Trong lúc bất chợt một mũi tên phóng tới, hướng thẳng về phía cung tiễn thủ trên vách núi, người nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết, rơi thẳng xuống thung lũng! Ngay sau đó hàng loạt tiễn phát ra, thanh âm của Đoạn Lĩnh quát to: “Tần Lang! Ngươi thật to gan!”

Từ vách núi, bốn gã thích khách khom người lao xuống, Tôn Đình lập tức xông lên trước, đánh về phía thích khách!

“Nhược nhi!” Lý Diễn Thu quát, “Không nên tới!”

Một khắc kia, kỹ thuật bắn cung của Đoạn Lĩnh đã phát huy đến cực hạn bình sinh, bất chấp an nguy bản thân, không ngừng dùng tiễn bắn về phía đám người mai phục trong thung lũng!

Mười mấy thích khách trượt xuống vách núi, cả người mang theo bông tuyết liều lĩnh nhắm về phía Lý Diễn Thu, quyết tâm lấy tính mạng của y. Lý Diễn Thu phất áo choàng ném đi, để lộ bì giáp bên trong, rút kiếm, hai tay múa tít xông về phía đấm thích khách làm gương cho binh sỹ!

Trong tay Lý Diễn Thu chính là Thiên tử kiếm, mặc dù sự sắc bén thua Thanh Phong, Tử Điện Kim Mang… thế nhưng cũng là một thanh lợi kiếm. Đoạn Lĩnh trăm triệu lần không ngờ tới, vị thúc phụ bệnh tật triền miền của mình một khi động thủ cư nhiên còn lợi hại hơn y! Hơn nữa dùng còn là Sơn Hà kiếm pháp!

Vũ Độc gầm lên giận dữ, giục ngựa vọt tới, xông vào đám thích khách, khi phi thân xuống ngựa thì hai tay bắn ra ám khí, trong nháy mắt hàng loạt thi thể ngã xuống đất.

“Bệ hạ! Kiếm pháp không tệ!” Vũ Độc quát to.

“Các ngươi vì sao tới đây!” Lý Diễn Thu huơ kiếm đón đỡ, chặt đứt cổ tay một gã thích khách. Vũ Độc bắn ra độc phấn, kết thúc đối thủ tại chỗ.

“Trở lại bảo hộ Nhược nhi!” Lý Diễn Thu ra lệnh.

Đoạn Lĩnh nhảy khỏi vách núi, đáp xuống ngựa của Thuật Luật Đoan, vọt tới bên cạnh, quát: “Tần Lang! Bỏ vũ khí xuống! Tha cho ngươi khỏi chết!”

Tần Lang ở tại chỗ cao lại quát lớn: “Chớ để bọn họ chạy! Sát!”

Đầu phía bắc thung lũng lại còn có phục binh, Tần Lang ra lệnh một tiếng, mấy trăm người lập tức xung phong liều chết ùa ra. Đoạn Lĩnh quát lớn: “Xung phong!”

Phía nam thung lũng, quân đội chính thức của Nghiệp thành ùa ra, nhất thời thanh âm chiến trường hô hoán kinh thiên động địa, song phương trực tiếp đánh vào một chỗ. Lý Diễn Thu bất chấp tái chiến, huýt dài một tiếng gọi Bôn Tiêu đến, phóng người lên ngựa.

“Tứ thúc ——!” Đoạn Lĩnh gọi to.

Lý Diễn Thu thúc hai chân vào bụng ngựa, đôi tay cầm kiếm mượn xung lực đánh về phía thích khách đang vọt tới trước mặt, đem đối phương chém ngã ngựa, lại hướng về phía Đoạn Lĩnh, đổi kiếm về tay trái, tay phải kéo mạnh thiếu niên cùng lên lưng Bôn Tiêu. Hai người tả xung hữu đột trong loạn quân, chợt nghe Vũ Độc huýt sáo một tiếng, gào lên: “Mặt đông bắc! Xung phong!”

Kỵ binh trong thung lũng càng lúc càng nhiều, Vũ Độc ra lệnh một tiếng, toàn quân tập hợp, Đoạn Lĩnh chỉ thấy Vũ Độc phi thân lên vách núi đánh về phía Tần Lang, lập tức cũng phối hợp giương cung cài tên, cánh tay gác lên vai Lý Diễn Thu.

Vũ Độc trước hết nhảy lên trên mõm đá cao nhất, sau đó lại xoay người tấn công. Tần Lang rút kiếm, nghiêng người.

Vũ Độc đâm một kiếm về phía Tần Lang, cũng không phải hướng về yết hầu đối phương hạ thủ mà là hướng về phía cái bóng đen phía sau Tần Lang kia. Người nọ không kịp đem Tần Lang giết người diệt khẩu, chỉ có thể lập tức rút kiếm đón đỡ.

Kiếm của Vũ Độc như sấm chớp, tia lửa chói sáng bắn ra bốn phía! Một kiếm của địch nhân như cầu vồng xuyên qua chân trời, hai bên đều dùng hết mười thành công lực, hai kiếm chạm nhau, một tiếng kim thiết rền ngân vang vọng sơn cốc. Người bịt mặt nọ bất chợt lui lại, ngay sau đó là ba mũi tên như sao băng của Đoạn Lĩnh lập tức ráo riết bay đến trước mặt, chắn lại đường lui của gã.

Một mũi tên ghim vào vai của kẻ bịt mặt, gã kêu một tiếng đau đớn rồi ngã ngược về phía sau.

“Ngươi đã quên lột khăn che mặt.” Vũ Độc trầm giọng nói, chợt xoay tròn trên không trung, nhấc chân quét ngan, Tần Lang kêu lên một tiếng thảm thiết rơi khỏi vách núi, bị ném vào giữa chiến trường.

“Đi!” Vũ Độc quát lớn, từ chỗ cao nhảy xuống, cướp lấy một con tuấn mã, nắm cổ áo Tần Lang mang người rời đi.

“Lão đại bị bắt!” Có người quát.

Thích khách xen lẫn vào quân lính, truy đuổi dọc theo thung lũng, Đoạn Lĩnh ngồi trên lưng Bôn Tiêu hô to: “Lui thẳng về phía nam!”

“Phía nam không thể đi!” Lý Diễn Thu quát dẹp lớn, “Nhất định có mai phục!”

“Tin tưởng thần nhi!” Đoạn Lĩnh hô.

Lý Diễn Thu cũng không nói nữa, giục ngựa chạy về phía sườn nam của Định Quân sơn. Vũ Độc thống lĩnh quân lính đoạn hậu, theo ước định lúc trước, sau khi cứu được người liền bắt đầu chia binh, lẫn lộn đường nhìn kẻ địch.

Một đường xông thẳng, phía trước là vách núi sừng sững, hai bên có hai con đường nhỏ. Đoạn Lĩnh lại quát lên: “Nhanh quẹo vào!”

Lý Diễn Thu: “Thúc còn tưởng con muốn ta nhảy xuống.”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Tứ thúc tốc độ rất nhanh…” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười nói.

Vì vậy, Bôn Tiêu trước khi rơi xuống vách núi một sát na kịp thời quay đầu lại, mang theo mấy trăm người sau lưng phóng nhanh về phía tây.

Thiên tử đương triều vậy mà lại dẫn theo Thái tử chạy trước mở đường, Bôn Tiêu tốc độ cực nhanh, người phía sau hoàn toàn không truy đuổi kịp. Đoạn Lĩnh lại lớn tiếng nói: “Tứ thúc! Người chạy chậm một chút! Cẩn thận phía trước có mai phục!”

“Có mai phục cũng không phản ứng kịp.” Lý Diễn Thu đáp, “Đã đến rồi.”

Quân Nghiệp thành đến cạnh vách núi lập tức xoay ngược lại bố trận, mà truy binh phía sau cũng nhanh chóng vọt đến ngã rẽ, Vũ Độc đoạn hậu đột nhiên huýt sáo một tiếng thật lớn, đám binh sỹ lần thứ hai chia ra, lấy Thuật Luật Đoan cầm đầu.

Trên vách núi vang lên tiếng nổ ầm ỷ, binh lính mai phục phát động cơ quan, tuyết đọng suốt mấy ngày nay lập tức ầm ầm đổ xuống, quả cầu tuyết hơn vạn cân càng lăn càng bề thế lao thẳng xuống thông lũng hẹp.

“Đi như thế nào?” Lý Diễn Thu rốt cục dừng lại trên một gò đất cao.

“Xuống ngựa chỉnh lại đội ngủ.” Cái mạng của Đoạn Lĩnh đã sắp bị Lý Diễn Thu dọa cho không có, vừa rồi trên đường chạy trốn y thực sự sợ rằng trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm vài bẫy mai phục.

“Bệ hạ!” Vũ Độc cũng nổi giận, nói, “Người là vua một nước, làm sao có đem mình ra trước đầu thương mũi giáo?”

Lý Diễn Thu nở nụ cười, phảng phất đang cực kỳ vui vẻ, nhìn nhìn Đoạn Lĩnh lại nhìn Vũ Độc, Đoạn Lĩnh trừng mắt nhìn Lý Diễn Thu, chỉ là thật sự không đủ khí thế.

“Quả đủ thống khoái.” Lý Diễn Thu nói, “Trịnh Ngạn đâu?”

“Đã cứu được.” Đoạn Lĩnh nói, “Còn sống, đang đi cùng một đội nhân mã khác, khắp nơi tìm kiếm người.”

Lý Diễn Thu cũng tự biết mình đuối lý, trên lưng Bôn Tiêu chở cả hai thúc chất, một đường bôn tẩu, vạn nhất trúng mai phục, cơ nghiệp Lý gia liền triệt để xong đời.

“Được rồi! Được rồi.” Lý Diễn Thu nói, “Kế tiếp đi như thế nào?”

“Hướng về phía nam, qua sông đến Hoài Âm.” Đoạn Lĩnh nói, “Kiểm kê thương vong một chút.”

Vũ Độc tập hợp binh mã kiểm tra thương vong, Đoạn Lĩnh nghe Tôn Đình hồi báo tình huống, lại nhìn về phía Tần Lang.

“Bây giờ không phải lúc khảo vấn gã.” Lý Diễn Thu nói, “Trong núi hẳn là còn có thích khách, chi bằng mau chóng qua sông rời đi.”

“Đi thôi.” Vũ Độc nói, “Bệ hạ không thể lại cưỡi Bôn Tiêu.

Tướng lĩnh tại ngoại có thể không tuân quân mệnh, Lý Diễn Thu chỉ đành chịu thua, thay một con ngựa khác, Vũ Độc lại phái người đến phía trước điều tra, mọi người lần nữa di chuyển, men theo sườn nam sơn cốc ra khỏi Định Quân sơn.

Trước mặt là Thương hà đã hoàn toàn đóng băng, Đoạn Lĩnh cưỡi Bôn Tiêu, Bôn Tiêu giơ móng thử thử mặt băng, cẩn thận bước lên, đã có thể đi qua.

Vũ Độc liền ra lệnh mọi người xuống ngựa, hiện tại nhân mã của bọn họ chỉ còn hơn trăm người, toàn bộ tiểu tâm dực dực vượt sông. Lính dọ thám lại phân tán xung quanh, thử mặt băng khắp nơi.

Đến phiên Đoạn Lĩnh, y chợt nói: “Lang Tuấn Hiệp, ngươi đi trước đi, đang nhìn cái gì?”

Lang Tuấn Hiệp dắt ngựa nhìn lên những cao điểm xung quanh, nói: “Còn có thích khách, mau giải độc cho ta.”

Đoạn Lĩnh do dự một chút, nhìn thẳng vào Lang Tuấn Hiệp, Vũ Độc đang đi ở phía trước nhanh chóng quay lại, nói: “Nhanh lên một chút.”

Đoạn Lĩnh trầm ngâm một hồi, lấy ra thuốc giải, Lang Tuấn Hiệp mở bàn tay ra, Đoạn Lĩnh đưa thuốc cho đối phương.

Vũ Độc nhíu mày, cùng Đoạn Lĩnh nhỏ giọng trò chuyện một chút, lại nhìn cao điểm ở phía bắc, xung quanh đều không người.

“Đi thôi.” Đoạn Lĩnh nói.

Sau khi Lang Tuấn Hiệp uống thuốc giải, lại đứng bên bờ sông, nói: “Đưa Thanh Phong kiếm cho ta, ta ở lại đoạn hậu, các người đi trước.”

“Để ta đoạn hậu.” Vũ Độc nói, “Ngươi theo bọn họ đi.”

Dưới chân quân lính đều bọc vải chống trượt, chậm rãi đi trên mặt băng, vì tránh mặt băng chịu tải quá nặng mà vỡ nát, mọi người đều tự giác phân tán. Đoạn Lĩnh giương cung cài tên, thủy chung vẫn canh giữ bên người Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu dù trong nguy hiểm vẫn thản nhiên, cầm theo Thiên tử kiếm, vừa đi vừa ngắm cảnh.

“Nhược nhi.”

“Dạ.” Đoạn Lĩnh phân thần đáp, y thời thời khắc khắc đều cảnh giác, rất sợ lại đột nhiên có thích khách xuất hiện.

“Tại sao lại đến?” Lý Diễn Thu hỏi.

“Không yên lòng.” Đoạn Lĩnh nói, “Nghĩ tới nghĩ lui, nhi thần vẫn cảm thấy quá nguy hiểm.”

Lý Diễn Thu đặt tay lên vai Đoạn Lĩnh, ra hiệu cho y buông lỏng một chút. Đoạn Lĩnh chợt nhớ ra một việc, hỏi: “Tứ thúc, Sơn Hà kiếm pháp của người là học cùng ai?”

“Phụ thân con.” Lý Diễn Thu đáp.

Vừa rồi hình ảnh Lý Diễn Thu mặc bì giáp, suất quân xung phong chém giết thật sự đã khiến Đoạn Lĩnh bị chấn động quá lớn, cho đến tận bây giờ y vẫn chưa tin được vị thúc phụ tư tư văn văn của mình cư nhiên cũng có thể cầm kiếm ra chiến trường chém giết. Quả thực người của Lý gia đều có một loại khí tràng không sợ chết.

Toàn quân bước lên mặt băng, hoàng hôn nhuộm cả con sông thành một màu tím đỏ, trong suốt lấp lánh, mơ hồ như trong mộng.

“Đội ngũ của chúng ta liệu có gian tế hay không?” Đoạn Lĩnh thấp giọng hỏi.

“Không có.” Lý Diễn Thu đáp, “Tứ thúc thử qua, Tôn Đình rất trung tâm, ta muốn hắn rời đi hắn cũng không tình nguyện, người này có thể tin tưởng. Tướng sỹ dưới trướng hắn, theo sự quan sát của ta cũng không có dị tâm, vấn đề là hẳn là xuất hiện trên người gã phó tướng tên Tần Lang kia.”

“Nhi thần cũng không ngờ được lại là gã.” Hiện tại nghĩ đến, Đoạn Lĩnh còn không kềm được sợ hãi, nếu lần này không phải y và Vũ Độc đột nhiên có linh cảm, chỉ sợ tất cả nỗ lực đều thất bại trong gang tấc, mà y cũng rất có thể không chấp nhận được đã kích mất đi thân nhân thêm lần nữa.

Vũ Độc suất lĩnh binh lính còn sót lại, dựa theo đội hình cánh quạng chậm rãi đi đến giữa sông, nơi này đã cách bờ bắc khá xa, hẳn là không còn gì nguy hiểm.

Đoạn Lĩnh vừa muốn hạ cung xuống, bất chợt nghe được tiếng băng nứt.

“Mọi người cẩn thận ——!” Y vội vã quát to.

Trong sát na, mặt băng phun ra tia nước, tứ phân ngũ liệt, Lý Diễn Thu quyết đoán nắm lấy hông Đoạn Lĩnh, cùng y tránh qua một bên. Mặt sông nứt ra, binh sỹ tứ tán, Đoạn Lĩnh vừa kéo căng dây cung một cây trường đao đã xuất hiện trước mặt!

Ngay sau đó, Lang Tuấn Hiệp lặng yên không một tiếng động di chuyển đến bên cạnh, chân đạp vào tảng băng Lý Diễn Thu đang đứng, tách hai người ra khỏi thích khách, thuận thế vung kiếm chỉ vào đối phương, thích khách lập tức đầu mình hai nơi!

“Bảo hộ bệ hạ!” Vũ Độc quát lớn.

“Đi!” Đoạn Lĩnh hô.

“Không nên lên bờ!” Lý Diễn Thu nói, “Sợ rằng còn có mai phục!”

Đến lúc này Đoạn Lĩnh mới chân chính hiểu được cái gì gọi là đẩy người vào tử lộ, cả hành trình vô số lần tao ngộ mai phục, quả thực đã thể hiện rõ trí lực và thủ đoạn ám sát cao siêu của đối phương. Mỗi một lần bố trí đều khiến bọn họ gần như vô pháp chạy trốn, mà trận ám sát trên sông băng lần này lại càng khiến bọn bọ không còn đường lui được nữa!

Mặt sông nứt vỡ tách ra, đám thích khách mai phục đã lâu đột ngột hiện thân, kiểu ẩn núp trong điều kiện khắc nghiệt này không phải nghị lực của người thường có thể chống đỡ được. Cả đoàn thích khách lập tức tràn lên mặt sông bắt đầu chém giết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện