Từ Trung Nguyên nghe lệnh của chử tử trong xe, nhìn cảnh tượng trước mặt, lập tức hiểu ý của chủ tử.

"Vâng, đại công tử."

Xe ngựa dừng ở phía bên kia của cây cổ thụ, cách cha con Mạnh Thanh La chỉ vài thước. Nhìn thấy xe ngựa đến gần, trong lòng Mạnh Thanh La cũng hơi căng thẳng, nhưng có vẻ người trên xe ngựa cũng không có ý đồ quấy nhiễu bọn họ.

Lúc này nàng mới cẩn thận quan sát đối phương.

Nam nhâm đánh xe ngựa khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi, mặt trắng nõn, trông dáng người hơi mập mạp, ăn mặc cũng rất chỉn chu.

Sau khi xe ngựa dừng lại, hắn ta đón lấy một nam hài khoảng năm tuổi từ trong xe. Tiểu nam hài được bê xuống dưới, tay chân mềm nhũn nằm sấp, hai mắt nhắm nghiền bị nam nhân trung niên ôm vào lòng.

Cuối cùng, một nam tử khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi bước xuống. Nam tử mặc y phục thẳng nếp màu xanh lam, tóc được buộc cao sau đầu bằng một sợi dây cùng màu, bên hông treo ngọc bội, chân đi giày gấm. Cốt cách như ngọc tự tại, vừa tao nhã mà lại lạnh lùng.

Lại nhìn đến khuôn mặt kia...

Mạnh Thanh La vẫn chưa nhìn kỹ khuôn mặt kia, bởi vì chỉ cần liếc một cái, nàng đã cảm giác được trái tim của mình đập nhanh vô cùng.

Chuyện này không bình thường chút nào.

Không biết tại sao, gương mặt kia làm cho người ta có cảm giác kinh ngạc trước vẻ đẹp đó, nhưng cũng cho nàng một cảm giác quen thuộc.



"Hay là có đồng nghiệp nào ở kiếp trước của mình có dáng vẻ giống như vậy nhỉ, hoặc là giống minh tinh nào đó trong TV?" Mạnh Thanh La thầm nghĩ.

Người trẻ tuổi kia dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Thanh La nên đảo ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng.

Thật là một ánh mắt sắc bén, Mạnh Thanh La hoảng sợ.

Nàng cố gắng kiềm chế lại cảm giác kỳ lạ trong lòng, nhanh chóng chuyển tầm mắt ra nơi khác.

Thời buổi loạn lạc thế này thì việc giết người cũng giống như giết chết con kiến mà thôi, vừa nhìn thoáng qua nàng đã biết đối phương có thân phận không tầm thường.

Nàng cũng không muốn chỉ vì một chút tò mò của mình mà bị người khác giết chết rồi quăng xác nơi vùng hoang vu mà không ai hay biết.

"Mân Nhi…Mân Nhi, cháu tỉnh lại, ăn một chút gì đi." Người nam tử trẻ tuổi lay nhẹ bé trai trong lòng ngực.

Kêu cả nửa ngày, đứa bé trai kia cũng chỉ khẽ nhấc mí mắt lên nhìn một cái rồi lại mê man.

"Công tử, phải làm sao mới tốt bây giờ?" Người nam tử trung niên sốt ruột: "Nếu như là tìm không thấy Tiết thần y…" Không biết tiểu công tử có thể chống chọi nổi hay không nữa? Tiết thần y giỏi về cả y lẫn độc, danh tiếng vang dội khắp cả Đại Yến, nơi ông ấy ở cũng không phải là chỗ bí mật, nếu như không có thiên tai xảy ra, nhất định sẽ tìm được. Nhưng hiện giờ thiên tai xảy ra, lưu dân chạy về phía bắc, Tiết thần y cũng chạy.



Có lẽ là ông ấy thấy tình cảnh của các châu phủ quá thảm mà chịu không nổi, nên đi khắp nơi khám bệnh làm việc thiện.

Hoàng thượng lo lắng sốt ruột nên bị bệnh, mấy vị Vương gia lại không bớt lo, dưới tình huống như vậy mà còn công kích lẫn nhau, lại rất có khả năng khởi binh đánh nhau, trên triều đình loạn tung cả lên, cho nên tiểu công tử nhà bọn họ bị liên lụy mà gặp hại.

Thế đạo này thật khó sống!

Dân chúng khổ, Hoàng thượng khó.

"Nhất định có thể tìm được ông ấy!"

Ánh mắt của Yến Tu Trúc không hề dao động.

Bởi vì khoảng cách gần, cuộc nói chuyện của hai người rơi vào tai của Mạnh Thanh La không sót chữ nào.

Mạnh Thanh La nghe vậy, trong lòng nảy ra một ý tưởng, bắt đầu cẩn thận quan sát vị tiểu công tử kia.

Sắc mặt trắng xanh, môi tím đen. Mạnh Thanh La không nhịn được mà nhướng mày, tiểu công tử này bị bệnh ở chỗ nào, đây rõ ràng dấu hiệu trúng độc rất sâu.

Những người nhà giàu ở nhà cao cửa rộng đúng thật là lục đục với nhau thật lợi hại. Chỉ là đứa bé có mấy tuổi mà cũng có thể ra tay nặng đến mức chết người như vậy!

Có lẽ là đã có người xem qua trước đó, đã ức chế sự phát triển của độc tố nhưng không giải được hết toàn bộ độc, nếu không đứa trẻ này đã chết từ lâu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện