Bọn họ xem nàng là cái gì? Cầm cơ? Ca nữ?
Chỉ vì nàng nước mất nhà tan, chỉ có thể ở địch quốc tham sống sợ chết, khiến
bọn họ không kiêng nể gìmà làm nhục nàng như vậy sao? !
Cảm giác đau đớn mãnh liệt giày vò trong lòng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, ánh
mắt thanh vắng nhuốm vài phần thống khổ, nàng nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàng
dựa sát vào lưng vị đế vương kia, đứng thẳng lưng, môi nở nụ cười lạnh lùng
yếu ớt không hợp với tuổi thật: “Nương Nương muốn ta làm cái gì, không ngại
nói thẳng.”
Uyển phi giật mình, bị khí thế như vậy làm hơi chút kinh sợ, nhưng vẫn là cười
một tiếng, phân phó người hầu: “Mang đàn của ta lại đây.”
Trong đại điện thanh vắng, có tiếng người hầu ngoan ngoãn đáp lại.
Chỉ chốc lát, đàn đã được mang lên.
Mặt đàn màu nâu, dây dàn được kéo căng, phong vị cổ xưa, đẹp và tĩnh mịch
vô cùng.
Lạc Cơ Nhi đảo mắt nhìn cây đàn quý giá kia, thoáng bừng tỉnh, liền cảm thấy
cơn nóng rực dưới bụng càng thêm chút kịch liệt, giống như đang thúc giục độc dược phát tác, sắc mặt nàng hơi trắng bệch, chỉ hy vọng như vậy có thể
sớm một chút chấm dứt việc làm khó dễ này, nàng không muốn, cũng không
thể, ở trong hoàng cung lại bị người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của
mình.
Mặc Húc nheo mắt đánh giá nàng, trong lòng như có một mảnh cỏ lau yên tĩnh
mơn trớn, dần dần sa vào thân ảnh thanh tĩnh đẹp đẽ kia .
“Đàn khúc nào cũng được, Hoàng Thượng mệt, cần tĩnh tâm…” Bẻ lại cổ áo
cho đế vương, Uyển phi ôn nhu cười nhạt, muốn hấp dẫn ánh mắt của đế
vương, nhưng thấy chỉ phí công, cổ tay mảnh khảnh có chút xấu hổ ngưng lại ở
giữa không trung.
Hít một hơi thật sâu, che giấu đi ngọn lửa hơi đau đớn ở dưới bụng, Lạc Cơ
Nhi lãnh đạm nói: “Được.”
Sắn tay áo thuần trắng lên đến khuỷu tay, để lộ ngón tay trắng nõn tinh tế, nàng
chậm rãi ngồi xuống, lọn tóc đen phất phơ lượn lờ trên dây đàn, toàn bộ người
tựa như tiên nữ trong nắng sớm. Nàng chăm chú, ngón tay mơn trớn dây đàn,
dùng ngón út nhẹ nhàng gảy một cái, dây đàn phát ra tiếng vang trầm thấp
thanh u, tức thì vang vọng khắp nơi.
Đôi bàn tay như lay động tiếng lòng, tiếng đàn kia ngân vang, kéo dài, thoang
thoảng tỏa ra nỗi đau thương, nhưng ở bên trong đau thương lại có hương vị
không nói rõ được, như là bi tráng, hoặc như là kháng cự, đôi mắt trong suốt
kia của nàng, khiến người ta không thể rời mắt…
Đại điện yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn.
Lạc Cơ Nhi đàn đến độ thất thần, nàng bỗng nhiên nhớ tới thời gian đã đánh
mất, mọi thứ ở Đằng An, nàng mười tuổi bướng bỉnh lại yếu đuối, không nỡ
đánh đàn làm thương ngón tay luôn lười biếng, thường nghịch ngợm khiến phụ
hoàng nhíu mày, chỉ cần nàng ngon ngọt cầu xin, mày phụ hoàng liền giãn ra,
sang sảng cười to, ôm lấy cả người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, kết quả, vẫn
là học đàn, đơn giản bởi vì Đằng An là nơi của âm luật, đây là môn học tu thân
của nữ nhi Đằng An…
Hài đồng mười tuổi, đầu ngón tay trắng nõn…
Nàng không nhớ rõ lắm, các nhạc sĩ tránh ở ngoài cửa, nghe lén tiếng đàn kia,
nghe đến ngây ngốc, cũng không chịu hồi cung…
Trong lồng ngực như là bị cái gì bóp nghẹt, nổi lên một chút ghen tị, dây đàn
trước mắt nàng có chút mơ hồ, nhưng rõ ràng đây là hậu cung của Lạc Anh
Quốc, nước mắt sinh sôi chỉ có thể bị bức trở về, nàng chỉ đem đau thương
ngân nga trong tiếng đàn, làm một hồi mộng u oán đi…
Mặc Húc không nói lời nào, lãnh đạm tĩnh tọa trên nhuyễn tháp.
Nữ tử ngây ngô kia hơi có vẻ non nớt, gương mặt nhìn nghiêng che kín một
tầng ánh sáng lãnh đạm, hắn chính là xem, liền cảm ứng được sự đau thương
của nàng, sâu sắc mãnh liệt. Hắn muốn bắt giữ ánh mắt của nàng, nhưng phát
hiện mắt nàng cụp xuống, không nhìn bất cứ người nào, ngón tay hắn hơi chút
khẩn trương, đáy lòng liền dấy lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt không cam
lòng…
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, tùy tiện vứt ngoại bào xuống nhuyễn tháp, đi về phía
nàng.
Uyển phi kinh hãi, đưa tay tiếp lấy y bào, khẽ gọi: “Hoàng Thượng…”
Hắn không dừng bước.
Uyển phi có chút hoảng hốt nhìn phía hắn đi đến, lòng bất giác trở nên căng
thẳng, buông y bào kia ra, cũng từ nhuyễn tháp đứng dậy.
Nàng không muốn có quan hệ gì với hắn, trực giác nói cho nàng đây là một vị
đế vương nguy hiểm, ngay cả đụng chạm nàng cũng không muốn.
Mùi thơm ngát kia biến mất trong nháy mắt, chỉ lưu lại vài phần lạc trong
khoảng không.
Mặc Húc chăm chú nhìn nữ tử nhỏ xinh nhưng lãnh đạm kia, tay áo màu xanh
nhạt giữ mình khiến nàng càng thanh tịnh xinh đẹp hơn, mỗi một lần nhìn thấy
nàng thì nàng đều thảm hại như vậy, nhưng lúc này đây, sự lạnh lùng của nàng
lại khơi mào ham muốn chinh phục của hắn… Nàng dường như đã quên bộ
dạng chính mình giãy dụa khóc nức nở dưới thân hắn, nhưng mà, không sao
cả, hắn có đủ thời gian khiến nàng nhớ lại cảnh tượng ấy…
“Hoàng Thượng vừa mới hạ triều, nhất định là mệt mỏi, thần thiếp nơi này giúp
người giải tỏa một chút, được chứ?”
Một đôi tay ôn nhu vươn ra đấm bóp, Mặc Húc hạ mắt, cảm nhận được bàn tay
Uyển phi ôn nhu di động trên bờ vai của hắn, ôn nhu xoa lên trước y phục của
hắn… Quay đầu lại, nhìn thấy lúm đồng tiền của nàng mà dường như thấy ấm
lòng… Hắn bỗng nhiên liền mất đi hứng thú đối với khiêu khích rõ ràng này, trên
môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt nhưng không hề có độ ấm: “Được.”
Sáng sớm, đại điện, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Nam tử tuấn lãng kia cởi ngoại bào ra, nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, tay chống
đầu, tựa như con hùng sư đang nhắm mắt ngủ say.
Nữ tử ôn nhu đưa tay tới tới lui lui trên vai hắn, lực đạo vừa phải nhẹ nhàng xoa
bóp, không dám làm hắn bừng tỉnh, lại càng không dám nghỉ tay.
Lạc Cơ Nhi đứng nhìn từ xa, ánh mắt lãnh đạm mà mỉa mai, cái phi tử kia vừa
mới khóc như mưa nhớ nhung một nam tử khác rất chi là ưu thương, nay lại
vạn phần phục tùng đế vương đang ngồi bên cạnh kia, ôn hương nhuyễn ngọc
mà tập trung hầu hạ…
Nóng rát trên mặt vẫn chưa rút đi, nàng cụp mi mắt xuống, nhàn nhạt sự mỉa mai, trên đời này, vì sao lại có nhiều người dễ thay đổi như vậy?
