Định Quân sơn tọa lạc ở phía bắc vùng Trung Nguyên, một dãy sơn mạch trùng điệp hình bán nguyệt ôm lấy Trung Nguyên phúc địa, cao vót tận mây xanh, là khoản trung chuyển giữa Trung Nguyên và các vùng đát khác. Trong núi sơn cốc rải khắp nơi, bốn phương thông suốt, tây giáp Đồng Quan, bắc chạm binh đạo của Ngọc Bích Quan, đông gặp Hà Bắc lộ cùng Sơn Đông lộ, nam nối liền một dãy Trường Giang, từ xưa đã là nơi binh gia giao tranh.
Mùa đông hằng năm Định Quân sơn đều sẽ đóng tuyết, chỉ là năm nay hàn phong quá cảnh, là thời điểm lạnh nhất trong mười mấy năm qua, đại tuyết mênh mông, phủ một lớp ngân trang lên vạn vật điêu tàn buổi hoàng hôn.
Phong tuyết che giấu hành tung của Lý Diễn Thu, Trịnh Ngạn lưu lại đoạn hậu cũng không biết đã lạc đến nơi nào, bên cạnh Lý Diễn Thu chỉ còn dư lại hơn bốn mươi tên lính, một gã võ tướng trung tâm cảnh cảnh. Đợi mọi người đã ẩn sâu vào núi, võ tướng liền phân phó tạm nghỉ tại chỗ.
“Lão gia.” Võ tướng nói, “Nếu chúng ta đi ra khỏi mạn tây bắc của Định Quân sơn, lại hướng về phía tây đi Ngọc Bích quan là có thể thoát khỏi truy binh.”
Lý Diễn Thu “Ừ” một tiếng, võ tướng lại nói: “Ban ngày dễ lọt vào truy tung, chúng ta tốt nhất là bí mật lên đường, buổi tối băng rừng.”
“Ngươi đã từng đi qua Định Quân sơn?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Năm trước lúc hạ Giang Châu thì vùng Hoài Nam cùng Trường Giang đều bị lũ lụt, không đi được.” Vị võ tướng nọ đáp, “Cũng chỉ có thể vòng qua Định Quân sơn, men theo Thương hà tiến tới.”
“Ngươi tên gì?” Lý Diễn Thu lại hỏi.
“Tôn Đình.” Võ tướng cầm khôi giáp xuống, đáp, “Mạt tướng là người Hà Bắc.”
“Ngươi biết ta là ai không?” Lý Diễn Thu hỏi.
Tôn Đình do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
“Làm sao mà biết được?” Lý Diễn Thu lại hỏi.
Tôn Đình đáp: “Năm đó khi còn ở trong Chinh Bắc quân, tiểu nhân đã từng đi theo Tiên đế một đoạn thời gian, từ xa vinh hạnh thoáng nhìn vài lần. Bệ hạ rất giống Tiên đế.”
Lý Diễn Thu cũng không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn tuyết bay từ ngọn cây xuống.
“Khanh đã thấy khôi giáp của địch nhân chăng?” Lý Diễn Thu hỏi.
Tôn Đình gật đầu.
Lý Diễn Thu nói: “Là Hà Bắc quân của các ngươi?”
Tôn Đình đáp: “Hồi bẩm Bệ hạ, tiểu nhân thấy không rõ lắm, tuy rằng đối phương mặc áo giáp của chúng ta, thế nhưng lại không giống huynh đệ Nghiệp thành.”
“Khanh biết Thái Thú là ai chăng?” Lý Diễn Thu lại vòng vo một vòng, hỏi.
“Thái Thú… Vương Sơn đại nhân?” Tôn Đình bị Lý Diễn Thu hỏi đến có điểm chóng mặt, suy nghĩ một chút.
Lý Diễn Thu lại nói: “Thái Thú là nhi tử của Tiên đế, chất nhi của trẫm, Thái tử đương triều.”
Tôn Đình triệt để chấn kinh rồi, nói: “Thế nhưng… Thái tử không phải đang ở…”
“Chuyện này trước hết khanh không cần xen vào.” Lý Diễn Thu nói, “Nếu đã có quân Nghiệp thành muốn giết trẫm, như vậy bên cạnh Thái Thú có phải cũng có gian tế không?”
Tôn Đình nhất thời vẫn chưa hiểu rõ trước sau sự việc, vừa bị Lý Diễn Thu hỏi như vậy cả tấm lưng không khỏi ướt đẫm mồ hôi lạnh, nói: “Không đến mức đi? Sẽ là ai chứ? Là ai muốn làm đến nước này?”
“Ta giao cho khanh một việc.” Lý Diễn Thu nói, “Khanh không cần xen vào an nguy của trẫm, lập tức xuất phát về Nghiệp thành báo cho Thái tử, bảo y đề phòng người bên cạnh, tránh cho gặp ám toán.”
Tôn Đình lập tức như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngẩn người nói: “Vậy Bệ hạ…”
Lý Diễn Thu nói: “Không cần quản trẫm, lập tức đi ngay.”
Tôn Đình lấy lại tinh thần, lập tức quỳ mọp xuống, Lý Diễn Thu nhíu mày, hỏi: “Thế nào?”
Tôn Đình ôm quyền nói: “Thái Thú cùng Giáo Úy đại nhân đã phân phó, vô luận như thế nào mạt tướng cũng không thể rời khỏi Bệ hạ, việc này, mạt tướng không thế tuân lệnh!”
Lý Diễn Thu quan sát Tôn Đình một hồi, lại nói: “Mà thôi, đứng lên đi.”
Tôn Đình thấp thỏm hồi lâu, Lý Diễn Thu lại xoay người đi vào sâu trong rừng cây.
“Các ngươi nghỉ ngơi một canh giờ, đợi khi nghe hiệu lệnh của ta liền nhanh chóng khởi hành.” Lý Diễn Thu nghiêng đầu, tiếp tục dặn dò, “Sẽ không có người đến cứu chúng ta, chi bằng mau chóng đột phá vòng vây.”
–
Quân lính Nghiệp thành chia làm năm đội, phân theo các hướng đi tìm tung tích của nhóm người Lý Diễn Thu. Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc lại giục ngựa tiến lên sơn đạo gồ ghề, đại tuyết che phủ tầm nhìn, viễn phương một mảnh trắng xóa không thấy gì cả.
Trong lòng Đoạn Lĩnh nóng như lửa đốt, lại biết hy vọng thực sự rất mong manh, y không khỏi khẩn cầu phụ thân trên trời linh thiên, hù hộ y nghìn vạn lần không nên lại mất đi thúc phụ.
“Xem thứ này.” Vũ Độc nói.
Dưới gốc tùng có một vết máu màu đen, cái cây này rất lớn, cơ hồ đều đã bị đại tuyết áp cong, nếu không nghiêm túc nhìn căn bản sẽ không phát hiện được. Vũ Độc bước nhanh về phía trước, dính một chút máu đưa lên mũi ngửi.
“Có người trúng độc.” Vũ Độc nói, “Trúng độc lại còn sống, không thể nào là binh sĩ tầm thường, nhất định là Trịnh Ngạn.”
“Vào sâu trong rừng.” Đoạn Lĩnh xuống ngựa, tháo trường cung sau lưng cầm trong tay, cùng Vũ Độc tiến vào rừng cây, không bao lâu lại phát hiện một ít vết máu, hướng về phía núi đá.
Tiếng bước chân vang lên, trong tay Vũ Độc thủ sẵn ám khí tẩm độc, khom người tiến vào một sơn động, lại thấy Trịnh Ngạn tựa trên vách đá sinh tử không rõ, vai trúng kịch độc, máu chảy ra đã biến thành màu đen. Vũ Độc nhanh chóng bước lên, kiểm tra thương thế đối phương.
“Tìm được Bệ hạ chưa?” Giọng nói của Lang Tuấn Hiệp cất lên, là từ ngoại động vọng vào.
Đoạn Lĩnh lập tức chỉ mũi tên vào y, đợi đến khi phản ứng kịp mới hạ cung xuống.
“Chuyện gì xảy ra?” Đoạn Lĩnh nói, “Trịnh Ngạn thế nào thành như vậy? Ngươi… ngươi đang làm gì?”
“Tuần tra.” Lang Tuấn Hiệp đùa bỡn xoay kiếm hai vòng, cước bộ phù phiếm, cổ tay vô lực, đem Tử Điện Kim Mang trả cho Đoạn Lĩnh, nói, “Giao cho các ngươi. Nghĩ như thế nào lại tới đây?”
“Ngươi biết rõ Mục Khoáng Đạt sẽ phái người đến ám sát.” Đoạn Lĩnh giận tím mặt, tiến lên xách cổ áo Lang Tuấn Hiệp, giận dữ hét, “Tại sao không nói!”
“Ta không biết.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Ta làm sao ngờ được Vũ Độc sẽ đưa Bệ hạ ra ngoài? Ta chỉ là đoán, đoán Mục Khoáng Đạt sẽ đột nhiên xuát thủ.”
“Trương Sính là do ngươi giết có phải không?” Hai mắt Đoạn Lĩnh đỏ lên, giống như sư tử điên cuồng nhưng vẫn phải cố gắng đè nén, thấp giọng uy hiếp, “Tứ thúc của ta nếu có mệnh hệ gì, ta liền đem ngươi lăng trì!”
Vũ Độc bước đến, nhìn Lang Tuấn Hiệp, Đoạn Lĩnh liền hung hăng xô đối phương vào vách đá.
“Ngươi nhận được độc kia.” Vũ Độc trầm giọng nói.
“Cùng một loại độc.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Vừa may ngươi đến kịp, mạng hắn chưa tuyệt.”
Đoạn Lĩnh bước vào kiểm tra Trịnh Ngạn, Trịnh Ngạn đã bị Vũ Độc điểm tâm mạch, phóng xuất máu độc, lại rắc thuốc bột lên, vì vậy sắc mặt đã dần chuyển tốt.
“Các ngươi đang nói cái gì?” Đoạn Lĩnh nói, “Loại độc gì?”
“Ngươi có nhìn thấy thích khách không?” Vũ Độc không trả lời Đoạn Lĩnh, trái lại hỏi Lang Tuấn Hiệp.
“Không phát hiện.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Đợi Trịnh Ngạn tỉnh ngươi có thể hỏi hắn, Bệ hạ đâu?”
Sau khi Đoạn Lĩnh hỏi rõ mới biết, mọi việc cũng không khác những gì y đoán cho lắm. Chí ít Lý Diễn Thu trước khi vào núi vẫn còn sống, Trịnh Ngạn lưu lại đoạn hậu, Lang Tuấn Hiệp trong lúc rút lui vẫn cố ý chờ đợi, thế nhưng Trịnh Ngạn chẳng biết đã trúng độc từ lúc nào, sau khi trì hoãn truy binh, trong khi rút lui thì phát độc.
Lang Tuấn Hiệp chỉ có thể đưa hắn vào sơn động, tạm thời tìm cách, nếu không cứu được cũng chỉ có thể mặc Trịnh Ngạn chiết đi. Thế nhưng chỉ cần đối phương còn có khí tức, y liền không thể rời khỏi, chỉ có thể ở ngoài trông chừng.
Bất quá bọn họ ai cũng không biết được tung tích của Lý Diễn Thu, mà Đoạn Lĩnh đã giao Trịnh Ngạn lại cho Thuật Luật Đoan, bảo hắn đưa người ra khỏi sơn cốc, mình cùng Vũ Độc lại tiếp tục tìm kiếm.
“Giải độc cho ta.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta nếu như có ý định giết bọn họ cũng không cần cứu Trịnh Ngạn.”
“Trương Sính có phải ngươi giết hay không?” Đoạn Lĩnh xoay người lại, nói, “Ngươi cho ta biết trước, bằng không hiện tại ta liền giết ngươi.”
“Phải.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Là ta giết y.”
Đoạn Lĩnh rốt cục cũng hỏi được, sắc mặt hòa hoãn hơnmột chút, lại bước đến bên cạnh Vũ Độc, có chút thấp thỏm.
“Giúp y giải độc?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Chúng ta thiếu y một mạng, nếu không hải y cứu Trịnh Ngạn thì hắn đã chết.”
Vũ Độc đáp: “Y cũng không có ý tốt, nếu không phải chúng ta đến kịp lúc thì Trịnh Ngạn đã chết, y cho dù coi chừng động khẩu lại có ích lợi gì?”
Nói là nói vậy, thế nhưng Lang Tuấn Hiệp quả thực cũng đã làm nên chuyện, Đoạn Lĩnh có đôi khi không rõ được người này rốt cục là đang nghĩ gì.
“Ngươi quyết định đi.” Vũ Độc suy nghĩ một chút, cũng không kiên trì, đem một viên dược hoàn đến đặt trước mặt Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh nhìn Lang Tuấn Hiệp đứng cách đó không xa, y chỉ là đang nhìn Thuật Luật Đoan cõng Trịnh Ngạn lên ngựa.
“Đi thôi.” Đoạn Lĩnh nói, “Tiếp tục tìm người.”
Đoạn Lĩnh cũng không đưa thuốc giải cho Lang Tuấn Hiệp, chỉ bảo y đi theo bọn họ.
–
“Tôn tướng quân!” Lính trinh sát trở về báo cáo, “Có người đến! Ăn mặc khôi giáp Hà Bắc quân.”
“Bao nhiêu người?” Tôn Đình hỏi.
Binh sĩ đáp: “Hơn tám trăm người.”
Lý Diễn Thu nghe được, vân đạm phong khinh nói: “Cũng nên di chuyển rồi, lui về phía bắc diện đi.”
Tôn Đình liền phân phó thủ hạ lên ngựa, dùng vải bọc móng ngựa lại, yên lặng rút khỏi rừng cây, đi về phía bắc. Lúc này đã sắp hoàng hồn, sắc trời tối lại, gió cũng ngừng thổi.
Đây không phải hiện tượng tốt, trước mặt Tôn Đình là một sơn cốc, đi qua sơn cốc này sẽ tới bình nguyên phía bắc, nếu bọn họ có thể nhân lúc trời tối vượt qua bình nguyên, một khi đại tuyết buông xuống quân địch liền không đuổi kịp bọn họ. Thế nhưng hắn lại hoài nghi sơn cốc này có mai phục.
“Bệ hạ.” Tôn Đình thấp giọng nói, “Không bằng đổi sang hướng khác.”
“Khắp nơi đều là địch nhân.” Lý Diễn Thu đáp, “Thề phải lưu chúng ta lại ở nơi này. Nếu trẫm là quân địch, trước hết sẽ bày trọng phòng tại con đường ven Thương hà thông về hướng nam, sơn cốc phía bắc dễ thủ khó công, trái lại không cần quá nhiều binh lực.”
Giữa lúc nói chuyện y đã tung người xuống ngựa, một mình tiến vào sơn cốc phủ tuyết trắng.
“Nếu như ta đi không xong.” Lý Diễn Thu nghiêng đầu phân phó nói, “Khanh phải nhìn rõ những người hôm nay tới là ai. Kẻ khác có thể chế tnhưng khanh lại không chết được, Tôn Đình, khanh phải thoát khỏi nơi này, thông tri Nhược nhi giúp trẫm báo thù.”
Trong lòng Tôn Đình dâng lên dự cảm bất tường, run giọng gọi: “Bệ hạ.”
“Chơi lâu như vậy.” Lý Diễn Thu cất cao giọng nói, “Cũng nên hiện thân rồi, các ngươi không phiền trẫm cũng phiền.”
Thanh âm của Lý Diễn Thu quanh quẩn trong cốc, không nghe thấy tiếng trả lời, đang lúc Tôn Đình cho rằng không có mai phục định ra hiệu mọi người tiến lên, bất chợt từ chỗ cao trong thung lũng vang lên một tiếng huýt sáo.
Tiếng huýt này vừa dứt, quân mai phục khắp nơi đều hiện thân, trên vách núi, phía sau cây, trong sơn động, tất cả đều là sỹ binh và cung tiễn thủ.
“Trẫm?” Thanh âm của một nam nhân cất lên, “Ngươi là ai?”
Lý Diễn Thu thả Bôn Tiêu ra, ung dung đi đến giữa tuyết địa, nhìn thẳng lên cao, hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao có binh quyền Hà Bắc?”
“Tần Lang?!” Tôn Đình run giọng nói, “Tần Lang! Ngươi đây là phạm thượng! Vị này chính là đương kim Bệ hạ!”
Vị võ tướng này chính là Tần Lang, vừa nghe Tôn Đình nói vậy lập tức ngẩn người, đám thuộc hạ cũng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời có chút không biết làm sao.
“Ai phái ngươi đến giết trẫm?” Thanh âm của Lý Diễn Thu lãnh tĩnh, mang theo uy nghiêm, “Để cung tên xuống, trẫm xá ngươi vô tội.”
Tần Lang có chút do dự, run giọng nói: “Ngươi là Hoàng đế? Làm sao có thể? Đây…”
“Đại ca.” Thủ hạ hỏi, “Giết sao? Như thế nào không giống những lời huynh nói?”
Trên vách núi lại chìm vào một tràn im lặng, Tần Lang cảm giác được một lưỡi dao sắc bén đang chỉa vào gáy mình.
“Cầm lấy cung tiễn!” Tần Lang quát to, “Thái Thú Hà Bắc, Vương Sơn, mưu phản! Người này tự xưng Hoàng đế, nhất định là giả! Nghiệp thành quân phía dưới nghe đây, Nghiệp thành đã xong! Nếu không muốn bị trị tội liền lập tức hạ vũ khí xuống!”
Nghiệp thành quân cũng ngơ ngác, một chốc nhìn Tôn Đình, một chốc nhìn Tần Lang.
Tôn Đình bi phẫn không gì sánh được, quát lớn: “Đây là đương kim Thiên tử! Các người đi theo Tiên đế lâu như vậy lại không nhận ra sao?!”
Quân Nghiệp thành đều xông lên phía trước, trên tay cầm thuẫn tròn che ở trước mặt Lý Diễn Thu, cung tiễn thủ bên trên đều tự giương cung cài tên.
“Hạ lệnh.” Thanh âm lạnh lẽo của một nam nhân cất lên từ phía sau Tần Lang, “Giết y, ngươi còn cơ hội nhặt được mạng, không hạ lệnh liền lập tức chết ngay.”
Tần Lang hít sâu một hơi, run giọng phân phó:
“Bắn tên.”
Mùa đông hằng năm Định Quân sơn đều sẽ đóng tuyết, chỉ là năm nay hàn phong quá cảnh, là thời điểm lạnh nhất trong mười mấy năm qua, đại tuyết mênh mông, phủ một lớp ngân trang lên vạn vật điêu tàn buổi hoàng hôn.
Phong tuyết che giấu hành tung của Lý Diễn Thu, Trịnh Ngạn lưu lại đoạn hậu cũng không biết đã lạc đến nơi nào, bên cạnh Lý Diễn Thu chỉ còn dư lại hơn bốn mươi tên lính, một gã võ tướng trung tâm cảnh cảnh. Đợi mọi người đã ẩn sâu vào núi, võ tướng liền phân phó tạm nghỉ tại chỗ.
“Lão gia.” Võ tướng nói, “Nếu chúng ta đi ra khỏi mạn tây bắc của Định Quân sơn, lại hướng về phía tây đi Ngọc Bích quan là có thể thoát khỏi truy binh.”
Lý Diễn Thu “Ừ” một tiếng, võ tướng lại nói: “Ban ngày dễ lọt vào truy tung, chúng ta tốt nhất là bí mật lên đường, buổi tối băng rừng.”
“Ngươi đã từng đi qua Định Quân sơn?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Năm trước lúc hạ Giang Châu thì vùng Hoài Nam cùng Trường Giang đều bị lũ lụt, không đi được.” Vị võ tướng nọ đáp, “Cũng chỉ có thể vòng qua Định Quân sơn, men theo Thương hà tiến tới.”
“Ngươi tên gì?” Lý Diễn Thu lại hỏi.
“Tôn Đình.” Võ tướng cầm khôi giáp xuống, đáp, “Mạt tướng là người Hà Bắc.”
“Ngươi biết ta là ai không?” Lý Diễn Thu hỏi.
Tôn Đình do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
“Làm sao mà biết được?” Lý Diễn Thu lại hỏi.
Tôn Đình đáp: “Năm đó khi còn ở trong Chinh Bắc quân, tiểu nhân đã từng đi theo Tiên đế một đoạn thời gian, từ xa vinh hạnh thoáng nhìn vài lần. Bệ hạ rất giống Tiên đế.”
Lý Diễn Thu cũng không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn tuyết bay từ ngọn cây xuống.
“Khanh đã thấy khôi giáp của địch nhân chăng?” Lý Diễn Thu hỏi.
Tôn Đình gật đầu.
Lý Diễn Thu nói: “Là Hà Bắc quân của các ngươi?”
Tôn Đình đáp: “Hồi bẩm Bệ hạ, tiểu nhân thấy không rõ lắm, tuy rằng đối phương mặc áo giáp của chúng ta, thế nhưng lại không giống huynh đệ Nghiệp thành.”
“Khanh biết Thái Thú là ai chăng?” Lý Diễn Thu lại vòng vo một vòng, hỏi.
“Thái Thú… Vương Sơn đại nhân?” Tôn Đình bị Lý Diễn Thu hỏi đến có điểm chóng mặt, suy nghĩ một chút.
Lý Diễn Thu lại nói: “Thái Thú là nhi tử của Tiên đế, chất nhi của trẫm, Thái tử đương triều.”
Tôn Đình triệt để chấn kinh rồi, nói: “Thế nhưng… Thái tử không phải đang ở…”
“Chuyện này trước hết khanh không cần xen vào.” Lý Diễn Thu nói, “Nếu đã có quân Nghiệp thành muốn giết trẫm, như vậy bên cạnh Thái Thú có phải cũng có gian tế không?”
Tôn Đình nhất thời vẫn chưa hiểu rõ trước sau sự việc, vừa bị Lý Diễn Thu hỏi như vậy cả tấm lưng không khỏi ướt đẫm mồ hôi lạnh, nói: “Không đến mức đi? Sẽ là ai chứ? Là ai muốn làm đến nước này?”
“Ta giao cho khanh một việc.” Lý Diễn Thu nói, “Khanh không cần xen vào an nguy của trẫm, lập tức xuất phát về Nghiệp thành báo cho Thái tử, bảo y đề phòng người bên cạnh, tránh cho gặp ám toán.”
Tôn Đình lập tức như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngẩn người nói: “Vậy Bệ hạ…”
Lý Diễn Thu nói: “Không cần quản trẫm, lập tức đi ngay.”
Tôn Đình lấy lại tinh thần, lập tức quỳ mọp xuống, Lý Diễn Thu nhíu mày, hỏi: “Thế nào?”
Tôn Đình ôm quyền nói: “Thái Thú cùng Giáo Úy đại nhân đã phân phó, vô luận như thế nào mạt tướng cũng không thể rời khỏi Bệ hạ, việc này, mạt tướng không thế tuân lệnh!”
Lý Diễn Thu quan sát Tôn Đình một hồi, lại nói: “Mà thôi, đứng lên đi.”
Tôn Đình thấp thỏm hồi lâu, Lý Diễn Thu lại xoay người đi vào sâu trong rừng cây.
“Các ngươi nghỉ ngơi một canh giờ, đợi khi nghe hiệu lệnh của ta liền nhanh chóng khởi hành.” Lý Diễn Thu nghiêng đầu, tiếp tục dặn dò, “Sẽ không có người đến cứu chúng ta, chi bằng mau chóng đột phá vòng vây.”
–
Quân lính Nghiệp thành chia làm năm đội, phân theo các hướng đi tìm tung tích của nhóm người Lý Diễn Thu. Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc lại giục ngựa tiến lên sơn đạo gồ ghề, đại tuyết che phủ tầm nhìn, viễn phương một mảnh trắng xóa không thấy gì cả.
Trong lòng Đoạn Lĩnh nóng như lửa đốt, lại biết hy vọng thực sự rất mong manh, y không khỏi khẩn cầu phụ thân trên trời linh thiên, hù hộ y nghìn vạn lần không nên lại mất đi thúc phụ.
“Xem thứ này.” Vũ Độc nói.
Dưới gốc tùng có một vết máu màu đen, cái cây này rất lớn, cơ hồ đều đã bị đại tuyết áp cong, nếu không nghiêm túc nhìn căn bản sẽ không phát hiện được. Vũ Độc bước nhanh về phía trước, dính một chút máu đưa lên mũi ngửi.
“Có người trúng độc.” Vũ Độc nói, “Trúng độc lại còn sống, không thể nào là binh sĩ tầm thường, nhất định là Trịnh Ngạn.”
“Vào sâu trong rừng.” Đoạn Lĩnh xuống ngựa, tháo trường cung sau lưng cầm trong tay, cùng Vũ Độc tiến vào rừng cây, không bao lâu lại phát hiện một ít vết máu, hướng về phía núi đá.
Tiếng bước chân vang lên, trong tay Vũ Độc thủ sẵn ám khí tẩm độc, khom người tiến vào một sơn động, lại thấy Trịnh Ngạn tựa trên vách đá sinh tử không rõ, vai trúng kịch độc, máu chảy ra đã biến thành màu đen. Vũ Độc nhanh chóng bước lên, kiểm tra thương thế đối phương.
“Tìm được Bệ hạ chưa?” Giọng nói của Lang Tuấn Hiệp cất lên, là từ ngoại động vọng vào.
Đoạn Lĩnh lập tức chỉ mũi tên vào y, đợi đến khi phản ứng kịp mới hạ cung xuống.
“Chuyện gì xảy ra?” Đoạn Lĩnh nói, “Trịnh Ngạn thế nào thành như vậy? Ngươi… ngươi đang làm gì?”
“Tuần tra.” Lang Tuấn Hiệp đùa bỡn xoay kiếm hai vòng, cước bộ phù phiếm, cổ tay vô lực, đem Tử Điện Kim Mang trả cho Đoạn Lĩnh, nói, “Giao cho các ngươi. Nghĩ như thế nào lại tới đây?”
“Ngươi biết rõ Mục Khoáng Đạt sẽ phái người đến ám sát.” Đoạn Lĩnh giận tím mặt, tiến lên xách cổ áo Lang Tuấn Hiệp, giận dữ hét, “Tại sao không nói!”
“Ta không biết.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Ta làm sao ngờ được Vũ Độc sẽ đưa Bệ hạ ra ngoài? Ta chỉ là đoán, đoán Mục Khoáng Đạt sẽ đột nhiên xuát thủ.”
“Trương Sính là do ngươi giết có phải không?” Hai mắt Đoạn Lĩnh đỏ lên, giống như sư tử điên cuồng nhưng vẫn phải cố gắng đè nén, thấp giọng uy hiếp, “Tứ thúc của ta nếu có mệnh hệ gì, ta liền đem ngươi lăng trì!”
Vũ Độc bước đến, nhìn Lang Tuấn Hiệp, Đoạn Lĩnh liền hung hăng xô đối phương vào vách đá.
“Ngươi nhận được độc kia.” Vũ Độc trầm giọng nói.
“Cùng một loại độc.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Vừa may ngươi đến kịp, mạng hắn chưa tuyệt.”
Đoạn Lĩnh bước vào kiểm tra Trịnh Ngạn, Trịnh Ngạn đã bị Vũ Độc điểm tâm mạch, phóng xuất máu độc, lại rắc thuốc bột lên, vì vậy sắc mặt đã dần chuyển tốt.
“Các ngươi đang nói cái gì?” Đoạn Lĩnh nói, “Loại độc gì?”
“Ngươi có nhìn thấy thích khách không?” Vũ Độc không trả lời Đoạn Lĩnh, trái lại hỏi Lang Tuấn Hiệp.
“Không phát hiện.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Đợi Trịnh Ngạn tỉnh ngươi có thể hỏi hắn, Bệ hạ đâu?”
Sau khi Đoạn Lĩnh hỏi rõ mới biết, mọi việc cũng không khác những gì y đoán cho lắm. Chí ít Lý Diễn Thu trước khi vào núi vẫn còn sống, Trịnh Ngạn lưu lại đoạn hậu, Lang Tuấn Hiệp trong lúc rút lui vẫn cố ý chờ đợi, thế nhưng Trịnh Ngạn chẳng biết đã trúng độc từ lúc nào, sau khi trì hoãn truy binh, trong khi rút lui thì phát độc.
Lang Tuấn Hiệp chỉ có thể đưa hắn vào sơn động, tạm thời tìm cách, nếu không cứu được cũng chỉ có thể mặc Trịnh Ngạn chiết đi. Thế nhưng chỉ cần đối phương còn có khí tức, y liền không thể rời khỏi, chỉ có thể ở ngoài trông chừng.
Bất quá bọn họ ai cũng không biết được tung tích của Lý Diễn Thu, mà Đoạn Lĩnh đã giao Trịnh Ngạn lại cho Thuật Luật Đoan, bảo hắn đưa người ra khỏi sơn cốc, mình cùng Vũ Độc lại tiếp tục tìm kiếm.
“Giải độc cho ta.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta nếu như có ý định giết bọn họ cũng không cần cứu Trịnh Ngạn.”
“Trương Sính có phải ngươi giết hay không?” Đoạn Lĩnh xoay người lại, nói, “Ngươi cho ta biết trước, bằng không hiện tại ta liền giết ngươi.”
“Phải.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Là ta giết y.”
Đoạn Lĩnh rốt cục cũng hỏi được, sắc mặt hòa hoãn hơnmột chút, lại bước đến bên cạnh Vũ Độc, có chút thấp thỏm.
“Giúp y giải độc?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Chúng ta thiếu y một mạng, nếu không hải y cứu Trịnh Ngạn thì hắn đã chết.”
Vũ Độc đáp: “Y cũng không có ý tốt, nếu không phải chúng ta đến kịp lúc thì Trịnh Ngạn đã chết, y cho dù coi chừng động khẩu lại có ích lợi gì?”
Nói là nói vậy, thế nhưng Lang Tuấn Hiệp quả thực cũng đã làm nên chuyện, Đoạn Lĩnh có đôi khi không rõ được người này rốt cục là đang nghĩ gì.
“Ngươi quyết định đi.” Vũ Độc suy nghĩ một chút, cũng không kiên trì, đem một viên dược hoàn đến đặt trước mặt Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh nhìn Lang Tuấn Hiệp đứng cách đó không xa, y chỉ là đang nhìn Thuật Luật Đoan cõng Trịnh Ngạn lên ngựa.
“Đi thôi.” Đoạn Lĩnh nói, “Tiếp tục tìm người.”
Đoạn Lĩnh cũng không đưa thuốc giải cho Lang Tuấn Hiệp, chỉ bảo y đi theo bọn họ.
–
“Tôn tướng quân!” Lính trinh sát trở về báo cáo, “Có người đến! Ăn mặc khôi giáp Hà Bắc quân.”
“Bao nhiêu người?” Tôn Đình hỏi.
Binh sĩ đáp: “Hơn tám trăm người.”
Lý Diễn Thu nghe được, vân đạm phong khinh nói: “Cũng nên di chuyển rồi, lui về phía bắc diện đi.”
Tôn Đình liền phân phó thủ hạ lên ngựa, dùng vải bọc móng ngựa lại, yên lặng rút khỏi rừng cây, đi về phía bắc. Lúc này đã sắp hoàng hồn, sắc trời tối lại, gió cũng ngừng thổi.
Đây không phải hiện tượng tốt, trước mặt Tôn Đình là một sơn cốc, đi qua sơn cốc này sẽ tới bình nguyên phía bắc, nếu bọn họ có thể nhân lúc trời tối vượt qua bình nguyên, một khi đại tuyết buông xuống quân địch liền không đuổi kịp bọn họ. Thế nhưng hắn lại hoài nghi sơn cốc này có mai phục.
“Bệ hạ.” Tôn Đình thấp giọng nói, “Không bằng đổi sang hướng khác.”
“Khắp nơi đều là địch nhân.” Lý Diễn Thu đáp, “Thề phải lưu chúng ta lại ở nơi này. Nếu trẫm là quân địch, trước hết sẽ bày trọng phòng tại con đường ven Thương hà thông về hướng nam, sơn cốc phía bắc dễ thủ khó công, trái lại không cần quá nhiều binh lực.”
Giữa lúc nói chuyện y đã tung người xuống ngựa, một mình tiến vào sơn cốc phủ tuyết trắng.
“Nếu như ta đi không xong.” Lý Diễn Thu nghiêng đầu phân phó nói, “Khanh phải nhìn rõ những người hôm nay tới là ai. Kẻ khác có thể chế tnhưng khanh lại không chết được, Tôn Đình, khanh phải thoát khỏi nơi này, thông tri Nhược nhi giúp trẫm báo thù.”
Trong lòng Tôn Đình dâng lên dự cảm bất tường, run giọng gọi: “Bệ hạ.”
“Chơi lâu như vậy.” Lý Diễn Thu cất cao giọng nói, “Cũng nên hiện thân rồi, các ngươi không phiền trẫm cũng phiền.”
Thanh âm của Lý Diễn Thu quanh quẩn trong cốc, không nghe thấy tiếng trả lời, đang lúc Tôn Đình cho rằng không có mai phục định ra hiệu mọi người tiến lên, bất chợt từ chỗ cao trong thung lũng vang lên một tiếng huýt sáo.
Tiếng huýt này vừa dứt, quân mai phục khắp nơi đều hiện thân, trên vách núi, phía sau cây, trong sơn động, tất cả đều là sỹ binh và cung tiễn thủ.
“Trẫm?” Thanh âm của một nam nhân cất lên, “Ngươi là ai?”
Lý Diễn Thu thả Bôn Tiêu ra, ung dung đi đến giữa tuyết địa, nhìn thẳng lên cao, hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao có binh quyền Hà Bắc?”
“Tần Lang?!” Tôn Đình run giọng nói, “Tần Lang! Ngươi đây là phạm thượng! Vị này chính là đương kim Bệ hạ!”
Vị võ tướng này chính là Tần Lang, vừa nghe Tôn Đình nói vậy lập tức ngẩn người, đám thuộc hạ cũng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời có chút không biết làm sao.
“Ai phái ngươi đến giết trẫm?” Thanh âm của Lý Diễn Thu lãnh tĩnh, mang theo uy nghiêm, “Để cung tên xuống, trẫm xá ngươi vô tội.”
Tần Lang có chút do dự, run giọng nói: “Ngươi là Hoàng đế? Làm sao có thể? Đây…”
“Đại ca.” Thủ hạ hỏi, “Giết sao? Như thế nào không giống những lời huynh nói?”
Trên vách núi lại chìm vào một tràn im lặng, Tần Lang cảm giác được một lưỡi dao sắc bén đang chỉa vào gáy mình.
“Cầm lấy cung tiễn!” Tần Lang quát to, “Thái Thú Hà Bắc, Vương Sơn, mưu phản! Người này tự xưng Hoàng đế, nhất định là giả! Nghiệp thành quân phía dưới nghe đây, Nghiệp thành đã xong! Nếu không muốn bị trị tội liền lập tức hạ vũ khí xuống!”
Nghiệp thành quân cũng ngơ ngác, một chốc nhìn Tôn Đình, một chốc nhìn Tần Lang.
Tôn Đình bi phẫn không gì sánh được, quát lớn: “Đây là đương kim Thiên tử! Các người đi theo Tiên đế lâu như vậy lại không nhận ra sao?!”
Quân Nghiệp thành đều xông lên phía trước, trên tay cầm thuẫn tròn che ở trước mặt Lý Diễn Thu, cung tiễn thủ bên trên đều tự giương cung cài tên.
“Hạ lệnh.” Thanh âm lạnh lẽo của một nam nhân cất lên từ phía sau Tần Lang, “Giết y, ngươi còn cơ hội nhặt được mạng, không hạ lệnh liền lập tức chết ngay.”
Tần Lang hít sâu một hơi, run giọng phân phó:
“Bắn tên.”
Danh sách chương