Nghĩ đến tính nàng xưa nay luôn cứng cỏi, đến cả khi bị chính tay mình tát một cái, nàng cũng chỉ ngẩng đầu, quyết không nhận sai.
Tim Yến Lãng bỗng dưng đau nhói.
“Lúc nàng sắp lâm chung… có phải vẫn còn hận trẫm? Có phải vẫn đang nguyền rủa trẫm là kẻ bạc tình, vô nghĩa?”
Chu công công cố gắng nhớ lại:
“Nương nương không có.”
“Không cần dỗ trẫm vui.”
Theo tính cách của Chưởng Châu, lúc c.h.ế.t nhất định sẽ mắng hắn đoạn tử tuyệt tôn, hận vì ngày ấy không đ.â.m c.h.ế.t Thôi Minh Thư.
Không hiểu vì sao, khi nhận ra bản thân mình hiểu rõ Thôi Chưởng Châu đến như vậy, Yến Lãng lại không nhịn được mà sinh ra đôi chút kiêu ngạo.
“Nương nương thật sự không để lại lời oán hận nào.
“Nương nương viết hai bản di chiếu cho Ty Dược và Nội vụ, dặn dò phải phòng dịch cẩn thận, không được chậm trễ chuyện gả cung nữ xuất cung.
“Còn lau nước mắt cho Đại hoàng tử, dạy bảo Hoàng tử đừng bẻ gãy chân ve sầu mà chơi, nói ve cũng biết đau, quân tử ở nơi không người vẫn phải giữ mình, đừng vì việc nhỏ mà làm điều sai.”
Yến Lãng nhớ lại thuở ban đầu đưa Hằng nhi đến cho nàng nuôi.
Nàng dịu giọng dỗ đứa nhỏ đang mệt lả, như một từ mẫu thực thụ.
Cảnh ấy khiến Yến Lãng cũng khẽ cong môi, không kìm được mà muốn bước thêm một bước, nói với nàng rằng nay con cũng có rồi, liệu có thể hồi tâm chuyển ý, từ nay ba người họ cứ thế mà sống yên vui hòa thuận.
Gió đêm lay nhẹ rèm lụa Tiêm Gia cung, bóng mờ lay động, trăng rơi đầy đất tựa nước.
Tôn cô cô thấy chủ nhân chau mày, liền lên tiếng an ủi:
“Hoàng tử thông minh lanh lợi, nô tỳ chúc mừng nương nương sau này có chỗ nương dự…”
Chưởng Châu cúi người dò thử trán Hằng nhi, rồi quay sang nhìn Tôn cô cô, trong mắt là nỗi từ bi sâu sắc:
“Đưa đứa nhỏ này về đi. Nó nhất định rất nhớ A nương của mình.”
Yến Lãng đột ngột vén rèm châu, giọng đầy nghi hoặc và tức giận:
“Tại sao phải đưa nó về? Đứa trẻ nàng muốn, nay trẫm cũng đã ban rồi!
“Thôi Chưởng Châu, nàng còn muốn đối nghịch với trẫm đến bao giờ nữa?”
Chỉ nhận lại được một nụ cười giễu cợt của nàng, cười cái giả nhân giả nghĩa, cười cái bạc tình vô tâm của hắn:
“Gây ra cảnh mẹ con chia lìa, khiến người khác ngày đêm bi thương khốc lệ.
“Yến Lãng, đây cũng là nghiệp chướng do ta tạo nên sao?”
Nay ngẫm lại…
Tiếng Hằng nhi gào khóc khi bị ép rời khỏi mẫu thân, chẳng phải cũng giống như nàng năm xưa sao? Thiếu nữ mười bốn tuổi ôm t.h.i t.h.ể mẫu thân mà khóc ngất, đến c.h.ế.t cũng chẳng hiểu mình đã làm sai điều gì.
Nếu Chưởng Châu còn sống, khi nghe tin về ôn dịch ở Lĩnh Nam, ắt hẳn sẽ nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, dịu dàng an ủi những mệt mỏi trong lòng:
“Không sao đâu A Lãng, xiêm y và trang sức của thiếp đều có thể đem đi quyên góp, chỉ cần một chén cơm, một bát cháo là đủ no bụng.
“Nếu thật sự không đủ, thiếp cũng biết chút y lý, có thể cải trang thành y thị, cùng thái y trong cung chữa bệnh cứu người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn mở hộp trang điểm ra, bên trong là hoa gấm nàng từng cài, là chiếc cửu liên hoàn nàng từng tháo.
Đều là những thứ do chính tay hắn trao tặng.
Những năm này, dù chân tình hay giả ý, chung quy cũng có vương chút tình sâu nghĩa nặng.
Đến cả Yến Lãng cũng chẳng phân rõ được thật giả nữa, chỉ biết hắn đã để lại cho nàng một con đường lui cuối cùng.
Đó là viên giả tử đan do Hà lão tiên sinh ở Bồng Lai sơn — người tinh thông thuật số và y đạo — ban tặng.
Cất kỹ trong chiếc hộp Lỗ Ban bằng gỗ mun khảm trai, đóng kín trong ngăn bí mật của bàn trang điểm.
Yến Lãng cẩn thận nhớ lại cách mở chiếc hộp Lỗ Ban.
Chu công công chợt thấy Bệ hạ đột nhiên quỳ rạp xuống đất, hai tay siết chặt lấy ngực, tưởng rằng Bệ hạ vì quá đau lòng mà phát bệnh gấp, vội vã chạy đến đỡ, miệng không ngừng hô:
“Tiểu Thông Tử, mau đi mời Thái y!”
Yến Lãng xua tay.
Không cần gọi Thái y. Hắn không phát bệnh gì cả.
Chỉ là… quá đỗi vui mừng. Vui đến mức thất hồn lạc phách.
Vui đến nỗi không thốt nên lời. Vui đến nỗi n.g.ự.c như từng hồi co thắt.
Chu công công lần theo ánh mắt Bệ hạ nhìn xuống bên cạnh.
Chỉ thấy chiếc hộp gỗ mun khảm trai tinh xảo và quý giá.
Mà bên trong… trống không.
07
Bên ngoài thành đã dựng nơi an trí cho nạn dân, quầy thuốc và quán cháo từ chừng bảy ngày mở một lần, rồi ba ngày một lần, đến nay dù có mở mỗi ngày cũng không đủ cung ứng.
Ngô Châu nhờ có Lý Thận Chi chấp chính, lại thêm Hà lão ra tay chữa bệnh, nên dịch trong thành tạm thời được khống chế.
Nhưng không ngăn nổi dòng người từ khắp nơi đổ về, thuốc men lương thực dần cạn kiệt.
Tiểu A Hoa mới năm tuổi trong lòng ta, nóng đến mê man, thều thào khóc gọi:
“Nương… A nương đâu… A Hoa đau quá, lạnh quá…”
Mẹ bé chính là phụ nhân hôm trước ta kê thuốc thêm a giao bồi bổ.
Hôm qua đã chết, t.h.i t.h.ể vừa được đưa ra ngoài thành, rắc vôi lấp đất.
Trước lúc chết, nàng cố gắng gượng dậy, quỳ rạp xuống đất dập đầu cầu xin ta chăm sóc con bé:
“Đại nhân, dân nữ biết người là bậc thiện tâm, xin người thương tình nuôi giúp A Hoa…
“Sau này con bé làm nô làm tỳ hầu hạ người cũng được…”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta không gánh nổi lời phó thác của nàng.
Bởi vì ngày hôm sau, con gái nàng… đã được chôn ở một gò mả khác.
Phủ kín một lớp vôi dày, không còn kêu đau, cũng chẳng khóc lạnh nữa.
Thấy quen dần với chuyện hôm qua còn sống, hôm nay đã hóa thây khô, mộ hoang vùi trắng xương người.
Ta nhận ra bản thân… đến nước mắt cũng không thể rơi nổi nữa rồi.
Tim Yến Lãng bỗng dưng đau nhói.
“Lúc nàng sắp lâm chung… có phải vẫn còn hận trẫm? Có phải vẫn đang nguyền rủa trẫm là kẻ bạc tình, vô nghĩa?”
Chu công công cố gắng nhớ lại:
“Nương nương không có.”
“Không cần dỗ trẫm vui.”
Theo tính cách của Chưởng Châu, lúc c.h.ế.t nhất định sẽ mắng hắn đoạn tử tuyệt tôn, hận vì ngày ấy không đ.â.m c.h.ế.t Thôi Minh Thư.
Không hiểu vì sao, khi nhận ra bản thân mình hiểu rõ Thôi Chưởng Châu đến như vậy, Yến Lãng lại không nhịn được mà sinh ra đôi chút kiêu ngạo.
“Nương nương thật sự không để lại lời oán hận nào.
“Nương nương viết hai bản di chiếu cho Ty Dược và Nội vụ, dặn dò phải phòng dịch cẩn thận, không được chậm trễ chuyện gả cung nữ xuất cung.
“Còn lau nước mắt cho Đại hoàng tử, dạy bảo Hoàng tử đừng bẻ gãy chân ve sầu mà chơi, nói ve cũng biết đau, quân tử ở nơi không người vẫn phải giữ mình, đừng vì việc nhỏ mà làm điều sai.”
Yến Lãng nhớ lại thuở ban đầu đưa Hằng nhi đến cho nàng nuôi.
Nàng dịu giọng dỗ đứa nhỏ đang mệt lả, như một từ mẫu thực thụ.
Cảnh ấy khiến Yến Lãng cũng khẽ cong môi, không kìm được mà muốn bước thêm một bước, nói với nàng rằng nay con cũng có rồi, liệu có thể hồi tâm chuyển ý, từ nay ba người họ cứ thế mà sống yên vui hòa thuận.
Gió đêm lay nhẹ rèm lụa Tiêm Gia cung, bóng mờ lay động, trăng rơi đầy đất tựa nước.
Tôn cô cô thấy chủ nhân chau mày, liền lên tiếng an ủi:
“Hoàng tử thông minh lanh lợi, nô tỳ chúc mừng nương nương sau này có chỗ nương dự…”
Chưởng Châu cúi người dò thử trán Hằng nhi, rồi quay sang nhìn Tôn cô cô, trong mắt là nỗi từ bi sâu sắc:
“Đưa đứa nhỏ này về đi. Nó nhất định rất nhớ A nương của mình.”
Yến Lãng đột ngột vén rèm châu, giọng đầy nghi hoặc và tức giận:
“Tại sao phải đưa nó về? Đứa trẻ nàng muốn, nay trẫm cũng đã ban rồi!
“Thôi Chưởng Châu, nàng còn muốn đối nghịch với trẫm đến bao giờ nữa?”
Chỉ nhận lại được một nụ cười giễu cợt của nàng, cười cái giả nhân giả nghĩa, cười cái bạc tình vô tâm của hắn:
“Gây ra cảnh mẹ con chia lìa, khiến người khác ngày đêm bi thương khốc lệ.
“Yến Lãng, đây cũng là nghiệp chướng do ta tạo nên sao?”
Nay ngẫm lại…
Tiếng Hằng nhi gào khóc khi bị ép rời khỏi mẫu thân, chẳng phải cũng giống như nàng năm xưa sao? Thiếu nữ mười bốn tuổi ôm t.h.i t.h.ể mẫu thân mà khóc ngất, đến c.h.ế.t cũng chẳng hiểu mình đã làm sai điều gì.
Nếu Chưởng Châu còn sống, khi nghe tin về ôn dịch ở Lĩnh Nam, ắt hẳn sẽ nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, dịu dàng an ủi những mệt mỏi trong lòng:
“Không sao đâu A Lãng, xiêm y và trang sức của thiếp đều có thể đem đi quyên góp, chỉ cần một chén cơm, một bát cháo là đủ no bụng.
“Nếu thật sự không đủ, thiếp cũng biết chút y lý, có thể cải trang thành y thị, cùng thái y trong cung chữa bệnh cứu người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn mở hộp trang điểm ra, bên trong là hoa gấm nàng từng cài, là chiếc cửu liên hoàn nàng từng tháo.
Đều là những thứ do chính tay hắn trao tặng.
Những năm này, dù chân tình hay giả ý, chung quy cũng có vương chút tình sâu nghĩa nặng.
Đến cả Yến Lãng cũng chẳng phân rõ được thật giả nữa, chỉ biết hắn đã để lại cho nàng một con đường lui cuối cùng.
Đó là viên giả tử đan do Hà lão tiên sinh ở Bồng Lai sơn — người tinh thông thuật số và y đạo — ban tặng.
Cất kỹ trong chiếc hộp Lỗ Ban bằng gỗ mun khảm trai, đóng kín trong ngăn bí mật của bàn trang điểm.
Yến Lãng cẩn thận nhớ lại cách mở chiếc hộp Lỗ Ban.
Chu công công chợt thấy Bệ hạ đột nhiên quỳ rạp xuống đất, hai tay siết chặt lấy ngực, tưởng rằng Bệ hạ vì quá đau lòng mà phát bệnh gấp, vội vã chạy đến đỡ, miệng không ngừng hô:
“Tiểu Thông Tử, mau đi mời Thái y!”
Yến Lãng xua tay.
Không cần gọi Thái y. Hắn không phát bệnh gì cả.
Chỉ là… quá đỗi vui mừng. Vui đến mức thất hồn lạc phách.
Vui đến nỗi không thốt nên lời. Vui đến nỗi n.g.ự.c như từng hồi co thắt.
Chu công công lần theo ánh mắt Bệ hạ nhìn xuống bên cạnh.
Chỉ thấy chiếc hộp gỗ mun khảm trai tinh xảo và quý giá.
Mà bên trong… trống không.
07
Bên ngoài thành đã dựng nơi an trí cho nạn dân, quầy thuốc và quán cháo từ chừng bảy ngày mở một lần, rồi ba ngày một lần, đến nay dù có mở mỗi ngày cũng không đủ cung ứng.
Ngô Châu nhờ có Lý Thận Chi chấp chính, lại thêm Hà lão ra tay chữa bệnh, nên dịch trong thành tạm thời được khống chế.
Nhưng không ngăn nổi dòng người từ khắp nơi đổ về, thuốc men lương thực dần cạn kiệt.
Tiểu A Hoa mới năm tuổi trong lòng ta, nóng đến mê man, thều thào khóc gọi:
“Nương… A nương đâu… A Hoa đau quá, lạnh quá…”
Mẹ bé chính là phụ nhân hôm trước ta kê thuốc thêm a giao bồi bổ.
Hôm qua đã chết, t.h.i t.h.ể vừa được đưa ra ngoài thành, rắc vôi lấp đất.
Trước lúc chết, nàng cố gắng gượng dậy, quỳ rạp xuống đất dập đầu cầu xin ta chăm sóc con bé:
“Đại nhân, dân nữ biết người là bậc thiện tâm, xin người thương tình nuôi giúp A Hoa…
“Sau này con bé làm nô làm tỳ hầu hạ người cũng được…”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta không gánh nổi lời phó thác của nàng.
Bởi vì ngày hôm sau, con gái nàng… đã được chôn ở một gò mả khác.
Phủ kín một lớp vôi dày, không còn kêu đau, cũng chẳng khóc lạnh nữa.
Thấy quen dần với chuyện hôm qua còn sống, hôm nay đã hóa thây khô, mộ hoang vùi trắng xương người.
Ta nhận ra bản thân… đến nước mắt cũng không thể rơi nổi nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương