Sau khi hạ gục hai đồng bọn, người Đột Quyết ban đầu không tìm được phương hướng của mũi tên bay tới. Do đó họ định trước còn phải trả cái giá thảm hại hơn nữa, Lý Nhàn bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, trong nháy mắt đã hạ gục ba tên Lang kỵ. Mà cùng lúc đó, Thiết Lão Lang cũng mãi mãi giữ hai gã Lang kỵ ở trên Yến Sơn.
Sáu bảy Lang kỵ còn lại cuối cùng đã tìm được nơi kẻ địch trú ẩn, bắt đầu dùng cung tiễn phản kích.
Lý Nhàn và Thiết Lão Lang tuột xuống theo một bên thân cây, sau đó lẩn vào trong bụi cỏ rậm rạp. Sau khi bắn một trận, người Đột Quyết không xác định được kẻ địch có trúng tên hay không. Bọn chúng rút loan đao ra yểm hộ cho nhau đi về phía cây đại thú đó. Không ai nhìn thấy, một con báo săn ánh mắt lạnh như băng đã lặng lẽ ẩn trong bụi cỏ vòng ra phía sau chúng. Lý Nhàn tiếp tục rút thẳng hắc đao sau lưng ra, tầm mắt dừng lại trên gáy của gã Lang kỵ sau cùng.
Bản thân hắn không biết, gương mặt vốn thanh tú của hắn lúc này đáng sợ biết bao.
Thiếu niên chợt nhảy ra, trong tay vung ra một tia chớp màu đen. Ánh đao đó quá lạnh lùng, làm người khác cảm giác giây phút này có phải thời gian đã dừng lại hay không.
Trực đao nhẹ nhàng mà dễ dàng chém đứt cái cổ của gã Lang kỵ, cắt từ phía bên kia của cổ không kèm theo giọt máu nào, cũng không phát ra tiếng kêu nào. Người gã Lang kỵ đó hơi cứng lại, một cái đầu lâu chậm rãi rơi xuống. Có người cảm thấy phía sau khác thường, khi quay lại nhìn đúng lúc trông thấy cái thân hình không đầu đó kèm theo máu phun ra từ trong cổ. Trong suối máu, gã mơ hồ nhìn thấy một con báo nhe răng nanh sắc nhọn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.
Cái sắc bén đó không phải là ranh năng, mà là trực đao màu đen khiến người khác kinh sợ.
Lý Nhàn lao ra từ trong suối máu, một đao đã gọt sạch bên sọ não của Lang kỵ binh. Mũi đao sắc bén chặt cái đầu lâu rắn chắc lại dễ dàng giống như chặt một miếng đậu hũ, Lang kỵ binh không còn nửa bên mặt thậm chí trong thoáng chốc còn nhìn thấy một con mắt và nửa bên miệng của mình bay xa khỏi người mình. Một con người lúc nào mà mắt trái của mình mới có thể nhìn thẳng vào mắt phải của chính mình.
Máu đỏ và óc trắng chảy khắp mặt đất, trên nửa bên sọ não rơi xuống đất đó, máu và óc trộn lẫn với tóc của gã, những đôi mắt không kịp nhắm lại đã bị chặn bởi cái khối hỗn hợp nhão màu trắng ấy.
Một giây sau khi người thứ hai tử vong, hắc đao của Lý Nhàn đã chặt tiếp nửa bên vai kèm theo cánh tay của gã Lang kỵ binh thứ ba. Người thiếu nửa bên người đó kêu lên một tiếng thảm thiết, đổ gục xuống đất giãy giụa giống như một con sâu bị ngắt mất chân. Gã la lên, nỗi sợ hãi khủng khiếp khiến mặt gã đều biến dạng. Trong ánh nhìn hoảng hốt, hắc đao lướt qua cổ hắn nhanh như chớp.
Lý Nhàn đẩy ngang hắc đao lên trước, mượn quán tính lao ra trước của cơ thể để cắt gọn gàng từ phía trên bụng của một gã Lang kỵ binh. Người Đột Quyết đó thậm chí còn đi lên trước một bước, sau đó nửa thân trên bụng từ từ rơi xuống. Máu phun ra như suối, khuôn mặt cậu thiếu niên giết người đó càng thêm dữ tựn. Nội tạng trong cơ thể bị chém đứt mất đi sự trói buộc đã phọt ra, rơi phịch xuống đất. Lá phổi trong vũng máu vẫn còn sủi bọt máu, nhấp nhô một lúc sau đó vỡ tan.
Đám người Đột Quyết từ một phía muốn đánh lén Lý Nhàn đã bị một đao của Thiết Lão Lang chém đứt đầu, lập tức những xác chết phun máu đó bị Thiết Lão Lang đá tung một chân bay đi. Xác chết không có đầu phun máu bay ngang ra, máu bắn tung vào mắt một Lang kỵ khác. Tia máu hơi nóng bỏng đó di chuyển trên mặt gã, giống như có hàng nghìn hàng vạn con câu con đang đi qua đi lại trên mặt gã rất khó chịu.
Nhưng rất nhanh, hoành đao của Thiết Lão Lang sau khi chặt đứt cổ gã thì nỗi đau đớn khó chịu và sợ hãi đều biến mất sạch. Trong cổ họng ken két vài tiếng, Một chút không khí mát lạnh cuối cùng tiến vào phổi gã, gã thỏa mãn mỉm cười lập tức ngã xuống đất mà chết.
Trong rừng cây khắp nơi đều là hỗn chiến, máu giữa núi rừng xanh biếc được trang điểm như những bông hoa.
Lang kỵ trong nhóm thứ hai đuổi tới đã đến ngoài rừng núi, bọn chúng gào khóc quơ loan đao xông tới.
Cách đó không xa trên một tảng đá lớn bằng phẳng, một người đàn ông mặc áo gấm màu xanh đậm, trên ống tay áo thêu những bông hoa nhỏ màu vàng đang đứng ở đó. Khuôn mặt y tuấn tú khôi ngô, ánh mắt trong suốt như dòng suối. Một người đàn ông mặc áo gấm mở chiếc ô lớn ra che ánh mắt trời chói mặt cho y, một người đàn ông áo gấm khác quỳ sấp trên tảng đá. Người đàn ông yêu mị chậm rãi ngồi lên trên người đó, chiếc ô đen che mặt trời lại khiến mặt y càng thêm trắng nõn.
Y chỉ vào nhóm Lang kỵ Đột Quyết thứ hai đang lao về rừng cây, giọng điệu nhẹ nhàng bình thản hỏi:
- Dọn sách những vật chướng ngại này trước đã, từ đâu chạy ra bao nhiêu súc sinh ăn tươi nuốt sống thế này? Một thuộc hạ áo gấm hơi khom lưng đáp:
- Đô úy, chi bằng cứ để chúng đánh một lát, để những người Đột Quyết đó đi đánh giết, chúng ta đỡ phải động thủ lần nữa.
Người đàn ông yêu mị ngẩng đầu hơi liếc nhìn tên thuộc hạ đó, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như đao có thể đâm thấu tim.
- Nhớ kỹ…
Người đàn ông yêu mị gằn từng tiếng một:
- Đám mã tặc đó là tội phạm, nhưng chúng cũng là tội phạm của Đại Tùy ta, không tới lượt người ngoài đến giết. Tương tự như vậy, kể cả giết phạm nhân của Đại Tùy ta cũng phải lấy mạng đền mạng. Huống hồ… một lũ sói con dám động dao thương ở biên giới Đại Tùy ta, vốn đã đáng chết rồi.
Y nhẹ nhàng phất tay, dường như có vẻ mệt mỏi:
- Đi đi, để lại một tên sống sót, để gã quay về hỏi Thủy Tất Khả Hãn, biên giới Đại Tùy ta là nơi gã có thể tùy ý phái người tới sao?
Nói xong, y dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, lẩm bẩm nói:
- Bệ hạ luôn ghi nhớ, mấy năm sẽ hoạch định vương đình Đột Quyết vào trong biên giới Đại Tùy ta.
Nhóm thứ hai gần hai trăm Đột Quyết Lang kỵ xông đến bìa rừng, Bách phu trưởng đi trong hàng ngũ liên tục truyền lệnh, trong lúc họ chuẩn bị tiến vào núi rừng thì bất ngờ biến cố xảy ra!
Một loạt mũi tên từ phía rừng cây không biết từ đâu bay ra, tìm chính xác tới lồng ngực của một gã Đột Quyết Lang kỵ. Tiếng thét chói tai giống như là một mệnh lệnh, ngay sau đó rất nhiều tên nỏ không đếm xuể từ hai phía rừng cây rợp trời bắn ra. Chỉ loáng một cái, đội ngũ của người Đột Quyết đã bị kéo hung hăng xuống một tầng. Tên nỏ giống như mưa giông bão tố kéo đến dày đặc làm mọi người khó thở, trong hai phút ngắn ngủi đã có gần một nửa Lang kỵ binh ngã lộn nhào xuống đất.
Trong tiếng gào khóc kêu la của Lang kỵ, từ trong rừng rậm ùa ra không dưới hai trăm binh lính mặ áo gấm màu xanh lam, bọn chúng khom người, hai tay cầm liên nỏ được Đại Tùy chế tạo tinh xảo, vừa bắn vừa tiến lên trước. Hai trăm binh lính áo gấm vây thành nửa vòng tròn, tiếng bộp bộp bộp của liên nỏ giống như tiếng ca của tử thần. Hai trăm liên nỏ, mỗi lần có thể bắn liên tục mười lăm tên nỏ, giao chiến khoảng cách trong mức độ sắc bén của nó gần như là không có đối thủ.
Hai điểm dày đặc như nhau, tên nỏ lao nhanh như sao băng bắn ngã từng tên Đột Quyết Lang kỵ ngã nhào xuống đất, hai trăm binh lính áo gấm khom người nâng liên nỏ chậm rãi ép lên trước.
Sáu bảy Lang kỵ còn lại cuối cùng đã tìm được nơi kẻ địch trú ẩn, bắt đầu dùng cung tiễn phản kích.
Lý Nhàn và Thiết Lão Lang tuột xuống theo một bên thân cây, sau đó lẩn vào trong bụi cỏ rậm rạp. Sau khi bắn một trận, người Đột Quyết không xác định được kẻ địch có trúng tên hay không. Bọn chúng rút loan đao ra yểm hộ cho nhau đi về phía cây đại thú đó. Không ai nhìn thấy, một con báo săn ánh mắt lạnh như băng đã lặng lẽ ẩn trong bụi cỏ vòng ra phía sau chúng. Lý Nhàn tiếp tục rút thẳng hắc đao sau lưng ra, tầm mắt dừng lại trên gáy của gã Lang kỵ sau cùng.
Bản thân hắn không biết, gương mặt vốn thanh tú của hắn lúc này đáng sợ biết bao.
Thiếu niên chợt nhảy ra, trong tay vung ra một tia chớp màu đen. Ánh đao đó quá lạnh lùng, làm người khác cảm giác giây phút này có phải thời gian đã dừng lại hay không.
Trực đao nhẹ nhàng mà dễ dàng chém đứt cái cổ của gã Lang kỵ, cắt từ phía bên kia của cổ không kèm theo giọt máu nào, cũng không phát ra tiếng kêu nào. Người gã Lang kỵ đó hơi cứng lại, một cái đầu lâu chậm rãi rơi xuống. Có người cảm thấy phía sau khác thường, khi quay lại nhìn đúng lúc trông thấy cái thân hình không đầu đó kèm theo máu phun ra từ trong cổ. Trong suối máu, gã mơ hồ nhìn thấy một con báo nhe răng nanh sắc nhọn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.
Cái sắc bén đó không phải là ranh năng, mà là trực đao màu đen khiến người khác kinh sợ.
Lý Nhàn lao ra từ trong suối máu, một đao đã gọt sạch bên sọ não của Lang kỵ binh. Mũi đao sắc bén chặt cái đầu lâu rắn chắc lại dễ dàng giống như chặt một miếng đậu hũ, Lang kỵ binh không còn nửa bên mặt thậm chí trong thoáng chốc còn nhìn thấy một con mắt và nửa bên miệng của mình bay xa khỏi người mình. Một con người lúc nào mà mắt trái của mình mới có thể nhìn thẳng vào mắt phải của chính mình.
Máu đỏ và óc trắng chảy khắp mặt đất, trên nửa bên sọ não rơi xuống đất đó, máu và óc trộn lẫn với tóc của gã, những đôi mắt không kịp nhắm lại đã bị chặn bởi cái khối hỗn hợp nhão màu trắng ấy.
Một giây sau khi người thứ hai tử vong, hắc đao của Lý Nhàn đã chặt tiếp nửa bên vai kèm theo cánh tay của gã Lang kỵ binh thứ ba. Người thiếu nửa bên người đó kêu lên một tiếng thảm thiết, đổ gục xuống đất giãy giụa giống như một con sâu bị ngắt mất chân. Gã la lên, nỗi sợ hãi khủng khiếp khiến mặt gã đều biến dạng. Trong ánh nhìn hoảng hốt, hắc đao lướt qua cổ hắn nhanh như chớp.
Lý Nhàn đẩy ngang hắc đao lên trước, mượn quán tính lao ra trước của cơ thể để cắt gọn gàng từ phía trên bụng của một gã Lang kỵ binh. Người Đột Quyết đó thậm chí còn đi lên trước một bước, sau đó nửa thân trên bụng từ từ rơi xuống. Máu phun ra như suối, khuôn mặt cậu thiếu niên giết người đó càng thêm dữ tựn. Nội tạng trong cơ thể bị chém đứt mất đi sự trói buộc đã phọt ra, rơi phịch xuống đất. Lá phổi trong vũng máu vẫn còn sủi bọt máu, nhấp nhô một lúc sau đó vỡ tan.
Đám người Đột Quyết từ một phía muốn đánh lén Lý Nhàn đã bị một đao của Thiết Lão Lang chém đứt đầu, lập tức những xác chết phun máu đó bị Thiết Lão Lang đá tung một chân bay đi. Xác chết không có đầu phun máu bay ngang ra, máu bắn tung vào mắt một Lang kỵ khác. Tia máu hơi nóng bỏng đó di chuyển trên mặt gã, giống như có hàng nghìn hàng vạn con câu con đang đi qua đi lại trên mặt gã rất khó chịu.
Nhưng rất nhanh, hoành đao của Thiết Lão Lang sau khi chặt đứt cổ gã thì nỗi đau đớn khó chịu và sợ hãi đều biến mất sạch. Trong cổ họng ken két vài tiếng, Một chút không khí mát lạnh cuối cùng tiến vào phổi gã, gã thỏa mãn mỉm cười lập tức ngã xuống đất mà chết.
Trong rừng cây khắp nơi đều là hỗn chiến, máu giữa núi rừng xanh biếc được trang điểm như những bông hoa.
Lang kỵ trong nhóm thứ hai đuổi tới đã đến ngoài rừng núi, bọn chúng gào khóc quơ loan đao xông tới.
Cách đó không xa trên một tảng đá lớn bằng phẳng, một người đàn ông mặc áo gấm màu xanh đậm, trên ống tay áo thêu những bông hoa nhỏ màu vàng đang đứng ở đó. Khuôn mặt y tuấn tú khôi ngô, ánh mắt trong suốt như dòng suối. Một người đàn ông mặc áo gấm mở chiếc ô lớn ra che ánh mắt trời chói mặt cho y, một người đàn ông áo gấm khác quỳ sấp trên tảng đá. Người đàn ông yêu mị chậm rãi ngồi lên trên người đó, chiếc ô đen che mặt trời lại khiến mặt y càng thêm trắng nõn.
Y chỉ vào nhóm Lang kỵ Đột Quyết thứ hai đang lao về rừng cây, giọng điệu nhẹ nhàng bình thản hỏi:
- Dọn sách những vật chướng ngại này trước đã, từ đâu chạy ra bao nhiêu súc sinh ăn tươi nuốt sống thế này? Một thuộc hạ áo gấm hơi khom lưng đáp:
- Đô úy, chi bằng cứ để chúng đánh một lát, để những người Đột Quyết đó đi đánh giết, chúng ta đỡ phải động thủ lần nữa.
Người đàn ông yêu mị ngẩng đầu hơi liếc nhìn tên thuộc hạ đó, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như đao có thể đâm thấu tim.
- Nhớ kỹ…
Người đàn ông yêu mị gằn từng tiếng một:
- Đám mã tặc đó là tội phạm, nhưng chúng cũng là tội phạm của Đại Tùy ta, không tới lượt người ngoài đến giết. Tương tự như vậy, kể cả giết phạm nhân của Đại Tùy ta cũng phải lấy mạng đền mạng. Huống hồ… một lũ sói con dám động dao thương ở biên giới Đại Tùy ta, vốn đã đáng chết rồi.
Y nhẹ nhàng phất tay, dường như có vẻ mệt mỏi:
- Đi đi, để lại một tên sống sót, để gã quay về hỏi Thủy Tất Khả Hãn, biên giới Đại Tùy ta là nơi gã có thể tùy ý phái người tới sao?
Nói xong, y dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, lẩm bẩm nói:
- Bệ hạ luôn ghi nhớ, mấy năm sẽ hoạch định vương đình Đột Quyết vào trong biên giới Đại Tùy ta.
Nhóm thứ hai gần hai trăm Đột Quyết Lang kỵ xông đến bìa rừng, Bách phu trưởng đi trong hàng ngũ liên tục truyền lệnh, trong lúc họ chuẩn bị tiến vào núi rừng thì bất ngờ biến cố xảy ra!
Một loạt mũi tên từ phía rừng cây không biết từ đâu bay ra, tìm chính xác tới lồng ngực của một gã Đột Quyết Lang kỵ. Tiếng thét chói tai giống như là một mệnh lệnh, ngay sau đó rất nhiều tên nỏ không đếm xuể từ hai phía rừng cây rợp trời bắn ra. Chỉ loáng một cái, đội ngũ của người Đột Quyết đã bị kéo hung hăng xuống một tầng. Tên nỏ giống như mưa giông bão tố kéo đến dày đặc làm mọi người khó thở, trong hai phút ngắn ngủi đã có gần một nửa Lang kỵ binh ngã lộn nhào xuống đất.
Trong tiếng gào khóc kêu la của Lang kỵ, từ trong rừng rậm ùa ra không dưới hai trăm binh lính mặ áo gấm màu xanh lam, bọn chúng khom người, hai tay cầm liên nỏ được Đại Tùy chế tạo tinh xảo, vừa bắn vừa tiến lên trước. Hai trăm binh lính áo gấm vây thành nửa vòng tròn, tiếng bộp bộp bộp của liên nỏ giống như tiếng ca của tử thần. Hai trăm liên nỏ, mỗi lần có thể bắn liên tục mười lăm tên nỏ, giao chiến khoảng cách trong mức độ sắc bén của nó gần như là không có đối thủ.
Hai điểm dày đặc như nhau, tên nỏ lao nhanh như sao băng bắn ngã từng tên Đột Quyết Lang kỵ ngã nhào xuống đất, hai trăm binh lính áo gấm khom người nâng liên nỏ chậm rãi ép lên trước.
Danh sách chương