Chương 703

 Khi ánh sáng trắng này phát triển thành tám vòng tròn ánh sáng thì linh khí từ tám hướng bắt đầu đổ vào các vòng tròn ánh sáng như trăm sông đổ về biển. 

 Toàn bộ thế giới như cũng bị vòng sáng hút lại và từ từ xoay tròn dưới sự dẫn dắt của nó. 

 Vút!!!! 

 Sau tiếng nổ lớn, từ trong vòng tròn ánh sáng bắn ra một thanh kiếm màu trắng dài hàng trăm thước. 

 Tốc độ của nó nhanh như tia chớp. 

 Trong nháy mắt nó đã đâm vào một con rắn khổng lồ đang bay giữa không trung và làm nó nổ tung thành bột mịn. 

 Vút vút vút… 

 Trước khi mọi người kịp phản ứng thì vòng sáng khổng lồ như ngân hà đang nghiêng, điên cuồng bắn ra những thanh kiếm khổng lồ dày đặc như mưa phùn. 

 Những thanh kiếm này đâm vào Phệ Xỉ Cự Xà một cách chính xác và tạo ra những luồng kiếm khi cực kỳ bén nhọn. 

 Chưa đến ba hơi thở, những con Phệ Xỉ Cự Xà đang lao đến Lâm Hiên đã bị nát thành bụi trong bão kiếm vô tận. 

 Ngay sau đó, cơn mưa kiếm trở nên dày đặc hơn, hàng tỷ thanh kiếm rơi từ trên trời xuống. 

 Chúng rơi thẳng xuống, hoặc vòng ra một vòng cung nghịch thiên bắn về phía đại quân Phệ Xỉ Cự Xà trên mặt đất. 

 Năng lượng kiếm hỗn loạn và đáng sợ bùng nổ điên cuồng trong sơn cốc trước Thiên Môn quan, nghiền nát đám cự xà thành bột phấn rồi ném chúng lên trời. 

 Nhìn thấy cảnh tượng ngoạn mục như vậy, tất cả mọi người thuộc Bách tộc đều sững sốt. 

 “Sát trận mạnh mẽ thế này quả thật là chưa bao giờ có. Chẳng lẽ là thần trận chỉ có ở trên trời?” 

 Hà Hồng Tuấn nghẹn ngào hô to. 

 Sau khi Ngụy Huyền Cơ xem xét cẩn thận thì chắp tay kêu lên. 

 “Là Tru Tiên kiếm trận, sát trận mạnh nhất thời thượng cổ, không phải là đại năng thuộc cảnh giới Cổ Thần thì không thể nào phát động!!!” 

 Hít hà!! 

 Một câu này khiến cho toàn trường chấn kinh. 

 Tru Tiên kiếm trận chính là sát trận có uy danh hiển hách nhất thời thượng cổ, một khi trận pháp hình thành thì có thể hấp thu linh khí vô tận của thiên địa rồi biến nó thành một kiếm trận dày đặc như mưa bão. 

 Trận này chỉ có đại năng cảnh giới Cổ Thần mới có thể phát động. 

 Người chặn giết người, tiên chặn tru tiên! 

 lực sát thương có thể nói là vô tiền khoáng hậu, tuyệt đối là sát trận thuộc cấp bậc đại khủng bố! 

 Hà Hồng Tuấn, Yến Vân Khinh, thậm chí cả Độc Hạc và các yêu hoàng khác không thể ngờ rằng lại có thể tận mắt nhìn thấy sát trận này được hình thành. 

 Trong chớp mắt đó, đám Hạ Hồng Tuấn quả thật sùng bái và kính sợ Lâm Hiên đến mức tột cùng! 

 Về phần Độc Hạc và sáu đại yêu hoàng khác thì đã bắt đầu run lên lên một cách không kiểm soát, bọn chúng thậm chí không thổi nổi Khống Hồn Cốt Địch. 

 Độc Hạc tuyệt vọng thở dài. 

 “Đế phu của Bắc Huyền Thiên cuối cùng cũng sẽ trở thành cơn ác mộng trong sự quật khởi của tộc ta!” 

 Hắn ta và sáu vị yêu hoàng còn lại nhanh chóng trao đổi mắt, chuẩn bị bỏ chạy. 

 Đối mặt với một con quái vật như Lâm Hiên, nếu ở lại thì chắc chắn cũng sẽ trở thành pháo hôi trong tay hắn, không bằng tranh thủ thời gian bỏ chạy. 

 Nhưng ngay vào lúc bảy đại thống lĩnh yêu hoàng hóa thành cơn gió táp và lao về phía bắc. 

 Thì có một luồng sáng trắng còn nhanh hơn đã ngăn bọn chúng lại. 

 Bảy người Độc Hạc sợ đến mức đồng tử co lại: 

 "Nhanh quá!" 

 Lâm Hiên cách bọn chúng khoảng chừng hơn hai trăm dặm, nhưng chỉ mới một thoáng là đã đuổi kịp. 

 Vận tốc như thế này... 

 Đám Độc Hạc thật sự đều sinh ra xúc động muốn quỳ xuống. 

 Lâm Hiên tay phải cầm tiên kiếm, ánh mắt như vì sao: 

 “Ta còn chưa toàn lực đuổi theo, là bởi vì các ngươi quá chậm.” 

 Độc Hạc và sáu đại yêu hoàng khác: 

 “…” 

 Trước khi họ kịp phản ứng thì Lâm Hiên đã sử dụngVô Cực Kiếm Pháp đánh về phía này. 

 Tư thế dùng kiếm thì khéo léo tựa như vụng về, nhưng kiếm thì lại mộc mạc sắc bén đến cực điểm. 

 Một tia kiếm biến thành cầu vồng hình vòng cung dài mười vạn dặm, chớp mắt đã xuyên qua cơ thể của bảy đại yêu hoàng, cắt đôi bọn chúng trong hư không! 

 "Cái này. . ." 

 Bảy đại Yêu Hoàng thống lĩnh bị một đòn kiếm chặt đứt đầu, thân thể ầm ầm ngã xuống. 

 Hơn năm trăm vạn Phệ Xỉ Cự Xà bị tiêu diệt chỉ trong một thoáng chốc dưới kiếm trận tru tiên nghịch thiên kia. 

 Nhìn thấy cảnh này, Hạ Hồng Tuấn và những chiến sĩ tinh anh của Bách tộc đều không nói nên lời. 

 Thực sự, chỉ với một người duy nhất, toàn bộ tình hình chiến đấu đã bị đảo ngược. 

 Đánh trận dễ dàng vậy sao? 

 Hạ Hồng Tuấn và những người khác lắc đầu, chiến đấu với đám yêu tộc mạnh mẽ và tàn ác như Phệ Xỉ Cự Xà vốn không hề là chuyện dễ dàng, 

 Lý do mà tình hình chiến đấu trở nên dễ dàng và rõ ràng như vậy hoàn toàn là do có sự hiện diện của Lâm Hiên! 

 Hạ Hồng Tuấn không thể kiểm nổi tiếng cười: 

 "Nếu sớm biết trên thế giới này có những người mạnh mẽ như Đế Phu thì Bách tộc chúng ta không bằng đầu nhập vào Bắc Huyền Thiên luôn cho rồi!” 

 Tư Không Thắng Quốc và các phó minh chủ khác cũng không khỏi cảm khái. 

 “Đúng vậy, Bách tộc chúng ta đã bị tộc Phệ Xỉ Cự Xà chà đạp và tàn phá hơn hai vạn năm, nếu chúng ta gia nhập Bắc Huyền Thiên sớm hơn, liệu có cần phải trải qua những khó khăn này không?" 


 Việc gia nhập Bắc Huyền Thiên chỉ là lời nói thoáng qua, bởi vì họ cảm thấy mình không đủ tư cách để làm điều đó. 

 Có thể nhận được sự giúp đỡ của Lâm Hiên thì đã là một phép màu rồi. 

 Nếu lại mong muốn xa vời có được mối quan hệ với một người mạnh mẽ như Lâm Hiên thì chính là tham lam quá mức. 

 Trong lúc bọn họ nói chuyện thì năm trăm vạn đại quân của Phệ Xỉ Cự Xà đều bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện