Sử Điển nói:
- Đại nhân, tiểu nhân lỡ nào đi giết hại cô ta. Tiểu nhân nghĩ rằng rất có thể Triệu Nhan đã giết cô ta.
- Hả? Nhà ngươi hãy giải thích rõ hơn. Đoàn Phi hỏi.
Sử Điển nói:
- Đại nhân, tên Triệu Ngạn đó bản tính bạc bẽo, đến thê tử hắn còn nỡ dùng để gán nợ thì còn việc gì hắn không thể làm? Liên nhi vừa bị hại, hắn không nói lời nào liền đến nhà tiểu nhân chửi bới ầm ĩ. Vu cáo cho tiểu nhân giết hại thê tử của hắn, nếu không phải là lại muốn một khoản tiền của tiểu nhân? Tiểu nhân đồng ý đưa cho hắn hai vạn hai trăm ngân lượng hắn lập tức không sinh sự nữa, tiểu nhân nghi ngờ Liên nhi chính là do hắn giết. Vì tin tức Liên nhi bất trinh đã truyền khắp phố, Triệu Ngạn là kẻ sĩ diện, đã bắt đầu ghét bỏ Liên nhi, hắn đích thị là kẻ một khi chưa làm được thì nhất định không dừng tay. Sau khi giết được Linh nhi rồi hắn có thể tìm được người mới lại có thể ép tiểu nhân giao ra một khoản ngân lượng. Rõ ràng là một mũi tên bắn trúng hai đích.
Sử Điển nói đến đây làm trong lòng Đoàn Phi nảy sinh suy nghĩ, tên Triệu Ngạn quả nhiên có động cơ giết người, hắn cũng là kẻ duy nhất biết thê tử của hắn đến nhà Sử Điển lần cuối cùng. Nếu như không kịp ra tay thì coi như lỡ mất cơ hội, hơn nữa trên công đường Triệu Ngạn đột nhiên lên cơn điên, cái này cũng trùng hợp quá phải không?
Sử Điển là kẻ khéo quan sát, hắn thấy Đoàn Phi sau khi nghe mình nói thì trầm tư, hắn vội vàng nói thêm vào:
- Đại nhân, tên Triệu Ngạn này, xưa nay không phải loại tốt đẹp gì, sau khi hắn tiếp quản công việc làm ăn của Triệu gia liền chỉ đạo bọn người làm bớt xén hại khách hàng, thậm chí đến thuốc bán ra còn làm giả. Hôm nay tiểu nhân bị hắn hại trong tình cảnh như thế này đại nhân cũng đã nhìn thấy rồi, một kẻ hung ác giảo hoạt như thế nếu không phải là kẻ giết Liên nhi thì còn ai khác nữa đây? Đoàn Phi suy nghĩ, lạnh lùng nói:
- Hắn đã bị điên rồi, ngươi nghĩ như có thể đem hết tội tình gán lên người hắn hay sao?
Sử Điển đáp:
- Đại nhân, tiểu nhân không dám, những lời tiểu nhân nói đều là sự thật ạ.
Đoàn Phi quát:
- Có thật hay không tự bản quan tra xét. Người đâu, đem tên Sử Điển này nhốt vào đại lao cho ta. Chưa được bản quan đồng ý, không cho phép người ngoài vào thăm.
Đi vào hậu đường, Đoàn Phi suy nghĩ một lát, nói:
- Dung nhi, Tiêu Hàn, Hoa Minh, các ngươi cảm thấy ai là hung thủ?
Quản Tiêu Hàn đáp:
- Công tử, theo như quan sát của tôi, tôi cảm thấy Sử Điển không phải là hung thủ.
Tô Dung không lên tiếng, Hoa Minh nói:
- Đại Nhân, tôi cũng cảm thấy lời của Sử Điển đáng tin, tên Triệu Ngạn kia có khả năng là hung thủ.
Đoàn Phi cười đáp:
- Ta cũng hoài nghi Triệu Ngạn, hắn có động cơ, có khả năng, các ngươi nghĩ mà xem, hôm đó Sử Siêu tiễn Triệu thị đến ngã ba. Triệu thị cự tuyệt Sử Siêu một mình đi vào con đường nhỏ. Sử Siêu ở ngoài ngây người ra, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Sự thật là, lúc đó Triệu thị đã gặp phải hung thủ, hoặc là dã bị giết hại. Cứ cho là Sử Siêu lúc đó đang ngây người ra, thì vẫn có thể nghe được. Vì lý do gì mà Triệu thị không kêu lên một tiếng nào?
Tô Dung khẽ trả lời:
- Là vì cô ta gặp người quen, không gây hại đến cô ta. Nên cô ta mới không kêu lên. Dù cho có người đột nhiên xông tới giết mình, cô ta vẫn có cơ hội kêu cứu.
Đoàn Phi cười nói:
- Không sai. Nhất định là cô ta đã gặp người quen. Có điều trong bản án năm đó có ghi lại khẩu cung của Triệu Hiểu Xuân rằng đêm hôm đó Triệu Nhan không rời khỏi nhà, thậm chí hắn còn uống rượu đến say mềm. Sao có khả năng giết người đây?
Tưởng Tuấn nói chen vào:
- Đại nhân, người quên rằng luật pháp của Đại Minh không cho phép thê tử làm chứng cho chồng, con không được làm chứng cho cha rồi hay sao. Lời của Triệu Hiểu Xuân không thể coi là chứng cứ được.
Đoàn Phi hài lòng đáp:
- Không sai. Mọi người nói đều có lý. Xem ra rất có khả năng tên Triệu Ngạn này chính là hung thủ giết người. Dung nhi, ngươi khẳng định tên Triệu Ngạn này điên thật chứ?
Tô Dung liếc mắt nhìn Quản Tiêu Hàn, đúng lúc đó Quản Tiêu Hàn cũng nhìn sang phía cô ta. Tô Dung khẽ cau mày, nói:
- Đại nhân, tôi cũng không dám khẳng định. Tuy rằng ánh mắt của hắn nói lên như thế nhưng cũng có thể là do hắn đóng kịch.
Quản Tiêu Hàn cười nói:
- Đại nhân sao phải phiền não? Không cần mất đến thời gian uống nửa tách trà, tại hạ tin rằng Hoa tướng quân liền có thể nói cho đại nhân biết đáp án.
Hoa Minh xoa tay nói:
- Không sai. Đại nhân cứ giao tên Triệu Ngạn đó cho tiểu nhân. Cho dù hắn có điên thật thì tiểu nhân cũng có thể làm cho hắn ngoan ngoãn mà khai ra sự thật.
Đoàn Phi gật đầu cười buồn, nói:
- Có gắng nhẹ nhàng đối với hắn, đừng làm cho hắn thành kẻ tàn phế. Vẫn chưa biết hắn có thực là hung thủ không nữa.
Hoa Minh bằng lòng, hắn đem theo La Siêu Huy và vài tên Cẩm y vệ. Quản Tiêu Hàn dõi theo bước chân của họ, cười nói:
- Người của Cẩm y vệ đúng là rất thích dùng hình đói với người ta à.
Đoàn Phi thầm nghĩ trong bụng:
- Người của Đông xưởng cũng không tồi. Không chừng còn càng thêm lợi hại nữa.
Thạch Bân mồ hôi nhễ nhại xách theo một cái hòm đi đến. Đoàn Phi cười nói:
- Chúng ta đi tìm Dương khâm sai. Ta sẽ cho các ngươi xem sự lợi hại của khẩu súng Tây.
Trong hoa viên hậu viện của nha phủ Tô Châu, Dương khâm sai và Đoạn khâm sai đứng so vai với nhau, Tô Dung, Quản Tiêu Hàn, Thạch Bân, Tưởng Tuấn...hiếu kỳ đứng xung quanh. Đoàn Phi cũng chưa dùng qua hai khẩu súng kíp này. Thậm chí hắn còn không biết pha trộn thuốc súng như thế nào. May mà hai khẩu súng kíp này là lễ vật dùng để tặng nên đã được trang bị đâu đấy.
Trong hộp không những có hai khẩu súng mà còn có cả một bao thuốc súng, một túi đạn, một thanh sắt và một vật nhỏ giống như là hộp đựng vỏ đạn. Đoàn Phi đoán đây là thứ dùng để cân lượng thuốc súng dùng. Bất chấp thế nào đi chăng nữa, Đoàn Phi cho thuốc súng vào trong nòng súng sau đó dùng thanh sắt nhồi chặt thuốc súng, rồi lại nhét viên đạn vào bên trong. Cuối mồi lửa nhìn mọi người cười nói:
- Mọi người nhìn kỹ ta khai hỏa đây!
Đoàn Phi hướng súng vào phía những viên đá ngốn ngang ở ngọn núi giả trước mặt. Vừa bóp cò, thì chỉ nghe thấy tiếng nổ rất lớn. Mọi người đều cảm thấy tiếng nổ inh tai nhức óc mà một lúc sau vẫn còn cảm giác ấy. Phía trước một làn khói thuốc, đợi cho khói thuốc bay đi hết mọi người mới nhìn thấy la liệt những viên đá vụn, trên núi giả có một cái hốc to. Mọi người há hốc mồm miệng một hồi lâu không khép lại được.
Đoàn Phi dùng thanh sắt thông thông nòng súng, nạp thêm đạn. Không quá hai phút đã chuẩn bị xong. Đoàn Phi ngắm về phía ngọn núi giả nói:
- Phát súng này ta sẽ ngắm vào cái đình hóng mát trên ngọn núi giả kia. Mọi người hãy nhìn kỹ đây.
Lại một tiếng nổ lớn. Lần này mọi người đều mở to mắt nhìn rõ ràng. Tiếng nổ vang đến, một tảng đá to dưới nền đình hóng mát trên ngọn núi giả như bị một sức mạnh vô hình nào đó đánh trúng. Trong chốc lát biến thành những mảnh đá vụn bay tứ tung.
Đoàn Phi đặt khẩu súng xuống. Nói:
- Đây là loại súng ngắn chứ nếu như loại súng nòng dài thì uy lực mạnh và bắn xa hơn nữa. So với cung tên còn xa hơn. Với một tay súng thành thục, với thời gian để uống một cốc trà hắn có thể bắn được vài phát. Nếu như trong tay tôi có khoảng một ngàn lính, mỗi người được trang bị một khẩu súng ta có thể xếp chúng thành rất nhiều hàng. Hàng đầu tiên sẽ nằm, hàng thứ hai quỳ, hàng thứ ba đứng. Sau mỗi lần bắn lại chuyển xuống hàng phía sau để nạp thuốc súng. Đứng ở cuối hàng lại chuyển lên phía trên cùng. Cứ luân phiên như thế không ngừng. Cho dù có phải đối mặt với chục vạn tên địch thì cũng có thể làm cho bọn chúng không có đường mà rút.
Tận mắt chứng kiến uy lực của súng kíp, mọi người bị kích động không nói thành lời. Nếu Đoàn Phi nói quá lời về uy lực của khẩu súng thì mọi người cũng tin là thật.
Dương Thận xách khẩu súng kia lên kinh ngạc, nói:
- Lợi hại như thế này, xem như lời ngươi nói là sự thật. Có thứ vũ khí lợi hại như thế này, quả nhiên phải cẩn thận với người Tây dương. Cái kiểu thiết kế tinh xảo thế này không hiểu vì sao mà những người thợ của chúng ta chưa từng nghĩ đến?
Đoàn Phi nói:
- Nguyên lý của mồi lửa tương đối dễ bắt chước. Thậm chí có thế làm ra phương pháp mồi lửa đơn giản hơn. Có điều Thăng Am huynh không nhìn ra điều thực sự mà những người thợ của Đại Minh chúng ta không thể với tới được. Chất liệu làm nòng súng này những người thợ của Đại Minh ta hiện nay không thể một sớm một chiều là làm ra được. Vả lại với nguyên liệu ấy thợ của ta có làm được không? Người ta đã bắt đầu chế tạo hàng loạt rồi.
Dương Thận quan sát tỉ mỉ nòng súng, không nói không rằng. Đối với vấn đề thế này ông ta không biết gì cả. Nhưng qua lời nói của Đoàn Phi, ông ta không còn nghi ngờ gì nữa. Hai khẩu súng trước mắt đây chính là bằng chứng. Dương Thận cũng nhìn qua quân kinh thành tập luyện, trang bị của doanh trại này là tốt nhất của Đại Minh nhưng những khẩu súng đó nặng nề, uy lực lại yếu. Căn bản không thể so sánh với hai khẩu súng này.
Lời của Đoàn Phi cứ cho là đã quá lời thì cũng không thể coi thường được. Quản Tiêu Hàn hiếu kỳ cầm khẩu súng còn lại lên nhìn rất tỉ mỉ. Tô Dung nhìn cô ta như thế nhíu mày, đưa tay ra đoạt lấy khẩu súng. Cười nói:
- Công tử, khẩu súng này chơi hay thật. Công tử tặng ta một khẩu đi?
- Đại nhân, tiểu nhân lỡ nào đi giết hại cô ta. Tiểu nhân nghĩ rằng rất có thể Triệu Nhan đã giết cô ta.
- Hả? Nhà ngươi hãy giải thích rõ hơn. Đoàn Phi hỏi.
Sử Điển nói:
- Đại nhân, tên Triệu Ngạn đó bản tính bạc bẽo, đến thê tử hắn còn nỡ dùng để gán nợ thì còn việc gì hắn không thể làm? Liên nhi vừa bị hại, hắn không nói lời nào liền đến nhà tiểu nhân chửi bới ầm ĩ. Vu cáo cho tiểu nhân giết hại thê tử của hắn, nếu không phải là lại muốn một khoản tiền của tiểu nhân? Tiểu nhân đồng ý đưa cho hắn hai vạn hai trăm ngân lượng hắn lập tức không sinh sự nữa, tiểu nhân nghi ngờ Liên nhi chính là do hắn giết. Vì tin tức Liên nhi bất trinh đã truyền khắp phố, Triệu Ngạn là kẻ sĩ diện, đã bắt đầu ghét bỏ Liên nhi, hắn đích thị là kẻ một khi chưa làm được thì nhất định không dừng tay. Sau khi giết được Linh nhi rồi hắn có thể tìm được người mới lại có thể ép tiểu nhân giao ra một khoản ngân lượng. Rõ ràng là một mũi tên bắn trúng hai đích.
Sử Điển nói đến đây làm trong lòng Đoàn Phi nảy sinh suy nghĩ, tên Triệu Ngạn quả nhiên có động cơ giết người, hắn cũng là kẻ duy nhất biết thê tử của hắn đến nhà Sử Điển lần cuối cùng. Nếu như không kịp ra tay thì coi như lỡ mất cơ hội, hơn nữa trên công đường Triệu Ngạn đột nhiên lên cơn điên, cái này cũng trùng hợp quá phải không?
Sử Điển là kẻ khéo quan sát, hắn thấy Đoàn Phi sau khi nghe mình nói thì trầm tư, hắn vội vàng nói thêm vào:
- Đại nhân, tên Triệu Ngạn này, xưa nay không phải loại tốt đẹp gì, sau khi hắn tiếp quản công việc làm ăn của Triệu gia liền chỉ đạo bọn người làm bớt xén hại khách hàng, thậm chí đến thuốc bán ra còn làm giả. Hôm nay tiểu nhân bị hắn hại trong tình cảnh như thế này đại nhân cũng đã nhìn thấy rồi, một kẻ hung ác giảo hoạt như thế nếu không phải là kẻ giết Liên nhi thì còn ai khác nữa đây? Đoàn Phi suy nghĩ, lạnh lùng nói:
- Hắn đã bị điên rồi, ngươi nghĩ như có thể đem hết tội tình gán lên người hắn hay sao?
Sử Điển đáp:
- Đại nhân, tiểu nhân không dám, những lời tiểu nhân nói đều là sự thật ạ.
Đoàn Phi quát:
- Có thật hay không tự bản quan tra xét. Người đâu, đem tên Sử Điển này nhốt vào đại lao cho ta. Chưa được bản quan đồng ý, không cho phép người ngoài vào thăm.
Đi vào hậu đường, Đoàn Phi suy nghĩ một lát, nói:
- Dung nhi, Tiêu Hàn, Hoa Minh, các ngươi cảm thấy ai là hung thủ?
Quản Tiêu Hàn đáp:
- Công tử, theo như quan sát của tôi, tôi cảm thấy Sử Điển không phải là hung thủ.
Tô Dung không lên tiếng, Hoa Minh nói:
- Đại Nhân, tôi cũng cảm thấy lời của Sử Điển đáng tin, tên Triệu Ngạn kia có khả năng là hung thủ.
Đoàn Phi cười đáp:
- Ta cũng hoài nghi Triệu Ngạn, hắn có động cơ, có khả năng, các ngươi nghĩ mà xem, hôm đó Sử Siêu tiễn Triệu thị đến ngã ba. Triệu thị cự tuyệt Sử Siêu một mình đi vào con đường nhỏ. Sử Siêu ở ngoài ngây người ra, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Sự thật là, lúc đó Triệu thị đã gặp phải hung thủ, hoặc là dã bị giết hại. Cứ cho là Sử Siêu lúc đó đang ngây người ra, thì vẫn có thể nghe được. Vì lý do gì mà Triệu thị không kêu lên một tiếng nào?
Tô Dung khẽ trả lời:
- Là vì cô ta gặp người quen, không gây hại đến cô ta. Nên cô ta mới không kêu lên. Dù cho có người đột nhiên xông tới giết mình, cô ta vẫn có cơ hội kêu cứu.
Đoàn Phi cười nói:
- Không sai. Nhất định là cô ta đã gặp người quen. Có điều trong bản án năm đó có ghi lại khẩu cung của Triệu Hiểu Xuân rằng đêm hôm đó Triệu Nhan không rời khỏi nhà, thậm chí hắn còn uống rượu đến say mềm. Sao có khả năng giết người đây?
Tưởng Tuấn nói chen vào:
- Đại nhân, người quên rằng luật pháp của Đại Minh không cho phép thê tử làm chứng cho chồng, con không được làm chứng cho cha rồi hay sao. Lời của Triệu Hiểu Xuân không thể coi là chứng cứ được.
Đoàn Phi hài lòng đáp:
- Không sai. Mọi người nói đều có lý. Xem ra rất có khả năng tên Triệu Ngạn này chính là hung thủ giết người. Dung nhi, ngươi khẳng định tên Triệu Ngạn này điên thật chứ?
Tô Dung liếc mắt nhìn Quản Tiêu Hàn, đúng lúc đó Quản Tiêu Hàn cũng nhìn sang phía cô ta. Tô Dung khẽ cau mày, nói:
- Đại nhân, tôi cũng không dám khẳng định. Tuy rằng ánh mắt của hắn nói lên như thế nhưng cũng có thể là do hắn đóng kịch.
Quản Tiêu Hàn cười nói:
- Đại nhân sao phải phiền não? Không cần mất đến thời gian uống nửa tách trà, tại hạ tin rằng Hoa tướng quân liền có thể nói cho đại nhân biết đáp án.
Hoa Minh xoa tay nói:
- Không sai. Đại nhân cứ giao tên Triệu Ngạn đó cho tiểu nhân. Cho dù hắn có điên thật thì tiểu nhân cũng có thể làm cho hắn ngoan ngoãn mà khai ra sự thật.
Đoàn Phi gật đầu cười buồn, nói:
- Có gắng nhẹ nhàng đối với hắn, đừng làm cho hắn thành kẻ tàn phế. Vẫn chưa biết hắn có thực là hung thủ không nữa.
Hoa Minh bằng lòng, hắn đem theo La Siêu Huy và vài tên Cẩm y vệ. Quản Tiêu Hàn dõi theo bước chân của họ, cười nói:
- Người của Cẩm y vệ đúng là rất thích dùng hình đói với người ta à.
Đoàn Phi thầm nghĩ trong bụng:
- Người của Đông xưởng cũng không tồi. Không chừng còn càng thêm lợi hại nữa.
Thạch Bân mồ hôi nhễ nhại xách theo một cái hòm đi đến. Đoàn Phi cười nói:
- Chúng ta đi tìm Dương khâm sai. Ta sẽ cho các ngươi xem sự lợi hại của khẩu súng Tây.
Trong hoa viên hậu viện của nha phủ Tô Châu, Dương khâm sai và Đoạn khâm sai đứng so vai với nhau, Tô Dung, Quản Tiêu Hàn, Thạch Bân, Tưởng Tuấn...hiếu kỳ đứng xung quanh. Đoàn Phi cũng chưa dùng qua hai khẩu súng kíp này. Thậm chí hắn còn không biết pha trộn thuốc súng như thế nào. May mà hai khẩu súng kíp này là lễ vật dùng để tặng nên đã được trang bị đâu đấy.
Trong hộp không những có hai khẩu súng mà còn có cả một bao thuốc súng, một túi đạn, một thanh sắt và một vật nhỏ giống như là hộp đựng vỏ đạn. Đoàn Phi đoán đây là thứ dùng để cân lượng thuốc súng dùng. Bất chấp thế nào đi chăng nữa, Đoàn Phi cho thuốc súng vào trong nòng súng sau đó dùng thanh sắt nhồi chặt thuốc súng, rồi lại nhét viên đạn vào bên trong. Cuối mồi lửa nhìn mọi người cười nói:
- Mọi người nhìn kỹ ta khai hỏa đây!
Đoàn Phi hướng súng vào phía những viên đá ngốn ngang ở ngọn núi giả trước mặt. Vừa bóp cò, thì chỉ nghe thấy tiếng nổ rất lớn. Mọi người đều cảm thấy tiếng nổ inh tai nhức óc mà một lúc sau vẫn còn cảm giác ấy. Phía trước một làn khói thuốc, đợi cho khói thuốc bay đi hết mọi người mới nhìn thấy la liệt những viên đá vụn, trên núi giả có một cái hốc to. Mọi người há hốc mồm miệng một hồi lâu không khép lại được.
Đoàn Phi dùng thanh sắt thông thông nòng súng, nạp thêm đạn. Không quá hai phút đã chuẩn bị xong. Đoàn Phi ngắm về phía ngọn núi giả nói:
- Phát súng này ta sẽ ngắm vào cái đình hóng mát trên ngọn núi giả kia. Mọi người hãy nhìn kỹ đây.
Lại một tiếng nổ lớn. Lần này mọi người đều mở to mắt nhìn rõ ràng. Tiếng nổ vang đến, một tảng đá to dưới nền đình hóng mát trên ngọn núi giả như bị một sức mạnh vô hình nào đó đánh trúng. Trong chốc lát biến thành những mảnh đá vụn bay tứ tung.
Đoàn Phi đặt khẩu súng xuống. Nói:
- Đây là loại súng ngắn chứ nếu như loại súng nòng dài thì uy lực mạnh và bắn xa hơn nữa. So với cung tên còn xa hơn. Với một tay súng thành thục, với thời gian để uống một cốc trà hắn có thể bắn được vài phát. Nếu như trong tay tôi có khoảng một ngàn lính, mỗi người được trang bị một khẩu súng ta có thể xếp chúng thành rất nhiều hàng. Hàng đầu tiên sẽ nằm, hàng thứ hai quỳ, hàng thứ ba đứng. Sau mỗi lần bắn lại chuyển xuống hàng phía sau để nạp thuốc súng. Đứng ở cuối hàng lại chuyển lên phía trên cùng. Cứ luân phiên như thế không ngừng. Cho dù có phải đối mặt với chục vạn tên địch thì cũng có thể làm cho bọn chúng không có đường mà rút.
Tận mắt chứng kiến uy lực của súng kíp, mọi người bị kích động không nói thành lời. Nếu Đoàn Phi nói quá lời về uy lực của khẩu súng thì mọi người cũng tin là thật.
Dương Thận xách khẩu súng kia lên kinh ngạc, nói:
- Lợi hại như thế này, xem như lời ngươi nói là sự thật. Có thứ vũ khí lợi hại như thế này, quả nhiên phải cẩn thận với người Tây dương. Cái kiểu thiết kế tinh xảo thế này không hiểu vì sao mà những người thợ của chúng ta chưa từng nghĩ đến?
Đoàn Phi nói:
- Nguyên lý của mồi lửa tương đối dễ bắt chước. Thậm chí có thế làm ra phương pháp mồi lửa đơn giản hơn. Có điều Thăng Am huynh không nhìn ra điều thực sự mà những người thợ của Đại Minh chúng ta không thể với tới được. Chất liệu làm nòng súng này những người thợ của Đại Minh ta hiện nay không thể một sớm một chiều là làm ra được. Vả lại với nguyên liệu ấy thợ của ta có làm được không? Người ta đã bắt đầu chế tạo hàng loạt rồi.
Dương Thận quan sát tỉ mỉ nòng súng, không nói không rằng. Đối với vấn đề thế này ông ta không biết gì cả. Nhưng qua lời nói của Đoàn Phi, ông ta không còn nghi ngờ gì nữa. Hai khẩu súng trước mắt đây chính là bằng chứng. Dương Thận cũng nhìn qua quân kinh thành tập luyện, trang bị của doanh trại này là tốt nhất của Đại Minh nhưng những khẩu súng đó nặng nề, uy lực lại yếu. Căn bản không thể so sánh với hai khẩu súng này.
Lời của Đoàn Phi cứ cho là đã quá lời thì cũng không thể coi thường được. Quản Tiêu Hàn hiếu kỳ cầm khẩu súng còn lại lên nhìn rất tỉ mỉ. Tô Dung nhìn cô ta như thế nhíu mày, đưa tay ra đoạt lấy khẩu súng. Cười nói:
- Công tử, khẩu súng này chơi hay thật. Công tử tặng ta một khẩu đi?
Danh sách chương