Chương 704
Ánh sáng trắng trên bầu trời đột nhiên tán đi, chẳng bao lâu sau Tru Tiên kiếm trận cũng biến mất, bầu trời lại trở nên bình thường.
Tà áo trắng tinh như tuyết của Lâm Hiên xuyên qua những đám mấy, tỏa ra tia sáng rạng ngời đáp xuống giữa đám đông.
Bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu lập tức lao vào vòng tay của Lâm Hiên.
Các bảo bối vừa dùng sức vỗ tay vừa gật gù đắc ý nói.
“Cha cha thật lợi hại, yêu tộc đều bị đánh bại!"
"Cha cha bất khả chiến bại, tất cả bại hoại đều sợ cha!”
...
Lâm Hiên không khỏi nhướng mày, trong lòng yêu thích không thôi.
Bài vè của mấy tiểu nha đầu này không những càng đầy đủ ý nghĩa mà vần điều còn hài hào, quả thật là có tài mà!
Đối mặt với những đứa bé đáng yêu và thông minh này, Lâm Hiên cười đến không ngậm miệng được, không khỏi hôn đi hôn lại khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của chúng.
Bốn chiếc áo khoác bông nhỏ này càng lớn càng thông minh.
Dẫn chúng theo bên người quả thật còn cảm thấ ấm áp hơn mặt trời mùa đông nữa!
Tất cả mọi người đều mỉm cười nhị Lâm Hiên thân mật với nữ nhi của mình, trong lòng cũng có rất nhiều cảm xúc.
“Đế phu trẻ như vậy mà đã có sức mạnh hơn người, con gái của hắn cũng đều là tài không đợi tuổi, đúng là cha nào con nấy mà!”
"Ôi, làm người ta ghen tị thật đấy!"
Sau khi Lâm Hiên và mấy tiểu bảo bối ngọt ngào xong thì Hà Hồng Tuấn và Tư Không Thắng Quốc vội vàng bước tới hành lễ.
"Cảm ơn Đế Phu đã giúp đỡ giải quyết cuộc tấn công của Phệ Xỉ Cự Xà, lần này Bách tộc chúng ta quả thật vô cùng cảm kích!”
Lâm Hiên bình tĩnh nói:
“Tiêu diệt yêu tộc là trách nhiệm của nhân tộc, không cần phải đa lễ.”
Đám người Hạ Hồng Tuấn đều gật đầu im lặng.
Không hổ là đại danh nhân, có công mà không kiêu ngạo, trong mắt đều là đại nghĩa của nhân tộc, cảnh giới này quả thật khiến người theo mà không kịp.
"Bái kiến đế phu!"
Lúc này từ trong đám đông bước ra một người đàn ông già mặc áo lam, râu tóc trắng bạc, khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng khi đối mặt với Lâm Hiên thì lại rất kính trọng.
Hạ Hồng Tuấn và các người khác quay đầu lại nhìn, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông già này tên là Cư Lôi Dự, địa vị trong Bách tộc chính là dưới tứ đại Minh Chủ, trên lục đại Phó minh chủ.
Có thể nói, mặc dù lão không có thực quyền nhưng trong Bách tộc thật sự rất quyền uy, là một người quan trọng có thể làm rung chuyển các Bách tộc chỉ bằng một cái dậm chân.
Lý do lão già này có tầm ảnh hưởng phi thường như vậy là bởi vì tổ tiên của Cư Lôi Dự từng là một vị tộc trưởng.
Tộc trưởng, chính là người lãnh đạo lớn nhất của Bách tộc trong thế giới cổ đại hồng hoàng này.
Sau này Bách tộc bị phân hóa, dẫn đến việc chức tộc trưởng cũng bị thất truyền, điều này cũng khiến cho tổ tiên của Cư Lôi Dự càng trở nên truyền kỳ hơn.
Cư Lôi Dự cũng được mọi người trong Bách tộc hết mực tôn kính, cộng thệm viẹc lão là người công chính liêm minh, rất được lòng mọi người.
Hạ Hồng Tuấn nhanh chóng giới thiệu với Lâm Hiên:
"Đế Phu, đây là Cư Lôi Dự, Cư lão là một người rất có quyền uy trong Bách tộc chúng ta.”
Lâm Hiên gật đầu đáp lễ:
“Rất vui được gặp Cư lão tiền bối.”
“Không dám nhận!”
Cư Lôi Dự sợ hãi nói.
“Đế phu có sức mạnh thông thiên, đã thành người trời, lão hủ nào dám đứng chung hàng với Đế phu?”
Hà Hồng Tuấn và những người khác đều gật đầu đồng tình.
Dù ở bất kỳ thế giới nào thì đều lấy cường giả làm đầu, thánh giả làm tôn.
Sức mạnh và phẩm hạnh của Lâm Hiên đều vượt trội hơn Cư Lôi Dự gấp nhiều lần.
Cư Lôi Dự lại nói.
“Cuộc tấn công lần này của Phệ Xỉ Cự Xà đã được giải quyết, chúng ta cũng có một chút thời gian nghỉ ngơi."
“Xin mời đế phu và các công chúa dời tôn giá đến phòng nghị sự trong quan, tại hạ đã sai người chuẩn bị bữa trưa cho đế phu và các công chúa.”
Lâm Hiên thờ ơ gật đầu:
"Được."
Trời cũng giữa trưa, cũng nên dẫn các tiểu bảo bối đi ăn rồi.
Còn về việc của tộc Phệ Xỉ Cự Xà, Lâm Hiên cũng không để trong lòng.
nếu không đến thì đợi các tiểu bảo bối ăn xong thì lại giết tới hang ổ của bọn chúng, tiêu diệt cự xà lão tổ.
"Đế Phu, xin mời!"
Sau đó, Cư Lôi Dự dẫn Lâm Hiên vào Thiên Môn quan, r đưa hắn đến phòng nghị sự.
Hà Hồng Tuấn thấy tứ đại minh chủ vẫn chưa xuất hiện, bèn tò mò hỏi.
“Cư lão, minh chủ đâu? Sao bọn họ vẫn chưa xuất hiện nữa?”
Tư Không Thắng Quốc và các phó minh chủ khác cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Theo lý mà nói thì trong trận tấn công vừa rồi, tứ đại minh chủ phải ra tay giúp đỡ mới đúng.
Nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy ai trong bọn họ xuất hiện.
Cư Lôi Dự khẽ thở dài:
“Tứ đại minh chủ đang dốc hết toàn lực luyện chế Hồng Hoang Cổ Kiếm."
“Tộc Phệ Xỉ Cự Xà có ngàn vạn cường binh, còn có những tồn tại siêu phàm như tam đại yêu tổ và cự xà lão tổ.”
“Các minh chủ cảm thấy chỉ khi luyện chế ra Hồng Hoang Cổ Kiếm thì mới có cơ hội nghịch chuyển xu hướng suy tàn, cho nên khi nãy mới không ra ngoài đó trợ giúp các ngươi!”
Hà Hồng Tuấn và năm phó minh chủ khác nghe vậy đều gật đầu.
“Ta hiểu rồi!”
tứ đại minh chủ làm như thế thì cũng đã cân nhắc cho toàn bộ đại cục.
Cư Lôi Dự đột nhiên đổi chủ đề.
“Nhưng hiện tại đế phu đã đến, có lẽ Hồng Hoang Cổ Kiếm cũng không còn quan trọng như thế nữa.”
Đám người Hạ Hồng Tuấn đều gật đầu.
“Không sai!”
Ánh sáng trắng trên bầu trời đột nhiên tán đi, chẳng bao lâu sau Tru Tiên kiếm trận cũng biến mất, bầu trời lại trở nên bình thường.
Tà áo trắng tinh như tuyết của Lâm Hiên xuyên qua những đám mấy, tỏa ra tia sáng rạng ngời đáp xuống giữa đám đông.
Bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu lập tức lao vào vòng tay của Lâm Hiên.
Các bảo bối vừa dùng sức vỗ tay vừa gật gù đắc ý nói.
“Cha cha thật lợi hại, yêu tộc đều bị đánh bại!"
"Cha cha bất khả chiến bại, tất cả bại hoại đều sợ cha!”
...
Lâm Hiên không khỏi nhướng mày, trong lòng yêu thích không thôi.
Bài vè của mấy tiểu nha đầu này không những càng đầy đủ ý nghĩa mà vần điều còn hài hào, quả thật là có tài mà!
Đối mặt với những đứa bé đáng yêu và thông minh này, Lâm Hiên cười đến không ngậm miệng được, không khỏi hôn đi hôn lại khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của chúng.
Bốn chiếc áo khoác bông nhỏ này càng lớn càng thông minh.
Dẫn chúng theo bên người quả thật còn cảm thấ ấm áp hơn mặt trời mùa đông nữa!
Tất cả mọi người đều mỉm cười nhị Lâm Hiên thân mật với nữ nhi của mình, trong lòng cũng có rất nhiều cảm xúc.
“Đế phu trẻ như vậy mà đã có sức mạnh hơn người, con gái của hắn cũng đều là tài không đợi tuổi, đúng là cha nào con nấy mà!”
"Ôi, làm người ta ghen tị thật đấy!"
Sau khi Lâm Hiên và mấy tiểu bảo bối ngọt ngào xong thì Hà Hồng Tuấn và Tư Không Thắng Quốc vội vàng bước tới hành lễ.
"Cảm ơn Đế Phu đã giúp đỡ giải quyết cuộc tấn công của Phệ Xỉ Cự Xà, lần này Bách tộc chúng ta quả thật vô cùng cảm kích!”
Lâm Hiên bình tĩnh nói:
“Tiêu diệt yêu tộc là trách nhiệm của nhân tộc, không cần phải đa lễ.”
Đám người Hạ Hồng Tuấn đều gật đầu im lặng.
Không hổ là đại danh nhân, có công mà không kiêu ngạo, trong mắt đều là đại nghĩa của nhân tộc, cảnh giới này quả thật khiến người theo mà không kịp.
"Bái kiến đế phu!"
Lúc này từ trong đám đông bước ra một người đàn ông già mặc áo lam, râu tóc trắng bạc, khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng khi đối mặt với Lâm Hiên thì lại rất kính trọng.
Hạ Hồng Tuấn và các người khác quay đầu lại nhìn, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông già này tên là Cư Lôi Dự, địa vị trong Bách tộc chính là dưới tứ đại Minh Chủ, trên lục đại Phó minh chủ.
Có thể nói, mặc dù lão không có thực quyền nhưng trong Bách tộc thật sự rất quyền uy, là một người quan trọng có thể làm rung chuyển các Bách tộc chỉ bằng một cái dậm chân.
Lý do lão già này có tầm ảnh hưởng phi thường như vậy là bởi vì tổ tiên của Cư Lôi Dự từng là một vị tộc trưởng.
Tộc trưởng, chính là người lãnh đạo lớn nhất của Bách tộc trong thế giới cổ đại hồng hoàng này.
Sau này Bách tộc bị phân hóa, dẫn đến việc chức tộc trưởng cũng bị thất truyền, điều này cũng khiến cho tổ tiên của Cư Lôi Dự càng trở nên truyền kỳ hơn.
Cư Lôi Dự cũng được mọi người trong Bách tộc hết mực tôn kính, cộng thệm viẹc lão là người công chính liêm minh, rất được lòng mọi người.
Hạ Hồng Tuấn nhanh chóng giới thiệu với Lâm Hiên:
"Đế Phu, đây là Cư Lôi Dự, Cư lão là một người rất có quyền uy trong Bách tộc chúng ta.”
Lâm Hiên gật đầu đáp lễ:
“Rất vui được gặp Cư lão tiền bối.”
“Không dám nhận!”
Cư Lôi Dự sợ hãi nói.
“Đế phu có sức mạnh thông thiên, đã thành người trời, lão hủ nào dám đứng chung hàng với Đế phu?”
Hà Hồng Tuấn và những người khác đều gật đầu đồng tình.
Dù ở bất kỳ thế giới nào thì đều lấy cường giả làm đầu, thánh giả làm tôn.
Sức mạnh và phẩm hạnh của Lâm Hiên đều vượt trội hơn Cư Lôi Dự gấp nhiều lần.
Cư Lôi Dự lại nói.
“Cuộc tấn công lần này của Phệ Xỉ Cự Xà đã được giải quyết, chúng ta cũng có một chút thời gian nghỉ ngơi."
“Xin mời đế phu và các công chúa dời tôn giá đến phòng nghị sự trong quan, tại hạ đã sai người chuẩn bị bữa trưa cho đế phu và các công chúa.”
Lâm Hiên thờ ơ gật đầu:
"Được."
Trời cũng giữa trưa, cũng nên dẫn các tiểu bảo bối đi ăn rồi.
Còn về việc của tộc Phệ Xỉ Cự Xà, Lâm Hiên cũng không để trong lòng.
nếu không đến thì đợi các tiểu bảo bối ăn xong thì lại giết tới hang ổ của bọn chúng, tiêu diệt cự xà lão tổ.
"Đế Phu, xin mời!"
Sau đó, Cư Lôi Dự dẫn Lâm Hiên vào Thiên Môn quan, r đưa hắn đến phòng nghị sự.
Hà Hồng Tuấn thấy tứ đại minh chủ vẫn chưa xuất hiện, bèn tò mò hỏi.
“Cư lão, minh chủ đâu? Sao bọn họ vẫn chưa xuất hiện nữa?”
Tư Không Thắng Quốc và các phó minh chủ khác cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Theo lý mà nói thì trong trận tấn công vừa rồi, tứ đại minh chủ phải ra tay giúp đỡ mới đúng.
Nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy ai trong bọn họ xuất hiện.
Cư Lôi Dự khẽ thở dài:
“Tứ đại minh chủ đang dốc hết toàn lực luyện chế Hồng Hoang Cổ Kiếm."
“Tộc Phệ Xỉ Cự Xà có ngàn vạn cường binh, còn có những tồn tại siêu phàm như tam đại yêu tổ và cự xà lão tổ.”
“Các minh chủ cảm thấy chỉ khi luyện chế ra Hồng Hoang Cổ Kiếm thì mới có cơ hội nghịch chuyển xu hướng suy tàn, cho nên khi nãy mới không ra ngoài đó trợ giúp các ngươi!”
Hà Hồng Tuấn và năm phó minh chủ khác nghe vậy đều gật đầu.
“Ta hiểu rồi!”
tứ đại minh chủ làm như thế thì cũng đã cân nhắc cho toàn bộ đại cục.
Cư Lôi Dự đột nhiên đổi chủ đề.
“Nhưng hiện tại đế phu đã đến, có lẽ Hồng Hoang Cổ Kiếm cũng không còn quan trọng như thế nữa.”
Đám người Hạ Hồng Tuấn đều gật đầu.
“Không sai!”
Danh sách chương