, phong vị cổ xưa, đẹp và tĩnh mịch
vô cùng.
Lạc Cơ Nhi đảo mắt nhìn cây đàn quý giá kia, thoáng bừng tỉnh, liền cảm thấy
cơn nóng rực dưới bụng càng thêm chút kịch liệt, giống như đang thúc giục
độc dược phát tác, sắc mặt nàng hơi trắng bệch, chỉ hy vọng như vậy có thể
sớm một chút chấm dứt việc làm khó dễ này, nàng không muốn, cũng không
thể, ở trong hoàng cung lại bị người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của
mình.
Mặc Húc nheo mắt đánh giá nàng, trong lòng như có một mảnh cỏ lau yên tĩnh
mơn trớn, dần dần sa vào thân ảnh thanh tĩnh đẹp đẽ kia .
“Đàn khúc nào cũng được, Hoàng Thượng mệt, cần tĩnh tâm…” Bẻ lại cổ áo
cho đế vương, Uyển phi ôn nhu cười nhạt, muốn hấp dẫn ánh mắt của đế
vương, nhưng thấy chỉ phí công, cổ tay mảnh khảnh có chút xấu hổ ngưng lại ở
giữa không trung.
Hít một hơi thật sâu, che giấu đi ngọn lửa hơi đau đớn ở dưới bụng, Lạc Cơ
Nhi lãnh đạm nói: “Được.”
Sắn tay áo thuần trắng lên đến khuỷu tay, để lộ ngón tay trắng nõn tinh tế, nàng
chậm rãi ngồi xuống, lọn tóc đen phất phơ lượn lờ trên dây đàn, toàn bộ người
tựa như tiên nữ trong nắng sớm. Nàng chăm chú, ngón tay mơn trớn dây đàn,
dùng ngón út nhẹ nhàng gảy một cái, dây đàn phát ra tiếng vang trầm thấp
thanh u, tức thì vang vọng khắp nơi.
Đôi bàn tay như lay động tiếng lòng, tiếng đàn kia ngân vang, kéo dài, thoang
thoảng tỏa ra nỗi đau thương, nhưng ở bên trong đau thương lại có hương vị
không nói rõ được, như là bi tráng, hoặc như là kháng cự, đôi mắt trong suốt
kia của nàng, khiến người ta không thể rời mắt…
Đại điện yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn.
Lạc Cơ Nhi đàn đến độ thất thần, nàng bỗng nhiên nhớ tới thời gian đã đánh
mất, mọi thứ ở Đằng An, nàng mười tuổi bướng bỉnh lại yếu đuối, không nỡ
đánh đàn làm thương ngón tay luôn lười biếng, thường nghịch ngợm khiến phụ
hoàng nhíu mày, chỉ cần nàng ngon ngọt cầu xin, mày phụ hoàng liền giãn ra,
sang sảng cười to, ôm lấy cả người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, kết quả, vẫn
là học đàn, đơn giản bởi vì Đằng An là nơi của âm luật, đây là môn học tu thân
của nữ nhi Đằng An…
Hài đồng mười tuổi, đầu ngón tay trắng nõn…
Nàng không nhớ rõ lắm, các nhạc sĩ tránh ở ngoài cửa, nghe lén tiếng đàn kia,
nghe đến ngây ngốc, cũng không chịu hồi cung…
Trong lồng ngực như là bị cái gì bóp nghẹt, nổi lên một chút ghen tị, dây đàn
trước mắt nàng có chút mơ hồ, nhưng rõ ràng đây là hậu cung của Lạc Anh
Quốc, nước mắt sinh sôi chỉ có thể bị bức trở về, nàng chỉ đem đau thương
ngân nga trong tiếng đàn, làm một hồi mộng u oán đi…
Mặc Húc không nói lời nào, lãnh đạm tĩnh tọa trên nhuyễn tháp.
Nữ tử ngây ngô kia hơi có vẻ non nớt, gương mặt nhìn nghiêng che kín một
tầng ánh sáng lãnh đạm, hắn chính là xem, liền cảm ứng được sự đau thương
của nàng, sâu sắc mãnh liệt. Hắn muốn bắt giữ ánh mắt của nàng, nhưng phát
hiện mắt nàng cụp xuống, không nhìn bất cứ người nào, ngón tay hắn hơi chút
khẩn trương, đáy lòng liền dấy lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt không cam
lòng…
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, tùy tiện vứt ngoại bào xuống nhuyễn tháp, đi về phía
nàng.
Uyển phi kinh hãi, đưa tay tiếp lấy y bào, khẽ gọi: “Hoàng Thượng…”
Hắn không dừng bước.
Uyển phi có chút hoảng hốt nhìn phía hắn đi đến, lòng bất giác trở nên căng
thẳng, buông y bào kia ra, cũng từ nhuyễn tháp đứng dậy.
Lẳng lặng đi tới phía trước đàn, hắn chuyên chú nhìn dáng vẻ của nàng, tỏa ra
khí tức đế vương.
Bỗng nhiên, tiếng đàn bắt đầu dồn dập.
Giống như một âm điệu được cất cao, bỗng nhiên lao vào giữa không trung,
dây đàn níu lòng người, đầu ngón tay nàng khẽ động, dây đàn kia phát ra tiếng
vang sâu sắc, như khóc như oán, cao vút trộn lẫn trầm thấp, giống như bị bức
ra từ trong lòng, khiến người ta toàn thân máu đều sôi trào dâng lên.
“Từ khúc này…tên gọi là gì?”
Đôi môi hắn không nhịn được khẽ mở, hỏi.
Ngón tay Lạc Cơ Nhi không ngừng lại, cặp mắt mông lung ướt át bị hàng mi
dài che phủ, một lúc lâu, nàng mới đáp: “Quốc Thương”
Quốc trong vong quốc, Thương trong thương cung.
Từ khúc này, tên là Quốc Thương.
Mặc Húc nhíu mày, còn Uyển phi phía sau sắc mặt bỗng thay đổi, tức giận trách
móc một tiếng: “Lớn mật!!”
Dám ở trong hậu cung đàn loại khúc này, điếu tang vong quốc, bi thương rơi
nước mắt, quả thực là khi quân đại tội vũ nhục hoàng thất!
Tay nàng, vẫn không ngừng như trước.
Đầu ngón tay bắt đầu đau, đơn giản là dùng sức quá mức, nàng đem đầy bi
thương phẫn nộ trút xuống dây đàn… Bọn họ hy vọng nàng có thể đàn cái gì?
Tiếng oanh ca tiếng yến hót hay là nhi nữ tình trường? Nhưng mà giờ phút này
trong lòng nàng, chỉ có hận, chỉ có bi, cũng có sự phản kháng vô lực, đau lòng
cùng bất đắc dĩ…
Đủ rồi, ngươi dừng lại cho Bản cung!” Uyển phi lớn tiếng quát tháo, sắc mặt
trắng bệch——
Trong cung điện của nàng truyền ra loại tiếng đàn này, hơn nữa là nàng bảo
nàng ta đàn tùy ý, nếu thật sự bôi nhọ tôn nghiêm hoàng thất, chính nàng cũng
khó thoát khỏi liên can…
“Tinh——!” Một tiếng cuối cùng vang lên, tiếng đàn bỗng im bặt! !
Ngón tay đau xót, Lạc Cơ Nhi giật mình, hoảng hốt nhìn thấy một dây đàn bị
đứt, dây đàn kéo căng bắn vào ngón tay, lưu lại một vết tơ đỏ…
Âm cuối tiếng đàn quanh quẩn vang vọng, thật lâu không thể tiêu tán được…
Trong lòng Uyển phi cực kỳ rối loạn, có chút kinh hãi nhìn lưng vị đế vương đột
nhiên trở nên lạnh lùng cứng đơ, cuống quít quỳ xuống: “Hoàng Thượng bớt
giận! Là tiểu nô này không hiểu quy củ, nô tì không biết nàng sẽ đàn ra khúc
như vậy, vũ nhục hoàng thất, mong Hoàng Thượng trách phạt!”
Cặp mắt thâm sâu, càng trầm ngâm hơn, nhưng là ôn nhu như nước nhìn thẳng
vào cô gái xinh đẹp thanh tĩnh như tuyết ở trước đàn kia, không nói được lời
nào.
Như là bị giọng nói sắc nhọn đâm đến, Lạc Cơ Nhi lãnh đạm hướng phi tử quỳ
trên mặt đất liếc mắt một cái, đang muốn đứng lên, đột nhiên, dưới bụng truyền
đến một trận đau giống như xé rách!
“A —— ” Đau đớn đột ngột khiến nàng lên tiếng kêu nhỏ, chân đứng lâu không
được, một tay chống xuống đàn, dây đàn phát ra tiếng vang nặng nề…
Đau…
Cơn đau giống như bị ai xé rách, nháy mắt xâm chiếm bụng của nàng…
Lạc Cơ Nhi sắc mặt trắng bệch bưng kín chỗ đau, cắn chặt cánh môi, rốt cuộc
thân thể cũng chống đỡ không nổi, chậm rãi trượt xuống dưới…
Chỉ vì nàng nước mất nhà tan, chỉ có thể ở địch quốc tham sống sợ chết, khiến
bọn họ không kiêng nể gìmà làm nhục nàng như vậy sao? !
Cảm giác đau đớn mãnh liệt giày vò trong lòng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, ánh
mắt thanh vắng nhuốm vài phần thống khổ, nàng nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàng
dựa sát vào lưng vị đế vương kia, đứng thẳng lưng, môi nở nụ cười lạnh lùng
yếu ớt không hợp với tuổi thật: “Nương Nương muốn ta làm cái gì, không ngại
nói thẳng.”
Uyển phi giật mình, bị khí thế như vậy làm hơi chút kinh sợ, nhưng vẫn là cười một tiếng, phân phó người hầu: “Mang đàn của ta lại đây.”
Trong đại điện thanh vắng, có tiếng người hầu ngoan ngoãn đáp lại.
Chỉ chốc lát, đàn đã được mang lên.
Mặt đàn màu nâu, dây dàn được kéo căng, phong vị cổ xưa, đẹp và tĩnh mịch
vô cùng.
Lạc Cơ Nhi đảo mắt nhìn cây đàn quý giá kia, thoáng bừng tỉnh, liền cảm thấy
cơn nóng rực dưới bụng càng thêm chút kịch liệt, giống như đang thúc giục
độc dược phát tác, sắc mặt nàng hơi trắng bệch, chỉ hy vọng như vậy có thể
sớm một chút chấm dứt việc làm khó dễ này, nàng không muốn, cũng không
thể, ở trong hoàng cung lại bị người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của
mình.
Mặc Húc nheo mắt đánh giá nàng, trong lòng như có một mảnh cỏ lau yên tĩnh
mơn trớn, dần dần sa vào thân ảnh thanh tĩnh đẹp đẽ kia .
“Đàn khúc nào cũng được, Hoàng Thượng mệt, cần tĩnh tâm…” Bẻ lại cổ áo
cho đế vương, Uyển phi ôn nhu cười nhạt, muốn hấp dẫn ánh mắt của đế
vương, nhưng thấy chỉ phí công, cổ tay mảnh khảnh có chút xấu hổ ngưng lại ở
giữa không trung.
Hít một hơi thật sâu, che giấu đi ngọn lửa hơi đau đớn ở dưới bụng, Lạc Cơ
Nhi lãnh đạm nói: “Được.”
Sắn tay áo thuần trắng lên đến khuỷu tay, để lộ ngón tay trắng nõn tinh tế, nàng
chậm rãi ngồi xuống, lọn tóc đen phất phơ lượn lờ trên dây đàn, toàn bộ người
tựa như tiên nữ trong nắng sớm. Nàng chăm chú, ngón tay mơn trớn dây đàn,
dùng ngón út nhẹ nhàng gảy một cái, dây đàn phát ra tiếng vang trầm thấp
thanh u, tức thì vang vọng khắp nơi.
Đôi bàn tay như lay động tiếng lòng, tiếng đàn kia ngân vang, kéo dài, thoang
thoảng tỏa ra nỗi đau thương, nhưng ở bên trong đau thương lại có hương vị
không nói rõ được, như là bi tráng, hoặc như là kháng cự, đôi mắt trong suốt
kia của nàng, khiến người ta không thể rời mắt…
Đại điện yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn.
Lạc Cơ Nhi đàn đến độ thất thần, nàng bỗng nhiên nhớ tới thời gian đã đánh
mất, mọi thứ ở Đằng An, nàng mười tuổi bướng bỉnh lại yếu đuối, không nỡ
đánh đàn làm thương ngón tay luôn lười biếng, thường nghịch ngợm khiến phụ
hoàng nhíu mày, chỉ cần nàng ngon ngọt cầu xin, mày phụ hoàng liền giãn ra,
sang sảng cười to, ôm lấy cả người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, kết quả, vẫn
là học đàn, đơn giản bởi vì Đằng An là nơi của âm luật, đây là môn học tu thân
của nữ nhi Đằng An…
Hài đồng mười tuổi, đầu ngón tay trắng nõn…
Nàng không nhớ rõ lắm, các nhạc sĩ tránh ở ngoài cửa, nghe lén tiếng đàn kia,
nghe đến ngây ngốc, cũng không chịu hồi cung…
Trong lồng ngực như là bị cái gì bóp nghẹt, nổi lên một chút ghen tị, dây đàn
trước mắt nàng có chút mơ hồ, nhưng rõ ràng đây là hậu cung của Lạc Anh
Quốc, nước mắt sinh sôi chỉ có thể bị bức trở về, nàng chỉ đem đau thương
ngân nga trong tiếng đàn, làm một hồi mộng u oán đi…
Mặc Húc không nói lời nào, lãnh đạm tĩnh tọa trên nhuyễn tháp.
Nữ tử ngây ngô kia hơi có vẻ non nớt, gương mặt nhìn nghiêng che kín một
tầng ánh sáng lãnh đạm, hắn chính là xem, liền cảm ứng được sự đau thương
của nàng, sâu sắc mãnh liệt. Hắn muốn bắt giữ ánh mắt của nàng, nhưng phát
hiện mắt nàng cụp xuống, không nhìn bất cứ người nào, ngón tay hắn hơi chút
khẩn trương, đáy lòng liền dấy lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt không cam
lòng…
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, tùy tiện vứt ngoại bào xuống nhuyễn tháp, đi về phía
nàng.
Uyển phi kinh hãi, đưa tay tiếp lấy y bào, khẽ gọi: “Hoàng Thượng…”
Hắn không dừng bước.
Uyển phi có chút hoảng hốt nhìn phía hắn đi đến, lòng bất giác trở nên căng
thẳng, buông y bào kia ra, cũng từ nhuyễn tháp đứng dậy.
Lẳng lặng đi tới phía trước đàn, hắn chuyên chú nhìn dáng vẻ của nàng, tỏa ra
khí tức đế vương.
Bỗng nhiên, tiếng đàn bắt đầu dồn dập.
Giống như một âm điệu được cất cao, bỗng nhiên lao vào giữa không trung,
dây đàn níu lòng người, đầu ngón tay nàng khẽ động, dây đàn kia phát ra tiếng
vang sâu sắc, như khóc như oán, cao vút trộn lẫn trầm thấp, giống như bị bức
ra từ trong lòng, khiến người ta toàn thân máu đều sôi trào dâng lên.
“Từ khúc này…tên gọi là gì?”
Đôi môi hắn không nhịn được khẽ mở, hỏi.
Ngón tay Lạc Cơ Nhi không ngừng lại, cặp mắt mông lung ướt át bị hàng mi
dài che phủ, một lúc lâu, nàng mới đáp: “Quốc Thương”
Quốc trong vong quốc, Thương trong thương cung.
Từ khúc này, tên là Quốc Thương.
Mặc Húc nhíu mày, còn Uyển phi phía sau sắc mặt bỗng thay đổi, tức giận trách
móc một tiếng: “Lớn mật!!”
Dám ở trong hậu cung đàn loại khúc này, điếu tang vong quốc, bi thương rơi
nước mắt, quả thực là khi quân đại tội vũ nhục hoàng thất!
Tay nàng, vẫn không ngừng như trước.
Đầu ngón tay bắt đầu đau, đơn giản là dùng sức quá mức, nàng đem đầy bi
thương phẫn nộ trút xuống dây đàn… Bọn họ hy vọng nàng có thể đàn cái gì?
Tiếng oanh ca tiếng yến hót hay là nhi nữ tình trường? Nhưng mà giờ phút này
trong lòng nàng, chỉ có hận, chỉ có bi, cũng có sự phản kháng vô lực, đau lòng
cùng bất đắc dĩ…
Đủ rồi, ngươi dừng lại cho Bản cung!” Uyển phi lớn tiếng quát tháo, sắc mặt
trắng bệch——
Trong cung điện của nàng truyền ra loại tiếng đàn này, hơn nữa là nàng bảo
nàng ta đàn tùy ý, nếu thật sự bôi nhọ tôn nghiêm hoàng thất, chính nàng cũng
khó thoát khỏi liên can…
“Tinh——!” Một tiếng cuối cùng vang lên, tiếng đàn bỗng im bặt! !
Ngón tay đau xót, Lạc Cơ Nhi giật mình, hoảng hốt nhìn thấy một dây đàn bị
đứt, dây đàn kéo căng bắn vào ngón tay, lưu lại một vết tơ đỏ…
Âm cuối tiếng đàn quanh quẩn vang vọng, thật lâu không thể tiêu tán được…
Trong lòng Uyển phi cực kỳ rối loạn, có chút kinh hãi nhìn lưng vị đế vương đột
nhiên trở nên lạnh lùng cứng đơ, cuống quít quỳ xuống: “Hoàng Thượng bớt
giận! Là tiểu nô này không hiểu quy củ, nô tì không biết nàng sẽ đàn ra khúc
như vậy, vũ nhục hoàng thất, mong Hoàng Thượng trách phạt!”
Cặp mắt thâm sâu, càng trầm ngâm hơn, nhưng là ôn nhu như nước nhìn thẳng
vào cô gái xinh đẹp thanh tĩnh như tuyết ở trước đàn kia, không nói được lời
nào.
Như là bị giọng nói sắc nhọn đâm đến, Lạc Cơ Nhi lãnh đạm hướng phi tử quỳ
trên mặt đất liếc mắt một cái, đang muốn đứng lên, đột nhiên, dưới bụng truyền
đến một trận đau giống như xé rách!
“A —— ” Đau đớn đột ngột khiến nàng lên tiếng kêu nhỏ, chân đứng lâu không
được, một tay chống xuống đàn, dây đàn phát ra tiếng vang nặng nề…
Đau…
Cơn đau giống như bị ai xé rách, nháy mắt xâm chiếm bụng của nàng…
Lạc Cơ Nhi sắc mặt trắng bệch bưng kín chỗ đau, cắn chặt cánh môi, rốt cuộc
thân thể cũng chống đỡ không nổi, chậm rãi trượt xuống dưới…
Danh sách chương