Ba Tang không biết đã đứng lên từ lúc nào. Ông im lặng nhìn tất cả mọi người, không biết ông lấy tâm tình như thế nào để nhìn lên khuôn mặt của Trình Cảnh Khu, rồi từ từ chuyển dời đến trên mặt Hùng Thần Giai, sau đó là mẹ Tang, cuối cùng là Tang Vãn Cách. "Các người nói bí mật, có phải là nói Cách Cách không phải con gái ruột của tôi không?"
Giọng nói ông bình thản nhàn nhạt, giống như là gặp phải người quen giữa đường tiện miệng chào hỏi vậy. Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng này, lại làm cho những người khác rối rít đổi sắc mặt.
"Ba..." Tang Vãn Cách quả thật không thể tin được mình vừa nghe được cái gì. Cô mở to mắt, tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm ba mình, "... Ba, ba nói gì vậy, con làm sao có thể không phải con gái ruột của ba chứ?!" Ngoài miệng thì lẩm bẩm hỏi, nhưng hai tay của cô lại đem tay của Hùng Thần Giai mà nắm chặt hết sức. Khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt giống như là bị người ta rút máu đi hết vậy, tái nhợt đến mức dọa người.
Nhưng mẹ Tang so với cô còn khiếp sợ hơn.
Ba Tang thở dài một cái, rồi đi tới trước sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách: "Sao con lại cho rằng ba không biết chứ? Ba đã sớm biết rồi!"
"Không... Nhưng mà, nhưng mà —— làm sao có thể..." khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách ở trong lòng bàn tay ba không ngừng lắc đầu. Trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, một giọt một giọt rơi xuống, thấm ướt bàn tay thô to của ba Tang. "Ba cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra... Ba làm sao lại biết được..." Đây là bí mật mà cô liều mạng cũng muốn giữ! "Con bé ngốc, ba đúng là già rồi, nhưng vẫn chưa tới trình độ lú lẫn mất trí nhớ." Ba Tang cười khẽ một tiếng, tầm mắt chuyển sang vẫn gương mặt tuyệt vọng cùng bi thương của vợ, dịu dàng nói: "Qua nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn hiểu rõ trong lòng bà có một điều ray rứt khó nói. Bà không muốn nói, tôi cũng sẽ không hỏi. Nhưng hiện tại chuyện đó lại liên quan đến hạnh phúc cả đời con gái chúng ta. Cũng tốt, thừa dịp ngày hôm nay đông đủ tất cả mọi người, chúng ta hãy nói rõ ràng luôn đi."
Cánh môi mẹ Tang run rẩy muốn mở miệng, nhưng lại phát hiện mình cái gì cũng nói không ra được. Hai mắt bà đẫm lệ nhìn về phía chồng, sau đó lại nhìn về phía con gái, đưa đôi tay lên che miệng thật chặt. Bà cố giữ bí mật kia gần ba mươi năm... Chính là không muốn để cho con gái cùng chồng biết, nhưng bọn họ cũng đã sớm biết rồi! "Lão già..."
"Tôi hiểu nhiều năm nay trong lòng bà cũng không dễ chịu gì." Ba Tang buông Tang Vãn Cách ra, đi tới nắm tay của vợ, bộc lộ sự dịu dàng hiếm thấy. "Bà không muốn làm cho tôi coi thường bà, ghét bỏ bà, lại càng không muốn để Cách Cách vì chuyện này mà phủ nhận bản thân, những thứ này tôi đều biết. Tôi rất muốn nói cho bà biết tôi đã biết rõ Cách Cách không phải con gái ruột của mình từ sớm. Nhưng mà mỗi lần nhìn khuôn mặt của bà, tôi biết ngay, nếu như tôi nói chuyện đó ra khỏi miệng, tôi nhất định sẽ mất đi bà. Bạn già à, chúng ta đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, ngay cả một chút tin tưởng bà cũng không thể cho tôi sao?"
Mẹ Tang khóc càng dữ hơn, bà dốc sức liều mạng mà lắc đầu. Không phải bà không tin tưởng ông, mà là bà không tin tưởng chính mình! Giả sử bà phát hiện ra chồng mình đã biết được chân tướng sớm hơn mấy năm, như vậy thì bất luận như thế nào bà cũng sẽ không ở lại bên cạnh ông ấy nữa! "Thật xin lỗi, lão già, thật xin lỗi..."
Hùng Thần Giai đem Tang Vãn Cách ôm chặt hơn chút nữa, cúi đầu hỏi cô: "Đây chính là bí mật mà em cố gắng giữ gìn sao? Sợ bị anh biết được, lại càng sợ bị ba vợ biết. Em sợ ông không thương em nữa, rồi lại sợ mẹ vợ thương tâm tuyệt vọng đúng không?"
Tang Vãn Cách khóc thầm ở trong ngực hắn, cắn môi gật đầu: "Gấu..."
"Không phải em muốn nói xin lỗi với anh đó chứ?" Hùng Thần Giai quái dị hú lên, cố gắng dời đi lực chú ý của Tang Vãn Cách. "Vậy, nếu như anh nói cho em biết anh cũng đã sớm biết thì làm thế nào?"
Nghe vậy, Tang Vãn Cách sửng sốt, ngay cả khóc cũng quên luôn: "Anh —— Anh, làm sao anh biết được?!"
"Khụ, anh chưa nói cho em biết sao?" Hùng Thần Giai làm bộ ho khan một tiếng, "Thằng nhóc Dương Ngạo kia tuy cái cái gì cũng không được, nhưng tán gái cùng thu thập tình báo là lợi hại nhất. Lỗ mũi của nó quả thật thính y như chó, khẽ ngửi một chút là điều tra ra hết! Lúc chúng ta mới vừa ở cùng nhau ấy, có chút hơi nản lòng, nản chí, cho nên anh liền tự tiện chủ trương muốn thằng nhóc đó đi giúp anh tra xét... Sau đó ——" sau đó liền tra ra được.
Tang Vãn Cách nghe được cũng sửng sốt một chút. Khuôn mặt nhỏ nhắn sau khi khóc đờ đẫn giống như mặt hồ bị dòng suối nhỏ trong núi thanh tẩy qua vậy, trơn bóng như ngọc, ướt nhẹp, rồi lại vô cùng điềm đạm đáng yêu. "Này, này ——"
"A, đúng vậy." Hùng Thần Giai gật đầu, "Chuyện ngày trước lúc anh bị Trình Cảnh Khu mang cảnh sát đến bắt giải vào tù cũng là anh cố ý..." Vì muốn hắn thả lỏng phòng bị, rồi âm thầm đem mọi chuyện hoàn toàn giải quyết thật tốt.
Nói cách khác, những giọt nước mắt cùng sự lo lắng của cô trong mấy ngày qua là vì cái gì... Đều là uổng phí hết sao?! Tang Vãn Cách bối rối, đại não trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể quay chuyển trở lại. Cả người vô cùng khéo léo bị Hùng Thần Giai ôm vào trong ngực. Cô chỉ cảm thấy tin tức phong phú này cứ quanh quẩn trong đầu mình, làm thế nào cũng không tra ra đầu mối.
Mà đổi thành bên kia vợ chồng Tang Gia cũng đang giải khai tâm kết. Ba Tang nhẹ nhàng ôm lấy bả vai vợ, tầm mắt trượt đến trên người Tang Vãn Cách, thở dài nói: "Những năm gần đây tôi làm bộ như không biết, một là không muốn làm khó bà, hai là không muốn khiến con gái bảo bối của chúng ta có vướng mắt trong lòng. Nhưng ai ngờ ——một nhà ba người chúng ta ai cũng đã biết chuyện này, nhưng bởi vì quan tâm cảm nghĩ người đối diện, nên ai cũng không chịu nói ra! Hôm nay nếu như không phải là đầu gấu này cùng Cảnh Khu đến đây, chuyện này sợ là sẽ bị chôn giấu cả đời. Nhưng nói ra cũng tốt, cuối cùng về sau này không còn có chuyện gì có thể làm chúng ta lo lắng nữa, đúng không?"
"Không, không phải như thế." Mẹ Tang hít thật sâu rồi thở ra: "Cách Cách vĩnh viễn là con gái bảo bối của tôi, nhưng —— nhưng chỉ có tôi là mẹ của con bé, còn ba nó lại không phải ông! Loại chuyện như vậy ông cũng có thể cười trừ cho qua sao?!" Kết hôn nhiều năm như vậy, bà làm sao mà không hiểu ông? Cho dù ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng lấy tính khí nóng nảy của ông, làm sao có thể tha thứ người đã từng phản bội mình chứ?! Đừng nói là ông không thể tha thứ... Ngay cả chính bà cũng cảm giác bản thân dơ bẩn tới cực điểm! Bí mật che dấu gần ba mươi năm bị đào móc ra ngoài, nỗi khổ cách biệt ba mươi năm, bây giờ cứ như là năm đó đang bao lấy bà.
Ba mươi năm trước, ba Tang lúc ấy còn là một cục trưởng, trị an lúc bấy giờ cũng khá tốt, bấy giờ bọn họ kết hôn cũng chưa tới hai năm. Trong một lần đuổi bắt phạm nhân, bọn cảnh sát đã bỏ sót một tên hung tàn nhất. Người nọ chạy trốn thật lâu. Đang lúc mọi người kể cả ba Tang cho là hắn đã lén vượt biên, thì người đó lại đột nhập vào Tang gia. Lúc ấy ở nhà chỉ có một mình bà nên việc bà phải chịu khổ lăng nhục ai cũng không biết, ngay sau đó ba Tang lại về đến nhà cũng không có nhận ra vợ khác thường. Sau nữa tên phạm nhân đó trong một lần bị phát hiện rồi chạy trốn nên bị đánh chết tại chỗ. Bà cũng cho rằng chuyện này đã qua, nhưng cuộc đời có ai biết trước chữ ngờ, một tháng sau, bà mang thai.
Ba Tang vô cùng cao hứng, mà bà thì lại không biết đứa bé này rốt cuộc là của ai. Nếu như không phải sau khi sinh con bà len lén đi xét nghiệm DNA, bà cũng sẽ không phát hiện ra Tang Vãn Cách thật ra không phải là con của chồng, mà là con của cái gã vô sỉ hạ lưu kia!
Bà thật sợ, nhưng mỗi lần thấy chồng ôm con gái bé bỏng thương yêu cưng chiều, cái gì bà cũng nói không ra miệng. Vì vậy thời gian cũng từ từ trôi qua hai mươi năm, cho đến khi bà biết được con gái cũng giống bà, bị người ta cường bạo hơn nữa nhốt suốt cả một năm!
Bà từng oán rằng nếu như quả thật có báo ứng, cũng đừng để con gái bà phải chịu...
Mẹ Tang khóc không ngừng, ba Tang ôm lấy bà, lau nước mắt giúp bà, nhưng trước sau vẫn không chút tức giận: "Tôi sao có thể tức giận đây? Nói cách khác, nếu nói sai thì cũng là tôi sai. Nếu như không phải là khi đó lòng tôi cao ngạo sơ sót làm cho tên đó có cơ hội, hắn cũng sẽ không chạy trốn. Hơn nữa... Hai ông già bà lão chúng ta cũng già rồi. Bà đã bồi thường cả đời cho tôi, tôi làm sao có thể trách bà nữa chứ? Cách Cách là đứa con gái quý giá nhất của chúng ta! Họ của nó là họ Tang, là con gái duy nhất của nhà họ Tang chúng ta. Nó cùng người khác không có một chút xíu quan hệ nào!"
Lời này vốn là vô cùng cảm động, nhưng Hùng Thần Giai nghe được thì liền không hài lòng: "Này này, tôi nói ba vợ nghe, cái gì gọi là cùng người khác không có một chút xíu quan hệ nào? Về sau công chúa sẽ gả cho tôi mà?"
Nghe vậy, ba Tang liền quay ngoắc đầu trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt: "Cả đời này con bé cũng phải mang họ Tang!"
"Cô ấy phải theo họ chồng đấy!" Hùng Thần Giai cũng vô cùng kiên trì.
"Tôi nói cậu phải ở rể nhà họ Tang chúng tôi thì có, nếu không tôi sẽ không đem con gái gả cho cậu!" Ba Tang miệng lưỡi bén nhọn, lập tức làm Hùng Thần Giai cứng lưỡi mà nghẹn họng há hốc mồm.
Giọng nói ông bình thản nhàn nhạt, giống như là gặp phải người quen giữa đường tiện miệng chào hỏi vậy. Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng này, lại làm cho những người khác rối rít đổi sắc mặt.
"Ba..." Tang Vãn Cách quả thật không thể tin được mình vừa nghe được cái gì. Cô mở to mắt, tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm ba mình, "... Ba, ba nói gì vậy, con làm sao có thể không phải con gái ruột của ba chứ?!" Ngoài miệng thì lẩm bẩm hỏi, nhưng hai tay của cô lại đem tay của Hùng Thần Giai mà nắm chặt hết sức. Khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt giống như là bị người ta rút máu đi hết vậy, tái nhợt đến mức dọa người.
Nhưng mẹ Tang so với cô còn khiếp sợ hơn.
Ba Tang thở dài một cái, rồi đi tới trước sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách: "Sao con lại cho rằng ba không biết chứ? Ba đã sớm biết rồi!"
"Không... Nhưng mà, nhưng mà —— làm sao có thể..." khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách ở trong lòng bàn tay ba không ngừng lắc đầu. Trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, một giọt một giọt rơi xuống, thấm ướt bàn tay thô to của ba Tang. "Ba cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra... Ba làm sao lại biết được..." Đây là bí mật mà cô liều mạng cũng muốn giữ! "Con bé ngốc, ba đúng là già rồi, nhưng vẫn chưa tới trình độ lú lẫn mất trí nhớ." Ba Tang cười khẽ một tiếng, tầm mắt chuyển sang vẫn gương mặt tuyệt vọng cùng bi thương của vợ, dịu dàng nói: "Qua nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn hiểu rõ trong lòng bà có một điều ray rứt khó nói. Bà không muốn nói, tôi cũng sẽ không hỏi. Nhưng hiện tại chuyện đó lại liên quan đến hạnh phúc cả đời con gái chúng ta. Cũng tốt, thừa dịp ngày hôm nay đông đủ tất cả mọi người, chúng ta hãy nói rõ ràng luôn đi."
Cánh môi mẹ Tang run rẩy muốn mở miệng, nhưng lại phát hiện mình cái gì cũng nói không ra được. Hai mắt bà đẫm lệ nhìn về phía chồng, sau đó lại nhìn về phía con gái, đưa đôi tay lên che miệng thật chặt. Bà cố giữ bí mật kia gần ba mươi năm... Chính là không muốn để cho con gái cùng chồng biết, nhưng bọn họ cũng đã sớm biết rồi! "Lão già..."
"Tôi hiểu nhiều năm nay trong lòng bà cũng không dễ chịu gì." Ba Tang buông Tang Vãn Cách ra, đi tới nắm tay của vợ, bộc lộ sự dịu dàng hiếm thấy. "Bà không muốn làm cho tôi coi thường bà, ghét bỏ bà, lại càng không muốn để Cách Cách vì chuyện này mà phủ nhận bản thân, những thứ này tôi đều biết. Tôi rất muốn nói cho bà biết tôi đã biết rõ Cách Cách không phải con gái ruột của mình từ sớm. Nhưng mà mỗi lần nhìn khuôn mặt của bà, tôi biết ngay, nếu như tôi nói chuyện đó ra khỏi miệng, tôi nhất định sẽ mất đi bà. Bạn già à, chúng ta đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, ngay cả một chút tin tưởng bà cũng không thể cho tôi sao?"
Mẹ Tang khóc càng dữ hơn, bà dốc sức liều mạng mà lắc đầu. Không phải bà không tin tưởng ông, mà là bà không tin tưởng chính mình! Giả sử bà phát hiện ra chồng mình đã biết được chân tướng sớm hơn mấy năm, như vậy thì bất luận như thế nào bà cũng sẽ không ở lại bên cạnh ông ấy nữa! "Thật xin lỗi, lão già, thật xin lỗi..."
Hùng Thần Giai đem Tang Vãn Cách ôm chặt hơn chút nữa, cúi đầu hỏi cô: "Đây chính là bí mật mà em cố gắng giữ gìn sao? Sợ bị anh biết được, lại càng sợ bị ba vợ biết. Em sợ ông không thương em nữa, rồi lại sợ mẹ vợ thương tâm tuyệt vọng đúng không?"
Tang Vãn Cách khóc thầm ở trong ngực hắn, cắn môi gật đầu: "Gấu..."
"Không phải em muốn nói xin lỗi với anh đó chứ?" Hùng Thần Giai quái dị hú lên, cố gắng dời đi lực chú ý của Tang Vãn Cách. "Vậy, nếu như anh nói cho em biết anh cũng đã sớm biết thì làm thế nào?"
Nghe vậy, Tang Vãn Cách sửng sốt, ngay cả khóc cũng quên luôn: "Anh —— Anh, làm sao anh biết được?!"
"Khụ, anh chưa nói cho em biết sao?" Hùng Thần Giai làm bộ ho khan một tiếng, "Thằng nhóc Dương Ngạo kia tuy cái cái gì cũng không được, nhưng tán gái cùng thu thập tình báo là lợi hại nhất. Lỗ mũi của nó quả thật thính y như chó, khẽ ngửi một chút là điều tra ra hết! Lúc chúng ta mới vừa ở cùng nhau ấy, có chút hơi nản lòng, nản chí, cho nên anh liền tự tiện chủ trương muốn thằng nhóc đó đi giúp anh tra xét... Sau đó ——" sau đó liền tra ra được.
Tang Vãn Cách nghe được cũng sửng sốt một chút. Khuôn mặt nhỏ nhắn sau khi khóc đờ đẫn giống như mặt hồ bị dòng suối nhỏ trong núi thanh tẩy qua vậy, trơn bóng như ngọc, ướt nhẹp, rồi lại vô cùng điềm đạm đáng yêu. "Này, này ——"
"A, đúng vậy." Hùng Thần Giai gật đầu, "Chuyện ngày trước lúc anh bị Trình Cảnh Khu mang cảnh sát đến bắt giải vào tù cũng là anh cố ý..." Vì muốn hắn thả lỏng phòng bị, rồi âm thầm đem mọi chuyện hoàn toàn giải quyết thật tốt.
Nói cách khác, những giọt nước mắt cùng sự lo lắng của cô trong mấy ngày qua là vì cái gì... Đều là uổng phí hết sao?! Tang Vãn Cách bối rối, đại não trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể quay chuyển trở lại. Cả người vô cùng khéo léo bị Hùng Thần Giai ôm vào trong ngực. Cô chỉ cảm thấy tin tức phong phú này cứ quanh quẩn trong đầu mình, làm thế nào cũng không tra ra đầu mối.
Mà đổi thành bên kia vợ chồng Tang Gia cũng đang giải khai tâm kết. Ba Tang nhẹ nhàng ôm lấy bả vai vợ, tầm mắt trượt đến trên người Tang Vãn Cách, thở dài nói: "Những năm gần đây tôi làm bộ như không biết, một là không muốn làm khó bà, hai là không muốn khiến con gái bảo bối của chúng ta có vướng mắt trong lòng. Nhưng ai ngờ ——một nhà ba người chúng ta ai cũng đã biết chuyện này, nhưng bởi vì quan tâm cảm nghĩ người đối diện, nên ai cũng không chịu nói ra! Hôm nay nếu như không phải là đầu gấu này cùng Cảnh Khu đến đây, chuyện này sợ là sẽ bị chôn giấu cả đời. Nhưng nói ra cũng tốt, cuối cùng về sau này không còn có chuyện gì có thể làm chúng ta lo lắng nữa, đúng không?"
"Không, không phải như thế." Mẹ Tang hít thật sâu rồi thở ra: "Cách Cách vĩnh viễn là con gái bảo bối của tôi, nhưng —— nhưng chỉ có tôi là mẹ của con bé, còn ba nó lại không phải ông! Loại chuyện như vậy ông cũng có thể cười trừ cho qua sao?!" Kết hôn nhiều năm như vậy, bà làm sao mà không hiểu ông? Cho dù ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng lấy tính khí nóng nảy của ông, làm sao có thể tha thứ người đã từng phản bội mình chứ?! Đừng nói là ông không thể tha thứ... Ngay cả chính bà cũng cảm giác bản thân dơ bẩn tới cực điểm! Bí mật che dấu gần ba mươi năm bị đào móc ra ngoài, nỗi khổ cách biệt ba mươi năm, bây giờ cứ như là năm đó đang bao lấy bà.
Ba mươi năm trước, ba Tang lúc ấy còn là một cục trưởng, trị an lúc bấy giờ cũng khá tốt, bấy giờ bọn họ kết hôn cũng chưa tới hai năm. Trong một lần đuổi bắt phạm nhân, bọn cảnh sát đã bỏ sót một tên hung tàn nhất. Người nọ chạy trốn thật lâu. Đang lúc mọi người kể cả ba Tang cho là hắn đã lén vượt biên, thì người đó lại đột nhập vào Tang gia. Lúc ấy ở nhà chỉ có một mình bà nên việc bà phải chịu khổ lăng nhục ai cũng không biết, ngay sau đó ba Tang lại về đến nhà cũng không có nhận ra vợ khác thường. Sau nữa tên phạm nhân đó trong một lần bị phát hiện rồi chạy trốn nên bị đánh chết tại chỗ. Bà cũng cho rằng chuyện này đã qua, nhưng cuộc đời có ai biết trước chữ ngờ, một tháng sau, bà mang thai.
Ba Tang vô cùng cao hứng, mà bà thì lại không biết đứa bé này rốt cuộc là của ai. Nếu như không phải sau khi sinh con bà len lén đi xét nghiệm DNA, bà cũng sẽ không phát hiện ra Tang Vãn Cách thật ra không phải là con của chồng, mà là con của cái gã vô sỉ hạ lưu kia!
Bà thật sợ, nhưng mỗi lần thấy chồng ôm con gái bé bỏng thương yêu cưng chiều, cái gì bà cũng nói không ra miệng. Vì vậy thời gian cũng từ từ trôi qua hai mươi năm, cho đến khi bà biết được con gái cũng giống bà, bị người ta cường bạo hơn nữa nhốt suốt cả một năm!
Bà từng oán rằng nếu như quả thật có báo ứng, cũng đừng để con gái bà phải chịu...
Mẹ Tang khóc không ngừng, ba Tang ôm lấy bà, lau nước mắt giúp bà, nhưng trước sau vẫn không chút tức giận: "Tôi sao có thể tức giận đây? Nói cách khác, nếu nói sai thì cũng là tôi sai. Nếu như không phải là khi đó lòng tôi cao ngạo sơ sót làm cho tên đó có cơ hội, hắn cũng sẽ không chạy trốn. Hơn nữa... Hai ông già bà lão chúng ta cũng già rồi. Bà đã bồi thường cả đời cho tôi, tôi làm sao có thể trách bà nữa chứ? Cách Cách là đứa con gái quý giá nhất của chúng ta! Họ của nó là họ Tang, là con gái duy nhất của nhà họ Tang chúng ta. Nó cùng người khác không có một chút xíu quan hệ nào!"
Lời này vốn là vô cùng cảm động, nhưng Hùng Thần Giai nghe được thì liền không hài lòng: "Này này, tôi nói ba vợ nghe, cái gì gọi là cùng người khác không có một chút xíu quan hệ nào? Về sau công chúa sẽ gả cho tôi mà?"
Nghe vậy, ba Tang liền quay ngoắc đầu trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt: "Cả đời này con bé cũng phải mang họ Tang!"
"Cô ấy phải theo họ chồng đấy!" Hùng Thần Giai cũng vô cùng kiên trì.
"Tôi nói cậu phải ở rể nhà họ Tang chúng tôi thì có, nếu không tôi sẽ không đem con gái gả cho cậu!" Ba Tang miệng lưỡi bén nhọn, lập tức làm Hùng Thần Giai cứng lưỡi mà nghẹn họng há hốc mồm.
Danh sách chương