Ôn Thiên Tư thấy sắc mặt nàng đều thay đổi, vội vã đưa tay ngăn trở nói: “Ca thiệt là, huynh còn chưa thật sự xem qua văn chương của Giang tỷ tỷ, chỉ bằng mấy đoạn vụn vặt kia có thể nói rõ cái gì? Huynh cho rằng giống sổ sách của huynh, một là một, hai là hai sao? Phải biết trước nguyên nhân hậu quả mới đọc hiểu được, Giang tỷ tỷ, không cần tức giận với ca muội, bản lĩnh lớn nhất của huynh ấy chính là chọc giận người khác, không phải muội đã nói qua với tỷ rồi à?”

Giang Hạ Ly cắn môi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng nuốt cơn tức giận trở về, thay vào đó cười lại một tiếng, “Đều nói Ôn Thuyền Vương quý nhân bận việc, bình thường khó có cơ hội thân cận, hôm nay cũng coi như là ta được thụ giáo một lần, chuyến đi này không tệ. Bữa cơm này vẫn là ta mời đi, Ôn tiểu thư không phải đã nói rồi, coi như là tiệc tiễn biệt cho hai người.”

“Tiệc tiễn biệt cho người nào còn không nhất định mà!” Ôn Đình Dận trong lời có lời, thực cổ quái, nhưng hắn cũng không cự tuyệt ý tứ mời khách của nàng, chỉ là khi cầm lên thực đơn dùng tơ lụa bao bọc kia lên, tùy ý lật ra, “Tiệm ăn nhà này có món ăn gì đặc biệt, làm muội muốn chạy đến đây để ăn, đầu bếp làm trong nhà đã không còn phù hợp khẩu vị của muội rồi?”

Ôn Thiên Tư biết ca ca là đang nói chuyện với nàng, lập tức đáp: “Đầu bếp trong nhà làm đến làm đi đều là mấy loại hương vị kia, tiệm nhà này nghe nói là làm được đồ ăn tốt nhất trong vùng Bành Thành nơi đây, nhất là món gì…”

“Thiên thủ quan âm(1).” Giang Hạ Ly cười nói hết lời thay nàng, “Món ăn tiệm nhà này sở trường nhất chính là món này, là dùng cây hoa cúc hiếm thấy đương thời làm nền, dùng bốn loại thịt: thịt bò, thịt gà, thịt heo, thịt tôm làm thành viên thuốc, lại dùng canh luộc nấu ngao, chua ngọt mang chút vị cay, nhưng canh đầu lại cực kỳ ngon, là món chiêu bài của tiệm ăn nhà này.”

“Đúng vậy đúng vậy, chính là nói món này! Vẫn là Giang tỷ tỷ quen thuộc.” Ôn Thiên Tư vội vàng đoạt lấy bảng ghi chép thực đơn trong tay Ôn Đình Dận, nhét vào trong tay nàng: “Vậy thì phiền Giang tỷ tỷ gọi món đi.”

“Thật ra ta ở phương diện ăn uống là một người ngoài nghề.” Giang Hạ Ly nhìn bảng ghi chép, “Chỉ là lúc trước mới tới nơi này, bữa cơm đầu tiên vẫn là ăn ở tiệm nhà này, món đầu tiên ăn cũng là món Thiên thủ quan âm này, liền lập tức thích nó, cũng thích chỗ này, mới có thể quyết định ở lại.”

“Thêu dệt chuyện xưa thật không tệ.” Hắn lại mở miệng lần nữa, vẫn tràn ngập trào phúng như cũ, “Không hổ là dựa vào viết chữ bán lấy tiền, chính là chuyện xưa này cũng giống như văn ngươi viết, trăm ngàn chỗ hở.”

“Ồ?” Nàng bình tâm tĩnh khí hỏi, “Ôn Thuyền Vương dựa vào cái gì để nói ta đang ‘thêu dệt’ chuyện xưa?”

