Trước mặt hắn bốn người kia chuyện trò vui vẻ, hòa hợp giống như là người một nhà, mà hắn thì lại trở thành một người ngoài.
Trình Cảnh Khu đột nhiên cảm thấy thật nực cười.
Hắn cho là hắn đã nắm giữ được yếu điểm của Tang Vãn Cách, tự cho là đã nắm chặt cô trong lòng bàn tay. Thậm chí hắn còn tự cho là sẽ không có ai có thể thoát ra khỏi thủ đoạn của hắn, nhưng kết quả bây giờ thì sao? Cô rốt cuộc cũng không thuộc về hắn, thậm chí ngay cả hai vợ chồng từ nhỏ đến lớn luôn thương yêu hắn hiện giờ cũng giống như là bỏ quên hắn vậy. Họ chỉ lo cùng gã đàn ông thô bỉ kia nói chuyện với nhau, mà lại đem hắn hoàn toàn gạt sang một bên chẳng thèm quan tâm. "A..."
Tang Vãn Cách bén nhạy nghe được tiếng cười khẽ của Trình Cảnh Khu. Cô mở to mắt nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt hắn trở nên tái nhợt thật dọa người, trong đôi mắt thì lại giống như có cảm giác trống rỗng không bình thường, trong lòng cô không khỏi căng thẳng. Hai tay lại bắt đầu vô thức níu lấy những ngón tay của Hùng Thần Giai.
Hùng Thần Giai đang chuẩn bị phản kích sự khiêu khích của ba vợ tương lai, đột nhiên cảm thấy cô gái trong ngực mình đang lo lắng gì đó. Hắn vội vã cúi đầu nhìn Tang Vãn Cách, sau đó theo tầm mắt của cô nhìn về phía trước, vừa đúng lúc bắt gặp thấy đáy mắt sâu thẳm mờ mịt của Trình Cảnh Khu.
Một con gấu vốn đã không phải là người có thói quen lấy đức báo oán gì, huống chi cái tên trước mặt này lại là tình địch hắn luôn luôn rất muốn nhanh chóng diệt trừ. Môi mỏng nhếch lên một cái, cười lạnh, không thèm để ý thái độ của mình là có ý bỏ đá xuống giếng đến cỡ nào: "Trình tiên sinh vẫn đang muốn suy nghĩ tìm cảnh sát đến bắt tôi trở lại tù sao? Thật đáng tiếc, tôi phải nói cho anh biết một tin tức xấu rồi. Hiện tại tôi chính là danh chánh ngôn thuận dùng cái tên tiếng trung Hùng Thần Giai này đấy. Án phạm pháp bảy năm trước tất cả cũng đã bị tiêu hủy rồi. Trừ phi anh có thể bắt được tận tay cái đuôi của tôi, nếu không cả đời này có thể anh cũng sẽ không thắng được nữa rồi." Dù thế nào đi nữa, những vụ làm ăn hiện tại hắn làm đều là kinh doanh chính đáng, có bản lãnh thì cứ tra xét đi.
Tròng mắt đen vẫn có vẻ trống rỗng mờ mịt, cứ như vậy trong nháy mắt, Trình Cảnh Khu giống như đã bị mất đi thứ quan trọng nhất. Hắn không muốn đứng lên, cái gì hắn cũng không muốn nhớ tới nữa. Hắn kinh ngạc nhìn Tang Vãn Cách thật lâu. Từ lúc Hùng Thần Giai ôm lấy cô hắn vẫn luôn dõi theo cô, nhìn cô cười, nhìn cô nhào vào trong ngực người đàn ông kia, nhìn cô vì người đàn ông kia mà trở nên dũng cảm, nhìn cô từng bước từng bước cách hắn càng ngày càng xa.
Tại sao mọi việc lại trở nên như vậy chứ? Nụ cười kia vốn không phải là nên thuộc về hắn sao?
Tại sao bây giờ lại trở thành thứ dành riêng cho một người đàn ông khác rồi?
Bàn tay vịn tay nắm cửa có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo. Trình Cảnh Khu đứng thẳng người, lảo đảo tông cửa xông ra, nhưng vừa ra mặt lại đụng phải một người vừa tới nữa.
Đó là một ông lão mặc vải ka-ki kiểu áo Tôn Trung Sơn. Hắn hơi sửng sốt một chút, cúi đầu kêu một tiếng ba.
Ba Trình cũng không nhìn hắn một chút nào. Chuyện thứ nhất chính là ném cho Trình Cảnh Khu một bạt tai, sau đó dùng một loại ánh mắt vô cùng đau đớn chán ngán và thất vọng tới cực điểm nhìn hắn: "Cảnh Khu, lão tử từ nhỏ đã dạy mày như vậy sao? Vì mục đích không chừa thủ đoạn nào, thậm chí ngay cả chuyện đổi trắng thay đen mà mày cũng có thể làm?!"
Trình Cảnh Khu không có trả lời, hắn chỉ dùng ánh mắt đã bắt đầu rữa nát nhìn ba Trình. Tròng mắthơi nhiễm ánh nước, giống như là muốn khóc, hoặc như là khóc không ra nước mắt.
Ba Trình cũng không bận tâm hắn nữa, ông đi thẳng vào bước đến trước mặt hai vợ chồng Tang gia, hoàn toàn không thấy dáng vẻ lỗi lạc phong lưu thường ngày nữa. Một người luôn kiêu ngạo như vậy, tự nhiên lại bất ngờ "bịch" một tiếng quỳ xuống, hướng về phía ba Tang nặng nề dập đầu ba cái. Lần này xem như đã đem mẹ Tang dọa sợ. Bà vội vã tránh thoát khỏi tay chồng để đỡ ông đứng dậy, nhưng ba Trình vẫn cố chấp không chịu, "Chị dâu, chị đừng ngăn cản tôi."
"Đây là chuyện giữa những người trẻ với nhau, có quan hệ gì tới ông chứ?" Mẹ Tang không vui, không nói lời gì liền kéo ông đứng dậy. Nhưng, bà cũng chỉ là một người phụ nữ, làm sao kéo nỗi người đã từng là tướng quân như ba Trình. Thế nên mặt bà rất nhanh đã đỏ bừng vì cố sức, quay đầu nhìn lại ba Tang: "Tôi nói này lão già, ông đứng như trời trồng làm cái gì vậy?!"
Ba Tang nhìn người anh em đang quỳ một cái, thở dài, đưa tay đến nâng ông ấy dậy: "Tôi nói này chiến hữu cũ, ông đang làm cái gì vậy hả?"
"Lão già này đến đây xin nhận lỗi với ông." Ba Trình đáp một tiếng rồi nương theo bàn tay của ông đứng lên. Mắt liếc về phía Hùng Thần Giai đang đứng một bên, "Thằng nhóc này không phải đèn đã cạn dầu, mấy nhân viên bảo vệ ở trong quân khu đã bị một mình hắn quật ngã hết."
"Hừ, khoa chân múa tay thôi, có gì hay mà nói." Ba Tang không thích người khác khen Hùng Thần Giai, nên ngay lập tức liền mở miệng phản bác. "Chuyện thằng nhóc kia đã làm không quan hệ tới ông. Ông không cần phải nói lỗi, nhưng nếu ông muốn xét như vậy thì chẳng phải tôi cũng có sai lầm luôn sao. Tôi không nên sinh đứa con gái này ra. Nghiêm trọng hơn một chút nữa, là tôi thậm chí cũng không nên lấy vợ. Nếu tôi không lấy vợ thì lấy ở đâu ra những chuyện lộn xộn ngày hôm nay đúng không?" Ông cắt đứt lời ba Trình, tầm mắt chuyển tới trên người Trình Cảnh Khu, "Cảnh Khu đứa nhóc này khá tốt, rất được, rất rất được, vô cùng rất được nữa là khác!" Ba Tang liên tiếp nói ba lần rất được, bàn tay già nua ở trên bả vai ba Trình đập một cái —— như lúc ông còn trẻ vậy.
"Nếu như nó đúng là rất tốt rất được như lời ông nói, tôi cũng đã không cần vác cái mặt mo này đến nhận lỗi với mọi người rồi." Ba Trình thở dài, "Chuyện của đám trẻ này, tôi thật cũng không nói chính xác được, rốt cuộc là mình đã già rồi. Mặt mũi của lão Trình tôi đây đều bị thằng nhóc này vứt sạch cả rồi. Nó không muốn làm quan, không muốn đi bộ đội, tôi cũng nghe theo mẹ nó nuông chiều nó để nó tùy ý lựa chọn. Nó muốn làm thương nhân tôi cũng dốc toàn lực ủng hộ nó. Ai biết cuối cùng sẽ thành ra cái kết quả như thế này. Nếu không phải là nhờ đầu gấu này xông vào trong nhà, tôi căn bản cũng không biết nó còn mân mê những chuyện này nữa!" Đứa bé này vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông! Nhưng đến khi ông già rồi, lại làm cho ông thất vọng triệt để như thế. Nếu như không phải là tên nhóc kia xông vào trong nhà đặt xuống trước mặt ông một phần văn kiện, chứng cứ giấy trắng mực đen rõ ràng, từng cái điều có thể lấy mạng của con trai ông! (một lời hảo tình nhắc nhở của tác giả: về những văn kiện này ai muốn biết thêm, xin hãy tham khảo thông tin kết cuộc của mấy tên tham quan gian thương bị bắt hàng năm)
"Ông cũng nói đây là chuyện của người trẻ tuổi mà, chuyện của người trẻ tuổi thì để người trẻ tuổi giải quyết. Hai lão già chúng ta mấy hôm không gặp mặt rồi, kể từ lúc em dâu bị bệnh đã không cùng nhau uống rượu rồi. Hôm nay cần phải uống cho thống khoái mới được!" Ba Tang cười to, rồi quay đầu nhìn về phía vợ mình, "Bà lão, buổi trưa hôm nay làm thêm mấy món ngon đi. Món Bánh Bao gà lão Trình thích nhất định không thể thiếu! Còn tôi là ——"
"Ông là món Hỏa Bạo song giòn!" Ánh mắt mẹ Tang như thấu hiểu đứng lên, đoạt lấy lời của ông.
Ba Tang lại cười to một hồi: "Tôi nói mà. Vợ chồng lấy nhau từ trẻ đến lúc già thì như đôi bạn, bạn già mới đoán biết được tâm của người kia nghĩ gì!"
Ba Trình cũng cất tiếng cười to theo. Hai ông lão dường như cùng quay trở lại cái thời niên thiếu, càn rỡ phóng khoáng, nhiệt tình yêu thương tổ quốc cùng người dân. Cả đời không làm bất kỳ việc gì trái với lương tâm, đến khi già cũng vẫn có thể giữ vững thái độ và tấm lòng bình thản rộng rãi.
Hai người kề vai sát cánh đi tới cửa, ba Trình lúc đi ngang cũng không nhìn tới Trình Cảnh Khu một cái, nhưng khi đi tới cửa mới hướng về phía hắn nói: "Mày nếu còn muốn nhận ông già này là ba, thì mấy ngày nữa thu dẹp một chút đồ theo tao đi hạ hương học hỏi kinh nghiệm. Mày mà còn tiếp tục như vậy, đi ra ngoài đừng nhận là con cháu nhà họ Trình nữa! Là của mình thì không ai giành được của mình, không phải của mình thì không phải là của mình. Mày có giành được cũng không dùng được. Về sau mày có làm đồng tính luyến ái hoặc thành tên phong lưu hay cả đời không cưới cũng tùy mày, trừ phi mày muốn tao với mẹ mày tức chết còn không tao không cho phép mày phá hoại Cách Cách nữa." Nói xong liền đi xuống lầu.
Lúc đi ngang qua người Trình Cảnh Khu, ba Tang vỗ đầu của hắn một cái, sau đó dùng sức xoa nhẹ —— giống như khi còn bé mỗi lần hắn vì Tang Vãn Cách làm việc gì sai vậy. Đôi tay kia mặc dù ngày càng già nua, nhưng vẫn thủy chung ấm áp như xưa.
Nước mắt không biết từ lúc nào rót đầy hốc mắt, Trình Cảnh Khu dùng đôi mắt đen đầy sương mù của mình nhìn theo bóng lưng hai người ba đang bước xuống lầu. Bọn họ đã sắp đi mất dạng, nhưng chiếc bóng vẫn thẳng tắp, cả đời cũng không thay đổi.
Trình Cảnh Khu đột nhiên cảm thấy thật nực cười.
Hắn cho là hắn đã nắm giữ được yếu điểm của Tang Vãn Cách, tự cho là đã nắm chặt cô trong lòng bàn tay. Thậm chí hắn còn tự cho là sẽ không có ai có thể thoát ra khỏi thủ đoạn của hắn, nhưng kết quả bây giờ thì sao? Cô rốt cuộc cũng không thuộc về hắn, thậm chí ngay cả hai vợ chồng từ nhỏ đến lớn luôn thương yêu hắn hiện giờ cũng giống như là bỏ quên hắn vậy. Họ chỉ lo cùng gã đàn ông thô bỉ kia nói chuyện với nhau, mà lại đem hắn hoàn toàn gạt sang một bên chẳng thèm quan tâm. "A..."
Tang Vãn Cách bén nhạy nghe được tiếng cười khẽ của Trình Cảnh Khu. Cô mở to mắt nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt hắn trở nên tái nhợt thật dọa người, trong đôi mắt thì lại giống như có cảm giác trống rỗng không bình thường, trong lòng cô không khỏi căng thẳng. Hai tay lại bắt đầu vô thức níu lấy những ngón tay của Hùng Thần Giai.
Hùng Thần Giai đang chuẩn bị phản kích sự khiêu khích của ba vợ tương lai, đột nhiên cảm thấy cô gái trong ngực mình đang lo lắng gì đó. Hắn vội vã cúi đầu nhìn Tang Vãn Cách, sau đó theo tầm mắt của cô nhìn về phía trước, vừa đúng lúc bắt gặp thấy đáy mắt sâu thẳm mờ mịt của Trình Cảnh Khu.
Một con gấu vốn đã không phải là người có thói quen lấy đức báo oán gì, huống chi cái tên trước mặt này lại là tình địch hắn luôn luôn rất muốn nhanh chóng diệt trừ. Môi mỏng nhếch lên một cái, cười lạnh, không thèm để ý thái độ của mình là có ý bỏ đá xuống giếng đến cỡ nào: "Trình tiên sinh vẫn đang muốn suy nghĩ tìm cảnh sát đến bắt tôi trở lại tù sao? Thật đáng tiếc, tôi phải nói cho anh biết một tin tức xấu rồi. Hiện tại tôi chính là danh chánh ngôn thuận dùng cái tên tiếng trung Hùng Thần Giai này đấy. Án phạm pháp bảy năm trước tất cả cũng đã bị tiêu hủy rồi. Trừ phi anh có thể bắt được tận tay cái đuôi của tôi, nếu không cả đời này có thể anh cũng sẽ không thắng được nữa rồi." Dù thế nào đi nữa, những vụ làm ăn hiện tại hắn làm đều là kinh doanh chính đáng, có bản lãnh thì cứ tra xét đi.
Tròng mắt đen vẫn có vẻ trống rỗng mờ mịt, cứ như vậy trong nháy mắt, Trình Cảnh Khu giống như đã bị mất đi thứ quan trọng nhất. Hắn không muốn đứng lên, cái gì hắn cũng không muốn nhớ tới nữa. Hắn kinh ngạc nhìn Tang Vãn Cách thật lâu. Từ lúc Hùng Thần Giai ôm lấy cô hắn vẫn luôn dõi theo cô, nhìn cô cười, nhìn cô nhào vào trong ngực người đàn ông kia, nhìn cô vì người đàn ông kia mà trở nên dũng cảm, nhìn cô từng bước từng bước cách hắn càng ngày càng xa.
Tại sao mọi việc lại trở nên như vậy chứ? Nụ cười kia vốn không phải là nên thuộc về hắn sao?
Tại sao bây giờ lại trở thành thứ dành riêng cho một người đàn ông khác rồi?
Bàn tay vịn tay nắm cửa có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo. Trình Cảnh Khu đứng thẳng người, lảo đảo tông cửa xông ra, nhưng vừa ra mặt lại đụng phải một người vừa tới nữa.
Đó là một ông lão mặc vải ka-ki kiểu áo Tôn Trung Sơn. Hắn hơi sửng sốt một chút, cúi đầu kêu một tiếng ba.
Ba Trình cũng không nhìn hắn một chút nào. Chuyện thứ nhất chính là ném cho Trình Cảnh Khu một bạt tai, sau đó dùng một loại ánh mắt vô cùng đau đớn chán ngán và thất vọng tới cực điểm nhìn hắn: "Cảnh Khu, lão tử từ nhỏ đã dạy mày như vậy sao? Vì mục đích không chừa thủ đoạn nào, thậm chí ngay cả chuyện đổi trắng thay đen mà mày cũng có thể làm?!"
Trình Cảnh Khu không có trả lời, hắn chỉ dùng ánh mắt đã bắt đầu rữa nát nhìn ba Trình. Tròng mắthơi nhiễm ánh nước, giống như là muốn khóc, hoặc như là khóc không ra nước mắt.
Ba Trình cũng không bận tâm hắn nữa, ông đi thẳng vào bước đến trước mặt hai vợ chồng Tang gia, hoàn toàn không thấy dáng vẻ lỗi lạc phong lưu thường ngày nữa. Một người luôn kiêu ngạo như vậy, tự nhiên lại bất ngờ "bịch" một tiếng quỳ xuống, hướng về phía ba Tang nặng nề dập đầu ba cái. Lần này xem như đã đem mẹ Tang dọa sợ. Bà vội vã tránh thoát khỏi tay chồng để đỡ ông đứng dậy, nhưng ba Trình vẫn cố chấp không chịu, "Chị dâu, chị đừng ngăn cản tôi."
"Đây là chuyện giữa những người trẻ với nhau, có quan hệ gì tới ông chứ?" Mẹ Tang không vui, không nói lời gì liền kéo ông đứng dậy. Nhưng, bà cũng chỉ là một người phụ nữ, làm sao kéo nỗi người đã từng là tướng quân như ba Trình. Thế nên mặt bà rất nhanh đã đỏ bừng vì cố sức, quay đầu nhìn lại ba Tang: "Tôi nói này lão già, ông đứng như trời trồng làm cái gì vậy?!"
Ba Tang nhìn người anh em đang quỳ một cái, thở dài, đưa tay đến nâng ông ấy dậy: "Tôi nói này chiến hữu cũ, ông đang làm cái gì vậy hả?"
"Lão già này đến đây xin nhận lỗi với ông." Ba Trình đáp một tiếng rồi nương theo bàn tay của ông đứng lên. Mắt liếc về phía Hùng Thần Giai đang đứng một bên, "Thằng nhóc này không phải đèn đã cạn dầu, mấy nhân viên bảo vệ ở trong quân khu đã bị một mình hắn quật ngã hết."
"Hừ, khoa chân múa tay thôi, có gì hay mà nói." Ba Tang không thích người khác khen Hùng Thần Giai, nên ngay lập tức liền mở miệng phản bác. "Chuyện thằng nhóc kia đã làm không quan hệ tới ông. Ông không cần phải nói lỗi, nhưng nếu ông muốn xét như vậy thì chẳng phải tôi cũng có sai lầm luôn sao. Tôi không nên sinh đứa con gái này ra. Nghiêm trọng hơn một chút nữa, là tôi thậm chí cũng không nên lấy vợ. Nếu tôi không lấy vợ thì lấy ở đâu ra những chuyện lộn xộn ngày hôm nay đúng không?" Ông cắt đứt lời ba Trình, tầm mắt chuyển tới trên người Trình Cảnh Khu, "Cảnh Khu đứa nhóc này khá tốt, rất được, rất rất được, vô cùng rất được nữa là khác!" Ba Tang liên tiếp nói ba lần rất được, bàn tay già nua ở trên bả vai ba Trình đập một cái —— như lúc ông còn trẻ vậy.
"Nếu như nó đúng là rất tốt rất được như lời ông nói, tôi cũng đã không cần vác cái mặt mo này đến nhận lỗi với mọi người rồi." Ba Trình thở dài, "Chuyện của đám trẻ này, tôi thật cũng không nói chính xác được, rốt cuộc là mình đã già rồi. Mặt mũi của lão Trình tôi đây đều bị thằng nhóc này vứt sạch cả rồi. Nó không muốn làm quan, không muốn đi bộ đội, tôi cũng nghe theo mẹ nó nuông chiều nó để nó tùy ý lựa chọn. Nó muốn làm thương nhân tôi cũng dốc toàn lực ủng hộ nó. Ai biết cuối cùng sẽ thành ra cái kết quả như thế này. Nếu không phải là nhờ đầu gấu này xông vào trong nhà, tôi căn bản cũng không biết nó còn mân mê những chuyện này nữa!" Đứa bé này vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông! Nhưng đến khi ông già rồi, lại làm cho ông thất vọng triệt để như thế. Nếu như không phải là tên nhóc kia xông vào trong nhà đặt xuống trước mặt ông một phần văn kiện, chứng cứ giấy trắng mực đen rõ ràng, từng cái điều có thể lấy mạng của con trai ông! (một lời hảo tình nhắc nhở của tác giả: về những văn kiện này ai muốn biết thêm, xin hãy tham khảo thông tin kết cuộc của mấy tên tham quan gian thương bị bắt hàng năm)
"Ông cũng nói đây là chuyện của người trẻ tuổi mà, chuyện của người trẻ tuổi thì để người trẻ tuổi giải quyết. Hai lão già chúng ta mấy hôm không gặp mặt rồi, kể từ lúc em dâu bị bệnh đã không cùng nhau uống rượu rồi. Hôm nay cần phải uống cho thống khoái mới được!" Ba Tang cười to, rồi quay đầu nhìn về phía vợ mình, "Bà lão, buổi trưa hôm nay làm thêm mấy món ngon đi. Món Bánh Bao gà lão Trình thích nhất định không thể thiếu! Còn tôi là ——"
"Ông là món Hỏa Bạo song giòn!" Ánh mắt mẹ Tang như thấu hiểu đứng lên, đoạt lấy lời của ông.
Ba Tang lại cười to một hồi: "Tôi nói mà. Vợ chồng lấy nhau từ trẻ đến lúc già thì như đôi bạn, bạn già mới đoán biết được tâm của người kia nghĩ gì!"
Ba Trình cũng cất tiếng cười to theo. Hai ông lão dường như cùng quay trở lại cái thời niên thiếu, càn rỡ phóng khoáng, nhiệt tình yêu thương tổ quốc cùng người dân. Cả đời không làm bất kỳ việc gì trái với lương tâm, đến khi già cũng vẫn có thể giữ vững thái độ và tấm lòng bình thản rộng rãi.
Hai người kề vai sát cánh đi tới cửa, ba Trình lúc đi ngang cũng không nhìn tới Trình Cảnh Khu một cái, nhưng khi đi tới cửa mới hướng về phía hắn nói: "Mày nếu còn muốn nhận ông già này là ba, thì mấy ngày nữa thu dẹp một chút đồ theo tao đi hạ hương học hỏi kinh nghiệm. Mày mà còn tiếp tục như vậy, đi ra ngoài đừng nhận là con cháu nhà họ Trình nữa! Là của mình thì không ai giành được của mình, không phải của mình thì không phải là của mình. Mày có giành được cũng không dùng được. Về sau mày có làm đồng tính luyến ái hoặc thành tên phong lưu hay cả đời không cưới cũng tùy mày, trừ phi mày muốn tao với mẹ mày tức chết còn không tao không cho phép mày phá hoại Cách Cách nữa." Nói xong liền đi xuống lầu.
Lúc đi ngang qua người Trình Cảnh Khu, ba Tang vỗ đầu của hắn một cái, sau đó dùng sức xoa nhẹ —— giống như khi còn bé mỗi lần hắn vì Tang Vãn Cách làm việc gì sai vậy. Đôi tay kia mặc dù ngày càng già nua, nhưng vẫn thủy chung ấm áp như xưa.
Nước mắt không biết từ lúc nào rót đầy hốc mắt, Trình Cảnh Khu dùng đôi mắt đen đầy sương mù của mình nhìn theo bóng lưng hai người ba đang bước xuống lầu. Bọn họ đã sắp đi mất dạng, nhưng chiếc bóng vẫn thẳng tắp, cả đời cũng không thay đổi.
Danh sách chương