Tác giả viết một lèo nên lười chỉnh sửa, cũng chưa coi lại để thêm thắt gì, các mem vào đọc tạm trước nhé, hẹn một mùa quýt nào đó sẽ vào sửa lỗi.

--------------

"Vũ Linh, ta hỏi này"

Khi đang ngồi bày sạp, ở Vũ Linh nhàm chán đến sắp ngủ gục, thì Tiêu Diễm chợt lên tiếng hỏi.

"Vâng?"

Tiêu Diễm chống tay nhìn Vũ Linh, nói.

"Ta đã suy nghĩ rất nhiều về vụ mà ngươi đã hứa ấy, ngươi có chắc là sẽ giải quyết được thứ độc đó?"

"Tuy là ngươi đã tìm ra cách, nhưng cũng chỉ thử nghiệm trên động vật nhỏ, chẳng có gì chắc chắn là ngươi sẽ trị hết trên người thật"

"Huống hồ, tu vi ngươi yếu kém thế này, muốn luyện ra loại thuốc có thể giải độc cơ hồ là không thể, cho dù là ta cũng chưa có dám chắc sẽ luyện chế được"

"Nếu tên đó nhận ra hình dáng thật của ngươi, hắn nhất định sẽ nghĩ rằng mình bị ngươi lừa gạt, cho dù ngươi muốn trả lại ân tình với Thần Hy, nhưng liều mạng đưa ra lời thề chẳng phải là tìm chết sao?"

Tiêu Diễm nói ra một tràng dài khiến Vũ Linh hơi bất ngờ, sau lại bật cười hỏi.

"Ôi chao ôi chao, Tiêu sư thúc, ngài đây là đang quan tâm ta sao?"

"Nha đầu thối, ai thèm quan tâm một nha đầu ngu ngốc như ngươi chứ!"

Tiêu Diễm không chút lưu tình gõ quạt vào đầu Vũ Linh, Vũ Linh ăn đau vội vàng tránh né, nhưng cũng không tránh khỏi mà ôm cục xưng to trên đầu.

"Ta chỉ nói đùa thôi mà, cần gì gõ đầu a, lỡ không thể cao lên thì sao?"

Vũ Linh bĩu môi lầm bầm, Tiêu Diễm cười khẩy.

"Nằm mơ đi, đã là mầm đậu thì cứ an phận làm mầm đậu của ngươi đi"

"Thật quá đáng, người ta chỉ vừa mười ba tuổi thôi đấy, đang trong thời kỳ phát triển tốt nhất, tất nhiên sẽ còn cao lên. À mà thôi, dù sao người đã quá bảy mươi niên tuổi như ngài thì sao hiểu được chứ!"

"Nha đầu thối, nói nữa thử xem"

Tiêu Diễm híp mắt nhìn Vũ Linh, Vũ Linh như thấy sau lưng người này đang nở rộ rất nhiều đóa hoa màu đen, nhìn đặc biệt rợn người.

"K-không dám. Tiêu sư thúc là người anh tuấn phong lưu, tiêu sái rạng ngời, dung mạo tựa như minh nguyệt không thể xúc phạm, là người tuyệt vời nhất trên đời khó ai sánh bằng"

Vũ Linh nhanh miệng nói ra lời tâng bốc, dù sao cũng là sự thật nên cũng chẳng thấy ngại, nhưng cũng âm thầm bổ sung một câu...

Đáng tiếc, dù có tuyệt vời thế nào cũng thua xa một người, ai kêu ngài chỉ là nam phụ a, có nam chính áp trên đầu, dù có mạo mỹ tựa thiên tiên đi nữa, gặp nam chủ cũng chỉ có thể rút lui.

"Hừ, nha đầu dẻo miệng"

Tiêu Diễm hậm hừ, nhưng vẻ mặt trông có vẻ rất hài lòng.

"Thật ra ta chỉ nói là tìm ra cách giải độc mà thôi, không hề nói là sẽ tự tay giải độc. Ta cũng đã nói rõ là sẽ đưa ra giải phương cho người đó, bằng thực lực hiện tại, muốn làm ra thuốc giải cho một tu sĩ cấp cao như thế thì sao mà được"

"Ngươi vậy mà lại chấp nhận đưa ra giải phương, ngươi nên hiểu rõ nó có giá trị như thế nào"

Tiêu Diễm cau mày, với loại độc nổi danh như thế, việc có được giải phương chính là thứ gần như vô giá, vậy mà Vũ Linh lại chấp nhận dễ dàng giao ra như thế.

"Không sao cả, vốn dĩ giải phương đó cũng không hoàn toàn thuộc về ta, hơn hết so với nhận lấy giá trị vật chất từ giải phương đó, ta lại cảm thấy việc thu lấy thứ ta cần là tốt nhất, hư danh lợi ích gì đó đâu hợp với kiếm tu như chúng ta"

Vũ Linh lại cười hắc hắc.

"Huống chi đây chẳng phải là thời điểm tốt nhất để xem xét kết quả hay sao? Có người chủ động yêu cầu, tại sao lại không bắt lấy?"

"Ngươi đúng là người kỳ lạ, ai lại dễ dàng đưa ra giải phương quý giá chỉ vì cái lý do đó chứ, muốn làm thánh nhân sao?"

Tiêu Diễm nhịn không được khinh thường chế nhạo một phen.

"Nói hay nhỉ? Ngươi lo mà cầu mong nó hiệu quả, bằng không tên kia mà nổi điên lên, mười cái mạng nhỏ này của ngươi cũng chẳng dùng đủ đâu"

Tiêu Diễm bĩu môi.

"Nhưng mà ta thật không ngờ ngươi lại dám mạo hiểm như vậy để đổi lấy tặng người, không biết nên gọi ngươi là ngốc hay là điên rồ nữa"

Vũ Linh liếc mắt, lại chỉ đáp.

"Ngài lại đang mắng ta sao?"

"Ta nói sai à? Ngươi nghĩ mà xem trên đời này ai lại mạo hiểm không thu về chút lợi ích nào, chỉ để dâng lên thứ tốt tặng người như ngươi, nói ngươi ngốc là nhẹ nhàng rồi, lúc đầu ta còn nghĩ ngươi là bị tên thánh nhân nào nhập vào rồi đấy!"

Vũ Linh buồn bực nhìn Tiêu Diễm, chỉ nhỏ giọng lầm bầm

"Ta mà là thánh nhân gì chứ, ta cũng không cao thượng tới thế, chỉ là..."

"Chỉ là?"

"Chỉ là thuận tiện an ủi một chút mà thôi"

Vũ Linh nhún vai nói

Vũ Linh đâu có ngốc hay điên khùng tới mức không suy xét gì mà làm ra hành động tìm chết đó, chỉ là Vũ Linh tự thấy mình thiếu nợ Mộ Thần Hy.

Nhất là khi Vũ Linh nhận ra Mộ Thần Hy bị thương là vì mình, những việc mà Mộ Thần Hy làm Vũ Linh đều ghi nhớ, đổi lại là người khác chưa hẳn đã làm đến mức như vậy.

Vũ Linh có thể có được cuộc sống tốt đẹp từ khi đến thế giới này, Mộ Thần Hy chắc chắn đóng góp không nhỏ, nếu đã như vậy, thì mạo hiểm như thế cũng là Vũ Linh cam nguyện.

Huống chi Vũ Linh làm vậy một phần cũng có tư lợi, vì vụ này có liên quan đến Lưu Thẩm Nhã, nếu không phải cùng Lưu Thẩm Nhã kết oán, Vũ Linh mới lười trộn lẫn vào việc này

Trả giá lại cho Mộ Thần Hy có nhiều cách, nhưng cách này vừa gây trở ngại cho Lưu Thẩm Nhã vừa trả lại ân của Mộ Thần Hy, thậm chí nếu thuận lợi còn lấy được ân tình thiện cảm của một đại năng

Có một điều Vũ Linh chỉ mơ hồ đoán ra, rằng Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong dù bên ngoài đối với Vũ Linh vẫn như thường, nhưng sau vài lần Mộ Thần Hy vì Vũ Linh bị thương, họ hẳn là có chút ý kiến với Vũ Linh.

Tất nhiên, đây chỉ là Vũ Linh suy đoán bừa, nhưng sau khi Vũ Linh tặng Kim Vũ Nguyệt Chi cho Mộ Thần Hy, Vũ Linh thấy thái độ của họ với mình hòa hoãn hơn nhiều, nên có lẽ cũng không hẳn là không có.

Tóm lại mấy điều đó cũng đủ làm Vũ Linh phải mạo hiểm một lần, dù sao phần thắng cũng nắm chắc hơn nửa, Vũ Linh không muốn làm việc mà không suy xét, nên đây là kết quả của việc suy nghĩ kỹ càng của Vũ Linh.

"Ngươi đang lẩm nhẩm cái gì nữa đấy?"

Vũ Linh nghe vậy liền lắc đầu.Tiêu Diễm lại nói.

"Ta không biết ngươi nghĩ gì, cũng chẳng quan tâm điều đó. Nhưng nể tình ngươi cũng gọi ta một tiếng sư thúc, nên nếu có chết vì mấy điều ngu ngốc ngươi làm, thì nhớ báo để ta nhặt xác đó"

Vũ Linh sửng sốt một chút, lại xụ mặt nói.

"Ngài không trù ta chết sớm thì thấy không thoải mái sao?"

Tiêu Diễm phẩy quạt, che miệng cười khẩy hỏi

"Ôi chà, nha đầu ngươi không phải cầm tinh con đĩa sao?"

"Tch"

Tiêu Diễm lại trở nên nghiêm túc hỏi.

"Nói giỡn nhiêu đó đủ rồi, ngươi thật sự có nắm chắc?"

Vũ Linh nhếch miệng cười đáp.

"Ta tích mệnh mình lắm, không dại mà tìm chết sớm như thế đâu."

"Hừ, biết thế thì tốt"

Vũ Linh nhìn thấy có người dừng lại trước sạp của Tiêu Diễm, liền nói.

"Ôi chà, Tiêu sư thúc. Chúng ta lại có cá mắc câu rồi kìa"

"Tới đúng lúc lắm, ta còn định dọn sạp đây"

Bên Vũ Linh vừa kết thúc đề tài vì có khách đến, thì bên kia Mộ Thần Hy và Tiêu Diễm cũng nói lên.

"Về vụ của Vũ Linh, ngươi nghĩ nha đầu đó có thể giải độc sao?"

Mộ Thần Hy quay sang nhìn Hình Liệt Phong, Hình Liệt Phong lại nói thêm.

"Nha đầu đó cũng thật liều mạng, ngươi nói nha đầu đó thật sự có thể hóa giải thứ độc lợi hại đó sao? Với tình hình hiện tại của nha đầu đó, nói thật là ta cũng chẳng tin nổi"

"Người đã đưa cho các ngươi, nếu biết kẻ nói là có thể giải độc cho mình là một nha đầu còn chưa đạt luyện khí mười tầng, chắc là sốc lắm"

"Nhưng ta lại lo là khi tên đó biết người hứa với mình là Vũ Linh, thì hắn sẽ không tin tưởng mà còn nổi giận, một kẻ có thể sống với thứ đó đến giờ, thực lực không thể xem thường, cho dù có sư tổ bảo đảm, thì với lời thề mà nha đầu lập ra, ngài ấy cũng không tiện can thiệp"

"Ổn thôi"

"Huh?"

Hình Liệt Phong nghe thấy Mộ Thần Hy lên tiếng, kinh ngạc nhìn lại.

"Ta tin nàng"

Mộ Thần Hy nhìn Hình Liệt Phong, Hình Liệt Phong nghe thế lại ngẩn ra một lúc nhìn Mộ Thần Hy.

"Điều này mà ngươi cũng tin được sao? Nha đầu đó dù sao cũng chỉ là trẻ con, thậm chí tu vi còn chưa đạt trúc cơ, sao ngươi dám chắc nàng có thể giải quyết tốt được"

Dù rất vui vì Vũ Linh biết trả giá đền đáp lại cho Mộ Thần Hy, mấy năm nay nhìn Mộ Thần Hy lần đầu biết quan tâm người khác như thế, Hình Liệt Phong cũng thấy rất mừng.

Khúc gỗ cũng biết ra hoa rồi.

Nhưng nhìn Mộ Thần Hy vì Vũ Linh làm nhiều chuyện như thế, Hình Liệt Phong cũng cảm thấy vừa khó hiểu vừa không đáng.

Dù sao Hình Liệt Phong không thể nào liên tưởng nổi Mộ Thần Hy cùng Vũ Linh sẽ phát triển tình cảm nam nữ, thứ lỗi cho hắn nói thẳng đến giờ hắn vẫn không xem Vũ Linh là nữ nhân.

Cho nên những gì mà Mộ Thần Hy làm cho Vũ Linh cũng chỉ là trách nhiệm mà thôi, nhưng phần trách nhiệm này Mộ Thần Hy cũng quá xem trọng rồi.

Hình Liệt Phong dù khó hiểu nhưng vì tôn trọng Mộ Thần Hy, nên cũng không có ý kiến gì với điều đó, Mộ Thần Hy rất độc lập, càng không phải người với ai cũng dễ dãi.

Nên nhất định có lý do để đối xử đặc biệt với Vũ Linh như thế, vì vậy Hình Liệt Phong cũng chưa bao giờ đối xử khác biệt với Vũ Linh dù nha đầu đó thường dây vào phiền phức.

Tối qua thấy Vũ Linh lại dám lấy ra Kim Vũ Nguyệt Chi đưa cho Mộ Thần Hy, Hình Liệt Phong thật sự rất kinh ngạc, chẳng dễ gì chịu bỏ ra một bảo vật quý giá đến thế cho người khác, còn không ngại cược mạng của mình vào.

Không thể phủ nhận là chính lúc đó Hình Liệt Phong mới thực sự chấp nhận Vũ Linh, dù vậy việc mà Vũ Linh làm để trao đổi Kim Vũ Nguyệt Chi, Hình Liệt Phong nghĩ lại thấy thật hư cấu chẳng đáng tin chút nào.

Mộ Thần Hy nhìn Hình Liệt Phong, dù cách lớp mặt nạ, nhưng Hình Liệt Phong lại cảm thấy rõ ánh mắt bình tĩnh như đầm sâu của Mộ Thần Hy.

"Nếu là Vũ Linh, thì sẽ làm được"

Nói xong Mộ Thần Hy tiếp tục bước đi, Hình Liệt Phong ngây ngẩn nhìn Mộ Thần Hy, trong lòng lại vừa bất đắc dĩ lại thở dài nghĩ.

"Thật là hết cách, nếu cứ thế này mình không chắc nó là điều tốt, nhưng dù thế nào thì thấy biểu đệ biết tin tưởng người khác thế này, vẫn tốt hơn một khúc gỗ vô hồn "

Sau lại cau có lầm bầm.

"Nhưng sao nghe mấy lời đó ta lại thấy tức nghẹn thế này?"

Hình Liệt Phong lắc lắc đầu, bước nhanh đuổi kịp Mộ Thần Hy.

Nửa ngày sau khi cùng Tiêu Diễm bày sạp, Vũ Linh đã cùng nhóm Mộ Thần Hy hội họp, bốn người lại đi qua khu vực kế tiếp.

Nơi đến tiếp theo là nơi trao đổi các tài liệu luyện khí, so với hai nơi đã đi thì nơi này khiến Mộ Thần Hy và Hình Liệt Phong cảm thấy hứng thú hơn.

Hình Liệt Phong lao nhanh tìm kiếm các tài liệu mới, hầu như chúng đều có đặc tính là cứng rắn và nặng.

Hình Liệt Phong cần những tài liệu như thế, để luyện chế dụng cụ phục vụ cho việc rèn luyện thân thể của mình.

Vũ Linh câm lặng nhìn Hình Liệt Phong hào hứng diễn tả về món dụng cụ mình sẽ làm, chỉ nghe thôi cũng khiến Vũ Linh không khỏi nghĩ rằng tên này bị tự ngược cuồng.

Nếu quy ước ra thì tiêu chuẩn mà Hình Liệt Phong chọn làm dụng cụ rèn luyện của mình, tất cả có trọng lượng ít nhất cũng hơn năm tấn.

Nhớ hai năm trước Vũ Linh đã từng tò mò mà thử dùng một dụng cụ được dùng để buộc vào chân, nhưng chỉ nhấc chân thôi cũng khiến Vũ Linh nổi đầy mặt gân xanh mà chẳng xê dịch một chút.

Đáng sợ là thứ dụng cụ đó là Hình Liệt Phong đã sử dụng khi được mười bốn tuổi, giờ với Hình Liệt Phong thì việc nhấc nó lên dễ như trở bàn tay.

Vũ Linh từng thử tính và nhận ra rằng, khi Hình Liệt Phong rèn luyện thân thể, tên này đeo trên người ít nhất là hai mươi tấn.

Cái tên quái vật đó còn tập luyện trong trọng lực trận, nên tính ra khoảng hơn ba bốn mươi tấn là ít, hơn nữa còn có xu hướng tăng lên.

Hiện tại Vũ Linh sau mấy lần bị Hình Liệt Phong đàn áp, cũng có thể nâng lên một vật nặng khoảng bốn đến năm tấn.

Dù tu sĩ có thể cường hóa thân thể nhờ linh khí tẩm bổ cùng rèn luyện, nhưng với tuổi cùng tu vi như Vũ Linh, thì nâng được như thế thì được xem là hàng tầm trung thượng của người luyện thể.

Vấn đề là, Vũ Linh không phải là thuần thể tu, Vũ Linh tập luyện thể tu chỉ để thân thể tốt hơn mà thôi, hoàn toàn không muốn trở thành một tên đầy mình cơ bắp.

Ngẫm lại hình ảnh một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, tướng mạo trắng trẻo thanh tú, lại thoải mái nâng lên một chiếc xe tải năm tấn.

Hình ảnh đó quá đẹp, thứ lỗi thật không dám xem tiếp.

Nói đến thì, Dung Bách cũng là thể tu, nhưng lại chẳng thấy tập luyện nhiều như Hình Liệt Phong, tên đó không ngủ trong hố cũng chạy đi trọc sâu.

Đôi khi Vũ Linh tự nghĩ, có phải vì Dung Bách quen đào hố chôn mình xuống đất, nên đã thoái hóa giống như rễ cây, tự động hấp thụ tinh hoa đất trời mà phát triển?

Có thể lắm chứ!

May mà Vũ Linh cũng không bị thoái hóa thành sinh vật cấp thấp, bằng không lỡ mọc nấm thật rồi thì cả đời cũng chẳng cao nổi

Bên này Mộ Thần Hy cũng lấy đến không ít tài liệu quý hiếm cho mình, trong đó có thứ khiến Vũ Linh nhìn vào là nhận ra ngay.

Thanh Linh Minh Thạch, chỉ xuất hiện trên Đại Phạn Âm Sơn của Vạn Phật Tông.

Núi Đại Phạn rất đặt thù, vị trí của ngọn núi ấy cũng là kỳ cảnh khó gặp, quan trọng hơn đó được xem là thánh địa của Vạn Phật Tông.

Vạn Phật Tông nằm ở dưới chân núi Đại Phạn Âm Sơn, điều kỳ diệu là ngày ngày tiếng kinh văn phát ra từ Vạn Phật Tông, không hề lan truyền ra ngoài.

Chỉ cần không bước vào cổng của Vạn Phật Tông, thì dù có áp tai lên cổng cũng chẳng nghe thấy gì.

Nhưng khi leo lên núi Đại Phạn Âm Sơn, dù cách bao nhiêu xa hay có lẫn vào góc sâu khe khuất nào, thì tiếng kinh văn vẫn không ngừng không dứt vang vọng.

Đất đá cỏ cây trên núi ngày ngày tắm mình trong phật quang, một số thì nảy sinh linh trí, một số thì phát sinh biến đổi.

Thanh Linh Minh Thạch này là một ví dụ điển hình, vì được phật quang quanh năm vun đắp mà nó đã chuyển hóa thành một loại khoáng thạch quý.

Nghe rằng chỉ cần áp tai vào Thanh Linh Minh Thạch, thì sẽ nghe thấy tiếng kinh văn quanh quẩn bên tai.

Thanh Linh Minh Thạch không chỉ có khả năng thanh tâm tĩnh khí, mà còn có tác dụng thanh trừ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện