Không hiểu vì sao, mỗi lần A Sử Na Đóa Đóa thấy tấm bia của Vô Loan, trong mắt đều xuất hiện bóng dáng người thiếu niên đó quỳ gối dưới đất, cẩn thận khắc từng chữ một.
Hắn chưa từng thể hiện nỗi bi thương của mình. Chính như A Sử Na Đóa Đóa đến giờ cũng chưa từng nhỏ một giọt nước mắt nào. Có những người đau lòng không dùng vẻ mặt và nước mắt để thể hiện. Sau khi trở về Yến Sơn, hắn và nét mặt của nàng đều rất bình thản. Hắn bình thản viết, nàng bình thản nhìn.
Phía sau tấm bia còn có một hàng chữ nhỏ, chỉ là một câu thôi.
"Cuộc đời nếu chỉ như lúc mới gặp, chi bằng không gặp không biết."
A Sử Na Đóa Đóa trở về nhìn thấy dòng chữ đó, bỗng bật cười, tự nhiên nói:
- Cuộc đời nếu chỉ như lúc mới gặp, quả thực không bằng không gặp không biết.
Năm đó, phía bắc Bá Châu, nếu không gặp, hà tất giờ đây phải đau lòng? - Về thôi, nhất định phải về thôi.
Nàng nói với Âu Tư Thanh Thanh và nhấn mạnh vào từ phải. Cũng không biết vì sao, Âu Tư Thanh Thanh tâm tư đơn thuần lại hiểu được hết ý trong lời nói của nàng ta. Bỗng Âu Tư Thanh Thanh cảm thấy rất đau lòng, bởi vì nàng thấy chuyện đôi lúc trở về nhà đơn giản như vậy mà cũng phải suy nghĩ nhiều, cũng chưa chắc là vì muốn về nhà. Muốn về nhà mà về nhà, hoặc có lẽ là nên về nhà, phải về nhà.
- Đúng vậy … ngươi là Thánh nữ của Đột Quyết Vương Đình.
Âu Tư Thanh Thanh thở dài.
A Sử Na Đóa Đóa nắm tay Âu Tư Thanh Thanh, chân thành nói:
- Quả thực rất ngưỡng mộ cô, có lẽ không cần … về nhà vội.
Âu Tư Thanh Thanh liền nói:
- Nhà ở đây mà. Khi nào về cũng được. Hơn nữa, đôi khi nhà cũng không chỉ có một chỗ. Ở đâu có hắn, ở đó đều là nhà.
Nàng mỉm cười, rất ngọt ngào:
- Ta vẫn luôn ở nhà.
- Nhà không chỉ ở một nơi, hơn nữa ta vẫn luôn ở nhà.
Lời nói của Âu Tư Thanh Thanh khiến cho A Sử Na Đóa Đóa cảm động. Trái tim vốn đã không còn sóng êm biển lặng nữa lại gợn sóng. Con sóng này không thể ngăn cản được tình cảm của nàng. Nhiều năm nay vất vả phong tỏa trái tim, thậm chí đôi khi còn bị rỉ máu. Nàng liền đặt suy nghĩ đó sang một bên, cố gắng không nghĩ tới sáu từ cuối cùng trong lời nói của Âu Tư Thanh Thanh nữa, ta vẫn luôn ở nhà.
Chỉ là nàng làm thế nào có thể khống chế được tình cảm trong lòng?
Trong lòng tự hỏi, nhà ta ở đâu?
Ban đầu, sự ngưỡng mộ của nàng chỉ giới hạn ở sự đơn thuần vô ưu vô lo của Âu Tư Thanh Thanh. Bởi vì từ mắt cô ấy, nàng không thấy được nỗi đau và sự bất lực khi xa nhà. Bây giờ nàng ngưỡng mộ sự mãn nguyện của cô ấy. Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn ở nhà, vậy thì ta luôn ở nơi nào?
- Về nhà cũng tốt.
Âu Tư Thanh Thanh cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay A Sử Na Đóa Đóa đang dần hạ xuống, còn dính mồ hôi.
- Sau khi trở về, sẽ không còn chuyện đau lòng như vậy nữa.
A Sử Na Đóa Đóa sửng sốt, lập tức sự ngưỡng mộ trong lòng càng dâng lên. Đúng vậy, người con gái này là một người trong sạch không vướng bụi trần. Còn mình, trên vai đã có đầu sói màu vàng đó rồi, cây cỏ trong lòng đã sinh sôi nảy nở không thể diệt trừ được nữa rồi. Nếu có thể diệt trừ, cũng không phải là sức mạnh của một mình nàng có thể làm được. Nhưng … người đó giúp mình diệt trừ cỏ dại trong lòng, rốt cuộc là ai? Chờ mình ở nơi nào?
Trong thoáng chốc, nàng lại nhìn thấy chàng thiếu niên thanh tú đó ngồi khoanh chân trên đất, chân thành viết từng nét chữ.
Trên nấm mồ được hắn trồng cây cỏ mới, nhưng xem ra, cỏ đó … không khiến người ta bực bội. Ngược lại, màu xanh như vậy khiến trong lòng người ta cảm động. Đúng vậy … Vô Loan ngủ ở bên trong, có lẽ cũng thích bên cạnh mình có nhiều sắc thái.
Cỏ không đáng sợ, bất luận là mọc ở chỗ nào.
Đáng sợ là bạn không dám đi xử lý.
Nàng lại nhớ tới mái nhà tranh bên bờ sông Nhược Lạc Thủy, gió xuân thổi về, cũng không biết tường vi trên hàng rào còn mấy cọng xanh tươi, lại còn có mấy nụ hoa được mọc ra.
Sư phụ, cô ấy … thực sự còn nhìn thấu đáo hơn mình.
Lúc này, oán hận của nàng với Diệp Hoài Tụ cũng đã nhạt đi vài phần rồi.
- Đúng vậy, sau khi trở về, nhất định không còn có chuyện đau lòng như vậy nữa.
A Sử Na Đóa Đóa mỉm cười, nụ cười chứa đựng đắng cay.
- Hay là để A Gia phái người tiễn ngươi?
Âu Tư Thanh Thanh hỏi.
A Sử Na Đóa Đóa kiêu ngạo lắc đầu, chỉ lên vai mình nói:
- Đừng quên thân phận của ta, chỉ cần qua bắc Trường Thành, cả vùng thảo nguyên đều là nhà của ta.
Âu Tư Thanh Thanh cũng cười, có chút thèm muốn:
- Nhà của cô, quả là rộng lớn.
……..
……….
Bên bờ đông Liêu Thủy đã thấy hết trận chiến thứ hai đông chinh của Đại Tùy, Lý Nhàn thoải mái lột sạch quần áo ra lặn xuống dòng nước lạnh như kim châm của sông Liêu Thủy mà ngụp lặn. Liêu Thủy không phải là yên lặng mà chấn động đấy, cho nên mùi máu tanh sớm đã cùng dòng chảy mà chảy đi khắp nơi. Lần này Lý Nhàn tới Liêu Đông kỳ thực mục đích cũng không lớn lắm, thuận tiện thu nhận thêm vài người sẽ dùng tới sau này. Hắn chỉ là muốn thực sự làm một vị khách trở về Đại Tùy, xem xem cuộc chiến tranh lớn này trong lịch sử rốt cuộc là thế nào?
Năm đó hắn tới Đại Tùy mới 20 tuổi, chính là lúc triều đình hưng thịnh. Nhưng, hắn lại không quan sát kỹ, đi qua rất nhiều nơi, cũng đã từng dừng lại, lại vì vấn đề sinh tồn mà căn bản không còn lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh. Lần này, Lý Nhàn không những là muốn thưởng thức phong cảnh, mà còn muốn thưởng thức phủ binh Đại Tùy sắc bén thiên hạ tác chiến thế nào.
Đây mới thực sự là chuyện mà hắn quan tâm nhất, thậm chí là dốc lòng nghiên cứu. Ai biết một ngày nào đó liệu có thể chính diện giao phong với một cánh phủ binh trong đó hay không?
Biết mình biết người mới trăm trận trăm thắng. Lý Nhàn không yêu cầu cái gì bách chiến bách thắng quá xa vời, nhưng chí ít phải hiểu được quân địch, cố gắng nhiều hơn nữa, phải hiểu nhiều hơn nữa. Cho nên, hắn mới đưa năm mươi người của Phi Hổ quân tới Liêu Đông. Sau đó phân tán 20 người tinh nhuệ nhất đi sâu vào biên giới Cao Cú Lệ, huấn luyện cho họ bản lĩnh thu thập tình báo. Tiếp đó, sau khi hùng binh Đại Tùy hôm nay vượt sông tấn công tới thành Liêu Đông, hắn lại đưa 30 người còn lại tới các góc độ quan sát khác nhau, ghi chép lại từ đầu tới cuối trận chiến thành Liêu Đông. Hắn yêu cầu phải chi tiết, toàn bộ chi tiết.
Người Cao Cú Lệ phòng ngự thế nào? Đại Tùy tấn công thế nào?
Những điều này sau này sẽ đều được dùng tới.
Nếu mình đã bắt đầu định kiếm một chén canh to trong loạn thế cho tương lai, thậm chí là nuốt toàn bộ nó, vậy thì cần phải có nhiều kinh nghiệm. Với những gì mà bản thân đã trải qua là một quá trình rất dài. Hơn nữa ai có thể bảo đảm quá trình này không có nguy hiểm. Có thể đúc rút kinh nghiệm từ người khác, đó mới là cách học nhanh nhất.
Không sai, hắn là từ góc độ khoa học kỹ thuật khác để nói về thời đại phát triển không ít. Nhưng hắn chẳng qua chỉ là một sinh viên bình thường, với công nghệ hiện tại hắn không thể tạo ra được loại binh khí nóng để kết thúc một thời đại. Trong đầu hắn không có nhiều dữ liệu khoa học. Đó chỉ là một người bình thường của thời đại đó cũng nắm được, không thể không có những quá trình vất vả ở thời đại vũ khí lạnh. Hắn chỉ nghĩ không gian khổ sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong.
Nếu có thể, hắn sẽ tình nguyện có một khẩu Barrett 12. 7 bắn vào đầu Dương Quảng ở bờ đông Liêu Thủy, sau đó "phong tiêu tiêu hề Liêu Thủy hàn, Hoàng đế nhất khứ hề bất phục hoàn" vừa cười cười vừa cưỡi Đại hắc mã chạy trốn. Mặc kệ trên sử sách ghi chép thế nào, chí ít cũng không còn phải lo lắng họ Dương sẽ mang đến vô số phiền toái đến cho mình nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn không có tâm mà lực lại không đủ.
Chung quy hắn chẳng qua là một yêu nghiệt bắt đầu từ năm bốn tuổi đã không ngừng cố gắng tu luyện, thích ứng với bắn cung, thích ứng với hoành đao, thích ứng với chiến mã, thích ứng với việc giết chết người ngoại lai không cho đi qua. Hơn nữa còn dần dần biến người ngoại lai thành người trong nhà.
Được rồi, nếu không nói hắn có bản lĩnh gì mà người thường không có, đó chính là hắn biết một số chuyện ở thời đại này. Hơn nữa, còn phần lớn là được rút ra từ cuốn tiểu thuyết không đáng tin cậy của Tùy Dương Đế. Đương nhiên, cái mà hắn nhớ kỹ phần lớn là thú vui chăn gối mà không phải là những chuyện linh tinh gì. Ở thế kỷ XXI hắn không phải là chuyên nguyên cứu lịch sử, sao có thể biết được chính xác lịch sử thật sự ngày nào? Hắn cũng không phải là nhân viên khoa học kỹ thuật quân sự, ngay cả người thích súng ống cũng không phải, sao có thể tạo ra chiến xa đại pháo?
Cho nên, theo Lý Nhàn đáng tin cậy nhất vẫn là đao trong tay, vẫn là cung tiễn trong tay.
Hắn bơi lội trong dòng nước lạnh thấu xương mà không bị chuột rút đến chết đuối, không phải vì hắn là một người xuyên việt mà có được vầng ánh sáng vô địch, mà là vì từ khi bốn tuổi hàng ngày hắn đã tích lũy được khi phải tắm nước lạnh để có cơ hội xuống sông bắt cá. Là vì hắn cố gắng thích ứng với tất cả những điều này.
Người cởi hết quần áo tắm rửa trong Liêu Thủy từ xưa tới nay cũng không biết có bao nhiêu người? Nhưng người giống như hắn nằm trên sông vừa bơi vừa suy nghĩ xem ngày mai nên làm thì? Ngày kia nên làm gì? Thậm chí tương lai phải làm gì? Tuyệt đối không thể có nhiều được.
Hắn rất nghiêm túc suy nghĩ, thế cho nên chìm vào suy nghĩ.
Thế cho nên, khi một cô gái yêu kiều tay cầm chiếc ô lớn đó trên một chiếc thuyền lá bơi lạnh lùng nhìn hắn, hắn mới chợt bừng tỉnh.
Hắn nhớ người con gái đó thoạt nhìn thì mảnh mai, yếu đuối, cũng nhớ một cô gái cũng mảnh mai giống như thế.
Người con gái mang chiếc ô màu đen, mặc áo xanh lục tên là Thanh Diên.
Người còn gái cầm thiết thương mặc áo màu đỏ tên là Hoàng Loan.
Lý Nhàn rất căm tức, không phải vì mình nhất thời trầm tư mà chiếc thuyền đó tới gần mấy chục mét mới phát hiện ra, mà vì hai người con gái đó đang nhìn chằm chằm cơ thể trần truồng của mình mà lại bình tĩnh như vậy. Bởi vì là nằm nổi trên mặt nước, cho nên có thể nhìn thấy những thứ không nên nhìn đều đã thấy hết rồi.
Hắn chưa từng thể hiện nỗi bi thương của mình. Chính như A Sử Na Đóa Đóa đến giờ cũng chưa từng nhỏ một giọt nước mắt nào. Có những người đau lòng không dùng vẻ mặt và nước mắt để thể hiện. Sau khi trở về Yến Sơn, hắn và nét mặt của nàng đều rất bình thản. Hắn bình thản viết, nàng bình thản nhìn.
Phía sau tấm bia còn có một hàng chữ nhỏ, chỉ là một câu thôi.
"Cuộc đời nếu chỉ như lúc mới gặp, chi bằng không gặp không biết."
A Sử Na Đóa Đóa trở về nhìn thấy dòng chữ đó, bỗng bật cười, tự nhiên nói:
- Cuộc đời nếu chỉ như lúc mới gặp, quả thực không bằng không gặp không biết.
Năm đó, phía bắc Bá Châu, nếu không gặp, hà tất giờ đây phải đau lòng? - Về thôi, nhất định phải về thôi.
Nàng nói với Âu Tư Thanh Thanh và nhấn mạnh vào từ phải. Cũng không biết vì sao, Âu Tư Thanh Thanh tâm tư đơn thuần lại hiểu được hết ý trong lời nói của nàng ta. Bỗng Âu Tư Thanh Thanh cảm thấy rất đau lòng, bởi vì nàng thấy chuyện đôi lúc trở về nhà đơn giản như vậy mà cũng phải suy nghĩ nhiều, cũng chưa chắc là vì muốn về nhà. Muốn về nhà mà về nhà, hoặc có lẽ là nên về nhà, phải về nhà.
- Đúng vậy … ngươi là Thánh nữ của Đột Quyết Vương Đình.
Âu Tư Thanh Thanh thở dài.
A Sử Na Đóa Đóa nắm tay Âu Tư Thanh Thanh, chân thành nói:
- Quả thực rất ngưỡng mộ cô, có lẽ không cần … về nhà vội.
Âu Tư Thanh Thanh liền nói:
- Nhà ở đây mà. Khi nào về cũng được. Hơn nữa, đôi khi nhà cũng không chỉ có một chỗ. Ở đâu có hắn, ở đó đều là nhà.
Nàng mỉm cười, rất ngọt ngào:
- Ta vẫn luôn ở nhà.
- Nhà không chỉ ở một nơi, hơn nữa ta vẫn luôn ở nhà.
Lời nói của Âu Tư Thanh Thanh khiến cho A Sử Na Đóa Đóa cảm động. Trái tim vốn đã không còn sóng êm biển lặng nữa lại gợn sóng. Con sóng này không thể ngăn cản được tình cảm của nàng. Nhiều năm nay vất vả phong tỏa trái tim, thậm chí đôi khi còn bị rỉ máu. Nàng liền đặt suy nghĩ đó sang một bên, cố gắng không nghĩ tới sáu từ cuối cùng trong lời nói của Âu Tư Thanh Thanh nữa, ta vẫn luôn ở nhà.
Chỉ là nàng làm thế nào có thể khống chế được tình cảm trong lòng?
Trong lòng tự hỏi, nhà ta ở đâu?
Ban đầu, sự ngưỡng mộ của nàng chỉ giới hạn ở sự đơn thuần vô ưu vô lo của Âu Tư Thanh Thanh. Bởi vì từ mắt cô ấy, nàng không thấy được nỗi đau và sự bất lực khi xa nhà. Bây giờ nàng ngưỡng mộ sự mãn nguyện của cô ấy. Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn ở nhà, vậy thì ta luôn ở nơi nào?
- Về nhà cũng tốt.
Âu Tư Thanh Thanh cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay A Sử Na Đóa Đóa đang dần hạ xuống, còn dính mồ hôi.
- Sau khi trở về, sẽ không còn chuyện đau lòng như vậy nữa.
A Sử Na Đóa Đóa sửng sốt, lập tức sự ngưỡng mộ trong lòng càng dâng lên. Đúng vậy, người con gái này là một người trong sạch không vướng bụi trần. Còn mình, trên vai đã có đầu sói màu vàng đó rồi, cây cỏ trong lòng đã sinh sôi nảy nở không thể diệt trừ được nữa rồi. Nếu có thể diệt trừ, cũng không phải là sức mạnh của một mình nàng có thể làm được. Nhưng … người đó giúp mình diệt trừ cỏ dại trong lòng, rốt cuộc là ai? Chờ mình ở nơi nào?
Trong thoáng chốc, nàng lại nhìn thấy chàng thiếu niên thanh tú đó ngồi khoanh chân trên đất, chân thành viết từng nét chữ.
Trên nấm mồ được hắn trồng cây cỏ mới, nhưng xem ra, cỏ đó … không khiến người ta bực bội. Ngược lại, màu xanh như vậy khiến trong lòng người ta cảm động. Đúng vậy … Vô Loan ngủ ở bên trong, có lẽ cũng thích bên cạnh mình có nhiều sắc thái.
Cỏ không đáng sợ, bất luận là mọc ở chỗ nào.
Đáng sợ là bạn không dám đi xử lý.
Nàng lại nhớ tới mái nhà tranh bên bờ sông Nhược Lạc Thủy, gió xuân thổi về, cũng không biết tường vi trên hàng rào còn mấy cọng xanh tươi, lại còn có mấy nụ hoa được mọc ra.
Sư phụ, cô ấy … thực sự còn nhìn thấu đáo hơn mình.
Lúc này, oán hận của nàng với Diệp Hoài Tụ cũng đã nhạt đi vài phần rồi.
- Đúng vậy, sau khi trở về, nhất định không còn có chuyện đau lòng như vậy nữa.
A Sử Na Đóa Đóa mỉm cười, nụ cười chứa đựng đắng cay.
- Hay là để A Gia phái người tiễn ngươi?
Âu Tư Thanh Thanh hỏi.
A Sử Na Đóa Đóa kiêu ngạo lắc đầu, chỉ lên vai mình nói:
- Đừng quên thân phận của ta, chỉ cần qua bắc Trường Thành, cả vùng thảo nguyên đều là nhà của ta.
Âu Tư Thanh Thanh cũng cười, có chút thèm muốn:
- Nhà của cô, quả là rộng lớn.
……..
……….
Bên bờ đông Liêu Thủy đã thấy hết trận chiến thứ hai đông chinh của Đại Tùy, Lý Nhàn thoải mái lột sạch quần áo ra lặn xuống dòng nước lạnh như kim châm của sông Liêu Thủy mà ngụp lặn. Liêu Thủy không phải là yên lặng mà chấn động đấy, cho nên mùi máu tanh sớm đã cùng dòng chảy mà chảy đi khắp nơi. Lần này Lý Nhàn tới Liêu Đông kỳ thực mục đích cũng không lớn lắm, thuận tiện thu nhận thêm vài người sẽ dùng tới sau này. Hắn chỉ là muốn thực sự làm một vị khách trở về Đại Tùy, xem xem cuộc chiến tranh lớn này trong lịch sử rốt cuộc là thế nào?
Năm đó hắn tới Đại Tùy mới 20 tuổi, chính là lúc triều đình hưng thịnh. Nhưng, hắn lại không quan sát kỹ, đi qua rất nhiều nơi, cũng đã từng dừng lại, lại vì vấn đề sinh tồn mà căn bản không còn lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh. Lần này, Lý Nhàn không những là muốn thưởng thức phong cảnh, mà còn muốn thưởng thức phủ binh Đại Tùy sắc bén thiên hạ tác chiến thế nào.
Đây mới thực sự là chuyện mà hắn quan tâm nhất, thậm chí là dốc lòng nghiên cứu. Ai biết một ngày nào đó liệu có thể chính diện giao phong với một cánh phủ binh trong đó hay không?
Biết mình biết người mới trăm trận trăm thắng. Lý Nhàn không yêu cầu cái gì bách chiến bách thắng quá xa vời, nhưng chí ít phải hiểu được quân địch, cố gắng nhiều hơn nữa, phải hiểu nhiều hơn nữa. Cho nên, hắn mới đưa năm mươi người của Phi Hổ quân tới Liêu Đông. Sau đó phân tán 20 người tinh nhuệ nhất đi sâu vào biên giới Cao Cú Lệ, huấn luyện cho họ bản lĩnh thu thập tình báo. Tiếp đó, sau khi hùng binh Đại Tùy hôm nay vượt sông tấn công tới thành Liêu Đông, hắn lại đưa 30 người còn lại tới các góc độ quan sát khác nhau, ghi chép lại từ đầu tới cuối trận chiến thành Liêu Đông. Hắn yêu cầu phải chi tiết, toàn bộ chi tiết.
Người Cao Cú Lệ phòng ngự thế nào? Đại Tùy tấn công thế nào?
Những điều này sau này sẽ đều được dùng tới.
Nếu mình đã bắt đầu định kiếm một chén canh to trong loạn thế cho tương lai, thậm chí là nuốt toàn bộ nó, vậy thì cần phải có nhiều kinh nghiệm. Với những gì mà bản thân đã trải qua là một quá trình rất dài. Hơn nữa ai có thể bảo đảm quá trình này không có nguy hiểm. Có thể đúc rút kinh nghiệm từ người khác, đó mới là cách học nhanh nhất.
Không sai, hắn là từ góc độ khoa học kỹ thuật khác để nói về thời đại phát triển không ít. Nhưng hắn chẳng qua chỉ là một sinh viên bình thường, với công nghệ hiện tại hắn không thể tạo ra được loại binh khí nóng để kết thúc một thời đại. Trong đầu hắn không có nhiều dữ liệu khoa học. Đó chỉ là một người bình thường của thời đại đó cũng nắm được, không thể không có những quá trình vất vả ở thời đại vũ khí lạnh. Hắn chỉ nghĩ không gian khổ sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong.
Nếu có thể, hắn sẽ tình nguyện có một khẩu Barrett 12. 7 bắn vào đầu Dương Quảng ở bờ đông Liêu Thủy, sau đó "phong tiêu tiêu hề Liêu Thủy hàn, Hoàng đế nhất khứ hề bất phục hoàn" vừa cười cười vừa cưỡi Đại hắc mã chạy trốn. Mặc kệ trên sử sách ghi chép thế nào, chí ít cũng không còn phải lo lắng họ Dương sẽ mang đến vô số phiền toái đến cho mình nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn không có tâm mà lực lại không đủ.
Chung quy hắn chẳng qua là một yêu nghiệt bắt đầu từ năm bốn tuổi đã không ngừng cố gắng tu luyện, thích ứng với bắn cung, thích ứng với hoành đao, thích ứng với chiến mã, thích ứng với việc giết chết người ngoại lai không cho đi qua. Hơn nữa còn dần dần biến người ngoại lai thành người trong nhà.
Được rồi, nếu không nói hắn có bản lĩnh gì mà người thường không có, đó chính là hắn biết một số chuyện ở thời đại này. Hơn nữa, còn phần lớn là được rút ra từ cuốn tiểu thuyết không đáng tin cậy của Tùy Dương Đế. Đương nhiên, cái mà hắn nhớ kỹ phần lớn là thú vui chăn gối mà không phải là những chuyện linh tinh gì. Ở thế kỷ XXI hắn không phải là chuyên nguyên cứu lịch sử, sao có thể biết được chính xác lịch sử thật sự ngày nào? Hắn cũng không phải là nhân viên khoa học kỹ thuật quân sự, ngay cả người thích súng ống cũng không phải, sao có thể tạo ra chiến xa đại pháo?
Cho nên, theo Lý Nhàn đáng tin cậy nhất vẫn là đao trong tay, vẫn là cung tiễn trong tay.
Hắn bơi lội trong dòng nước lạnh thấu xương mà không bị chuột rút đến chết đuối, không phải vì hắn là một người xuyên việt mà có được vầng ánh sáng vô địch, mà là vì từ khi bốn tuổi hàng ngày hắn đã tích lũy được khi phải tắm nước lạnh để có cơ hội xuống sông bắt cá. Là vì hắn cố gắng thích ứng với tất cả những điều này.
Người cởi hết quần áo tắm rửa trong Liêu Thủy từ xưa tới nay cũng không biết có bao nhiêu người? Nhưng người giống như hắn nằm trên sông vừa bơi vừa suy nghĩ xem ngày mai nên làm thì? Ngày kia nên làm gì? Thậm chí tương lai phải làm gì? Tuyệt đối không thể có nhiều được.
Hắn rất nghiêm túc suy nghĩ, thế cho nên chìm vào suy nghĩ.
Thế cho nên, khi một cô gái yêu kiều tay cầm chiếc ô lớn đó trên một chiếc thuyền lá bơi lạnh lùng nhìn hắn, hắn mới chợt bừng tỉnh.
Hắn nhớ người con gái đó thoạt nhìn thì mảnh mai, yếu đuối, cũng nhớ một cô gái cũng mảnh mai giống như thế.
Người con gái mang chiếc ô màu đen, mặc áo xanh lục tên là Thanh Diên.
Người còn gái cầm thiết thương mặc áo màu đỏ tên là Hoàng Loan.
Lý Nhàn rất căm tức, không phải vì mình nhất thời trầm tư mà chiếc thuyền đó tới gần mấy chục mét mới phát hiện ra, mà vì hai người con gái đó đang nhìn chằm chằm cơ thể trần truồng của mình mà lại bình tĩnh như vậy. Bởi vì là nằm nổi trên mặt nước, cho nên có thể nhìn thấy những thứ không nên nhìn đều đã thấy hết rồi.
Danh sách chương