Giống như cảm thấy được mùi vị mỉa mai trong không trung, Mặc Húc mở mắt,
trông thấy thân ảnh nàng ở chỗ cửa điện kia, bóng lưng nàng ôn nhu mà lặng
im, ánh mắt hờ hững nhìn mặt đất, tâm đã không biết bay tới nơi nào…
“Trẫm nghe nói, người Đằng An đều yêu thích nhạc cụ, địa vị nhạc sĩ trong cung
đình rất cao, thật có việc này sao?” Hắn thản nhiên mở miệng, mắt nhìn chằm
chằm vào thân ảnh kia.
Uyển phi dừng tay, tim đập thình thịch, nàng vừa mới nhìn hắn tập trung nghỉ
ngơi, còn đang đoán hắn đang suy tư điều gì, chưa từng nghĩ… chưa từng
nghĩ, hắn mở to mắt, nhưng lại chỉ ngóng nhìn cái người con gái nhỏ nhắn thanh
tĩnh đẹp đẽ im lặng ở cửa đại điện kia…
“Phải.” Chuyện xưa nhói đau, trong mắt Lạc Cơ Nhi tràn ngập đau thương,
nhưng ngữ khí vẫn đạm mạc như trước.
Bên môi ngăn lại một chút ý cười, Mặc Húc gạt bỏ đôi tay nữ tử trên vai, chậm
rãi ngồi dậy, thản nhiên chăm chú nhìn nàng.
Giống như nhìn ra ý đồ của hắn, Uyển phi nhìn Lạc Cơ Nhi, mở miệng cười
nhạt, “Hiếm khi Hoàng Thượng hôm nay có nhã hứng, bỗng nhiên nhớ tới một
ca khúc Đằng An… Cơ Nhi ngươi là công chúa Đằng An, âm luật cơ bản, chắc
hiểu được chứ?”
Lạc Cơ Nhi hơi khẽ chấn động, huyết sắc trên mặt dần dần mất đi, nâng mắt
lên, nhìn hai người trên nhuyễn tháp
Chỉ vì nàng nước mất nhà tan, chỉ có thể ở địch quốc tham sống sợ chết, khiến
bọn họ không kiêng nể gìmà làm nhục nàng như vậy sao? !
Cảm giác đau đớn mãnh liệt giày vò trong lòng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, ánh
mắt thanh vắng nhuốm vài phần thống khổ, nàng nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàng
dựa sát vào lưng vị đế vương kia, đứng thẳng lưng, môi nở nụ cười lạnh lùng
yếu ớt không hợp với tuổi thật: “Nương Nương muốn ta làm cái gì, không ngại
nói thẳng.”
Uyển phi giật mình, bị khí thế như vậy làm hơi chút kinh sợ, nhưng vẫn là cười
một tiếng, phân phó người hầu: “Mang đàn của ta lại đây.”
Trong đại điện thanh vắng, có tiếng người hầu ngoan ngoãn đáp lại.
Chỉ chốc lát, đàn đã được mang lên.
Mặt đàn màu nâu, dây dàn được kéo căng, phong vị cổ xưa, đẹp và tĩnh mịch
vô cùng.
Lạc Cơ Nhi đảo mắt nhìn cây đàn quý giá kia, thoáng bừng tỉnh, liền cảm thấy
cơn nóng rực dưới bụng càng thêm chút kịch liệt, giống như đang thúc giục độc dược phát tác, sắc mặt nàng hơi trắng bệch, chỉ hy vọng như vậy có thể
sớm một chút chấm dứt việc làm khó dễ này, nàng không muốn, cũng không
thể, ở trong hoàng cung lại bị người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của
mình.
Mặc Húc nheo mắt đánh giá nàng, trong lòng như có một mảnh cỏ lau yên tĩnh
mơn trớn, dần dần sa vào thân ảnh thanh tĩnh đẹp đẽ kia .
“Đàn khúc nào cũng được, Hoàng Thượng mệt, cần tĩnh tâm…” Bẻ lại cổ áo
cho đế vương, Uyển phi ôn nhu cười nhạt, muốn hấp dẫn ánh mắt của đế
vương, nhưng thấy chỉ phí công, cổ tay mảnh khảnh có chút xấu hổ ngưng lại ở
giữa không trung.
Hít một hơi thật sâu, che giấu đi ngọn lửa hơi đau đớn ở dưới bụng, Lạc Cơ
Nhi lãnh đạm nói: “Được.”
Sắn tay áo thuần trắng lên đến khuỷu tay, để lộ ngón tay trắng nõn tinh tế, nàng
chậm rãi ngồi xuống, lọn tóc đen phất phơ lượn lờ trên dây đàn, toàn bộ người
tựa như tiên nữ trong nắng sớm. Nàng chăm chú, ngón tay mơn trớn dây đàn,
dùng ngón út nhẹ nhàng gảy một cái, dây đàn phát ra tiếng vang trầm thấp
thanh u, tức thì vang vọng khắp nơi.
Đôi bàn tay như lay động tiếng lòng, tiếng đàn kia ngân vang, kéo dài, thoang
thoảng tỏa ra nỗi đau thương, nhưng ở bên trong đau thương lại có hương vị
không nói rõ được, như là bi tráng, hoặc như là kháng cự, đôi mắt trong suốt
kia của nàng, khiến người ta không thể rời mắt…
Đại điện yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn.
Lạc Cơ Nhi đàn đến độ thất thần, nàng bỗng nhiên nhớ tới thời gian đã đánh
mất, mọi thứ ở Đằng An, nàng mười tuổi bướng bỉnh lại yếu đuối, không nỡ
đánh đàn làm thương ngón tay luôn lười biếng, thường nghịch ngợm khiến phụ
hoàng nhíu mày, chỉ cần nàng ngon ngọt cầu xin, mày phụ hoàng liền giãn ra,
sang sảng cười to, ôm lấy cả người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, kết quả, vẫn
là học đàn, đơn giản bởi vì Đằng An là nơi của âm luật, đây là môn học tu thân
của nữ nhi Đằng An…
Hài đồng mười tuổi, đầu ngón tay trắng nõn…
Nàng không nhớ rõ lắm, các nhạc sĩ tránh ở ngoài cửa, nghe lén tiếng đàn kia,
nghe đến ngây ngốc, cũng không chịu hồi cung…
Trong lồng ngực như là bị cái gì bóp nghẹt, nổi lên một chút ghen tị, dây đàn
trước mắt nàng có chút mơ hồ, nhưng rõ ràng đây là hậu cung của Lạc Anh
Quốc, nước mắt sinh sôi chỉ có thể bị bức trở về, nàng chỉ đem đau thương
ngân nga trong tiếng đàn, làm một hồi mộng u oán đi…
Mặc Húc không nói lời nào, lãnh đạm tĩnh tọa trên nhuyễn tháp.
Nữ tử ngây ngô kia hơi có vẻ non nớt, gương mặt nhìn nghiêng che kín một
tầng ánh sáng lãnh đạm, hắn chính là xem, liền cảm ứng được sự đau thương
của nàng, sâu sắc mãnh liệt. Hắn muốn bắt giữ ánh mắt của nàng, nhưng phát
hiện mắt nàng cụp xuống, không nhìn bất cứ người nào, ngón tay hắn hơi chút
khẩn trương, đáy lòng liền dấy lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt không cam
lòng…
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, tùy tiện vứt ngoại bào xuống nhuyễn tháp, đi về phía
nàng.
Uyển phi kinh hãi, đưa tay tiếp lấy y bào, khẽ gọi: “Hoàng Thượng…”
Hắn không dừng bước.
Uyển phi có chút hoảng hốt nhìn phía hắn đi đến, lòng bất giác trở nên căng
thẳng, buông y bào kia ra, cũng từ nhuyễn tháp đứng dậy.
Nàng không muốn có quan hệ gì với hắn, trực giác nói cho nàng đây là một vị
đế vương nguy hiểm, ngay cả đụng chạm nàng cũng không muốn.
Mùi thơm ngát kia biến mất trong nháy mắt, chỉ lưu lại vài phần lạc trong
khoảng không.
Mặc Húc chăm chú nhìn nữ tử nhỏ xinh nhưng lãnh đạm kia, tay áo màu xanh
nhạt giữ mình khiến nàng càng thanh tịnh xinh đẹp hơn, mỗi một lần nhìn thấy
nàng thì nàng đều thảm hại như vậy, nhưng lúc này đây, sự lạnh lùng của nàng
lại khơi mào ham muốn chinh phục của hắn… Nàng dường như đã quên bộ
dạng chính mình giãy dụa khóc nức nở dưới thân hắn, nhưng mà, không sao
cả, hắn có đủ thời gian khiến nàng nhớ lại cảnh tượng ấy…
“Hoàng Thượng vừa mới hạ triều, nhất định là mệt mỏi, thần thiếp nơi này giúp
người giải tỏa một chút, được chứ?”
Một đôi tay ôn nhu vươn ra đấm bóp, Mặc Húc hạ mắt, cảm nhận được bàn tay
Uyển phi ôn nhu di động trên bờ vai của hắn, ôn nhu xoa lên trước y phục của
hắn… Quay đầu lại, nhìn thấy lúm đồng tiền của nàng mà dường như thấy ấm
lòng… Hắn bỗng nhiên liền mất đi hứng thú đối với khiêu khích rõ ràng này, trên
môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt nhưng không hề có độ ấm: “Được.”
Sáng sớm, đại điện, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Nam tử tuấn lãng kia cởi ngoại bào ra, nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, tay chống
đầu, tựa như con hùng sư đang nhắm mắt ngủ say.
Nữ tử ôn nhu đưa tay tới tới lui lui trên vai hắn, lực đạo vừa phải nhẹ nhàng xoa
bóp, không dám làm hắn bừng tỉnh, lại càng không dám nghỉ tay.
Lạc Cơ Nhi đứng nhìn từ xa, ánh mắt lãnh đạm mà mỉa mai, cái phi tử kia vừa
mới khóc như mưa nhớ nhung một nam tử khác rất chi là ưu thương, nay lại
vạn phần phục tùng đế vương đang ngồi bên cạnh kia, ôn hương nhuyễn ngọc
mà tập trung hầu hạ…
Nóng rát trên mặt vẫn chưa rút đi, nàng cụp mi mắt xuống, nhàn nhạt sự mỉa mai, trên đời này, vì sao lại có nhiều người dễ thay đổi như vậy?
Giống như cảm thấy được mùi vị mỉa mai trong không trung, Mặc Húc mở mắt,
trông thấy thân ảnh nàng ở chỗ cửa điện kia, bóng lưng nàng ôn nhu mà lặng
im, ánh mắt hờ hững nhìn mặt đất, tâm đã không biết bay tới nơi nào…
“Trẫm nghe nói, người Đằng An đều yêu thích nhạc cụ, địa vị nhạc sĩ trong cung
đình rất cao, thật có việc này sao?” Hắn thản nhiên mở miệng, mắt nhìn chằm
chằm vào thân ảnh kia.
Uyển phi dừng tay, tim đập thình thịch, nàng vừa mới nhìn hắn tập trung nghỉ
ngơi, còn đang đoán hắn đang suy tư điều gì, chưa từng nghĩ… chưa từng
nghĩ, hắn mở to mắt, nhưng lại chỉ ngóng nhìn cái người con gái nhỏ nhắn thanh
tĩnh đẹp đẽ im lặng ở cửa đại điện kia…
“Phải.” Chuyện xưa nhói đau, trong mắt Lạc Cơ Nhi tràn ngập đau thương,
nhưng ngữ khí vẫn đạm mạc như trước.
Bên môi ngăn lại một chút ý cười, Mặc Húc gạt bỏ đôi tay nữ tử trên vai, chậm
rãi ngồi dậy, thản nhiên chăm chú nhìn nàng.
Giống như nhìn ra ý đồ của hắn, Uyển phi nhìn Lạc Cơ Nhi, mở miệng cười
nhạt, “Hiếm khi Hoàng Thượng hôm nay có nhã hứng, bỗng nhiên nhớ tới một
ca khúc Đằng An… Cơ Nhi ngươi là công chúa Đằng An, âm luật cơ bản, chắc
hiểu được chứ?”
Lạc Cơ Nhi hơi khẽ chấn động, huyết sắc trên mặt dần dần mất đi, nâng mắt
lên, nhìn hai người trên nhuyễn tháp
Danh sách chương