“Muốn ta nói thẳng ra?”

Con ngươi đen như mực của Ôn Đình Dận nhất thời lóe ra ánh sáng u lạnh, Giang Hạ Ly nhìn thấy căng thẳng trong lòng, nhưng lập tức giả bộ không biết trả lời: “Ta lại không có cất giấu bí mật, còn sợ nói thẳng ra cái gì?”

“Tên gọi đầy đủ của ngươi là Giang Hạ Ly phải không?” Hắn nhìn vào nàng, “Nhân sĩ kinh thành, ở tại thành Đông đường Nguyệt Tử. Trong nhà còn có người thân cùng mấy di nương, có bốn người tỷ muội khác, cha ngươi là Lễ bộ Thị lang Giang…”

“Đủ rồi!” Nàng khiếp sợ vỗ bàn, “Ngươi dựa vào cái gì mà tra ngọn nguồn của ta?”

“Tra ngươi?” Lúc này đổi lại Ôn Đình Dận cười như không cười nhìn nàng, “Ta có nhàm chán như vậy không? Ngươi có cái gì đáng giá để ta hao tâm tổn trí đi điều tra? Chẳng qua có người từng nhắc tới ngươi với ta mà thôi.”

Ôn Thiên Tư bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, “Ca, thì ra huynh sớm nhận ra được Giang tỷ tỷ? Là chuyện lúc nào, sao chưa từng nghe huynh nói?”

“Một người không hề quan hệ với huynh, huynh có thể nhớ được tên của nàng ta đã rất hiếm có rồi, muội còn muốn huynh mỗi ngày treo nàng ta ở bên miệng phải không?” Hắn liếc muội muội trắng mắt, thực xem thường vấn đề không có tri thức của nàng.

Đầu ngón tay của Giang Hạ Ly chẳng biết từ lúc đã trở nên lạnh lẽo, thoạt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Ôn Đình Dận, lúc này lại vô cùng đáng giận đến mức làm cho nàng muốn quăng mấy cái tát để tiết hận.

Hắn dựa vào cái gì dễ dàng như vậy liền đem chuyện cũ trước kia nàng che giấu lâu như thế, từ chỗ sâu trong trí nhớ của nàng lôi ra? Người kinh thành, chuyện kinh thành, là chuyện từ kiếp trước rồi, người nào cũng đừng hòng dùng những thứ đó để ràng buộc nàng.

Nàng xoay người đi ra khỏi nhã gian, Ôn Thiên Tư cho rằng nàng tức giận muốn đi, vội vàng đuổi theo, nhưng nàng chỉ là ra bên ngoài gọi một tên hầu bàn, cất giọng nói: “Người ngồi trong gian phòng trang nhã này là đại nhân vật số một số hai của Đông Nhạc chúng ta, tại sao chưởng quầy các ngươi lại không tự mình đến tiếp đón? Món ăn trên bảng hiệu này khẳng định không phải là món tốt nhất trong tiệm các ngươi, ta sẽ không nói ra, nếu chưởng quầy các ngươi không muốn mất thể diện, thì mau chóng mang đồ ăn của hắn ta lên đây hầu hạ.”

Người hầu bàn nghe xong lập tức sửng sốt, nửa tin nửa ngờ rướn cổ lên nhìn vào bên trong một cái, cũng may người hầu bàn có nhãn lực tốt, đánh giá Ôn Thiên Tư cùng Ôn Đình Dận một chút, lập tức ý thức được bọn họ xác thực không phải khách nhân bình thường, vội vàng đạp đạp đạp chạy xuống lầu đi báo cho chưởng quầy.

Giang Hạ Ly nói xong, lại xoay người trở về phòng, tươi cười lại một lần nữa treo ở trên mặt nàng, “Chỉ có một mình ta, sợ tiếp đón Ôn Thuyền Vương không tốt, cho nên gọi chưởng quầy đến tự mình tiếp đón, Ôn Thuyền Vương không để ý chứ?”

“Khách tùy theo chủ.” Hắn giơ tay áo lên, đem mặt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

Đối diện chỗ này, cũng là cửa hàng san sát, đập vào trong mắt chính là chiêu bài của cửa hàng trước mặt: Thanh ký cô y.

Nếu Giang Hạ Ly sớm biết bữa cơm này sẽ tiêu hết hai mươi lượng bạc của mình, nàng tuyệt đối sẽ không nhận làm người phung phí tiền của để đãi khách. Phải biết rằng, ở Bành Thành, hai mươi lượng bạc chính là chi phí hơn nửa năm của một nhà dân chúng bình thường, tuy văn chương của nàng bán được không tệ, nhưng một tháng vào sổ cũng không lớn hơn trăm lượng, cho nên lúc trả giá hai mươi lượng này thì nàng vừa đau lòng vừa oán giận.

Ôn Thiên Tư ngược lại ăn đến vô cùng cao hứng, còn khăng khăng nhất định phải đưa nàng trở về tửu phường.

Mà nàng thì vẫn luôn mắt lạnh quan sát phản ứng của Ôn Đình Dận, lúc hắn ăn cơm im lặng rất nhiều, lời nói độc miệng cũng rất ít kia lại nói ra lời làm cho nàng muốn phát hỏa.

Ôn Đình Dận này, thật sự giống như là cừu nhân của nàng, đặc biệt tới nơi này để gây khó chịu cho nàng. Nhưng cũng đúng như lời hắn nói— hắn là ai, nàng lại là người nào? Trước kia hắn cũng không nhận biết nàng, hiện giờ cũng không cần thiết để gây khó dễ nàng, nếu như… người chết kia không có quan hệ với hắn, vậy thì càng không cần thiết rồi.

Trên đường Ôn Thiên Tư đưa nàng trở về tửu phường, nàng đặc biệt nhắc nhở: “Sau khi trở về kinh thành, không được nhắc tới tên của ta với bất luận kẻ nào, một chữ cũng không được nói.”

“Nếu người nhà của tỷ tỷ đều ở kinh thành, hẳn là rất nhớ tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn gặp bọn họ ư?” Không hiểu ý của nàng, lại cũng không phải không rõ ý của nàng.

Giang Hạ Ly lãnh đạm nói: “Chuyện này ta không tiện nói nhiều với muội, chỉ cần muội có thể giúp ta giữ kín bí mật, ta sẽ rất cảm kích!”

“Việc này không có vấn đề gì, chỉ là… tỷ tỷ, muội muốn khuyên tỷ một câu, đời người ngắn ngủn, không đến trăm năm, những ngày có thể sống gần người nhà vốn đã không nhiều, tại sao lại không quý trọng chứ?”

Mấy lời khuyên bảo chân thành của Ôn Thiên Tư tuy nói ra từ lòng tốt, nàng lại cảm thấy vô cùng chói tai, chẳng lẽ nàng không muốn một ngôi nhà yên bình ấm áp, mỗi ngày trôi qua hòa hòa thuận thuận với người nhà sao? Tiếc rằng…

Đêm đó, nàng luôn suy nghĩ về chuyện mình gặp phải gần đây, việc này từ đầu đến cuối xoay quanh bóng ma dưới đáy lòng vẫn không cởi bỏ được, ngày mai, huynh muội Ôn gia sẽ rời đi, không biết những chuyện không may có phải cũng sẽ đi theo không? Tiểu Tứ và lão Vương vội vàng thu thập bàn trong cửa tiệm, sau đó dùng ván cửa đóng cửa lại thật tốt, nhưng ngay lúc đóng ván cửa cuối cùng, bỗng nhiên có người dùng vũ khí đụng mở ván cửa, lớn tiếng nói: “Chưởng quầy các ngươi đang ở đâu? Chúng ta là người của nha môn Tri phủ!”

“Không phải đã đi nha môn các người hai chuyến rồi, đêm hôm thế này, Tri phủ đại nhân còn muốn thăng đường?” Tiểu Tứ không vui cong miệng.

Không nghĩ tới quan sai kia lại xanh mặt, dùng sức dùng vỏ đao đập ván cửa mấy cái, quát lên: “Ít nói nhảm! Chúng ta có công văn Tri phủ đại nhân chính tay viết, chưởng quầy các ngươi có hiềm nghi giết người trọng đại, hôm nay nhất định phải đi phủ nha chịu thẩm tra!”

Nghe xong Tiểu Tứ cũng choáng váng, ở nguyên chỗ vòng vài vòng, gấp đến độ cũng không biết mình đang làm cái gì.

Vẫn là lão Vương trấn định hơn, hỏi: “Tri phủ đại nhân là nghe lời đồn của người nào vậy? Chủ nhân chúng ta thanh thanh bạch bạch, từ trước đến nay luôn là một dân chúng an phận tuân thủ pháp luật…”

“Những lời này các ngươi hãy để cho chưởng quầy các ngươi đến chỗ Tri phủ đại nhân nói đi.” Quan sai dùng vỏ đao đập ván cửa ba ba, “Nhanh lên!”

Giang Hạ Ly nghe được tiếng động đi ra, vừa nhìn thấy trận thế này đã biết, chính mình ngàn sợ vạn sợ, sợ nhất là chuyện không may vẫn tìm đến trên đầu nàng.

Nàng cũng không muốn dây dưa với một quan sai ở chỗ này, bình tĩnh đẩy Tiểu Tứ ra, “Được rồi, thân ngay thẳng không sợ bóng hình nghiêng, ta tin tưởng Lưu đại nhân sẽ không vô duyên vô cớ oan uổng ta, nhất định là có nhầm lẫn gì, ta vẫn đi một chuyến xem sao.”

Cứ như vậy, hơn nửa đêm Giang Hạ Ly bị dẫn tới phủ nha, đây là lần thứ ba nàng tới nơi này, không giống với hai lần trước chính là, lần này nàng không đi hậu đường, mà là bị dẫn đến chánh đường trống trải u ám, phía trên bốn chữ “Gương sáng treo cao”, khiến lòng người ta nguội lạnh.

Hôm nay Lưu Thanh Thụ mặc quan phục, ngồi nghiêm chỉnh ở trên chủ vị đại đường, hơn mười nha dịch có bộ mặt cứng nhắc, chia ra hai bên.

Nàng đi đến công đường, quỳ gối xuống đất, “Dân nữ Giang Hạ Ly, khấu kiến Tri phủ đại nhân.”

“Giang cô nương, đêm khuya gọi ngươi tới, vẫn là vì vụ án mạng huyền nghi trước tửu phường của ngươi kia, lúc trước bản quan từng nhiều lần hỏi dò ngươi, nhưng ngươi vẫn luôn không nói lời thật, hiện tại đến công đường, ngươi cần phải hiểu rõ, giấu giếm chân tướng, đối với ngươi không có một chút ích lợi.”

Giang Hạ Ly thẳng thắn vô tư hưởng ứng: “Đại nhân, dân nữ cũng coi như xuất thân gia đình trong sạch, tuy chưa nói tới đọc đủ thi thư, nhưng cũng là người lý lẽ rõ ràng, án mạng phát sinh ở trước cửa tiệm ta hay không còn không biết được, không thể bởi vì có cỗ thi thể xuất hiện ở cửa tiệm ta, mà ta lại chủ động báo quan, liền nói vụ án mạng này có liên quan đến ta, thỉnh đại nhân đưa ra chứng thực.”

Lưu Thanh Thụ không hề ôn hòa ân cần giống như lúc trước, cứng nhắc giương lên khuôn mặt quan gia lạnh như băng, vỗ Kinh đường mộc, quát: “Quả nhiên là nha đầu điêu ngoa! Nếu muốn chứng cứ, bản quan sẽ cho ngươi chứng cứ!”

Hắn khẽ giương tay lên, liền có một tên quan sai bưng một kiện đồ vật ra, đưa đến trước mặt nàng.

“Đây là ban ngày bản quan sai người lẻn vào hậu viện của ngươi thì từ trong phòng bếp phát hiện một dao thái, trên dao còn có vết máu, trải qua khám nghiệm kiểm tra, lưỡi dao cùng vết thương trí mạng trên ngực đại hán hoàn toàn trùng khớp, bởi vậy có thể thấy được, người nọ là chết ở dưới dao của ngươi!”

Giang Hạ Ly khiếp sợ kêu lớn: “Đại nhân! Ngài… không phải hồ đồ rồi chứ? Lúc người nọ chết, trên người không hề có vết máu, rõ ràng không phải chết dưới thân dao, hôm trước không phải đại nhân cũng nói hắn là trúng độc mà chết ư, tại sao chỉ chớp mắt liền biến thành bị người dùng dao thái sát hại rồi? Huống chi con dao này ta chưa từng thấy qua, làm sao lại thành hung khí giết người đây?”

Lưu Thanh Thụ cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên ngụy biện. Lúc trước bản quan mời ngươi đến trong phủ một chuyến, vốn hi vọng có thể lấy lý cảm hóa ngươi, khiến ngươi cúi đầu nhận tội, đáng tiếc ngươi hồ đồ ngu xuẩn không linh hoạt, bản quan đành phải lấy ra bằng chứng, hiện tại bằng chứng như núi, ngươi còn không thừa nhận? Xem ra không dùng đại hình ngươi sẽ không cung khai, người đâu! Đánh nàng ta hai mươi đại bản!”

Nói xong, hắn đang muốn đưa tay đến ống trúc lấy thẻ, chợt một người có bộ dáng sư gia chạy tới, ở bên tai hắn khe khẽ nói mấy câu, hắn do dự một chút, lại thu tay trở về.

“Trước đem nghi phạm bắt giam, chọn ngày thẩm tra lại!” Nói xong liền đứng dậy muốn đi.

Giang Hạ Ly lớn tiếng nói: “Đại nhân, trời đất sáng ngời, nhật nguyệt chứng giám, nếu Giang Hạ Ly ta là hung thủ giết người, nguyện thân đầu cách biệt. Nếu đại nhân vì kết án mà qua loa định tội cho ta, đại nhân, lương tâm ngài ở đâu?”

Lưu Thanh Thụ không để ý tới nàng, mấy tên nha dịch kéo nàng lên, nhốt nàng một mình một gian vào trong phòng giam.

Cửa sắt vừa đóng, nha dịch ở bên ngoài hô, “Khuyên ngươi sớm nhận tội một chút, có thể khỏi bị chịu nỗi khổ da thịt.”

Nàng cười lạnh phản bác: “Ta trước nay sẽ không làm đảo lộn những chuyện đen trắng, muốn ta nhận tội thay người khác… trừ phi ta chết!”

“Chết oan trong lao này cũng không phải chỉ một, hai người, còn sợ nhiều thêm một người là ngươi sao?”

Bọn nha dịch nói xong, liền cười nghênh ngang rời đi.

Hai đầu gối nàng mềm nhũn, ngã ngồi ở trên mặt đất lạnh băng, bốn phía một mảnh tối đen, giống như tâm tình hiện giờ của nàng, không nhìn thấy một tia sáng.

Giang Hạ Ly a Giang Hạ Ly, rốt cuộc là ngươi đã đắc tội thần linh phương nào, lại làm cho bản thân lâm vào hoàn cảnh thê lương không nơi nương tựa như vậy?

_________________________________________

(1) Thiên thủ quan âm: Quan âm ngàn tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện