Biết nơi họ đang đứng là một cái Tiên Khí, mọi người bắt đầu nảy ra vô số tâm tư riêng.
Khắp Nguyên Nhất thế giới, chỉ có vài món Tiên Khí mà thôi, hầu hết là bảo vật để trấn giữ các tông môn.
Nếu ai chiếm được món Tiên Khí này, đồng nghĩa với sở hữu một lực lượng vô địch.
Quân Yến lạnh mặt nhìn biểu tình bọn họ sau khi Giang Lưu nói xong, ngược lại, với Giang Lưu, y càng thêm phần hảo cảm hơn.
Giang Lưu thuộc loại người quá mức chính trực khiến người ta khó chịu, nhưng khi đối mặt với Tiên Khí, hắn cư nhiên chẳng sinh chút lòng ham muốn nào, dạng người này, quả thật khiến người ta kính nể.
Lần này không đợi Quân Yến ra lệnh, đã có người vội vã: “Tiền bối, hay chúng ta cứ trực tiếp xông vào xem tình huống thế nào.”
Lời này là của người dẫn đầu bên Cửu Huyền Tông, Hồ Huyền.
Hắn nói xong, Quân Yến hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ gã này ban đầu không chịu theo họ tra xét tình huống, giờ biết nơi này có thể là một kiện Tiên Khí, lập tức nóng lòng khó dằn nỗi muốn tiến vào đại điện, cho dù là kẻ sống vì lợi trước mắt, nhưng cũng đừng quăng mặt mũi như thế chứ.
Hắn nói xong, những người khác cũng nhìn sang Quân Trì, có thể thấy ai cũng có ý định như Hồ Huyền.
Quân Trì ngược lại không vội, nói: “Ta vốn không phải là người dẫn đầu đội ngũ, chỉ vì năng lực hơi cao, cho nên muốn giúp đỡ chút thôi, nếu giờ đã đến đây rồi, các ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đi.”
Đoàn người hai mặt nhìn nhau, trong lòng nổi lên cảnh giác, phỏng chừng cảm thấy giờ họ đều đứng trên kiện Linh Khí này, lỡ Quân Trì dùng lực lượng bức người, sau đó chiếm được Tiên Khí, sẽ không còn quan tâm những người khác nữa.
Cũng may Hàn Mị nói: “Tiên Khí này rốt cuộc thuộc loại nào, chúng ta vẫn chưa rõ, hơn nữa đó là Tiên Khí đấy, đâu phải ai cũng điều khiển được, ít nhất phải trên tu vi Đại Thừa kỳ. Giờ chúng ta đứng bên ngoài cổng, không thể thấy nguy hiểm rình rập, nếu mọi người không đồng lòng với nhau, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, muốn cứu cũng không kịp.”
Hàn Mị nói thập phần chính xác, khiến mọi người suy ngẫm một thời gian, ít nhất cũng thu mấy cái tâm tư không đáng có vào.
Liễu Huy Hải vốn dĩ nghe theo quyết định của Quân Trì, hắn muốn làm thế nào thì làm, còn ông chỉ đứng một bên xem các tông khác định hành sự ra sao.
Hàn Mị lại nói với Quân Trì: “Tiền bối, tu vi ngươi cao nhất, bây giờ ngay tại đây, Hoa Dương kiếm phái ta tuyệt đối nghe theo hiệu lệnh của ngươi.”
Hàn Mị nói như thế, Cửu Huyền Tông và Tương Thủy Tông cũng vội vàng qua đó tỏ vẻ sẽ nghe theo lời hắn phân phó, Quân Trì than nhẹ một tiếng, nói: “Chốc nữa tiến vào đừng tùy tiện hành động là được.”
Quân Trì chẳng dặn dò thêm gì, liền cùng Quân Yến dẫn đầu đoàn người tiến vào đại điện.
Ngọc Đài Môn theo sát phía sau.
Đại điện nhìn thì gần, nhưng muốn tới gần chẳng phải chuyện dễ dàng.
Đi đã lâu, lại phát hiện khoảng cách đại điện chả giảm bớt tí nào, có người nhắc nhở Quân Trì, “Lão tổ, cứ đi như vậy, có thật sẽ đến gần đại điện không?”
Tính tình Quân Trì vốn rất tốt, trả lời: “Cứ đi theo là được.”
Quân Yến thì liếc mắt nhìn gã một cái, nói: “Nếu cảm thấy hoài nghi thì tự tìm đường mà đi.”
Cách y đáp quả thật khiến người ta ngượng ngập, nhưng tu vi Quân Yến cao thâm như thế, không ai dám tỏ vẻ đối nghịch.
Muốn đến đại điện, không phải đi một đường thẳng, mà phải dựa theo quy luật nhất định, loanh quanh một vòng, chậm rãi tiến gần, phải qua vài canh giờ nữa, mới có thể tiếp cận tòa đại điện.
Dọc đường đi, phỏng chừng cũng có người âm thầm hoài nghi trong lòng, nhưng tính Quân Yến vốn không tốt, chỉ cần ai tỏ vẻ chần chờ, y sẽ mở miệng châm chọc, riết chẳng còn ai dám hỏi nữa, chỉ trầm mặc đi theo phía sau.
Chỉ khi tiếp cận tòa đại điện, mới có thể trực tiếp cảm nhận nó to lớn cỡ nào.
Họ đều là đệ tử tông môn, mà đại điện tông môn vốn chẳng bé, nhưng so với tòa đại điện trước mặt, quả thật giống như một gian phòng nhỏ vậy.
Bọn họ đi mấy vòng mới có thể tiếp cận tòa đại điện, đi dọc đường rất lâu rồi lại không thấy xuất hiện nguy hiểm, cho nên ai ai cũng chậm rãi thả lỏng đề phòng.
Cây cột thật lớn chống đỡ đại điện, xung quanh không hề có cửa sổ, chỉ có thể đi thẳng vào.
Từng dấu vết đều hội tụ bên trong, khiến tất cả bị bao phủ bởi màu đen nồng đậm, đoàn người chỉ có thể nhìn trong phạm vi nhất định, xa nữa thì không thấy rõ.
Khi đứng dưới mấy bậc thang, Quân Trì nói: “Giờ chúng ta vào thôi. Dựa theo pháp tắc vận chuyển của Tiên Khí, chỉ cần không chủ động công kích, nó sẽ không công kích lại, còn nếu không làm theo, nó sẽ hút ngươi vào bên trong. Lát nữa dù gặp chuyện gì, các ngươi đừng lộn xộn là được.”
Tuy rằng một đường tới đây, mọi người đều làm như thế, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, ai mà khống chế nổi bản thân không chống cự chứ? Vì thế Hồ Huyền lại hỏi: “Thế dù tính mạng bị đe dọa cũng không được chống cự à?”
Lần này không cần Quân Yến đen mặt nói, Quân Trì đã liếc hắn một cái rồi đáp: “Ở đây, chúng ta đều không phải là đối thủ của cái Tiên Khí này, đừng nói ta chỉ là một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dù tu sĩ Hóa Thần kỳ có ở đây, cũng lập tức bị lực lượng hút vào trong. Dưới tình huống như thế, gặp phải nguy hiểm, chống cự hay không chống cự có khác là bao?”
Hồ Huyền bị nghẹn đến nói không nên lời, Quân Trì còn bồi thêm: “Ta thấy các ngươi có vẻ không biết sự lợi hại của Tiên Khí nhỉ. Thử ngẫm lại mà xem, vì sao chúng ta một đường tới đây lại không gặp bất kỳ lớp phòng hộ hay nguy hiểm nào? Không phải mấy tu sĩ đó chưa kịp đặt phòng hộ, mà căn bản nơi đây chả cần phòng hộ gì, chỉ cần chủ động công kích hay sử dụng lực lượng, tất cả đều bị hút vào, cung cấp lực lượng cho nó. Mà theo chu kỳ, các âm linh chung quanh cũng bị nó hấp thu, bồi dưỡng năng lượng. Vậy nên, nơi đây mới không cần phòng hộ. Nếu có đại năng tiến vào bài trừ lực lượng Tiên Khí, dù có đặt phòng hộ cũng phòng không nổi, vậy nên mới không ai bố trí phòng hộ ở đây cả.”
Quân Trì giải thích một hồi khiến lòng người bỗng sáng tỏ.
Ai cũng khen tặng Quân Trì anh minh thần võ.
Quân Trì căn bản chẳng để ý, chỉ kêu họ đi theo mình tiến vào đại điện.
Trên đại điện đâu đâu cũng khắc vô số phù văn phức tạp.
Lúc ở ngoài vốn không rõ tình huống bên trong, tiến đến gần mới biết âm khí bên ngoài chảy vào, như tiến vô một cái mật thất vậy, chẳng thấy tung tích.
Đứng ngoài nhìn, còn tưởng đại điện tràn ngập vô vàn lớp sương đen kịt, bởi vì âm khí biến mất không phải vô thanh vô tức, mà như dòng nước va chạm lên cự thạch, sau đó bốc thành hơi nước, chỉ luẩn quẩn ở bên ngoài mà thôi.
Quân Trì dẫn mọi người đi theo quy luật nhất định, vượt qua sương mù âm khí dày đặc, tiến đến một khu vực yên tĩnh.
Đằng trước một mảnh tươi sáng, không còn bất luận thứ âm khí nào, đại điện rộng rãi, bảo quang lộng lẫy, so với lúc nãy như hai thế giới tách biệt.
Lại quay đầu nhìn, âm khí dày đặc như bị một bức tường vô hình ngăn cản, không ngừng càn quét bên ngoài nhưng lại không cách nào tiến vào bên trong.
Liễu Huy Hải rất kinh ngạc, thử hỏi Quân Trì: “Khi chúng ta bước qua, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của kết giới. Vậy sao âm khí không thể tiến vào?”
Quân Trì đáp: “Kết giới bên đó, chỉ có thể ngăn cản âm khí với âm vật, chúng ta là người sống, đương nhiên không bị ảnh hưởng.”
Quân Trì nói xong, rồi nghiên cứu đại điện một vòng.
Tòa cũng điện được một cây trụ to lớn chống đỡ, có tất cả mười hai cây, trên cột khắc đầy phù văn lồi lõm, cây cột phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ chói lóa, nhưng màu sắc phù văn lại có vẻ ảm đạm hơn.
Các cây cột vây chung quanh, ở trung ương là một cây băng trụ thật lớn, bề mặt cũng khắc lồi lõm phù văn, phù văn quấn từng vòng như một khối trọn vẹn.
Từ xa nhìn lại, không thể thấy rõ tình hình cây băng trụ, dường như nó đang phong thứ gì đó.
Trong đại điện không thể dùng thần thức, chỉ đành dựa vào đôi mắt, cho nên Quân Trì lập tức phóng tới gần.
Quân Yến nhanh chóng đuổi kịp, y cũng thấy cây băng trụ đó, nói: “Ca ca, cái Tụ Âm Trận này dường như thiết kế vì đồ vật trong cây băng trụ.”
Quân Trì đáp: “Hình như là thế. Tiên Khí vận chuyển, không phải dựa vào chân nguyên, mà dựa vào âm khí, lại dùng Tiên Khí vận chuyển, chắc chắn là để phong ấn hoặc nuôi dưỡng thứ đồ vật ở trung ương.”
Hai người vừa đi vừa nói, đã cách mười hai cây trụ rất gần.
Nhờ thế, mới phát hiện cây trụ to bằng vòng tay của mười mấy người, mà băng trụ chống đỡ ở trung ương thì nhỏ hơn một tí.
Quân Trì đang định đi qua nhìn cây cột trung ương, Quân Yến bỗng kéo hắn lại, nói: “Ca ca, đừng vội.”
Quân Trì quay sang nhìn y, Quân Yến chỉ ngón tay về một hướng.
Quân Trì đến đó, phát hiện trên cây cột phong ấn một người, người này mặc áo gấm màu đen, cao quan bác mang, sắc mặc trắng bệch, như bị đóng băng, một nửa cơ thể dính với cây cột, nửa còn lại lỏng lẻo bên ngoài, thần sắc trầm tĩnh, như chỉ đang chìm trong giấc ngủ an tường.
Quân Trì kinh ngạc, lại cẩn thận nhìn sang mười một cây trụ còn lại, phát hiện chẳng có ai cả.
Lúc này, người tứ đại tông môn cũng tới, bởi vì mắt Quân Trì và Quân Yến đều nhìn chằm chằm về một chỗ, cho nên mọi người cũng qua xem, vì thế đều thấy cái người bị phong trên cây cột.
Liễu Huy Hải kinh ngạc thốt: “Là Ẩu Minh chân quân.”
Quân Trì Quân Yến bỗng nhớ lại, Ẩu Minh chân quân chính là người đã đưa cho tứ đại tông môn bản đồ và chìa khóa đến Thiên Hoàn Di Phủ.
Mặt khác các tu sĩ còn lại không biết Ẩu Minh chân quân, chỉ có Hàn Mị và Mặc Phỉ từng thấy hình hắn trong ngọc giản.
Hàn Mị nói: “Tại sao Ẩu Minh chân quân lại ở đây, hắn đã vẫn lạc sao?”
Bởi vì khoảng cách hơi xa, lại không thể dùng thần thức tra xét, cho nên không thể kết luận vị Hóa Thần chân quân bị phong ở cây cột rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Ước chừng tình hình quá mức quỷ dị, các tu sĩ khác chỉ dám quan sát nhưng không ai hỏi nhiều, Quân Trì hỏi Liễu Huy Hải: “Vị Ẩu Minh chân quân rốt cuộc là người phương nào, vì sao khi hắn đưa tin tức về Thiên Hoàn Di Phủ cho tứ đại tông môn, lại không ai nghi ngờ hắn rắp tâm mưu tính?”
Hoàn chương 81.
Khắp Nguyên Nhất thế giới, chỉ có vài món Tiên Khí mà thôi, hầu hết là bảo vật để trấn giữ các tông môn.
Nếu ai chiếm được món Tiên Khí này, đồng nghĩa với sở hữu một lực lượng vô địch.
Quân Yến lạnh mặt nhìn biểu tình bọn họ sau khi Giang Lưu nói xong, ngược lại, với Giang Lưu, y càng thêm phần hảo cảm hơn.
Giang Lưu thuộc loại người quá mức chính trực khiến người ta khó chịu, nhưng khi đối mặt với Tiên Khí, hắn cư nhiên chẳng sinh chút lòng ham muốn nào, dạng người này, quả thật khiến người ta kính nể.
Lần này không đợi Quân Yến ra lệnh, đã có người vội vã: “Tiền bối, hay chúng ta cứ trực tiếp xông vào xem tình huống thế nào.”
Lời này là của người dẫn đầu bên Cửu Huyền Tông, Hồ Huyền.
Hắn nói xong, Quân Yến hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ gã này ban đầu không chịu theo họ tra xét tình huống, giờ biết nơi này có thể là một kiện Tiên Khí, lập tức nóng lòng khó dằn nỗi muốn tiến vào đại điện, cho dù là kẻ sống vì lợi trước mắt, nhưng cũng đừng quăng mặt mũi như thế chứ.
Hắn nói xong, những người khác cũng nhìn sang Quân Trì, có thể thấy ai cũng có ý định như Hồ Huyền.
Quân Trì ngược lại không vội, nói: “Ta vốn không phải là người dẫn đầu đội ngũ, chỉ vì năng lực hơi cao, cho nên muốn giúp đỡ chút thôi, nếu giờ đã đến đây rồi, các ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đi.”
Đoàn người hai mặt nhìn nhau, trong lòng nổi lên cảnh giác, phỏng chừng cảm thấy giờ họ đều đứng trên kiện Linh Khí này, lỡ Quân Trì dùng lực lượng bức người, sau đó chiếm được Tiên Khí, sẽ không còn quan tâm những người khác nữa.
Cũng may Hàn Mị nói: “Tiên Khí này rốt cuộc thuộc loại nào, chúng ta vẫn chưa rõ, hơn nữa đó là Tiên Khí đấy, đâu phải ai cũng điều khiển được, ít nhất phải trên tu vi Đại Thừa kỳ. Giờ chúng ta đứng bên ngoài cổng, không thể thấy nguy hiểm rình rập, nếu mọi người không đồng lòng với nhau, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, muốn cứu cũng không kịp.”
Hàn Mị nói thập phần chính xác, khiến mọi người suy ngẫm một thời gian, ít nhất cũng thu mấy cái tâm tư không đáng có vào.
Liễu Huy Hải vốn dĩ nghe theo quyết định của Quân Trì, hắn muốn làm thế nào thì làm, còn ông chỉ đứng một bên xem các tông khác định hành sự ra sao.
Hàn Mị lại nói với Quân Trì: “Tiền bối, tu vi ngươi cao nhất, bây giờ ngay tại đây, Hoa Dương kiếm phái ta tuyệt đối nghe theo hiệu lệnh của ngươi.”
Hàn Mị nói như thế, Cửu Huyền Tông và Tương Thủy Tông cũng vội vàng qua đó tỏ vẻ sẽ nghe theo lời hắn phân phó, Quân Trì than nhẹ một tiếng, nói: “Chốc nữa tiến vào đừng tùy tiện hành động là được.”
Quân Trì chẳng dặn dò thêm gì, liền cùng Quân Yến dẫn đầu đoàn người tiến vào đại điện.
Ngọc Đài Môn theo sát phía sau.
Đại điện nhìn thì gần, nhưng muốn tới gần chẳng phải chuyện dễ dàng.
Đi đã lâu, lại phát hiện khoảng cách đại điện chả giảm bớt tí nào, có người nhắc nhở Quân Trì, “Lão tổ, cứ đi như vậy, có thật sẽ đến gần đại điện không?”
Tính tình Quân Trì vốn rất tốt, trả lời: “Cứ đi theo là được.”
Quân Yến thì liếc mắt nhìn gã một cái, nói: “Nếu cảm thấy hoài nghi thì tự tìm đường mà đi.”
Cách y đáp quả thật khiến người ta ngượng ngập, nhưng tu vi Quân Yến cao thâm như thế, không ai dám tỏ vẻ đối nghịch.
Muốn đến đại điện, không phải đi một đường thẳng, mà phải dựa theo quy luật nhất định, loanh quanh một vòng, chậm rãi tiến gần, phải qua vài canh giờ nữa, mới có thể tiếp cận tòa đại điện.
Dọc đường đi, phỏng chừng cũng có người âm thầm hoài nghi trong lòng, nhưng tính Quân Yến vốn không tốt, chỉ cần ai tỏ vẻ chần chờ, y sẽ mở miệng châm chọc, riết chẳng còn ai dám hỏi nữa, chỉ trầm mặc đi theo phía sau.
Chỉ khi tiếp cận tòa đại điện, mới có thể trực tiếp cảm nhận nó to lớn cỡ nào.
Họ đều là đệ tử tông môn, mà đại điện tông môn vốn chẳng bé, nhưng so với tòa đại điện trước mặt, quả thật giống như một gian phòng nhỏ vậy.
Bọn họ đi mấy vòng mới có thể tiếp cận tòa đại điện, đi dọc đường rất lâu rồi lại không thấy xuất hiện nguy hiểm, cho nên ai ai cũng chậm rãi thả lỏng đề phòng.
Cây cột thật lớn chống đỡ đại điện, xung quanh không hề có cửa sổ, chỉ có thể đi thẳng vào.
Từng dấu vết đều hội tụ bên trong, khiến tất cả bị bao phủ bởi màu đen nồng đậm, đoàn người chỉ có thể nhìn trong phạm vi nhất định, xa nữa thì không thấy rõ.
Khi đứng dưới mấy bậc thang, Quân Trì nói: “Giờ chúng ta vào thôi. Dựa theo pháp tắc vận chuyển của Tiên Khí, chỉ cần không chủ động công kích, nó sẽ không công kích lại, còn nếu không làm theo, nó sẽ hút ngươi vào bên trong. Lát nữa dù gặp chuyện gì, các ngươi đừng lộn xộn là được.”
Tuy rằng một đường tới đây, mọi người đều làm như thế, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, ai mà khống chế nổi bản thân không chống cự chứ? Vì thế Hồ Huyền lại hỏi: “Thế dù tính mạng bị đe dọa cũng không được chống cự à?”
Lần này không cần Quân Yến đen mặt nói, Quân Trì đã liếc hắn một cái rồi đáp: “Ở đây, chúng ta đều không phải là đối thủ của cái Tiên Khí này, đừng nói ta chỉ là một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dù tu sĩ Hóa Thần kỳ có ở đây, cũng lập tức bị lực lượng hút vào trong. Dưới tình huống như thế, gặp phải nguy hiểm, chống cự hay không chống cự có khác là bao?”
Hồ Huyền bị nghẹn đến nói không nên lời, Quân Trì còn bồi thêm: “Ta thấy các ngươi có vẻ không biết sự lợi hại của Tiên Khí nhỉ. Thử ngẫm lại mà xem, vì sao chúng ta một đường tới đây lại không gặp bất kỳ lớp phòng hộ hay nguy hiểm nào? Không phải mấy tu sĩ đó chưa kịp đặt phòng hộ, mà căn bản nơi đây chả cần phòng hộ gì, chỉ cần chủ động công kích hay sử dụng lực lượng, tất cả đều bị hút vào, cung cấp lực lượng cho nó. Mà theo chu kỳ, các âm linh chung quanh cũng bị nó hấp thu, bồi dưỡng năng lượng. Vậy nên, nơi đây mới không cần phòng hộ. Nếu có đại năng tiến vào bài trừ lực lượng Tiên Khí, dù có đặt phòng hộ cũng phòng không nổi, vậy nên mới không ai bố trí phòng hộ ở đây cả.”
Quân Trì giải thích một hồi khiến lòng người bỗng sáng tỏ.
Ai cũng khen tặng Quân Trì anh minh thần võ.
Quân Trì căn bản chẳng để ý, chỉ kêu họ đi theo mình tiến vào đại điện.
Trên đại điện đâu đâu cũng khắc vô số phù văn phức tạp.
Lúc ở ngoài vốn không rõ tình huống bên trong, tiến đến gần mới biết âm khí bên ngoài chảy vào, như tiến vô một cái mật thất vậy, chẳng thấy tung tích.
Đứng ngoài nhìn, còn tưởng đại điện tràn ngập vô vàn lớp sương đen kịt, bởi vì âm khí biến mất không phải vô thanh vô tức, mà như dòng nước va chạm lên cự thạch, sau đó bốc thành hơi nước, chỉ luẩn quẩn ở bên ngoài mà thôi.
Quân Trì dẫn mọi người đi theo quy luật nhất định, vượt qua sương mù âm khí dày đặc, tiến đến một khu vực yên tĩnh.
Đằng trước một mảnh tươi sáng, không còn bất luận thứ âm khí nào, đại điện rộng rãi, bảo quang lộng lẫy, so với lúc nãy như hai thế giới tách biệt.
Lại quay đầu nhìn, âm khí dày đặc như bị một bức tường vô hình ngăn cản, không ngừng càn quét bên ngoài nhưng lại không cách nào tiến vào bên trong.
Liễu Huy Hải rất kinh ngạc, thử hỏi Quân Trì: “Khi chúng ta bước qua, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của kết giới. Vậy sao âm khí không thể tiến vào?”
Quân Trì đáp: “Kết giới bên đó, chỉ có thể ngăn cản âm khí với âm vật, chúng ta là người sống, đương nhiên không bị ảnh hưởng.”
Quân Trì nói xong, rồi nghiên cứu đại điện một vòng.
Tòa cũng điện được một cây trụ to lớn chống đỡ, có tất cả mười hai cây, trên cột khắc đầy phù văn lồi lõm, cây cột phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ chói lóa, nhưng màu sắc phù văn lại có vẻ ảm đạm hơn.
Các cây cột vây chung quanh, ở trung ương là một cây băng trụ thật lớn, bề mặt cũng khắc lồi lõm phù văn, phù văn quấn từng vòng như một khối trọn vẹn.
Từ xa nhìn lại, không thể thấy rõ tình hình cây băng trụ, dường như nó đang phong thứ gì đó.
Trong đại điện không thể dùng thần thức, chỉ đành dựa vào đôi mắt, cho nên Quân Trì lập tức phóng tới gần.
Quân Yến nhanh chóng đuổi kịp, y cũng thấy cây băng trụ đó, nói: “Ca ca, cái Tụ Âm Trận này dường như thiết kế vì đồ vật trong cây băng trụ.”
Quân Trì đáp: “Hình như là thế. Tiên Khí vận chuyển, không phải dựa vào chân nguyên, mà dựa vào âm khí, lại dùng Tiên Khí vận chuyển, chắc chắn là để phong ấn hoặc nuôi dưỡng thứ đồ vật ở trung ương.”
Hai người vừa đi vừa nói, đã cách mười hai cây trụ rất gần.
Nhờ thế, mới phát hiện cây trụ to bằng vòng tay của mười mấy người, mà băng trụ chống đỡ ở trung ương thì nhỏ hơn một tí.
Quân Trì đang định đi qua nhìn cây cột trung ương, Quân Yến bỗng kéo hắn lại, nói: “Ca ca, đừng vội.”
Quân Trì quay sang nhìn y, Quân Yến chỉ ngón tay về một hướng.
Quân Trì đến đó, phát hiện trên cây cột phong ấn một người, người này mặc áo gấm màu đen, cao quan bác mang, sắc mặc trắng bệch, như bị đóng băng, một nửa cơ thể dính với cây cột, nửa còn lại lỏng lẻo bên ngoài, thần sắc trầm tĩnh, như chỉ đang chìm trong giấc ngủ an tường.
Quân Trì kinh ngạc, lại cẩn thận nhìn sang mười một cây trụ còn lại, phát hiện chẳng có ai cả.
Lúc này, người tứ đại tông môn cũng tới, bởi vì mắt Quân Trì và Quân Yến đều nhìn chằm chằm về một chỗ, cho nên mọi người cũng qua xem, vì thế đều thấy cái người bị phong trên cây cột.
Liễu Huy Hải kinh ngạc thốt: “Là Ẩu Minh chân quân.”
Quân Trì Quân Yến bỗng nhớ lại, Ẩu Minh chân quân chính là người đã đưa cho tứ đại tông môn bản đồ và chìa khóa đến Thiên Hoàn Di Phủ.
Mặt khác các tu sĩ còn lại không biết Ẩu Minh chân quân, chỉ có Hàn Mị và Mặc Phỉ từng thấy hình hắn trong ngọc giản.
Hàn Mị nói: “Tại sao Ẩu Minh chân quân lại ở đây, hắn đã vẫn lạc sao?”
Bởi vì khoảng cách hơi xa, lại không thể dùng thần thức tra xét, cho nên không thể kết luận vị Hóa Thần chân quân bị phong ở cây cột rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Ước chừng tình hình quá mức quỷ dị, các tu sĩ khác chỉ dám quan sát nhưng không ai hỏi nhiều, Quân Trì hỏi Liễu Huy Hải: “Vị Ẩu Minh chân quân rốt cuộc là người phương nào, vì sao khi hắn đưa tin tức về Thiên Hoàn Di Phủ cho tứ đại tông môn, lại không ai nghi ngờ hắn rắp tâm mưu tính?”
Hoàn chương 81.
Danh sách chương