Đoàn Phi thở dài nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy, song vụ án này không có đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Chu Đức tại sao hãm hại thượng quan? Sau lưng hắn nhất định có người sai khiến, hơn nữa thân phận của Chu Đức cũng không đơn giản, hắn là nghĩa tử của hoàng thượng.

Tạ Chí Quân hiểu ý gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, đại nhân lo lắng rất đúng, xem ra có người muốn mượn tay Chu Đức chỉnh đốn Hạng Hào, trong số văn võ toàn triều có người năng lực như vậy không nhiều. Trương công công của Đông xưởng chỉ sợ hiềm nghi lớn nhất, đại nhân, vụ án này phiền hà như vậy, đại nhân không nên tiếp nhận.

Đoàn Phi lắc đầu, nói:

- Không, ta phải tiếp nhận, ta hiểu ý của ngươi. Bây giờ lưỡng cường tranh chấp, ta kẹp trong đó chắc chắn đắc tội một người trong đó. Nếu ta phá vụ án không ai tiếp nhận này, danh tính ta nhất định sẽ vang vọng kinh thành, cây cao đón gió lớn, sơ xảy một cái muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.

Tạ Chí Quân phụ họa nói:

- Vâng ạ, đại nhân đã hiểu rõ đạo lý này, vì sao lại tiếp nhận vụ án này? Đoàn Phi nói:

- Ngay trước văn võ triều thần, hoàng thượng mong muốn ta tiếp nhận vụ án này, nếu ta cự tuyệt, hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào? Văn võ bá quan sẽ nghĩ như thế nào? Đại trượng phu có điều không nên làm, có điều tất phải làm! Ta tránh cũng không thể tránh được, ta để cho hoàng thượng biết ta là người có thể gánh vác, còn là để cho văn võ bá quan và Trương Nhuệ thấy được khí phách của ta, phú quý bất năng dâm, uy vũ không khuất phục, đây chẳng phải là điều mọi người theo đuổi, đại trượng phu chân chính sao?

Tạ Chí Quân cảm thán gật đầu, Đoàn Phi tiếp tục nói:

- Không biết Tạ đại nhân xem qua diễn hí ( hài cười) bao giờ chưa? Một nhân vật lên sân khấu rất quan trọng, lên sân khấu rồi, toàn bộ vở diễn chí ít phải dữ lại phân nửa. Ta vừa đến kinh thành, rất nhiều người còn không biết Đoàn Phi là ai, ta nhất định để cho mọi người biết sự lợi hại của ta, để tránh những tiểu nhân vật đến làm phiền ta. Còn những điều lo lắng khác, sau này hẵng tính đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lưng dựa hoàng thượng, không có gì phải lo lắng.

Tạ Chí Quân lo lắng nói:

- Đại nhân, đại nhân chọn con đường này không dễ đi.

Đột nhiên nghe thấy Dương Sâm gọi bên ngoài:

- Đừng nhúc nhích! Mau nhìn đất bên cạnh, hình như có phần không giống nhau!

Tạ Chí Quân sửng sốt, Đoàn Phi không nói đi ra ngoài. Hai người đi ra khỏi phòng, chỉ thấy bọn Thạch Bân đã đào hố đất rộng sâu không ít. Dương Sâm đuổi Thạch Bân ra, lại nhảy vào trong hầm đất, cậu ta thục vào đất trên vách hố, trong tiếng lã chã rất nhiều mảng đất rơi xuống, sau đó trên vách hố đột nhiên có vết tích của một cái cuốc chim lưu lại.

Dương Sâm dùng kính phóng đại xem tỉ mỉ, rất khẳng định nói:

- Đại nhân, đất trong hố khả năng bị người đổi qua, vết cuốc này còn rất mới, hẳn là không thể quá mấy ngày, nếu không thì giun đất đã làm nó bị đục ra rất nhiều lỗ rồi.

Nghe kết luận của Dương Sâm, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, xương trắng bị phát hiện là hơn mười ngày trước, nếu như đất đã bị người đổi vài ngày trước, như vậy hiềm nghi Hạng Hảo khả năng rất lớn. Trong khoảng thời gian đó đến nay Cẩm Y Vệ bao quanh Chu phủ như thùng sắt, đào đất cũ đổi đất mới giả tạo hiện trường quả thực so với hít vào thở ra vẫn còn đơn giản, vấn đề là tại sao y tạo hiện trường giả nhỉ?

Câu trả lời chỉ có một, Đoàn Phi nhìn lại phía Hoa Minh, trong mắt Hoa Minh thoáng qua một chút nghi ngờ, miệng lại nói kiên định:

- Hạng Chỉ Huy Sứ tuyệt đối không giết Bình Mậu.

Đoàn Phi nói:

- Dưới sự coi xét ở Đông Xưởng không ai có thể tránh được nhiều con mắt như vậy để đổ vào chuyển ra một lượng đất bùn lớn, đối phương thế nào cũng sử dụng mánh khóe đào hầm để chuyển đất, xung quanh mọi người tìm xem chỗ nào có dấu vết mới đào.

Ngoài Hoa Minh ra những người khác đều làm, điều tra bốn chung quanh. Đoàn Phi theo Tô Dung đi xung quanh hoa viên, mũi kích thích nói:

- Dung nhi, ngươi cảm thấy ngôi nhà này thế nào? Hạng Hào tuy là người thô kệch nhưng ngôi nhà cũ này của y làm không tệ, các phương tiện hoạt động cũng rất đầy đủ.

- Đây có thể là ngôi nhà có ma, công tử không sợ sao?

Tô Dung ngoảnh đầu lại trợn nhìn Đoàn Phi một cái, bước nhanh về phía trước. Đoàn Phi vội vàng đuổi theo, mọi người tìm kiếm tung tích khắp nơi, nơi này hẻo lánh không có người bên cạnh, Đoàn Phi đang có hành động, đột nhiên nghe tiếng thình lình của Sử Vũ Phong phía ngoài gọi:

- Ta tìm được rồi! Nhất định là ở đây!

Tô Dung quay đầu lại cười tự nhiên, Đoàn Phi dậm chân một cái, ảo não nói:

- Hành động của bọn họ cũng rất nhanh.

Sử Vũ Phong tìm được một mảnh đất đã bị đào cách nhà vệ sinh rất gần, tuy nhiên Chu Đức sau khi mua ngôi nhà Hạng Hào đã cho sửa chữa lại tứ phía, vườn hoa cũng bị đào một phần diện dích lớn, cho nên khắp nơi đều là dấu tích bị đào, bởi vậy nên chỗ này Hồng Bang đã từng điều tra qua, lại không thu được gì, không ngờ Sử Vũ Phong lại thấy một vài thứ dễ dàng bị bỏ sót. Khi Đoàn Phi đang đi tới thì nghe thấy Sử Vũ Phong chia sẻ kinh nghiệm với Hồng Bang.

- Bí quyết giấu đồ là để cho người khác không ngờ tới, Hồng Bang ngươi khi nãy đi đến chỗ này ngửi thấy mùi hôi thì cuống cuồng đi ra không có để ý xem nhiều, ta nói đúng không? Khi nãy ta đứng nhìn xung quanh bốn phía thì phỏng đoán có thể ở chỗ này, sau đó đi qua đi lại nhìn rất kỹ. Các ngươi nên biết, bât luận hoa cỏ hay cây cối, đều là là mọc hướng lên trời, các ngươi phát hiện ra chưa? Hoa cỏ chỗ này thì mọc nghiêng ngả, điều này chỉ rõ chúng mới được chuyển tới không lâu, cho nên ta thấy chính là ở đây, các ngươi hãy mau đào lên xem.

- Gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay.

Đoàn Phi vỗ tay đi tới, cười nói:

- Tiểu tử các ngươi còn non lắm, từ nay về sau đại ca huynh phải dạy nhiều bọn họ.

Sử Vũ Phong cười ha ha, nói:

- Như vậy là đương nhiên, khi có thể giúp được mọi người, ta tuyệt đối sẽ không giấu dốt.

Đoàn Phi nói:

- A Bân, các đệ còn ngơ ngẩn ra đó làm gì? Mau đào đi.

Mảnh đất đó Sử Vũ Phong xác nhận đã được ngụy trang rất kỹ càng, cho dù ở bên cạnh không có nhà vệ sinh làm ảnh hưởng, Hồng Bang sợ cũng nhìn không ra. Nhưng sau khi hai cái cuốc chim lộ ra mọi thứ thứ ngụy trang liền bị vạch trần chỉ trong chốc lát, mặc cho ai đều có thể nhìn ra, đất ở bên dưới và bên cạnh tuyệt đối không giống nhau.

Giờ đến phiên Dương Sâm ra tay rồi, lập tức Dương Sâm nhảy vào hố đất sau đó dùng tay sờ đất, Đoàn Phi quát lên:

- A Sâm, đệ còn như vậy về sau chúng ta đi uống rượu để một mình đệ ngồi chồm hỗm và ăn.

Dương Sâm vẻ mặt đau khổ nói:

- Không nếm thử làm sao biết được mùi vị gì? Rất nhiều thứ chỉ nhìn không thể phát hiện ra được, chiêu này đệ phải cắn răng nhẫn nhịn, không biết bao nhiêu lần mới học được đấy.

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ buồn nôn, Dương Sâm miệng quắt, tủi thân nói:

- Được rồi, sau này đệ sẽ không bao giờ động đến mấy thứ này, càng sẽ không đi nếm chúng, song nếu như phán đoán vụ án sai, các huynh cũng đừng trách đệ.

Chả trách khám nghiệm tử thi đều không có ai tự nguyện lại gần, khách quan mà nói thì hai ông cháu Dương Sâm vẫn là tốt nhất, Đoàn Phi thở dài nói:

- Được rồi, hôm nay đệ hay là dùng tạm đầu lưỡi của đệ đi, sau này ta có thể nghĩ ra giải pháp, để đệ không cần dùng đầu lưỡi cũng có thể phân biệt.

Mọi người đều đang chờ Dương Sâm nếm chỗ đất đó, cậu ta lại vỗ tay đứng lên, nói:

- Tạ ơn đại nhân, cảm ơn Phi ca, đất ở đây không cần nếm cũng có thể biết được đã từng chôn qua người, từ mùi hôi đã tiêu tan có thể phán đoán, thi thể có lẽ đã bị chôn ở đây ít nhất 5, 6 năm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện