Đoàn Phi kiên nhẫn ở đại sảnh uống trà, không phải đợi bao lâu, chợt nghe tiếng bước chân đến gần, Đoàn Phi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị hổ tướng người mặc bộ Kỳ Lân phục màu đỏ tươi đi đến, theo sát phía sau hắn là Thiên Hộ Vương Minh và một người khác, ba người cùng sải bước đi đến, ba người thành quân, như một cỗ máy sát khí đi đến.

Hạng Hào xuất thân trong quân ngũ, mang trong mình huyết chiến. Lúc này được gặp mặt quả là danh bất hư truyền. Sát khí trên người hắn Đoàn Phi không cần nhìn kĩ cũng có thế cảm thấy rõ ràng được.

Hạng Hào có ý định ra uy với Đoàn Phi, vừa bước vào cửa thì Đoàn Phi đột nhiên đứng dậy, chắp tay hướng về phía hắn, nói:

_ Vị này chắc hẳn là Hạng Chỉ Huy Sứ rồi, hân hạnh, hân hạnh. Hạng Chỉ Huy Sứ tiếng tăm lẫy lừng, Đoàn mỗ ngưỡng mộ đã lâu.

Hạng Hào sửng sốt, không ngờ Đoàn Phi không hề bị uy của mình làm ảnh hưởng chút nào, trên mặt hắn miễn cưỡng nở một nụ cười, nói:

_ Nghe đồn Đoàn đại nhân từng giết giặc Oa trên chiến trường, xem ra quả nhiên danh bất hư truyền. Đoàn đại nhân, nghe nói ngươi phụng chỉ đến để tiếp nhận vụ án này, không biết thánh chỉ ở đâu? Đoàn Phi hai tay nâng thánh chỉ, đưa tới cho hắn, nói:

_ Thánh chỉ ở đây, mời Hạng đại nhân kiểm tra.

Hạng Hào thận trọng tiếp nhận thánh chỉ, mở ra xem thoáng qua rồi trả lại cho Đoàn Phi, nói:

_ Xin đoàn đại nhân giữ lại cẩn thận, Đoàn đại nhân, thiết nghĩ người cũng đã có chút hiểu rõ về vụ án này, Hạng mỗ dám hỏi một câu, Đoàn đại nhân cảm thấy Hạng mỗ là người ngu ngốc như vậy hay sao?

Hạng Hào thăm dò ý tứ của Đoàn Phi, Đoàn Phi khẽ mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến nói:

_ Hạng đại nhân, xin thứ cho Đoàn Phi vô lễ, vụ án này có quan hệ rất mật thiết với Hạng đại nhân. Hiện tại Hạng đại nhân là một trong số những người bị tình nghi, Hạng đại nhân lại nhúng tay vào vụ án này thật là không khôn ngoan. Hạng đại nhân hay là trở về bận xử lý công vụ đi, bản quan phụng chỉ điều tra vụ án, tự biết xử lý một cách công bằng. Đem vụ án điều tra rõ ràng, nếu có điều cần thiết, Đoàn Phi sẽ tự đến để thỉnh giáo.

Hạng Hào cười to ba tiếng, nói:

_ Được, được, được, Đoàn đại nhân quả nhiên không làm ta thất vọng. Vương Minh, Vương Tá, các ngươi đem tất cả mọi người rút lui, nơi này giao lại cho Đoàn đại nhân rồi!

Hạng Hào quả nhiên là một nhân vật không tầm thường, hắn không chút do dự đem toàn bộ người rút lui. Đương nhiên, có lẽ hắn đã sớm an bài xong rồi, tất cả các chứng cứ bất lợi cho hắn sớm đã bị tiêu hủy sạch sẽ rồi.

Hạng Hào đi rồi, Hoa minh lo lắng nói:

_ Đại nhân, sao ngài không theo ý Hạng Chỉ Huy Sứ tiện miệng nói vài lời? Thế này e là không tốt lắm đâu?

Đoàn Phi nói:

_ Ngươi không cần lo lắng, ta biết mình đang làm gì, Hạng đại nhân lúc này cảm kích ta còn không hết, vụ rắc rối này hắn mong sớm giao cho người khác còn không hết, tiếc là trước khi ta đến không có ai dám tiếp nhận, đem giao cho Đông Xưởng hắn lại không bằng lòng.

Hoa Minh bừng tỉnh, lúc thuộc hạ của hắn nhanh chóng tiếp quản ngôi nhà này, không lâu sau thì Thạch Bân, Tạ Chí Quân, Sử Vũ Phong, Dương Sâm tinh thần ai nấy đều hăng hái. Bọn họ đều biết rõ, đây là đất dưới chân thiên tử, vụ án đầu tiên của bọn họ, quyết không thể làm sai a!

Hiện tại mọi người đều phấn chấn, chỉ chờ Đoàn Phi ra lệnh một tiếng thôi. Đoàn Phi rất hài lòng về tinh thần của bọn họ. tuy nhiên thế này còn chưa đủ, hắn cho gọi mọi người tụ họp lại, nói:

_ Mọi người đều biết vụ án này rất khó giải quyết, vụ việc liên quan đến Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Hạng Hào, làm không tốt hắn có thể ngay lập tức đem tất cả chúng ta ra giết chết, rất nguy hiểm, áp lực rất lớn phải không?

Đám người Thạch Bân đến hô hấp đều trở nên dồn dập hơn, đúng lúc Tô Dung đang muốn nói gì đó, Đoàn Phi liền khoát tay, lớn tiếng nói:

_ Ta muốn các ngươi đều quên hết đi những điều này, đây chỉ là một vụ án giết người giấu xác bình thường, các ngươi chỉ để ý điều tra án, việc khác tự ta và Hoa Minh xử lý, hiểu rõ chưa?

Thạch Bân nhỏ giọng nói:

_ Chúng tiểu nhân hiểu rõ rồi.

Đoàn Phi tỏ vẻ không vui, quát:

_ Chưa ăn sáng hay sao? Mau nói to một chút cho ta, tất cả mọi người cùng nhau nói to, đã hiểu rõ chưa?

Đám người Thạch Bân,, Quách Uy ngẩng đầu lên, lớn tiếng đáp:

_ Dạ, hiểu rõ ạ!

Đoàn Phi hài lòng gật gật đầu, nói:

_ Hiểu rõ là tốt rồi, hiện tại chúng ta chia nhau ra hành động. Hoa Minh, ngươi phái người đến Cẩm Y Vệ đem tất cả hồ sơ vụ án và tư liệu có liên quan đến người chết mang về đây cho ta, tiếp đó cho truyền người làm chứng quay về đây để hỏi chuyện. Những người khác đều theo ta đến chỗ phát hiện thi thể xem sao rồi tính tiếp.

Hoa Minh gật gật đầu, phái huynh đệ Tiêu Thị đi truyền người đến. Chủ nhân mới của căn nhà này là Cẩm Y Vệ Đồng Tri Chu Đức, phát hiện ra thi thể chính là người làm Lưu Nghị Huy. Lúc nghe cái tên Chu Đức Đoàn Phi còn cho là mình nghe nhầm, trên thực tế người này và hậu thế của Chu đại tướng quân cùng tên. Nhưng hắn không được lấy họ Chu. Cách đây vài năm khi vua Chính Đức đại thu nghĩa tử, bất luận trước đây hắn là Trương Đức hay Vương Đức thì bây giờ đều gọi là Chu Đức.

Đoàn Phi dẫn theo người đi vào hậu viện Chu phủ, hậu hoa viên đã bị đào bới tung lên đã trở thành hỗn độn, cách cửa phòng ngủ không xa đã bị đào lên một cái hố dài, bộ thi hài kia chính là được đào lên từ cái hố đó.

Đoàn Phi vừa nhìn thấy cái hố kia trong lòng liền sinh nghi. Hắn không lên tiếng, dùng tay chỉ về phía vũng bùn, nói:

_ Dương Sâm, phía dưới này giao cho ngươi đó.

Dương Sâm nói:

_ Vâng, đại nhân.

Sau đó trực tiếp nhảy xuống hố, ngồi xổm xuống, dùng cái kính lúp mà Đoàn Phi đưa cho rồi cẩn thận kiểm tra.

Sử Vũ Phong tò mò thọc tay vào người Tạ Chí Quân, thấp giọng hỏi:

_ Lão Tạ, tiểu tử này đang tìm cái gì vậy?

Tạ Chí Quân thấp giọng đáp:

_ Hắn kiểm tra xem hung thủ có để lại dấu vết gì không, đồng thời kiểm tra mẫu đất để phân biệt trong đất có chôn người hay không.

Tạ Chí Quân vừa dứt lời, chỉ thấy Dương Sâm lấy tay sờ sờ đất, sau đó đưa lên miệng nếm. Sử Vũ Phong thấy ớn lạnh, hôm qua tên tiểu tử này còn uống với hắn không ít rượu, lúc rót rượu không biết cái tay kia có đụng đến ly rượu bên cạnh hay không.

Dương Sâm ngẩng đầu lên, nói:

_ Đại nhân, vị đất này không giống như là đất chôn người lâu rồi. Cái hố này cũng hơi nông, cơ bản là không thể che hết mùi, trừ phi là chôn một người sống, mùa đông còn đỡ, mùa hè không bốc mùi thối mới lạ đó.

Đoàn Phi gật gật đầu nói:

_ Cũng gần giống như suy nghĩ của ta. Thạch Bân, các ngươi đi tìm cuốc xẻng lại đây, đào cái hố này rộng hơn sâu hơn một chút xem có chút manh mối nào không.

Thạch Bân bốn người bọn họ trở nên bận rộn, Đoàn Phi đưa mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó xoay người lại phía Tạ Chí Quân thỉnh giáo, nói:

_ Văn Huy, về vụ án này và hiện trường, cách nghĩ của ngươi như thế nào?

Tạ Chí Quân gật gật đầu, nói:

_ Đại nhân, thực ra tiểu nhân cũng có một số ý kiến, nhưng không tiện nói ở đây, mời đại nhân vào bên trong nói chuyện.

Hai người vào bên trong phòng ngủ chính, Tạ Chí Quân thấp giọng hỏi:

_ Đại nhân, làm việc ở trong Hoàng thành, rất nhiều chuyện không thể không cân nhắc trước. Nghe nói vụ án này là do Hoàng thượng đích thân bổ nhiệm đại nhân xử lý, ý tứ của Hoàng thượng đại nhân đã hiểu rõ rồi chứ?

Đoàn Phi khẽ vuốt cằm, nói:

_ Chắc là đã đoán chắc một nửa. Hoàng thượng dường như không cho rằng Hạng Hào là hung thủ.

Tạ Chí Quân nói:

_ Đúng, từ việc vẫn phái Hoa Minh hỗ trợ có thể nhìn ra một chút manh mối, nếu đã biết tâm ý của Hoàng thượng thì sự việc cũng dễ dàng xử lý rồi. Vụ án này rõ ràng là vụ án giấu thi thể mưu hại, cái tên Cẩm Y Vệ Đồng Tri Chu Đức kia cũng là mối hiềm nghi lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện