Đám người Lý Nhàn chạy một mạch tới bến sông bí ẩn, tìm đám người Độc Cô Nhuệ Chí đang nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng. Nếu luận về chém giết, một mình Thiết Lão Lang cũng có thể đánh được năm Độc Cô Nhuệ Chí cũng không phải quá khẩn trương như vậy. Nếu luận về tính nhẫn nại, Độc Cô Nhuệ Chí cũng không bằng ba người khác của Huyết Kỵ Tứ Hổ. Nhưng tên nhãi này là một kẻ liều mạng, vì để mình nhẫn nhịn không dẫn người đi tiếp ứng mà mất đi con thuyền. Y liền hạ lệnh cho người của Phi Hổ quân trói y trên thuyền, còn nhét giẻ vào miệng y. Y đã hạ lệnh nói, bất luận mình nói gì, trước khitrại chủ cũng chính là Lý Nhàn chưa trở về thì không được thả mình ra.
Y biết tính mình kém, cho nên mới nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp như vậy.
Khi đám người Lý Nhàn tới bến sông, Độc Cô Nhuệ Chí đang bị chặn miệng khản giọng gào rú.
- Ô ô … thả ta ra … thả ta ra!
Bởi vì miệng bị nhét rẻ, tiếng y nói ra rất mơ hồ. Những người Phi Hổ quân đó muốn lên cởi ra cho y, lại nhớ tới mệnh lệnh trước đó của y, cho nên do dự. Thấy đám người Lý Nhàn đã trở về, lúc này mới như được đại xá xông tới kể ngọn nguồn với Lý Nhàn.
- Đại đương gia … không phải kẻ dưới chúng ta phạm thượng, là thủ lĩnh sai ta làm như vậy.
Tiểu đầu mục của Phi Hổ quân vẻ mặt đau khổ nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng, vốn nghĩ rằng thủ hạ bất ngờ làm phản, bây giờ lại thấy chẳng qua là một mình Độc Cô Nhuệ Chí tự diễn trò khôi hài mà thôi. Đối với người thầy dạy mình dùng độc này, Lý Nhàn kỳ thực rất khâm phục. Về mặt y lý, dùng độc, Độc Cô Nhuệ Chí tuyệt đối đạt tới mức độ tông sư. Nhưng về mặt thủ lĩnh, y ngốc nghếch giống như đứa trẻ lên ba.
- Bất luận là ngươi có tự nguyện hay không, nhưng chuyện này chung quy là không có phép tắc gì cả, phạt ngươi ba tháng quân tiền.
Lý Nhàn thản nhiên nói.
Tiểu đầu mục đó ngẩn người ra, liền cười khổ nói:
- Thuộc hạ hiểu rồi.
- Có oán hận không? Lý Nhàn hỏi.
- Không!
Tiểu mục đầu đó ưỡn ngực nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng, nghiêm túc nói:
- Không có phép tắc, đáng phạt. Lệnh ra phải làm, Độc Cô sai ngươi làm gì ngươi phải làm đó, không tệ. Quay về trại đi, tới trướng lĩnh hai quan tiền thưởng. Nhưng phải nhớ, sau này thông minh một chút, không nên hồ đồ làm việc! Mục đích thành lập Phi Hổ quân là gì? Là để các ngươi có thể trở thành người có kỹ năng riêng. Chút chuyện nhỏ này đều xử lý không tốt, còn có mặt mũi nào lãnh quân tiền cao gấp đôi người khác chứ?
Tiểu mục đầu đó lần này thực sự đã choáng váng, không biết nên nói gì.
Lý Nhàn cũng không để ý tới y nữa, cất bước tới trước mặt Độc Cô Nhuệ Chí đang giãy dụa, trước tiên rút miếng giẻ trong miệng ra:
- Tiểu Độc ca, ca còn có thể làm ra được chuyện ngu ngốc hơn nữa không?
Độc Cô Nhuệ Chí không để ý tới lời chỉ trích của hắn, mà hầu như hét lên:
- Mau, cởi trói ra!
Lý Nhàn lườm y một cái, cởi dây thừng ra, Độc Cô Nhuệ Chí liền hung hăng lao ra, cởi quần ra đi tiểu xuống dòng Liêu Thủy đang ngân nga sóng vỗ.
- Con mẹ nó … nhịn chết ta rồi.
……..
……..
Sáng hôm sau, Công bộ Thượng thư Vũ Văn Khải bị Hoàng đế hung hăng khiển trách một trận liền lập công chuộc tội, từ bỏ kế hoạch lúc trước, vứt bỏ không dùng hai chiếc cầu phao dự bị đã xây xong, đích thân giám sát dân phu xuống nước đóng cọc xây cầu phao. Hàng ngàn dân phu uống rượu mạnh trần trụi đi xuống sông Liêu Thủy. Từng thước từng thước cầu phao được ghép kéo dài đến bờ đông Liêu Thủy. Cả buổi sáng, đoạn này Liêu Thủy đều là màu đỏ. Người Cao Cú Lệ ở bờ bên kia dùng xe nỏ và cung bắn chết dân phu dưới sông. Còn Đại Tùy bên này thì dùng xe nỏ chế tạo tinh xảo đánh trả lại. Tới trưa, cuối cùng cầu phao cũng đã sắp tiếp cận bờ đông Liêu Thủy. Dân phu chết trên sông cũng đã vượt trên ngàn người. Chỉ là càng tới gần bờ đông, tốc độ thương vong của dân phu càng nhanh khiến người ta kinh sợ.
Cung tiễn thủ Đại Tùy dưới sự bảo vệ của thuẫn bài thủ bắt đầu thuận theo bốn chiếc cầu phao tiến về phía trước, xe nỏ cũng được đẩy lên cầu phao, nhằm tấn công vào trọng nỏ vốn cũng không nhiều của người Cao Cú Lệ.
Lần đẩy mạnh tấn công trung quy trung củ không có gì hay để nói cả này hoàn toàn là dựa vào sự hy sinh của dân phu mới đưa cầu phao tới bờ bên kia được. Mà trên thực tế, hơn hai nghìn dân phu cuối cùng đã chết, có hơn ba trăm người là bị đội đốc chiến của Đại Tùy bắn chết trên sông. Tiến lên phía trước là chết, lùi về phía sau cũng vẫn là chết. Nhưng lùi về phía sau là thông đồng với địch, còn tiến về phía trước, chết rồi triều đình vẫn sẽ phát mấy quan Nhục Hảo bồi thường. Cho nên các dân phu cũng hung hăng, chết còn có thể kiếm thêm cho gia đình chút tiền lương. Không chết chính là con mẹ nó bán một cái mạng.
Tả Đồn Vệ Tướng quân Tân Thế Hùng xin lệnh báo thù vì Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng, yêu cầu tiếp tục do Tả Đồn Vệ đảm nhiệm tiên phong. Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đích thân nâng ly mời Tân Thế Hùng một bát rượu mạnh.
Tân Thế Hùng cầm sóc dài trong tay, ánh mắt đỏ ngàu nhìn loạt đầu tiên của phủ binh Tả Đồn Vệ không sợ chết xông lên bờ đông Liêu Thủy. Theo sát là lính Tả Vũ Vệ, Hữu Vũ Vệ, Tả Võ Vệ lần lượt xông lên.
Ất Chi Văn Đức tập trung quân mã chống cự, đang lúc bất phân thắng bại, phía bắc nổi lên một làn khói bụi quay cuồng, vô số cờ chiến màu đỏ của Đại Tùy xuất hiện trong tầm nhìn của quân Cao Cú Lệ.
Tả Ngự Vệ, Đại tướng quân Tiết Thế Hùng tới rồi!
Quân Cao Cú Lệ đại bại, đã bỏ đại doanh bên bờ Liêu Thủy rút lui về thành Liêu Đông. Ất Chi Văn Đức lại bố trí người phòng thủ phía sau thành Liêu Đông, trực tiếp dẫn quân rút lui về Bình Nhưỡng.
Trận chiến này, quân Tùy đã trảm được hơn vạn quân địch, máu nhuộm bờ đông Liêu Thủy.
Hơn một vạn đầu người bị chặt xuống, tiết sứ các quốc gia theo đại quân quan chiến đều sợ xanh mặt, không còn dám chỉ trỏ chiến lực của quân Tùy nữa.
- Ngươi thực sự muốn đi? Nhưng vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi.
Trên Yến Sơn, Âu Tư Thanh Thanh kéo tay A Sử Na Đóa Đóa khuyên.
A Sử Na Đóa Đóa quay đầu lại nhìn tấm bia gỗ đó trên sườn núi, phía trên là một hàng chữ đích thân Lý Nhàn dùng bút lông viết lên, có bốn chữ lộ rõ sự bi thương.
Mộ Vô Loan.
Ba chữ được viết rất đơn giản.
Tấm bia gỗ rất đơn giản, là Lý Nhàn dùng hắc đao khắc từng nhát đao một trên một tấm gỗ được chặt từ thân cây tùng trăm năm. Nấm mộ đó được đặt ở một nơi mà không được người khác chú ý. Mộ Vô Loan, những từ này cũng không phù hợp với phong cách đề chữ của thời đại này. Nhưng, khi Lý Nhàn viết những chữ này rất chân thành. Mỗi nét chữ đều cẩn thận giống như sợ đánh thức giấc ngủ của thiếu nữ trong nấm mồ này vậy.
Cuộc đời con người đôi khi ngắn ngủi tự như chiếc lá rụng, mùa xuân mới nảy mầm, mùa hạ mới sinh trưởng, mua thu đã biến thành màu vàng úa, sau đó rụng xuống. Đó là cuộc đời ngắn ngủi, ngắn đủ để cho những người sống lâu hớn đó thổn thức không nguôi.
Trên thế giới này có rất nhiều người đáng chết, tối thiểu trong nhận thức của một số người đáng chết. Ví dụ như Lý Nhàn, từ sau khi lão ni đó dùng những lời lẽ hoang đường không kiềm chế đó để khiêu khích thậm chí là cố ý kích động Hoàng đế Dương Kiên, trong suy nghĩ của nhiều người Lý Nhàn sớm đã đáng chết rồi, nhưng hắn vẫn còn sống.
Còn Vô Loan, khi bị mã tặc Thiết Phù Đồ chặn giết ở phía bắc Bá Châu, tất cả mọi người đều cho rằng nàng chẳng qua là một nha hoàn không liên quan gì tới ân oán cho nên nàng không đáng chết. Nhưng, chỉ hơn hai năm một chút, nàng đã chết, chết rất nhanh. Nhanh tới mức mà ngay cả A Sử Na Đóa Đóa đau khổ vô cùng.
Y biết tính mình kém, cho nên mới nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp như vậy.
Khi đám người Lý Nhàn tới bến sông, Độc Cô Nhuệ Chí đang bị chặn miệng khản giọng gào rú.
- Ô ô … thả ta ra … thả ta ra!
Bởi vì miệng bị nhét rẻ, tiếng y nói ra rất mơ hồ. Những người Phi Hổ quân đó muốn lên cởi ra cho y, lại nhớ tới mệnh lệnh trước đó của y, cho nên do dự. Thấy đám người Lý Nhàn đã trở về, lúc này mới như được đại xá xông tới kể ngọn nguồn với Lý Nhàn.
- Đại đương gia … không phải kẻ dưới chúng ta phạm thượng, là thủ lĩnh sai ta làm như vậy.
Tiểu đầu mục của Phi Hổ quân vẻ mặt đau khổ nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng, vốn nghĩ rằng thủ hạ bất ngờ làm phản, bây giờ lại thấy chẳng qua là một mình Độc Cô Nhuệ Chí tự diễn trò khôi hài mà thôi. Đối với người thầy dạy mình dùng độc này, Lý Nhàn kỳ thực rất khâm phục. Về mặt y lý, dùng độc, Độc Cô Nhuệ Chí tuyệt đối đạt tới mức độ tông sư. Nhưng về mặt thủ lĩnh, y ngốc nghếch giống như đứa trẻ lên ba.
- Bất luận là ngươi có tự nguyện hay không, nhưng chuyện này chung quy là không có phép tắc gì cả, phạt ngươi ba tháng quân tiền.
Lý Nhàn thản nhiên nói.
Tiểu đầu mục đó ngẩn người ra, liền cười khổ nói:
- Thuộc hạ hiểu rồi.
- Có oán hận không? Lý Nhàn hỏi.
- Không!
Tiểu mục đầu đó ưỡn ngực nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng, nghiêm túc nói:
- Không có phép tắc, đáng phạt. Lệnh ra phải làm, Độc Cô sai ngươi làm gì ngươi phải làm đó, không tệ. Quay về trại đi, tới trướng lĩnh hai quan tiền thưởng. Nhưng phải nhớ, sau này thông minh một chút, không nên hồ đồ làm việc! Mục đích thành lập Phi Hổ quân là gì? Là để các ngươi có thể trở thành người có kỹ năng riêng. Chút chuyện nhỏ này đều xử lý không tốt, còn có mặt mũi nào lãnh quân tiền cao gấp đôi người khác chứ?
Tiểu mục đầu đó lần này thực sự đã choáng váng, không biết nên nói gì.
Lý Nhàn cũng không để ý tới y nữa, cất bước tới trước mặt Độc Cô Nhuệ Chí đang giãy dụa, trước tiên rút miếng giẻ trong miệng ra:
- Tiểu Độc ca, ca còn có thể làm ra được chuyện ngu ngốc hơn nữa không?
Độc Cô Nhuệ Chí không để ý tới lời chỉ trích của hắn, mà hầu như hét lên:
- Mau, cởi trói ra!
Lý Nhàn lườm y một cái, cởi dây thừng ra, Độc Cô Nhuệ Chí liền hung hăng lao ra, cởi quần ra đi tiểu xuống dòng Liêu Thủy đang ngân nga sóng vỗ.
- Con mẹ nó … nhịn chết ta rồi.
……..
……..
Sáng hôm sau, Công bộ Thượng thư Vũ Văn Khải bị Hoàng đế hung hăng khiển trách một trận liền lập công chuộc tội, từ bỏ kế hoạch lúc trước, vứt bỏ không dùng hai chiếc cầu phao dự bị đã xây xong, đích thân giám sát dân phu xuống nước đóng cọc xây cầu phao. Hàng ngàn dân phu uống rượu mạnh trần trụi đi xuống sông Liêu Thủy. Từng thước từng thước cầu phao được ghép kéo dài đến bờ đông Liêu Thủy. Cả buổi sáng, đoạn này Liêu Thủy đều là màu đỏ. Người Cao Cú Lệ ở bờ bên kia dùng xe nỏ và cung bắn chết dân phu dưới sông. Còn Đại Tùy bên này thì dùng xe nỏ chế tạo tinh xảo đánh trả lại. Tới trưa, cuối cùng cầu phao cũng đã sắp tiếp cận bờ đông Liêu Thủy. Dân phu chết trên sông cũng đã vượt trên ngàn người. Chỉ là càng tới gần bờ đông, tốc độ thương vong của dân phu càng nhanh khiến người ta kinh sợ.
Cung tiễn thủ Đại Tùy dưới sự bảo vệ của thuẫn bài thủ bắt đầu thuận theo bốn chiếc cầu phao tiến về phía trước, xe nỏ cũng được đẩy lên cầu phao, nhằm tấn công vào trọng nỏ vốn cũng không nhiều của người Cao Cú Lệ.
Lần đẩy mạnh tấn công trung quy trung củ không có gì hay để nói cả này hoàn toàn là dựa vào sự hy sinh của dân phu mới đưa cầu phao tới bờ bên kia được. Mà trên thực tế, hơn hai nghìn dân phu cuối cùng đã chết, có hơn ba trăm người là bị đội đốc chiến của Đại Tùy bắn chết trên sông. Tiến lên phía trước là chết, lùi về phía sau cũng vẫn là chết. Nhưng lùi về phía sau là thông đồng với địch, còn tiến về phía trước, chết rồi triều đình vẫn sẽ phát mấy quan Nhục Hảo bồi thường. Cho nên các dân phu cũng hung hăng, chết còn có thể kiếm thêm cho gia đình chút tiền lương. Không chết chính là con mẹ nó bán một cái mạng.
Tả Đồn Vệ Tướng quân Tân Thế Hùng xin lệnh báo thù vì Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng, yêu cầu tiếp tục do Tả Đồn Vệ đảm nhiệm tiên phong. Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đích thân nâng ly mời Tân Thế Hùng một bát rượu mạnh.
Tân Thế Hùng cầm sóc dài trong tay, ánh mắt đỏ ngàu nhìn loạt đầu tiên của phủ binh Tả Đồn Vệ không sợ chết xông lên bờ đông Liêu Thủy. Theo sát là lính Tả Vũ Vệ, Hữu Vũ Vệ, Tả Võ Vệ lần lượt xông lên.
Ất Chi Văn Đức tập trung quân mã chống cự, đang lúc bất phân thắng bại, phía bắc nổi lên một làn khói bụi quay cuồng, vô số cờ chiến màu đỏ của Đại Tùy xuất hiện trong tầm nhìn của quân Cao Cú Lệ.
Tả Ngự Vệ, Đại tướng quân Tiết Thế Hùng tới rồi!
Quân Cao Cú Lệ đại bại, đã bỏ đại doanh bên bờ Liêu Thủy rút lui về thành Liêu Đông. Ất Chi Văn Đức lại bố trí người phòng thủ phía sau thành Liêu Đông, trực tiếp dẫn quân rút lui về Bình Nhưỡng.
Trận chiến này, quân Tùy đã trảm được hơn vạn quân địch, máu nhuộm bờ đông Liêu Thủy.
Hơn một vạn đầu người bị chặt xuống, tiết sứ các quốc gia theo đại quân quan chiến đều sợ xanh mặt, không còn dám chỉ trỏ chiến lực của quân Tùy nữa.
- Ngươi thực sự muốn đi? Nhưng vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi.
Trên Yến Sơn, Âu Tư Thanh Thanh kéo tay A Sử Na Đóa Đóa khuyên.
A Sử Na Đóa Đóa quay đầu lại nhìn tấm bia gỗ đó trên sườn núi, phía trên là một hàng chữ đích thân Lý Nhàn dùng bút lông viết lên, có bốn chữ lộ rõ sự bi thương.
Mộ Vô Loan.
Ba chữ được viết rất đơn giản.
Tấm bia gỗ rất đơn giản, là Lý Nhàn dùng hắc đao khắc từng nhát đao một trên một tấm gỗ được chặt từ thân cây tùng trăm năm. Nấm mộ đó được đặt ở một nơi mà không được người khác chú ý. Mộ Vô Loan, những từ này cũng không phù hợp với phong cách đề chữ của thời đại này. Nhưng, khi Lý Nhàn viết những chữ này rất chân thành. Mỗi nét chữ đều cẩn thận giống như sợ đánh thức giấc ngủ của thiếu nữ trong nấm mồ này vậy.
Cuộc đời con người đôi khi ngắn ngủi tự như chiếc lá rụng, mùa xuân mới nảy mầm, mùa hạ mới sinh trưởng, mua thu đã biến thành màu vàng úa, sau đó rụng xuống. Đó là cuộc đời ngắn ngủi, ngắn đủ để cho những người sống lâu hớn đó thổn thức không nguôi.
Trên thế giới này có rất nhiều người đáng chết, tối thiểu trong nhận thức của một số người đáng chết. Ví dụ như Lý Nhàn, từ sau khi lão ni đó dùng những lời lẽ hoang đường không kiềm chế đó để khiêu khích thậm chí là cố ý kích động Hoàng đế Dương Kiên, trong suy nghĩ của nhiều người Lý Nhàn sớm đã đáng chết rồi, nhưng hắn vẫn còn sống.
Còn Vô Loan, khi bị mã tặc Thiết Phù Đồ chặn giết ở phía bắc Bá Châu, tất cả mọi người đều cho rằng nàng chẳng qua là một nha hoàn không liên quan gì tới ân oán cho nên nàng không đáng chết. Nhưng, chỉ hơn hai năm một chút, nàng đã chết, chết rất nhanh. Nhanh tới mức mà ngay cả A Sử Na Đóa Đóa đau khổ vô cùng.
Danh sách chương