Hôm sau mọi người lên đường từ rất sớm, riêng Hàn Tư Viễn thì đã rời đi trước, vì phải đến tháp canh.

Sau chuyện tối qua, như dự đoán thì Vũ Linh đã bị Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong trêu chọc không ngừng.

Điều đó khiến Vũ Linh thật sự cảm thấy rất tức nghẹn, vì không thể phản bác gì, lòng lại thầm hối hận, đáng ra nên tìm lúc không người đưa mới phải.

Nhưng dù thế nào cũng đã qua, giờ phải cố tỏ ra bình thản, nếu phản ứng ra mặt thì mấy tên này sẽ càng làm quá hơn, nên tốt nhất là làm lơ đi.

May mà Mộ Thần Hy vẫn tỏ ra như bình thường, cũng không nói gì đến việc tối qua, nên Vũ Linh thấy cũng đỡ lúng túng hơn.

Chỉ là, vì Mộ Thần Hy tỏ ra quá bình thường như thế nên Vũ Linh lại thấy không yên lòng.

Sư thúc nghĩ thế nào về điều đó?

Sẽ không tỏ ra chán ghét phải không?

Hay là cảm thấy bản thân nịnh nọt quá mức lộ liễu?

Chính là bản thân quả thật chỉ muốn cảm ơn thôi a, sẽ không bị hiểu lầm đấy chứ!?

Bị hiểu lầm là chết a!!!!!!

Mặc dù đã cố tỏ ra trấn tĩnh, nhưng thỉnh thoảng Vũ Linh vẫn liếc mắt xem Mộ Thần Hy, điều đó cũng đã bán đứng vẻ bình tĩnh bên ngoài của Vũ Linh.

Vũ Linh không nhận thức được rằng, chính vẻ chột dạ đó nên Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong mới càng hứng khởi trêu đùa.

Chỉ là Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong cũng rất thức thời không trêu chọc quá đà, một phần nhỏ là vì thấy Vũ Linh đã bày ra vẻ mặt cá chết, phần khác lớn hơn là vì bị Mộ Thần Hy cảnh cáo.

Vũ Linh cũng đã đổi lại thành hình dáng cao lớn, mặc áo choàng đeo lên mặt nạ, rồi mới cùng mọi người ra ngoài.

Hôm qua không thật sự nhìn rõ khu trung tâm này, nhưng ở đây nhộn nhịp như một khu chợ ở một tòa thành lớn, chỉ khác là nó khép kín và có vẻ bí ẩn.

Nơi này cũng không còn sự yên tĩnh như các khu khác mà rất ồn ào náo nhiệt, điều duy nhất là mọi người đều không lộ mặt, còn khoác thêm áo choàng nên trông như chợ cô hồn hơn.

Ở tu chân giới cũng có nhiều nơi gọi là chợ cô hồn, nổi tiếng nhất là một khu chợ nằm ở gần ma vực, một nơi vô cùng hỗn loạn, không phải là nơi mà tu sĩ chính đạo thường đến.

Khu trung tâm này có nhiều nhất là các quán trọ, nhất là các nơi cho thuê động phủ tu luyện, ở đây là nơi duy nhất tại chợ đêm dùng linh thạch làm giá trao đổi như bên ngoài.

Hình Liệt Phong nói có một loại rượu rất nổi tiếng mà chỉ ở đây mới có, bình thường muốn uống thì chẳng mua được, nên đã chạy đi mua rất nhiều.

Vũ Linh đi trên đường thấy có nhiều người, cũng không hẳn gọi họ là người, dù có áo choàng cùng mặt nạ che phủ, nhưng họ vẫn rất khác biệt so với người thường.

Vì nơi này tập trung nhiều người từ các thế giới khác đến, nên ngôn ngữ là một vấn đề, nhưng lệnh bài ban đầu được phát cho mọi người cũng có chức năng phiên dịch, nên vấn đề được giải quyết ổn thỏa.

Vũ Linh cũng rất tò mò thứ đó làm sao có thể phiên dịch được, nhưng nghe Tiêu Diễm nói đây là bí thuật ở đây.

Sau đó mọi người lại chuyển qua khu phía đông để lựa chọn đan dược, khu phía đông có lượng người đến nhiều nhất các khu.

Các sạp hàng cũng rất phong phú đa dạng chủng loại đan dược, còn có cả những sạp bày ra nấu dược thiện, mùi hương hấp dẫn cực kỳ.

Ở đây loại thuốc biến dị của Vũ Linh cũng trao đổi được kha khá thứ vặt vãnh, vì nó lạ dị lại có thành phần đơn giản, nên người mua không nhiều, lại còn vì phẩm chất thấp, ứng dụng không cao, nên chẳng đổi được thứ giá trị gì cả.

Cũng may Vũ Linh cũng có được vài thứ gia trị có thể trao đổi, nên không thể không nói là không có thu hoạch.

Vũ Linh cũng lấy đến không ít cách điều chế dược thiện, nhưng cũng có tác dụng từ trúc cơ trở xuống, đối với Vũ Linh hiện tại mà nói thì đã rất hữu ích.

Tiêu Diễm cũng khuyến khích Vũ Linh thu lấy những dược thiện đó, bởi Vũ Linh vẫn là luyện khí kỳ, còn chưa tích cốc, ăn thức ăn dù tốt đến đâu cũng rất nhiều tạp chất, mà tích cốc đan thì tạp chất cũng nhiều không kém.

Thế nên dược thiện lại là cách giải quyết tốt nhất, vừa có thể no lại có thể tẩm bổ thân thể, dược độc cũng ít hơn.

Tất nhiên đây cũng chỉ là giải quyết nhu cầu trước mắt mà thôi, Vũ Linh cũng buộc phải hạn chế ăn ít nhất có thể, dù sao tiêu chí của cực hạn hoàn mỹ trúc cơ là không được dùng thứ ngoại vật để tăng lên, càng tinh thuần càng tốt.

Theo ước tính Vũ Linh còn mất chừng năm đến mười năm để đạt tới trúc cơ, nên Vũ Linh sẽ còn phải chịu đựng tháng ngày kiêng ăn kỵ nuốt này còn dài lắm.

Ngoài ra Vũ Linh cũng lấy đến vài loại hạt giống, có loại biết tên, có loại thì dựa vào trực giác mà mua, nơi này hỗn tạp, một phần cũng cần vận khí cùng nhãn quan.

Nhưng Vũ Linh có chuột nhỏ, lại có cả trùng nhỏ giúp đỡ, nên chắc không lấy đến thứ vô dụng.

Nhất là trùng nhỏ, vật nhỏ này đối với hạt giống khá hứng thú, Vũ Linh biết vài loại có thể làm vật nhỏ này chú ý, nhưng càng nhiều là không biết nó là gì.

Đến cả những chủ sạp, cũng chỉ lấy ra bày cho có, giá trao đổi cũng rất dễ chịu nên Vũ Linh mới lấy xuống.

Vốn Vũ Linh không rộng rãi nghe theo trùng nhỏ như thế, nhưng ngẫm lại trùng nhỏ này đi theo mình cũng một thời gian, không hữu dụng bằng chuột nhỏ, nhưng cũng xem như nghe lời dễ bảo.

Huống chi vật nhỏ này cũng không là thứ bình thường gì, nên mấy thứ nó hứng thú chắc cũng không tầm thường?

Tóm lại cũng chẳng mất gì nhiều, mà đám hạt giống đó phải về mới biết sẽ trồng ra thứ gì, huống chi những thứ xuất ở đây ít nhiều gì cũng không là thứ thật sự vô dụng, cứ hy vọng là vậy đi.

Khu này có nhiều nơi cho thuê phòng luyện đan, chủ yếu là địa hoả, nhưng để chuyển địa mạch chứa địa hoả tới đây, thực sự chỉ có đại thừa kỳ tu sĩ mới làm được

Địa mạch ở đây cũng có nhiều phẩm cấp, thậm chí có cả dị hoả, tuỳ vào từng nhu cầu của mọi người, quả thật là đại bút tích.

Có thể thấy nơi này luôn khiến người khác vừa thán phục lại kiêng dè, phải có hậu trường to lớn thế nào mới làm được như thế, Vũ Linh thực sự rất tò mò.

Ở đây khi Tiêu Diễm bày hàng có vẻ đắc khách hơn, so với linh thảo linh dược, thì đan dược dễ khiến người khác muốn mua hơn dù giá có đắc gấp nhiều lần.

Nơi này có nhiều người đến hơn khu phía đông bắc chuyên trao đổi dược liệu, dù sao thì đan dược thành phẩm vẫn giá trị và cần thiết hơn dược liệu chưa luyện chế.

Hình Liệt Phong cùng Mộ Thần Hy cũng có nhiều thứ cần trao đổi hơn trước, họ thu lấy không ít đan dược, tất nhiên với điều kiện của họ, đan dược cần trao đổi cũng không phải thứ thường dùng.

Vũ Linh bị Tiêu Diễm giữ lại cùng trông quán, cũng thuận tiện chỉ dạy cho Vũ Linh kiến thức cùng kinh nghiệm về đan dược.

Vũ Linh được Tiêu Diễm chỉ dạy không ít, cũng được mở mang tầm mắt rất nhiều, những loại đan dược gần như chỉ thấy trong truyền thuyết cũng có xuất hiện ở đây.

Càng có nhiều loại đan dược chưa từng nghe qua cũng có rất nhiều, khiến cho Vũ Linh chỉ có thể u uất cắn răng nhìn mà không thể lấy đến.

Tiêu Diễm có vẻ rất hài lòng về thu hoạch của mình, càng hả hê khi thấy Vũ Linh tức nghẹn.

Chính hắn năm xưa cũng thế a, dù hiện tại tuy lấy đến không ít vẫn còn chưa thỏa mãn lắm, nhưng nhìn Vũ Linh như thế thì thấy tốt hơn hẳn.

Mà khi Vũ Linh ngồi cùng Tiêu Diễm bày sạp, cũng hiểu phần nào lý do sạp của Tiêu Diễm có ít người ghé thăm.

Tên này chính là dùng dao mổ trâu để chém giá a, Vũ Linh ngồi rất lâu mà chỉ thấy người qua lại nhìn ngó nhiều hơn đến trao đổi, vì đến Vũ Linh thấy giá trao đổi  cũng phải ngán ngẩm mà lui.

Nhưng Tiêu Diễm cũng rất thông minh, những đan dược bày ra đều là những đan dược hiếm có, dù là Dược Dương Tông cũng khó thấy đến.

Có thể thấy trình độ luyện đan của Tiêu Diễm không thể xem thường, trong tông môn Tiêu Diễm được hoan nghênh một phần cũng vì điều này.

Thử nghĩ mà xem, trong một môn phái mà kiếm tu là chủ yếu, các phụ tu khác như phù lục cùng đan dược dù có người luyện nhưng cũng không là dân chuyên.

Nhất là ở môn phái toàn là kiếm tu này, tạo ra được một bậc thầy luyện đan cũng như là vàng giữa biển cát, không được hoan nghênh mới là lạ đây.

Dù rằng với phải bị con hồ ly Tiêu Diễm tính toán một phen, nhưng vẫn đỡ hơn là bị đám bình hoa ở Dược Dương Tông tính toán a.

Có thể may mắn được Tiêu Diễm chỉ dạy về đan dược, trước mắt cũng chỉ có Vũ Linh một cái, nên lúc trước Tiêu Diễm ở một lần nghe được Vũ Linh thầm oán thì đã rất tức giận.

Người đến quỳ cầu hắn chỉ dạy một giờ hắn còn không muốn, nha đầu này ngược lại rất giỏi, được hắn dốc sức dạy còn hơn cả đệ tử thân truyền, vậy mà còn chê.

Nhưng đáng nói là phải chi nha đầu này có tài năng vượt trội hắn không nói, đằng này dù cũng có tài năng, nhưng tài năng này Tiêu Diễm tự nhận không dám nhìn thẳng.

Bởi đan dược cần luyện đâu không thấy, mà toàn luyện ra mấy thứ kỳ kỳ quái quái, không thuốc sổ cũng là thuốc độc, không thuốc độc cũng là thuốc dùng để hố người, thậm chí còn tự hố chính mình.

May mà hắn không có nhận nha đầu này làm đệ tử, có khi sẽ bị thiên tài dị bẩm này độc chết từ tinh thần đến thể xác.

Vũ Linh nghe Tiêu Diễm thỉnh thoảng chỉ vào một loại đan dược, rồi hỏi đan dược đó luyện chế cùng chú ý thế nào, nếu biết thì Vũ Linh trả lời, không rõ Tiêu Diễm sẽ gợi ý rồi để Vũ Linh tự sắp xếp cách luyện.

Đôi khi còn đưa cho Vũ Linh một ít bí quyết để luyện chế, những bí quyết này thường là bí pháp riêng của luyện đan sư, chỉ chỉ dạy cho đệ tử kế thừa y bát của mình.

Tiêu Diễm nguyện ý chỉ dạy như thế cho Vũ Linh, chính là đã xem nàng như người trong nhà, nên Vũ Linh cũng có chút áy náy khi năm xưa từng oán thầm Tiêu Diễm phiền phức.

Khi đó mới bước bước vào thế giới này, đối với mấy thứ kiến thức trong luyện đan, thì cứ như thấy thiên thư, nhìn thì thấy rất phức tạp, trên thực tế cũng là cực kỳ khó.

Tiêu Diễm lại yêu cầu rất cao, khi mà hướng dẫn Vũ Linh, cứ như mở ra chốt mở, ác ma hình thức cứ thế mà oanh tạc vào đầu Vũ Linh, khiến Vũ Linh thấy ăn không tiêu.

Nhưng lại sợ thất bại sẽ bị Tiêu Diễm ném vào lò luyện đan, theo lời Tiêu Diễm là luyện lại để khai thông cái đầu xuẩn ngốc của Vũ Linh, nên Vũ Linh thấy học luyện đan cũng không dễ dàng như miêu tả

Năm xưa nghe Mộ Thần Hy từng nói, Tiêu Diễm có thể sánh ngang với lớp thiên tài đứng đầu của Dược Dương Tông, thực sự cũng chẳng nói quá.

Nhưng thân là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, chủ tu vẫn là kiếm đạo, hiếm có ai có thể chuyên chú vào việc kiêm tu này, nên thành tựu không cao.

Bình thường đệ tử kiêm tu môn đạo khác cũng không bị ngăn cấm, vì nếu chỉ lo kiếm đạo thì sẽ không thể cung cấp đủ tài nguyên cho tất cả đệ tử.

Huống chi một lòng vì kiếm đạo cũng không mấy ai làm được, như Mộ Thần Hy thiên tài kiếm đạo là thế, nhưng vẫn có một môn kiêm tu khác là luyện khí.

Theo quan điểm của Mộ Thần Hy đó là, từ kiếm cho tới đạo, cũng phải từ một tay mình tạo ra.

Nên thay vì dùng kiếm của người khác luyện chế, Mộ Thần Hy muốn tự luyện kiếm cho mình hơn, thế nên mới học về luyện khí.

Nói nãy giờ có chút lạc đề, tóm lại Vũ Linh theo Tiêu Diễm học luyện đan là rất may mắn, nên cần phải nghiêm túc học hỏi.

Ở Vũ Linh còn đang ngồi cùng Tiêu Diễm bày sạp, bên này Mộ Thần Hy lại cùng Hình Liệt Phong đi dạo quanh vài vòng ở khu này.

Như Vũ Linh nói, cả hai đã lấy đến không ít đan dược cần thiết, cho bản thân, cũng cho gia tộc nhờ cậy.

Sau đó cả hai lại dừng chân trước một sạp hàng vừa mở, trên bảng có đề ra một loại đan dược khiến Mộ Thần Hy lưu ý.

Băng Tinh Đan, có thể khiến băng linh căn cùng thủy linh căn tu sĩ tăng độ tinh thuần của linh căn, bên trong còn có có chứa băng nguyên khí, nếu có thể hấp thu sẽ có thể cường hoá thành sơ cấp linh thể.

Giá trao đổi : hai viên cực phẩm Quy Thần Đan

Hình Liệt Phong thấy Mộ Thần Hy nhìn chăm chú vào bảng giá trao đổi, liền hiểu ý cười.

"Nếu tính đưa cho nha đầu đó thì rất hợp đấy"

Mộ Thần Hy im lặng nhìn Hình Liệt Phong, nhưng Hình Liệt Phong chỉ nhún vai nói.

"Đừng xem ta như thế, vừa thấy ngươi nhìn là biết ngươi muốn đưa cho nha đầu nhà ngươi rồi còn gì."

Lại nói

"Trong số người chúng ta quen biết, có ai có được băng linh căn hay thủy linh căn đủ để ngươi đưa cho ngoài nha đầu đó chứ."

Mộ Thần Hy quay đầu đi, Hình Liệt Phong lại cười đến rất đáng đánh đòn.

"Hai người các ngươi trông còn hơn cả tình lữ, ngươi tặng ta ta tặng ngươi, này trông giống như các ngươi đang định đính ước với nhau a"

Hình Liệt Phong chỉ thuận miệng cười nói giỡn, lại bị Mộ Thần Hy quăng cho cái nhìn lạnh lùng cùng câu nói.

"Ngươi rất rảnh?"

Thì Hình Liệt Phong chỉ xoa mũi cười đáp.

"Nào có, ta rất bận a"

Dù nói thế, nhưng trong lòng lại nghĩ, dạo này đúng là rảnh thật, rảnh đến sắp mốc meo rồi còn gì.

"Bận?."

Mộ Thần Hy nhường mày, biểu lộ như thế là người quen lâu năm, Hình Liệt Phong nhận ra ngay là không ổn .

Hình Liệt Phong thấy thế đành đầu hàng nhận thua.

"Được rồi, được rồi. Xem như ta nói quá, các ngươi có quan hệ sư chất, nên tặng đồ cho nhau rất bình thường "

"Thế ngươi có định lấy thứ đó cho nha đầu không?"

Mộ Thần Hy nhíu mi, lúc này đã có người nhanh tay đến trước.

"Ôi ya, có vẻ Băng Tinh Đan sắp bị người khác lấy mất rồi, ngươi còn không nhanh chân đến lấy"

Hình Liệt Phong vội thúc giục Mộ Thần Hy, nhưng lại chỉ thấy Mộ Thân Hy im lặng nhìn về người đang trao đổi trước sạp hàng.

"Không cần. Đi thôi"

Mộ Thần Hy khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói, sau đó dẫn đầu rời đi, Hình Liệt Phong vội đuổi theo, khó hiểu hỏi.

"Này, chờ đã. Chẳng phải muốn đưa cho nha đầu sao? Nếu quay lại có khi còn có thể trao đổi được đấy "

"Không cần"

"Này! Thật là..."

Ở Mộ Thần Hy và Hình Liệt Phong vừa rời đi, một người chợt quay mặt lại nhìn theo hướng họ biến mất.

Khi nãy, người đó...

Người vừa đến trao đổi Băng Tinh Đan, không ai khác chính là Lưu Thẩm Nhã.

Sau một ngày đến chợ đen giao dịch hội, Lưu Thẩm Nhã đã cùng những người khác tách ra, điều này khiến Lâm Hân Nhi cảm thấy không vui.

Nhưng vì Lưu Thẩm Nhã nói sẽ chỉ tách ra một lúc để tìm cơ duyên cho mình nên bọn họ cũng không thể nói gì.

Mục đích của Lưu Thẩm Nhã là được đến đây, việc đi cùng nhóm người Lâm gia chỉ là hợp tác nhất thời, Lưu Thẩm Nhã cũng chẳng muốn đi theo họ suốt khi đã đến được nơi mình cần đến, như thế rất bất tiện để hành động.

Thế nên Lưu Thẩm Nhã đã đơn độc đi dạo khắp nơi, vì đã tìm hiểu sơ về chợ đen nên Lưu Thẩm Nhã đã tìm đến khu vực trao đổi phù chú đầu tiên.

Sau đó dùng những phù chú mình có mà kiếm lấy không ít tài nguyên, nên khi đã thấy đủ thì Lưu Thẩm Nhã đã đi ngay đến nơi trao đổi đan dược.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện