- Đi về phía rừng cây!
Lý Nhàn lớn tiếng hô, vừa quay người bắn ngược mũi tên vào một tên Lang kỵ binh truy đuổi gần nhất. Cách nhau trong tầm bắn của mũi tên lông vũ, người của hai bên đều có ý đồ dùng cung tiễn làm tổn thương kẻ địch. Mà Huyết kỵ binh quay lưng ra với người Đột Quyết đã chịu thiệt ở điểm này, nhưng họ dựa vào thân thủ dũng mãnh lại không hề tỏ ra yếu hơn.
Chỉ có điều cho dù như thế, trong lúc rút khỏi vẫn có mấy Huyết kỵ binh trúng tên ngã xuống đất. Lý Nhàn xông về khiêng một Huyết kỵ binh trúng tên ở đùi lên, vất vả chạy lên phía trước. Mũi tên của Lang kỵ bay qua sát hai người, ba bốn Huyết kỵ binh thấy Lý Nhàn rớt lại phía sau bèn quay lại tiếp ứng cho hắn.
- Thiếu tướng quân, ngài mau đi đi.
Huyết kỵ binh bị thương nói lớn tiếng trên vai Lý Nhàn. Lý Nhàn vừa chạy vừa mắng:
- Câm miệng!
Huyết kỵ binh kia ngẩn ra, bỗng mỉm cười kỳ quái. Gã từ từ rút đoản đao từ bên thắt lưng ra, ngẩng đầu nhìn về phía nam. Trong ánh mắt đều là nỗi nhớ nhung quê nhà và sự lưu luyến với nhau, gã gượng cười gần như khẩn cầu:
- Thiếu tướng quân, buông tại hạ xuống, người mau đi đi, như thế này cả hai đều không thoát được!
Gã liếc nhìn Huyết kỵ binh ở bên cạnh yểm hộ Lý Nhàn, cắn môi nói:
- Nếu vì cứu ta mà để các huynh đệ mất mạng, ta có sống cũng khó có thể bình an.
Lý Nhàn cả giận đáp:
- Con mẹ nó, cách nhà còn có một bước chân mà huynh còn muốn từ bỏ? Huyết kỵ binh đó chậm rãi ngắm thẳng đoản đao vào tim mình, giọng nói rất khẽ:
- Quê tại hạ ở quận Thượng Cốc, nơi đó cũng có núi, lúc còn nhỏ thường cùng cha vào núi săn thú, rất giống nơi này.
- Thiếu tướng quân, thay tại hạ trở về thắp nén hương cho cha tại hạ, đốt một ít tiền giấy.
Gã mỉm cười, từ từ đâm đoản đao vào ngực mình:
- Thiếu tướng quân, sống tốt nhé…
Lý Nhàn đột ngột dừng bước chân, bởi vì hắn cảm nhận được có một dòng chảy nóng bỏng chảy theo cổ áo vào trong cổ. Cơ thể hắn trở nên cứng ngắc khó đi, Huyết kỵ binh trên vai dường như bất ngờ trở nên nặng gấp mấy lần. Keng một tiếng, đoản đao trong tay Huyết kỵ binh rơi xuống đất phát ra tiếng kêu giòn vang. Đôi mắt Lý Nhàn ngày càng đỏ, nước mắt theo khó mắt chậm rãi chảy xuống.
- Ngu ngốc!
Hắn đặt gã Huyết kỵ binh đã chết xuống đất, khẽ khóc mắng:
- Con mẹ nhà ngươi chứ, không thể tự mình trở về hóa vàng mã được sao?
Gã Huyết kỵ binh đó nhếch miệng cười, dường như là đang cười nhạo Lý Nhàn lớn thế vẫn còn khóc nhè. Trông gã rất giống như đang ngủ, khóe miệng nhếch lên như đang nói cho Lý Nhàn biết, gã đang mơ một giấc mơ cực kỳ đẹp. Có lẽ trong giấc mộng, cha gã cõng gã đang đi trên con đường nhỏ giữa núi, trong tay còn xách một con thỏ hoang béo tốt. Tiếng trách cứ của cha rất nghiêm khắc, nhưng cậu bé trật chân lại mỉm cười hạnh phúc và thỏa mãn.
Lý Nhàn buông thi thể xuống, nhặt đoản đao đó lên kẹp ở thắt lưng mình.
- Thiếu tướng quân! Đi mau!
Ba bốn Huyết kỵ binh giương cung bắn gục mấy tên Lang kỵ đang áp sát, sau đó lo lắng gào lên với Lý Nhàn. Lý Nhàn lau giọt nước mắt cuối cùng bên khóe mắt, sau đó nhanh chóng rút về phía rừng cây.
Hơn hai trăm Lang kỵ binh đuổi theo, Triều Cầu Ca, Thiết Lão Lang và Lý Nhàn sau khi gặp nhau bèn lao vào rừng cây. Trong rừng cây um tùm, ưu thế về số lượng của Lang kỵ sẽ giảm đến mức thấp nhất. Huyết kỵ binh có thể dựa vào tiễn pháp tinh xảo và khả năng chiến đấu dũng mãnh tuyệt đối để chiếm thế chủ động, đây là cách duy nhất để họ giành được chiến thắng. Họ là kỵ binh ưu tú nhất trên thế gian, sau khi từ bỏ chiến mã, họ vẫn là chiến sĩ ưu tú nhất trên đời này.
Sau khi đánh bất ngờ, Huyết kỵ binh đã tổn thất hơn mười binh lính, còn ít nhất có hơn tám mươi Lang kỵ binh Đột Quyết bị bắn chết. Chỉ có điều, có lẽ vì người của Thiết Phù Đồ bên sườn núi cao đã bị tổn thất quá nhiều, Thiên phu trưởng chỉ huy Lang kỵ phái hơn một nửa Lang kỵ đuổi về phía Lý Nhàn, y dẫn hơn một trăm Lang kỵ tiếp tục xông lên núi cao. Người Đột Quyết truy kích đội ngũ của Huyết kỵ binh đã chia thành hai thê đội, hơn hai trăm người đuổi tới trước nhất đã đến gần núi rừng, đội ngũ phía sau cách ngoài ba trăm dặm.
- Năm người một tiểu đội, mỗi người tự tìm địa hình có lợi!
Thiết Lão Lang vọt vào rừng cây, lớn tiếng quát.
Y kéo cánh tay Lý Nhàn lại:
- Đi theo ta, không được tách ra!
Lý Nhàn gật đầu, đi theo sau Thiết Lão Lang chạy vào sâu trong rừng. Triều Cầu Ca dẫn theo hơn mười Huyết kỵ binh chặn lại một lúc bên rưng cây, đợi Lý Nhàn và Thiết Lão Lang đã bước vào rừng mới vừa bắn tên vừa rút đi. Mấy chục Huyết kỵ chia thành một tiểu đội năm người, mượn địa hình trong rừng sâu bắt đầu giao chiến với Lang kỵ Đột Quyết.
Nói một cách cầu thị, tác chiến ở vùng núi rừng rậm như thế này khiến người Đột Quyết rất khó thích ứng. Kỵ binh họ chỉ cần đạt được quy mô nhất định sẽ gần như đứng ở thế bất bại trên thảo nguyên, tập đoàn xung phong trên bình nguyên gần như rất khó tìm được đối thủ. Bọn họ xẹt qua quân trận của kẻ địch nhanh như cơn gió, dùng mũi tên lông vũ và loan đao có thể xé nát từng tầng bày trận của kẻ địch. Điều họ ghét nhất là xuống ngựa bộ chiến, không có vật cưỡi thì sức chiến đấu đã giảm đi rất nhiều.
Mà Huyết kỵ binh mặc dù cũng là kỵ binh, nhưng không xuống ngựa bộ chiến. Mấy năm nay đi theo Đạt Khê Trường Nho, họ đã trải quả rất nhiều cuộc chiến. Năm đó khi rời khỏi Hoằng Hóa, theo Đạt Khê Trường Nho đi tha hương tổng cộng hai trăm sáu mươi tám chiến sỹ ưu tú, mấy năm qua, trong các cuộc chiến với người thảo nguyên có quá nửa đã chôn xương nơi đất khách quê người. Tuy nhiên đám Huyết kỵ binh còn lại này rõ ràng là quân tinh nhuệ thực sự.
Kỹ xảo giết người của họ không gì sánh kịp, mà núi rừng đã hiểm hộ cho họ.
Sự chênh lệch về số lượng đã được kéo gần bởi núi rừng và trình độ tinh nhuệ của binh sĩ, Lang kỵ bước vào rừng rậm rất khó bắt được bóng dáng linh hoạt ấy. Hơn hai trăm Lang kỵ bị mười mấy Huyết kỵ binh của tiểu đội phân tán, sức mạnh một lần nữa bị suy yếu.
Lý Nhàn và Thiết Lão Lang trèo lên một cái cây, nấp vào dưới cành lá rậm rạp. Lý Nhàn rút một mũi tên lông vũ ra cho lên cung, nhìn về phía gần đó thong thả tìm kiếm mười mấy Lang kỵ. Hắn hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Bách phu trưởng Đột Quyết đang đi giữa đội ngũ. Khóe miệng hắn nở nụ cười ác nghiệt, điệu cười này làm người khác sởn gai ốc. Hắn giống như một con báo săn ngủ đông nơi góc khuất, chờ đợi con mồi từng bước đến gần phạm vi tấn công mũi răng móng vuốt của mình.
Vù!
Mũi tên lông vũ bị phá ra, rụng xuống như lá cây giữa không trung.
Lá cây bay lả tả trong không trung, giống như con bướm gãy cánh đang cố gắng giãy dụa đến phút cuối cùng.
Mũi tên lông vũ đâm chuẩn vào cổ họng của tên Bách phu trưởng Lang kỵ Đột Quyết đó. Một bông hoa máu giống như bươm bướm tàn nở rộ trên cổ gã. Trong giây phút hoa máu tàn lụi, bướm tàn cũng rơi xuống bên cạnh vũng máu nhỏ. Bách phu trưởng trúng tên không cam lòng phát ra mấy tiếng kêu khàn khàn khóe nghe, gã cố sức giơ tay lên muốn rút mũi tên lông vũ chặn lấy khí quản không cho gã thở ra, nhưng gã chỉ giơ tay phí công, thi thể đổ gục xuống mềm nhũn.
Mũi tên lông vũ mà Thiết Lão Lang bắn ra cũng hạ gục một tên Lang kỵ, trúng thẳng vào ngực tên đó. Khoảng cách hai mươi mấy mét đối với y và Lý Nhàn mà nói, bắn chết kẻ thù quả thực dễ như trở bàn tay.
Lý Nhàn lớn tiếng hô, vừa quay người bắn ngược mũi tên vào một tên Lang kỵ binh truy đuổi gần nhất. Cách nhau trong tầm bắn của mũi tên lông vũ, người của hai bên đều có ý đồ dùng cung tiễn làm tổn thương kẻ địch. Mà Huyết kỵ binh quay lưng ra với người Đột Quyết đã chịu thiệt ở điểm này, nhưng họ dựa vào thân thủ dũng mãnh lại không hề tỏ ra yếu hơn.
Chỉ có điều cho dù như thế, trong lúc rút khỏi vẫn có mấy Huyết kỵ binh trúng tên ngã xuống đất. Lý Nhàn xông về khiêng một Huyết kỵ binh trúng tên ở đùi lên, vất vả chạy lên phía trước. Mũi tên của Lang kỵ bay qua sát hai người, ba bốn Huyết kỵ binh thấy Lý Nhàn rớt lại phía sau bèn quay lại tiếp ứng cho hắn.
- Thiếu tướng quân, ngài mau đi đi.
Huyết kỵ binh bị thương nói lớn tiếng trên vai Lý Nhàn. Lý Nhàn vừa chạy vừa mắng:
- Câm miệng!
Huyết kỵ binh kia ngẩn ra, bỗng mỉm cười kỳ quái. Gã từ từ rút đoản đao từ bên thắt lưng ra, ngẩng đầu nhìn về phía nam. Trong ánh mắt đều là nỗi nhớ nhung quê nhà và sự lưu luyến với nhau, gã gượng cười gần như khẩn cầu:
- Thiếu tướng quân, buông tại hạ xuống, người mau đi đi, như thế này cả hai đều không thoát được!
Gã liếc nhìn Huyết kỵ binh ở bên cạnh yểm hộ Lý Nhàn, cắn môi nói:
- Nếu vì cứu ta mà để các huynh đệ mất mạng, ta có sống cũng khó có thể bình an.
Lý Nhàn cả giận đáp:
- Con mẹ nó, cách nhà còn có một bước chân mà huynh còn muốn từ bỏ? Huyết kỵ binh đó chậm rãi ngắm thẳng đoản đao vào tim mình, giọng nói rất khẽ:
- Quê tại hạ ở quận Thượng Cốc, nơi đó cũng có núi, lúc còn nhỏ thường cùng cha vào núi săn thú, rất giống nơi này.
- Thiếu tướng quân, thay tại hạ trở về thắp nén hương cho cha tại hạ, đốt một ít tiền giấy.
Gã mỉm cười, từ từ đâm đoản đao vào ngực mình:
- Thiếu tướng quân, sống tốt nhé…
Lý Nhàn đột ngột dừng bước chân, bởi vì hắn cảm nhận được có một dòng chảy nóng bỏng chảy theo cổ áo vào trong cổ. Cơ thể hắn trở nên cứng ngắc khó đi, Huyết kỵ binh trên vai dường như bất ngờ trở nên nặng gấp mấy lần. Keng một tiếng, đoản đao trong tay Huyết kỵ binh rơi xuống đất phát ra tiếng kêu giòn vang. Đôi mắt Lý Nhàn ngày càng đỏ, nước mắt theo khó mắt chậm rãi chảy xuống.
- Ngu ngốc!
Hắn đặt gã Huyết kỵ binh đã chết xuống đất, khẽ khóc mắng:
- Con mẹ nhà ngươi chứ, không thể tự mình trở về hóa vàng mã được sao?
Gã Huyết kỵ binh đó nhếch miệng cười, dường như là đang cười nhạo Lý Nhàn lớn thế vẫn còn khóc nhè. Trông gã rất giống như đang ngủ, khóe miệng nhếch lên như đang nói cho Lý Nhàn biết, gã đang mơ một giấc mơ cực kỳ đẹp. Có lẽ trong giấc mộng, cha gã cõng gã đang đi trên con đường nhỏ giữa núi, trong tay còn xách một con thỏ hoang béo tốt. Tiếng trách cứ của cha rất nghiêm khắc, nhưng cậu bé trật chân lại mỉm cười hạnh phúc và thỏa mãn.
Lý Nhàn buông thi thể xuống, nhặt đoản đao đó lên kẹp ở thắt lưng mình.
- Thiếu tướng quân! Đi mau!
Ba bốn Huyết kỵ binh giương cung bắn gục mấy tên Lang kỵ đang áp sát, sau đó lo lắng gào lên với Lý Nhàn. Lý Nhàn lau giọt nước mắt cuối cùng bên khóe mắt, sau đó nhanh chóng rút về phía rừng cây.
Hơn hai trăm Lang kỵ binh đuổi theo, Triều Cầu Ca, Thiết Lão Lang và Lý Nhàn sau khi gặp nhau bèn lao vào rừng cây. Trong rừng cây um tùm, ưu thế về số lượng của Lang kỵ sẽ giảm đến mức thấp nhất. Huyết kỵ binh có thể dựa vào tiễn pháp tinh xảo và khả năng chiến đấu dũng mãnh tuyệt đối để chiếm thế chủ động, đây là cách duy nhất để họ giành được chiến thắng. Họ là kỵ binh ưu tú nhất trên thế gian, sau khi từ bỏ chiến mã, họ vẫn là chiến sĩ ưu tú nhất trên đời này.
Sau khi đánh bất ngờ, Huyết kỵ binh đã tổn thất hơn mười binh lính, còn ít nhất có hơn tám mươi Lang kỵ binh Đột Quyết bị bắn chết. Chỉ có điều, có lẽ vì người của Thiết Phù Đồ bên sườn núi cao đã bị tổn thất quá nhiều, Thiên phu trưởng chỉ huy Lang kỵ phái hơn một nửa Lang kỵ đuổi về phía Lý Nhàn, y dẫn hơn một trăm Lang kỵ tiếp tục xông lên núi cao. Người Đột Quyết truy kích đội ngũ của Huyết kỵ binh đã chia thành hai thê đội, hơn hai trăm người đuổi tới trước nhất đã đến gần núi rừng, đội ngũ phía sau cách ngoài ba trăm dặm.
- Năm người một tiểu đội, mỗi người tự tìm địa hình có lợi!
Thiết Lão Lang vọt vào rừng cây, lớn tiếng quát.
Y kéo cánh tay Lý Nhàn lại:
- Đi theo ta, không được tách ra!
Lý Nhàn gật đầu, đi theo sau Thiết Lão Lang chạy vào sâu trong rừng. Triều Cầu Ca dẫn theo hơn mười Huyết kỵ binh chặn lại một lúc bên rưng cây, đợi Lý Nhàn và Thiết Lão Lang đã bước vào rừng mới vừa bắn tên vừa rút đi. Mấy chục Huyết kỵ chia thành một tiểu đội năm người, mượn địa hình trong rừng sâu bắt đầu giao chiến với Lang kỵ Đột Quyết.
Nói một cách cầu thị, tác chiến ở vùng núi rừng rậm như thế này khiến người Đột Quyết rất khó thích ứng. Kỵ binh họ chỉ cần đạt được quy mô nhất định sẽ gần như đứng ở thế bất bại trên thảo nguyên, tập đoàn xung phong trên bình nguyên gần như rất khó tìm được đối thủ. Bọn họ xẹt qua quân trận của kẻ địch nhanh như cơn gió, dùng mũi tên lông vũ và loan đao có thể xé nát từng tầng bày trận của kẻ địch. Điều họ ghét nhất là xuống ngựa bộ chiến, không có vật cưỡi thì sức chiến đấu đã giảm đi rất nhiều.
Mà Huyết kỵ binh mặc dù cũng là kỵ binh, nhưng không xuống ngựa bộ chiến. Mấy năm nay đi theo Đạt Khê Trường Nho, họ đã trải quả rất nhiều cuộc chiến. Năm đó khi rời khỏi Hoằng Hóa, theo Đạt Khê Trường Nho đi tha hương tổng cộng hai trăm sáu mươi tám chiến sỹ ưu tú, mấy năm qua, trong các cuộc chiến với người thảo nguyên có quá nửa đã chôn xương nơi đất khách quê người. Tuy nhiên đám Huyết kỵ binh còn lại này rõ ràng là quân tinh nhuệ thực sự.
Kỹ xảo giết người của họ không gì sánh kịp, mà núi rừng đã hiểm hộ cho họ.
Sự chênh lệch về số lượng đã được kéo gần bởi núi rừng và trình độ tinh nhuệ của binh sĩ, Lang kỵ bước vào rừng rậm rất khó bắt được bóng dáng linh hoạt ấy. Hơn hai trăm Lang kỵ bị mười mấy Huyết kỵ binh của tiểu đội phân tán, sức mạnh một lần nữa bị suy yếu.
Lý Nhàn và Thiết Lão Lang trèo lên một cái cây, nấp vào dưới cành lá rậm rạp. Lý Nhàn rút một mũi tên lông vũ ra cho lên cung, nhìn về phía gần đó thong thả tìm kiếm mười mấy Lang kỵ. Hắn hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Bách phu trưởng Đột Quyết đang đi giữa đội ngũ. Khóe miệng hắn nở nụ cười ác nghiệt, điệu cười này làm người khác sởn gai ốc. Hắn giống như một con báo săn ngủ đông nơi góc khuất, chờ đợi con mồi từng bước đến gần phạm vi tấn công mũi răng móng vuốt của mình.
Vù!
Mũi tên lông vũ bị phá ra, rụng xuống như lá cây giữa không trung.
Lá cây bay lả tả trong không trung, giống như con bướm gãy cánh đang cố gắng giãy dụa đến phút cuối cùng.
Mũi tên lông vũ đâm chuẩn vào cổ họng của tên Bách phu trưởng Lang kỵ Đột Quyết đó. Một bông hoa máu giống như bươm bướm tàn nở rộ trên cổ gã. Trong giây phút hoa máu tàn lụi, bướm tàn cũng rơi xuống bên cạnh vũng máu nhỏ. Bách phu trưởng trúng tên không cam lòng phát ra mấy tiếng kêu khàn khàn khóe nghe, gã cố sức giơ tay lên muốn rút mũi tên lông vũ chặn lấy khí quản không cho gã thở ra, nhưng gã chỉ giơ tay phí công, thi thể đổ gục xuống mềm nhũn.
Mũi tên lông vũ mà Thiết Lão Lang bắn ra cũng hạ gục một tên Lang kỵ, trúng thẳng vào ngực tên đó. Khoảng cách hai mươi mấy mét đối với y và Lý Nhàn mà nói, bắn chết kẻ thù quả thực dễ như trở bàn tay.
Danh sách chương