Mạnh Thanh La vốn không muốn xen vào việc của người khác. Nhưng nghĩ đến cha nương ruột của gia đình nguyên thân, còn có tình huống loạn lạc ở hiện tại, nàng cần một cái đùi to để ôm.

Nếu lỡ như nhìn sai, người kia không phải cái đùi vàng, thì ít nhất đứa nhỏ kia cũng giữ được mạng sống.

Chỉ là đứa trẻ mới có vài tuổi, bé không nên chết non như vậy.

Nói gì đi nữa, ông trời đã ném nàng tới gặp người này, thì có lẽ nàng cũng nên làm chút gì đó mới không uổng công sống lại lại lần nữa.

Mạnh Thanh La đứng dậy, đi về phía ba người kia.

Yến Tu Trúc đang lo lắng thân thể của cháu mình nên không chú ý tới việc Mạnh Thanh La đang đi đến gần, mà Từ Trung Nguyên lại có chút ngạc nhiên.

Mạnh Thanh La dừng lại cách chỗ họ tầm hai thước để quan sát đứa bé trong khoảng cách gần cả một buổi, nàng cũng không nói nhiều lời vô nghĩa mà nhìn thẳng Yến Tu Trúc, nói: "Tiểu công tử trúng độc, mặc dù không phải là kịch độc nhưng đã có chút khó, nếu không giải e là thời gian không còn nhiều nữa."

Lời của Mạnh Thanh La nói như tiếng sấm vang lên bên tai hai người.

Hơn nữa ngày, hai người mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nàng với ánh mắt khó tin tưởng.

Vẻ mặt của người tên Từ Trung Nguyên luôn cười tủm tỉm như phật Di Lặc đột nhiên thay đổi, hắn ta kéo thanh nhuyễn kiếm trên người ra, cả người đầy sát khí chỉ mũi kiếm về hướng Mạnh Thanh La: "To gan, ngươi là ai? Ai phái ngươi tới đây?"

Trong nháy mắt, xung quanh Mạnh Thanh La, cha ngốc và đứa nhỏ đã có khoảng hai mươi người mặc áo đen bao vây.



Nhận thấy bản lĩnh của Từ Trung Nguyên và thế trận hiện tại, chẳng những Mạnh Thanh La không sợ hãi, mà trong lòng lại càng vui vẻ.

Người này vừa nhìn thì đã đoán được là người hầu của vị công tử tuổi trẻ kia, chỉ là người hầu mà bản lĩnh đã lớn như vậy, chỗ tối còn có nhiều ám vệ, vậy thì thân phận của vị chủ tử kia nhất sẽ không thấp.

Ừ, cái đùi vàng này nàng nhất định phải ôm rồi.

Mạnh Thanh La vui vẻ, nâng gương mặt sạm đen của mình lên cười với Từ Trung Nguyên, đôi mắt hồ ly xinh đẹp trên gương mặt nàng sáng rực như sao.

Mạnh Thanh La cười làm cho Từ Trung Nguyên sửng sốt, cũng làm cho Yến Tu Trúc ngạc nhiên.

Theo bề ngoài mà đoán thì nàng cũng chỉ là một thôn cô nho nhỏ, làn da bị mặt trời chiếu đến ngăm đen, dáng người nhỏ gầy, nhưng lòng can đảm lại không nhỏ chút nào.

Hay người này thật sự là gian tế do đối phương phái đến? "Hai vị không cần phải nghi ngờ về thân phận của ta." Mạnh Thanh La tìm một lý do, bình thản nói: "Chỉ vì ta cũng có con nhỏ, nên nhìn đứa nhỏ tầm tuổi này chịu khổ ta cũng không đành lòng."

Mạnh Thanh La chỉ chỉ phía sau: "Vị kia là cha ta, nơi này chỉ có trí khôn của đứa trẻ tầm vài tuổi mà thôi." Mạnh Thanh La chỉ vào đầu mình.

Yến Tu Trúc và Từ Trung Nguyên tuy rằng nghe không hiểu hai chữ "trí khôn" là ý gì, nhưng thấy động tác của Mạnh Thanh La nên bọn họ vẫn hiểu được.



Hơn nữa nhìn vào ánh mắt của cha ngốc nhìn họ, ánh mắt ấy trong suốt hồn nhiên như một đứa trẻ.

"Trong hai cái sọt kia là hai đứa con trai của ta, chưa đến một tuổi."

Vì lấy được sự tin tưởng của người trước mặt, vì ôm đùi vàng, Mạnh Thanh La cũng liều mạng.

Yến Tu Trúc quan sát một lúc cũng đã tin hơn phân nửa.

Nhưng…

"Mục đích để ngươi giúp ta không phải giống như lời ngươi nói!" Giọng nói của hắn vô cùng khẳng định.

Mẹ nó! Người này thật khó chơi.

Tuy là trên mặt Mạnh Thanh La cười hì hì, nhưng trong lòng đã chửi thầm mẹ kiếp.

"Được rồi!" Mạnh Thanh La giống như đã tìm được đối thủ, đành ăn ngay nói thật: "Ta thừa nhận ta cứu tiểu công tử là muốn các ngươi mang ơn ta, ta nhìn ra được thân phận của công tử nhất định là người phú quý, chỉ mong về sau khi ta gặp chuyện thì có thể được các ngươi giúp đỡ, tất nhiên, các ngươi không cần lo lắng ta thi ân cầu báo, chỉ cần giúp một ít việc nhỏ là được, không phải giết người phóng hỏa."

Ừ, chỉ có vậy thôi!

Mạnh Thanh La nói rất tự tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện