Lưu Thanh Thụ cười một tràng đi vào hậu đường, đã thấy người kia ngồi trước mặt, liền mở miệng nói: “Ta mới chỉ thẩm vấn, hù dọa nàng mấy câu, cũng chưa đánh nàng, ngươi đã kêu người gọi ta về, thế nào, ngươi còn sợ ta không biết thương hương tiếc ngọc à?”

Ngồi yên ổn ở trong cái ghế Hoàng hoa lê(1) đó, chính là Ôn Đình Dận, hắn lãnh đạm nói: “Ngươi có thể thương hương tiếc ngọc hay không ta không xen vào, có điều nha đầu kia ta cần dùng đến, nếu ngươi làm nàng ta bị thương, chẳng phải là ta đã uổng phí mất một phen tâm tư này.”

“Chuyện này nói đến thật thú vị, nếu ngươi đã hoài nghi có người cố tình hãm hại nàng, thì trực tiếp nhắc nhở nha đầu đó không phải được rồi, hà tất muốn phí nhiều công sức cứu nàng như vậy?”

Hắn thong thả ung dung mà trả lời: “Chuyện này từ lúc vừa mới bắt đầu đúng là có người cố ý bố trí cái bẫy, có lẽ nha đầu kia vô ý đã biết được bí mật gì trong đó, mới có thể bị người theo dõi, muốn diệt khẩu nàng ta.”

“Chỉ bằng việc nàng ở trên đường thiếu chút bị một cây gậy nện vào, đã nói nàng sẽ bị giết người diệu khẩu, có phải ngươi đã có chút chuyện bé xé ra to rồi không?”

“Chỗ nàng ta gặp nạn lúc ấy, là một nhà bán quần áo, ta cho người đi tra xét, cây gậy kia rơi xuống từ lầu hai, nhưng người của ta trở về bẩm báo nói gian kia là phòng trống, căn bản không có người nào ở, hiển nhiên là có người tạm thời sử dụng một chút, nếu không nào có trùng hợp như vậy? Lưu Thanh Thụ trầm ngâm nói: “Chuyện này, có vẻ như đơn giản, kỳ thật phía sau có ẩn ý lớn, chỗ này của ta chưa hẳn đã tra ra được kết quả, nhưng hiện giờ bắt giam nha đầu kia, cũng không thể giam lại cả đời, cuối cùng vẫn có lúc phải thả ra ngoài, vậy…”

“Nếu ngươi đã không thẩm tra được, tại sao không nộp lên Hình bộ của kinh thành?” Ôn Đình Dận đưa ra một chủ ý, “Cứ nói phía trên có chuyện, quan hệ trọng đại, yêu cầu áp giải lên kinh chịu thẩm tra, khoai lang bỏng tay này cũng có thể chuyển cho người khác.”

“Ngươi nói thật đơn giản, áp giải phạm nhân lên kinh? Trước tiên không nói đến nàng ta căn bản không phải là phạm nhân, ta không thể vô duyên vô cớ oan uổng một người tốt, lại nói, cho dù nàng ta là phạm nhân, ta vẫn phải đưa bản báo cáo trước, chờ Hình bộ chịu tiếp nhận, ta mới có thể phái người đưa đi.”

“Không cần phải phiền phức như thế, ngày mai ta sẽ về kinh, người, ta sẽ mang đi cho ngươi.”

Lời của Ôn Đình Dận làm cho Lưu Thanh Thụ sửng sốt: “Ngươi mang người đi? Lấy danh nghĩa gì? Thay ta áp giải phạm nhân, hay là…”

“Nói thế nào tùy ngươi.” Hắn giống như lười nghĩ chuyện này, đứng lên chuẩn bị muốn đi, “Chính ngọ ngày mai khởi động thuyền, ngươi phái hai quan sai đưa người lên là được, những chuyện khác giao cho ta.”

Lưu Thanh Thụ nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: “Đình Dận, ta biết ngươi cũng được bảy tám năm rồi, chưa từng thấy ngươi quan tâm chuyện của ai đến như vậy, chuyện sinh lão bệnh tử trên trần gian này có thể rất nhiều, nếu ngươi cũng đi quản giống như quản nha đầu này, ngươi không chết vì mệt mới lạ! Gia nghiệp lớn như vậy còn chưa đủ cho ngươi bận tâm à?”

Ôn Đình Dận không để ý đến hắn, nhấc chân đi ra ngoài thì lại bỏ lại một câu: “Nhớ kỹ, trước chính ngọ ngày mai đem người đi lên trên thuyền.”

Ngày kế, lúc Giang Hạ Ly bị người ta áp giải đến bờ biển, nàng vẫn chìm đắm trong nỗi khiếp sợ vô tội bị bỏ tù đêm qua, vừa rồi quan sai gọi nàng từ trong phòng giam đi ra, nàng cho là mình lại phải ra công đường, không ngờ tới là lại bị mang ra khỏi phủ nha, sau khi bị nhốt vào trong một chiếc xe ngựa, lại bị dẫn tới bờ biển.

“Quan sai đại ca, chúng ta đây là muốn đi chỗ nào?” Nàng nhịn không được nói thầm ở trong lòng, sẽ không phải là nàng còn chưa bị kết án, đã phải bị đẩy vào trong biển chứ?

Quan sai không để ý tới nàng, đẩy nàng lên trước một sàn tàu, ở đó đã có một nam tử trung niên mặc thường phục đứng, nhìn thấy nàng liền hỏi: “Là người Lưu đại nhân đưa tới sao?”

“Vâng, người đã đưa đến, các người nhìn xem, nếu người không sai, thì ký tên trên công văn đi.”

Giang Hạ Ly mở mắt trừng trừng nhìn người hai bên “mua bán” chính mình, nam tử trung niên kia đang ký tên trên công văn, sau đó chắp tay với hai vị quan sai.

“Vất vả hai vị quan sai đại ca rồi.” Tiếp theo khom người với nàng nói: “Giang tiểu thư, mời đi lên thuyền.”

“Lên thuyền?” Lúc này nàng mới chú ý tới chiếc thuyền lớn cách đó không xa… sao mà nhìn quen mắt thế?!

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nàng nghẹn họng nhìn trân trối lại đầu đầy mở mịt.

Nam tử trung niên cười đáp, “Cô nương có nghi vấn gì, mời lên thuyền hỏi chủ thuyền chúng ta, ngài ấy đang chờ ngài trên thuyền.”

Cắn cắn cánh môi, nàng quay đầu lại nhìn hai gã quan sai còn đang đứng nguyên tại chỗ kia, tay vịn chuôi đao. Xem ra dù nàng không bị gông cùm trói buộc cũng không trốn thoát được rồi, hôm nay chiếc “tàu tặc” này, không thể nghi ngờ là nhất định phải đi lên.

Có lẽ, câu đố mấy ngày nay tới giờ của nàng, đều có thể cởi bỏ ở trên con thuyền kia, nhưng, cũng chưa biết chừng a…

Ai, đã chán nản như vậy, chỉ có thể thuận theo thôi.

Theo sự hướng dẫn của nam tử trung niên, nàng nhìn thấy Ôn Đình Dận, vẫn ở trong khoang thuyền chỉ huy đó, hắn ngồi ở trước cái bàn rộng, hai tay khoanh lại, xem xét kỹ lưỡng bản đồ biển to lớn mở ở trước mặt kia, như có điều suy nghĩ.

Lúc hạ nhân thông báo Giang cô nương đã đến thì hắn mới nghiêng thân, sau khi liếc nàng một cái nói: “Vào đi.”

Giang Hạ Ly đứng ở trong khoang phòng, sống lưng lạnh run từng đợt.

Nàng vẫn luôn cho rằng mình bị cuốn vào trong một âm mưu, cũng từng đoán những việc này có liên quan đến hắn hay không, thế nhưng khi nàng thực sự bị người áp giải từ trong phòng giam đến trên thuyền của hắn thì nàng mới tin tưởng mình thật sự đã đoán đúng, lại càng không thể tin được hắn thậm chí có năng lực như thế, có thể tùy ý điều động an bài quan phủ triều đình, đối phó với một dân chúng bình thường.

“Không cảm tạ ơn cứu mạng của ta à?” Ôn Đình Dận nghiêng thân nhìn nàng, “Nếu không, hiện giờ ngươi đã khoác gông mang xiềng rồi.”

“Cảm tạ ngài?” Nàng hồ nghi hỏi, “Chẳng lẽ là ngài đem ta từ trong nhà giam cứu ra?”

“Không tính là như vậy.” Hắn mỉm cười, tươi cười gian xảo nói: “Chỉ là thuận nước giong thuyền thôi. Án tử của ngươi quá nặng, Lưu Thanh Thụ không thẩm tra được, chỉ có thể chuyển giao ngươi đến Hình bộ ở kinh thành, mà ta đúng lúc muốn hồi kinh, liền thu xếp giúp hắn việc này.”

“Nói như vậy, ta phải bị áp giải lên kinh?” Giang Hạ Ly cười lạnh một tiếng, “Vậy thật sự có ý tứ, lúc nào thì ta biến thành tội phạm quan trọng vậy?”

“Ngươi làm việc gì, chính ngươi biết, ta nói rồi, ta chỉ là thuận nước giong thuyền thôi.”

Biểu tình xem thường của hắn chọc giận nàng, cả giận nói: “Nếu đã như vậy, tại sao Ôn Thuyền Vương không trói gô ta lại, không sợ phạm nhân ta đây chạy mất sao?”

Ôn Đình Dận buồn cười mà hỏi lại: “Biển rộng mênh mông, ngươi muốn chạy là chạy trốn được ư? Ta không trói ngươi, là ngại cho mặt mũi của Thiên Tư, nó còn chưa biết chuyện của ngươi, lát nữa ta sẽ nói ngươi muốn lên kinh thăm người thân, đi cùng thuyền với chúng ta, ngươi hẳn là cũng không đến nỗi muốn đem chuyện của mình nói toạc ra ngoài chứ?”

Giang Hạ Ly không ngớt cười lạnh: “Được, nghĩ thật là chu đáo… ta may mắn ba đời, có thể ngồi thuyền của Ôn gia vào kinh chịu bị thẩm tra…”

“Quả thực là may mắn.” Hắn nhìn vào nàng giương mặt thối: “Ta khuyên ngươi vẫn là ngẫm lại cho thật tốt, sau khi vào kinh nên biện hộ cho mình như thế nào đi. Đúng rồi, còn có…” Hắn có ý xấu hướng về phía nàng nháy mắt. “Đối mặt với người nhà của ngươi như thế nào, cùng với, vị hôn phu tiền nhiệm của ngươi nữa.”

Nàng thật hi vọng giờ khắc này cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, cho dù không đánh chết Ôn Đình Dận, cũng phải đánh chìm con thuyền này, nàng thà rằng chết đi, cũng không muốn lưng đeo tội danh có lẽ có(2) bị người vũ nhục.

Lúc này, Ôn Thiên Tư cũng biết được tin tức nàng lên thuyền, tràn đầy kinh hỉ chạy tới, một phen giữ chặt tay nàng.

“Giang tỷ tỷ, sao tỷ lại lên thuyền vậy?”

Ôn Đình Dận liếc xéo nàng, như đang dùng ánh mắt khiêu khích, xem nàng có dám nói thật hay không.

Nàng trừng hắn, thật lâu mới thốt ra một câu, “Việc này phải cảm ơn Ôn Thuyền Vương khẳng khái trượng nghĩa.”

“Đâu có.” Hắn quay đầu đi, không hề nói chen vào nữa.”

Ôn Thiên Tư còn đang tò mò hỏi đông hỏi tây, bởi vì thuyền đã khởi động, hiển nhiên Giang Hạ Ly muốn rời đi cùng bọn họ.

Chuyện cho tới bây giờ, nếu không muốn tự nhận là phạm nhân, nàng chỉ có thể dựa theo lời nói dối bịa đặt của Ôn Đình Dận, tạm thời đối phó muội tử rất nhiều thắc mắc của hắn.

Ôn Thiên Tư không nghi ngờ gì, tuy cũng khó hiểu tại sao chỉ trong một đêm đột nhiên nàng lại thay đổi tâm ý, nhưng vẫn hảo tâm trấn an như cũ, “Nếu tỷ tỷ đã muốn hồi kinh thăm hỏi thân nhân, đương nhiên vẫn là ngồi thuyền của nhà muội là đáng tin nhất, muội cũng đã sớm nói, ngày tháng được ở gần người nhà vốn đã không nhiều, tỷ tỷ một người phiêu bạt bên ngoài, làm sao lại không nhớ nhà chứ?”

Ôn Thiên Tư thấy nàng trầm mặc thì nghĩ là nàng ngượng ngùng, nhưng không biết tâm tình giờ phút này của nàng còn hơn biển khơi bên ngoài, càng thêm sóng dậy bốn bề.

Con đường trở về kinh này, nhất định không thể thoải mái, càng sẽ không là một con đường bằng phẳng.

Giang Hạ Ly chưa từng ngồi thuyền đi xa, trước kia dù từng ngồi thuyền du ngoạn mặt hồ ở ngoại ô kinh đô, nhưng nàng phát hiện cơ thể mình thật sự không chịu được một chút sóng gió, có một lần trên mặt hồ nổi gió, thân thuyền chỉ lắc lư vài cái, nàng liền buồn nôn đến mức hai ngày đều ăn không ngon.

Lần này đi thuyền về kinh, không phải lộ trình ngày một ngày hai, tuy kỹ thuật tạo thuyền của Ôn gia có thể nói là đứng đầu, chiếc thuyền lớn này lại vô cùng vững vàng, nhưng thuyền chỉ mới khởi động được một canh giờ, nàng đã cảm thấy mình ăn không tiêu.

Ôn Thiên Tư tự mình sắp xếp cho nàng vào ở gian phòng cách vách của mình, gian phòng này tuy so với huynh muội Ôn gia hơi kém một chút, nhưng cũng bố trí rất thoải mái, toàn bộ bàn đều dùng đinh đính chặt trên mặt thuyền, không sợ có sóng gió sẽ đổ trượt.

Nàng nằm ở trên giường, hi vọng có thể giảm bớt buồn nôn choáng đầu do say sóng tạo thành, cố tình bất kể cố gắng thế nào đều ngủ không yên, đầu vẫn choáng váng đến rối tinh rối mù.

Trước đó không lâu Ôn Thiên Tư đã tới thăm nàng, mang cho nàng chút thuốc cao cùng một mâm quả sơn tra, nói những thứ này có thể giúp nàng giảm nhẹ say sóng, nhưng nàng ăn rồi dùng rồi, cũng không thấy khởi sắc lên bao nhiêu.

Thời gian lúc bầu trời gần tối, nàng bắt đầu nôn không ngừng, nôn đến mức hôn thiên địa ám, dịch mật gần như đều muốn nôn hết ra, toàn thân một chút sức lực cũng không có, chứ đừng nói đến ăn bữa tối.

Ôn Thiên Tư tới gọi nàng dùng bữa thì thấy nàng lại là bộ dáng này, hoảng hồn, vội vàng gọi đại phu đi theo trên thuyền tới khám bệnh giúp nàng.

May mắn trên thuyền chuẩn bị đầy đủ thảo dược, đại phu mở phương thuốc, liền gọi người đi pha một chén thuốc cho nàng uống, nói có công hiệu an thần trợ ngủ.

Giang Hạ Ly tháo thoa cài vòng khuyên trên đầu, đem tóc dài tán lạc xuống, cởi bỏ áo ngoài, dùng chăn bông dày bao bọc chặt lấy chính mình, dạ dày không khỏe, đau đầu không dứt, hơn nữa con đường phía trước còn xa vời, nàng nhịn không được cuộn tròn thân mình lại trong chăn, bắt đầu run rẩy từng cơn.

“Thế nào, dọa khóc rồi?” Đột nhiên trên đầu truyền đến giọng nói trêu tức nàng không muốn nghe nhất.

Nàng hơi thò đầu ra, cau mày nói: “Từ trước đến nay ta không biết cái gì gọi là rơi nước mắt.”

“Vậy ngươi làm gì mà cứ luôn run rẩy vậy? Hay là ngươi bị hù sợ rồi?” Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn nàng, vẫn cười xem thường như vậy, sau đó lấy một cái lọ đến trên người nàng: “Ăn cái này.”

Giang Hạ Ly cố chống đỡ vươn một tay ra, run rẩy mò đến cái lọ kia, hồ nghi hỏi: “Đây là cái gì?”

“Độc dược.” Hắn lộ răng trắng như tuyết, còn thật sự có vài phần âm trầm: “Thế nào, không dám ăn.”

Nàng tức giận bóc mở nắp lọ, đem toàn bộ mấy viên thuốc bên trong đổ vào trong miệng, cũng không cần nước, dùng sức nhai vài cái, liền nuốt vào trong bụng.

Ôn Đình Dận nhìn nàng cười nói: “Có chút can đảm, khó trách có thể giết người.”

Nàng dùng sức ném cái lọ lên trên người hắn, hắn vươn tay ra lấy, vững vàng tiếp được.

“Giang Hạ Ly, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, đáng tiếc ngươi rất ngốc, không biết cảm ơn.”

“Ân nhân cứu mạng?” Nàng dùng chăn mền che kín miệng mũi lại, có tiếng cười lạnh rầu rĩ từ dưới chăn truyền đến, “Sao ta lại cảm thấy từ khi gặp được ngài đến giờ, ta vẫn luôn không may nhỉ?”

“Ồ? Ngươi nghĩ như vậy?” Hắn cúi người xuống, nhìn khuôn mặt tuyết trắng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng của nàng, tươi cười càng thêm tuấn lãng, “Ta đây có thể cam đoan với ngươi—ngươi sẽ vẫn liên tục không may.”

Giang Hạ Ly nhìn chằm chằm hắn: “Vì sao? Ta đắc tội ngài lúc nào ư?”

“Đúng vậy. Đáng tiếc ngươi biết quá muộn rồi.” Hắn đứng thẳng lên, thản nhiên nói: “Có điều ngươi vẫn có cơ hội hối lỗi, chờ ngươi nhớ ra, nếu như cầu tình nhận sai với ta, ta có thể giúp ngươi rửa sạch tội danh.”

“Chậm đã!” Thấy hắn muốn đi, nàng lập tức chống đỡ ngồi dậy, “Ngài cũng phải cho ta chút gợi ý chứ, là lúc ngài ở Bành Thành ta đã đắc tội ngài à? Sao ta một chút cũng không nhớ rõ?” Mới có tranh cãi mấy lần, hẳn không tính là đắc tội gì đi?

Ôn Đình Dận tự nhiên xoay người: “Được, cho ngươi một gợi ý… ba năm trước.”

Nàng nhất thời sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn rời khỏi khoang thuyền, cửa khoang nặng nề đóng lại.

Ba năm trước? Khi đó nàng còn là một tiểu thư quy củ cửa chính không ra, cổng trong không bước, vừa không được nuông chiều, cũng không có tư sắc.

Đại danh của Ôn gia tuy sớm có nghe nói, nhưng cũng không kết giao với nhà nàng, nàng cũng không nhớ rõ trong danh sách đến phủ làm khách, từng có tên Ôn Đình Dận, nếu không những muội muội tỷ tỷ có mộng tưởng tìm phu quân có tiền của nàng, chẳng phải đã sớm náo loạn đến lật trời rồi?

Nhưng mà, hắn lại nói ba năm trước mình từng đắc tội hắn, khẳng định địa điểm nhất định là ở kinh thành, vậy… vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Vốn đã choáng đầu trướng óc rồi, chuyện này khiến nàng càng đau đầu muốn nứt ra, nhưng cũng không biết là thuốc hắn cho nổi lên tác dụng, hay là thuốc thang của đại phu giúp nàng có tác dụng, cũng có lẽ là hai ngày nay nàng đã quá mức mỏi mệt, không bao lâu liền mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Không nghĩ tới ngủ thẳng đến nửa đêm, thân thuyền đột nhiên bắt đầu lay động dữ dội, nàng quay cuồng mấy cái, lại ngã nhào xuống dưới giường, té đến thất điên bát đảo, mạnh mẽ tỉnh dậy.

Mở mắt ra, nàng phát hiện trừ bỏ cái bàn cùng chiếc giường cố định ra, những đồ vật khác đều đinh đinh đang đang lay động không ngừng, toàn bộ thân thuyền tựa như một chiếc nôi lớn, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, nhấp nhô không ngừng.

Nàng giãy dụa đứng lên, dạ dày lại chua đau, nhưng bởi vì chưa ăn cái gì, nên không nhả ra được cái gì nữa, nàng chỉ có thể bò đến cửa, dùng sức kéo cửa khoang, nào biết trước mặt một vùn biển đánh lại đây, tức khắc bắn ướt lên nửa thân mình nàng.

“Trở về!” Một tiếng quát khẽ theo một bóng người nhanh chóng từ bên cạnh xông lại, tiếp theo nàng bị một lực rất lớn đẩy trở về khoang thuyền, cửa phòng lại lần nữa bị đóng lại.

Nàng thở hồng hộc nhìn vào hắn, tin tưởng trong mắt mình nhất định có hoảng sợ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sóng gió bình thường nhất trên biển, không có gì.” Tuy một thân hắn cũng ướt sũng nước biển, nhưng quả thực không chỉ trấn định hơn nàng gấp trăm lần.

Thân thuyền lại lung lay một cái, nàng gần như ngã quỵ, hắn kéo nàng một phen, nàng cứ như vậy vừa vặn ngã vào trong ngực hắn.

Nàng thở hổn hển vội vàng nói xin lỗi, nhưng hai chân như nhũn ra, căn bản đứng không vững, cơ hồ cũng muốn kéo hắn ngã xuống, vì thế hắn đem nàng kéo tới bên giường, từ dưới giường túm ra một cái dây thừng thật dài.

Giang Hạ Ly trừng to hai mắt hỏi: “Ngài muốn làm gì?”

“Nếu như ngươi không muốn gãy xương hoặc ngã chết, đây là phương pháp bảo vệ mình hữu hiệu nhất.”

Hắn nhét nàng vào trong chăn, sau đó dùng dây thừng đem nàng cùng chăn, giường cột vào với nhau, quả nhiên, bất luận sóng gió to thế nào, thân thuyền có lung lay thế nào, bởi vì giường không động, nàng cũng sẽ không động, nhưng mà, đầu choáng váng cũng vẫn ngăn không được, nàng ngọ nguậy mấy cái, gian nan nói: “Ta… ta lại muốn ói rồi.”

“Ngươi vẫn còn ói được à?” Hắn châm biếm nói, xoay người muốn đi.

Nàng ở phía sau suy yếu hô một tiếng, “Này… đợi một chút…”

Hắn lại dừng lại, nhìn nàng vẻ mặt tiều tụy, đầu tóc tán loạn, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, trừ bỏ đáng thương, vẫn là đáng thương.

“Muốn để ta giúp ngươi?” Hắn đứng ở bên giường, cúi thân nhìn nàng.

Lúc này, tình hình lay lắc của thân thuyền khá hơn so với vừa rồi một chút, nhưng hắn ở trong mắt nàng, lại vẫn cao thấp trái phải đung đưa.

“Ngài… biết trị choáng váng thế nào không?” Nàng không muốn hướng về hắn cúi đầu, nhưng không thể không thừa nhận, ở phương diện kinh nghiệm đi trên biển, nàng và hắn cách biệt một trời một vực.

“Ăn nhiều thuốc như vậy còn chưa thấy chuyển biến tốt hơn à?” Hắn ngồi vào mép giường, “Vậy thì còn có một biện pháp, nhưng mà… ta sợ ngươi không chịu.”

“Ta chịu!” Chỉ cần có thể ngưng lại choáng váng buồn nôn chết tiệt này, muốn nàng làm cái gì đều được.

Nụ cười quỷ dị mập mờ kia lại hiện lên trên khóe môi hắn, “Thật không? Đây chính là lời ngươi nói, không được ân hận.”

______________________________________________

(1) Gỗ Hoàng hoa lê: là 1 trong 4 loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc (Tử đàn, Hoàng hoa lê, Kê sí, Thiết lực).

(2) Có lẽ có: Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện