Đoàn Phi nói:

- Loại súng lạc hậu này không có gì thích cả. Ngươi thích thì cầm đi. Cẩn thận làm thương mình.

Quản Tiêu Hàn thèm thuồng nhìn khẩu súng còn lại trong tay của Dương Thận. Làm nũng nói:

- Công tử, ta cũng muốn có một khẩu.

Đoàn Phi còn chưa kịp đáp lời nàng ta thì Tô Dung đã đoạt lấy khẩu súng còn lại trong tay Dương Thận, nói:

- Khẩu súng này là Công tử dùng để dâng lên Hoàng thượng. Ngươi cũng muốn nghịch sao? Nhà ngươi tự đi tìm nhưng tên cướp biển Tây dương mà đoạt lấy đi.

Quản Tiêu Hàn nhìn Đoàn Phi một cách đáng thương nói:

- Công tử, Dung nhi muội ăn hiếp ta.

Đoàn Phi ngạc nhiên nhìn Tô Dung. Tô Dung nhìn về phía hắn nháy mắt. Đoàn Phi hiểu ý, cười nói:

- Dung nhi nói không sai. Khẩu súng này ta muốn dâng lên Hoàng thượng. Ai bảo ngươi chậm mất một bước. Lần sau nếu kiếm được khẩu khác ta sẽ giữ lại cho ngươi.

Quản Tiêu Hàn bỗng cười, nói:

- Công tử đừng quên đó, Dung nhi muội, quan hệ của tỉ muội chúng ta tốt như vậy đưa khẩu súng của muội cho ta xem một chút được không? - Không đưa, nhất định không đưa. Đây là món quà đầu tiên công tử tặng cho ta. Ta nhất định không cho ai động vào.

Mặc cho Quản Tiêu Hàn có xin thế nào cũng nhất định không cho cô ta xem. Đoàn Phi nhìn bọn họ chơi đùa với nhau mỉm cười. Dương Thận thì trong bụng ưu tư nói:

- Lam Bảo, súng ống của người Tây dương lợi hại như thế, chúng ta phải làm sao mới phải?

Đoàn Phi cười nói:

- Tôi cũng không biết. Nếu như người Tây đánh tới, chỉ sợ chúng ta muốn học Đại Tống hàng năm cống nạp người ta cũng không cần nữa. Trực tiếp dùng thuyền chiến hỏa pháo oanh tạc Thiên Tân đổ bộ vào. Chỉ cần khoảng vạn người là có thể công hạ thành Bắc Kinh rồi.

Cuối đời Thanh, liên quân tám nước cũng dùng cách này hạ Bắc Kinh đốt cháy vườn Viên Minh, vét sạch thành Bắc Kinh. Dương Thận tuy là một kẻ thư sinh nhưng cũng biết những chuyện binh dao, hiểu được những việc có thể xảy ra như lời Đoàn Phi nói. Đột nhiên hiểu ra chuyện liền nói:

- Ta phải mau chóng viết bản tấu về việc này gửi đến bách quan xem xét. Cần phải sớm chuẩn bị mới được.

Đoàn Phi cười lạnh lùng:

- Thăng Am huynh muốn dùng khẩu súng bắn vào những cái cột trụ trong Kim Điện hay sao?

Dương Thận sững sờ, liền nói tiếp:

- Không sai, việc Lam Bảo nghĩ rất phải. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy ta cũng không tin là súng kíp lại lợi hại như thế này. Việc này phải có kế hoạch dài hạn.

Đoàn Phi gật gật đầu, nói:

- Thực ta tôi đã bẩm với Hoàng thượng về sự lợi hại của súng ống bọn Tây dương. Chỉ có điều lúc đó trong tay không có khẩu súng nào, Hoàng thượng căn bản không tin lời tôi nói. Nhưng mà tôi đã sai người bẩm báo việc này. Đợi tôi có đủ tài liệu liền khởi bẩm lại với Hoàng thượng.

Dương Thận lại nói:

- Đoạn đại nhân mưu tính sâu xa, lo cho dân cho nước. Bọn ta cứ hoài nghi tấm lòng của đại nhân. Đúng là dùng bụng tiểu nhân mà đo lòng bậc quân tử.

Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:

- Cũng không chắc có phải là mưu tính sâu xa hay không. Chỉ là sinh trưởng ở vùng biển, nên đối với những việc xảy ra ngoài biển có hiểu biết hơn đôi chút so với những vị quan già trong triều mà thôi.

Dương Thận bật cười, đúng là trong triều văn võ bá quan phần lớn là những vị quan già cả. Lời của Đoàn Phi không sai chút nào. Đoàn Phi không có thời gian hỏi chuyện riêng Tô Dung vì sao không cho Quản Tiêu Hàn động vào hai khẩu súng đó.

Hoa Minh thần sắc không tự nhiên vội vàng đi lại chắp tay trước Đoàn Phi báo tin:

- Đại nhân, Triệu Ngạn chết rồi!

Đoàn Phi kinh ngạc, thốt lên:

- Sao có thể như thế được!

Hoa Minh cười ủ rũ, nói:

- Khả năng tên Triệu Ngạn này mắc một chứng bệnh gì đó. Tiểu nhân không làm gì mà hắn nôn ra máu không cầm được, sau đó liền tắt thở. Mấy người tiểu nhân liều mình vận công cứu mạng hắn. Nhưng hắn chết rồi. Đại nhân, ty chức bất tài. Xin đại nhân giáng tội.

Đoàn Phi quay người lại, nói:

- Khám xét kỹ xem hắn chết như thế nào rồi nói tiếp. Thi thể hắn ở đâu? Dương Sâm.

- Ừm.

Dương Thận mở to mắt nhìn về phía Đoàn Phi. Nhưng Đoàn Phi không quan sát thấy. Tô Dung lợi dụng cơ hội nói chuyện với với Đoàn Phi liền ra hiệu:

- Công tử, người quên rồi sao? Lúc chúng ta rời khỏi Dương Châu hắn không theo sau mà trở về Bảo Ứng thăm ông nội rồi. Thăm ông là giả. Hắn về là để bám lấy ông để học công phu đó.

Đoàn Phi ồ lên một tiếng, nói:

- Được rồi, người khám nghiệm tử thi của Tô Châu ở đâu? Mau tìm hắn đến khám nghiệm tử thi.

Tưởng Tuấn chạy đi tìm người khám nghiệm tử thi. Đoàn Phi liền sai Hoa Minh dẫn đường đến nơi bọn họ đã hỏi cung. Đây là gian chuyên dùng hình đối với phạm nhân bên cạnh đại lao phủ Tô Châu. Trên tường treo đầy những dụng cụ tra tấn. Có điều nhìn có vẻ là chưa dùng đến bao giờ.

Một thi thể nằm trên sàn. Đó chính là tên Triệu Ngạn mà sáng nay vẫn còn nhảy múa quay cuồng. La Siêu Huy vẫn còn đang cố cứu mạng hắn. Nhìn thấy Đoàn Phi đến mới tránh sang một bên. Đoàn Phi liếc mắt liền thấy ngay vết máu to trên ngực Triệu Ngạn. Hai ống quần của hắn rách nát. Trên bắp chân bê bết máu tươi có vẻ như bị mất một miếng thịt. Đoàn Phi trấn tĩnh không nhìn lâu, hắn ngồi xuống nhìn thấy đồng tử của Triệu Ngạn không còn tập trung về một hướng, mạch bên gáy đã ngừng đập. Nhìn thi thể của Triệu Ngạn quả nhiên đã bị tra tấn mà chết.

Có điều Đoàn Phi tin tưởng vào khả năng dùng hình của Cẩm y vệ, tuyệt đối không thể dùng sai trọng hình, làm cho máu tươi tràn lên tim, trái tim không chịu nổi áp lực ấy dẫn đến cái chết đau đớn của Triệu Ngạn. Nếu không phải nguyên nhân do dùng hình quá tay dẫn đến cái chết thì tên Triệu Ngạn này chết vì lý do gì đây? Đoàn Phi cúi người xuống ngửi bên miệng Triệu Nhạn, ngoài mùi hôi thối đã lên men của xác chết còn có một vị đăng đắng kỳ lạ.

- Đại nhân phát hiện ra gì rồi? Hoa Minh niềm nở hỏi.

Đoàn Phi lắc lắc đầu, nói:

- Đợi tên khám nghiệm tử thi xem qua rồi nói sau.

Một lát sau, tên khám nghiệm tử thi họ Trương của phủ Tô Châu vội vội vàng vàng đến, bộ dạng dửng dưng mang vẻ cứng nhắc. Những kẻ khám nghiệm tử thi hầu như đều mang vẻ mặt không dễ ưa gì.

Động tác của y không khác gì Đoàn Phi. Đầu tiên cũng kiểm tra xem Triệu Ngạn đã chết hay chưa sau đó kiểm tra tỉ mỉ mắt của gã xem có bị tụ máu không, còn kiểm tra miệng, mũi... Thậm chí còn đưa thứ mà Triệu Ngạn nôn ra vào miệng nếm thử.

Trừ Đoàn Phi, Hoa Minh và một vài người khác, đến Thạch Bân, Tưởng Tuấn bọn họ đều tránh sang một bên. Cuối cùng, tên họ Trương khẳng định, nói:

- Đại nhân, đồng tử của người chết phát tán ra đến nửa cầu mắt, rõ ràng là quá to. Trong thứ mà gã nôn ra có vị đắng kỳ lạ. Theo như phỏng đoán của tiểu nhân, đây chắc là vị của Mã tiền tử. Bản thảo nguyên có ghi chép Mã tiền tử tươi ăn có vị đắng, tính hàn, rất độc. Nạn nhân có lẽ uống loại thuốc nào đó đồng thời với Mã tiên tử. Gây ra triệu chứng mất thần trí, thậm chí rơi vào trạng thái điên cuồng. Trong đó Mã tiền tử sẽ làm cho đầu gã đau đớn, chóng mặt, lo lắng bất an, ngực căng, hô hấp không đều, và đặc biệt mẫn cảm. Trong tình trạng này bị dùng hình chẳng trách mà chết nhanh như thế.

Hoa Minh thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Ra là thế, đại nhân minh giám, bọn tiểu nhân chưa kịp dùng hình với hắn đâu.

Đoàn Phi quay lại nhìn anh ta nói:

- Vấn đề bây giờ là ai có thể hạ độc Triệu Ngạn? Hồng Bang, Tưởng Tuấn, các ngươi đi kiểm tra xem hôm nay Triệu Ngạn đã ăn những gì, ăn ở đâu, tiện đưa Triệu Hiểu Xuân về đây. Hung thủ rất xảo quyệt, các ngươi phải cẩn thận, mọi thứ đáng nghi đều không được bỏ qua.

- Rõ. Đại nhân. Chúng tôi lập tức đi điều tra.

Hông Bang và Tưởng Tuấn tinh thần phấn chấn đi khuất. Hoa Minh có gì đó bất an, hỏi:

- Đại nhân, vì sao không phái tiểu nhân đi lấy công chuộc tội? Có phải đại nhân trách tiểu nhân làm việc không tốt?

Đoàn Phi lắc đầu, nói:

- Ta không có ý trách các ngươi. Các ngươi còn việc quan trọng hơn kia. Lẽ nào các ngươi quên Vương Thế Dũng rồi sao? Hiện nay trừ mấy tên cướp biển đó, thì còn thi thể của Vương Thế Dũng là chưa có người nhận. Mà tối hôm nay sẽ là cơ hội duy nhất của Vương Đường. Các ngươi phải lấy lại tinh thần cho ta đấy.

Hoa Minh và La Siêu Huy, mọi người đồng thanh hưởng ứng. Đồng thời thề lần này mà không làm được việc thì đúng là không còn mặt mũi nào nữa. Trước bữa tối, Hồng Bang và Tưởng Tuấn đem về con gái của Triệu Ngạn là Triệu Hiểu Xuân. Tưởng Tuấn dẫn Triệu Hiểu Xuân đến gặp cha mình còn Hồng Bang đến báo với Đoàn Phi.

- Đại nhân, bữa sáng va bữa trưa Triệu Ngạn đều ăn ở nhà. Vì toàn thành có lệnh truy nã nên hôm nay gã không dám ra khỏi cửa buôn bán. Gã bị bọn nha dịch bắt áp tải từ nhà đến nha môn. Hồng Bang nói.

Đoàn Phi trầm ngâm, nói:

- Nói như thế thì Triệu Ngạn là trúng độc ở nhà? Lẽ nào do Triệu Hiểu Xuân hạ độc thủ? Nhưng cô ta chỉ là một tiểu cô nương sao có thể hạ độc chính cha ruột của mình đây?

Không ai dám tùy tiện trả lời câu hỏi này. Hồng Bang nói tiếp:

- Đại nhân, chúng tôi tìm ở nhà gã không phát hiện thứ thuốc gì khả nghi, đến những hiệu thuốc lân cận dò hỏi thì gần đây cũng không có ai đến hỏi mua Mã tiền tử.

Đoàn Phi khẽ nhíu mày, nói:

- Kỳ lạ! Triệu Hiểu Xuân lấy thuốc độc ở đâu đây?

Tô Dung nói:

- Công tử đã bắt đầu nghi Triệu Hiểu Xuân hạ độc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện