Quân Trì nói với mọi người, “Âm khí đều bị tụ tập vào trung tâm trận, muốn phá trận, biện pháp đơn giản nhất chính là phá hủy cái trận đó, nhưng giờ lại chẳng biết ở đó có nguy hiểm gì hay không, chúng ta cứ tra xét bên ngoài xem sao đã, không biết ý các vị thế nào?”

Mọi người đều là đại tử tông gia, rất có tổ chức kỷ luật, không phải loại tán tu lấy lợi ích làm đầu, Quân Trì nói như thế, những đệ tử khác đều nhìn về phía người dẫn đầu tông môn.

Sau khi Liễu Huy Hải lên trên đài cao, đã cẩn thận quan sát dấu vết chung quanh, giờ nói: “Nhìn âm khí lưu động trên dấu vết, có thể thấy đây là giao tuyến giữa dẫn trận và phong trận, tra xét xung quanh đài cao một phen, tìm nơi nào mạnh nơi nào yếu, biết điểm yếu nằm chỗ nào, cũng rất quan trọng.”

Mặc Phỉ sớm có ý này, Hàn Mị cũng thế, đều gật đầu đáp ứng.

Thế nhưng tra xét như thế nào là cả một vấn đề.

Hàn Mị nói: “Đài cao nói lớn không lớn, nhưng lại rất khó dùng thần thức tra xét, chân nguyên vận chuyển vô cùng khó khăn, muốn nhanh chóng tra xét cũng rất khó, chúng ta chia thành nhiều nhóm tra xét, hay là đi chung với nhau, cái nào an toàn hơn?”

Quân Trì nói: “Đây là thời điểm trận thế yếu kém, muốn đạt sức mạnh cao nhất, căn cứ theo số âm linh gặp được lúc trước, còn thêm vài năm nữa, không cần hối hả gấp gáp quá, thế này đi, vì an toàn của tất cả mọi người, cứ đi chung với nhau đã.”

Quân Trì quyết định thế, là để bảo vệ tu sĩ cấp thấp, mà Kim Đan chân nhân, vốn là cường giả của tông môn, nếu tu sĩ Hóa Nguyên kỳ đi cùng mình tổn thất quá trầm trọng, chỉ sợ chẳng còn mặt mũi nào nữa, tự nhiên đồng ý với quyết định này.

Quân Trì và Quân Yến thảo luận một hồi, cuối cùng đồng ý với phương án tra xét đài cao.

Đài cao vốn dĩ là một cái trận thế cực lớn, đi loạn đương nhiên không ổn.

Vì thế mọi người lấy pháp bảo ra hộ thân xong, Quân Trì và Quân Yến mang đội, mọi người đều không dám đi sai, cẩn thận bước theo cùng một dấu chân.

Đi chưa được mấy bước, mọi người phát hiện bầu trời tĩnh gió bỗng nổi lên âm phong, hình thành cơn gió lốc càn quét về phía bọn họ.

Quân Yến vội vàng bảo mọi người đừng động đậy, nhưng vẫn có một vị bên Hoa Dương kiếm phái tay nhanh hơn não, gọi ra một cái pháp bảo đến ngăn gió, vì thế cơn lốc xoáy càng mạnh hơn, không chỉ hút pháp bảo vào, còn cuốn cả vị kiếm tu lên, tuy kiếm tu đã cực lực phản kháng, thế nhưng vô ích, sau khi bị cuốn vào đó, đã không thấy bóng dáng.

Tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ, chẳng hiểu tình huống trước mắt ra sao.

Ai ai cũng dừng động tác, sau khi cơn lốc tiêu tán, hết thảy khôi phục bình thường.

Quân Trì nhớ đến Thần Long Chi Uyên, vị trưởng lão gọi đài sen ra, nếu tu sĩ nào trong đài sen dám dùng lực lượng, sẽ bị nó cắn nuốt thành chất dinh dưỡng, mà đài cao này dường như cũng thế, nhưng kiến thức hắn không sâu, đoán không ra sức mạnh cơn lốc, đành phán đoán so sánh với đài sen cấp bậc Tiên Khí hoặc Thần Khí lúc ở Thần Long Chi Uyên, hắn nói: “Trận thế nếu bị công kích sẽ phản công, nếu chúng ta không sử dụng lực lượng, nó sẽ bình thường trở lại. Vậy nên mọi người chú ý cẩn thận, dù âm phong có đánh tới, tuyệt đối không phản kháng.”

Lời Quân Trì khiến mọi người chần chờ, Hồ Huyền bên Cửu Huyền Tông lên tiếng trước: “Lão tổ, tánh mạng mọi người đều nằm trên tay ngươi, ngươi đã nói như thế, nhất định đúng, không phải sao?”

Vì trận thế này quả thật kỳ quái, một vị hậu bối kiếm tu có chút thanh danh ở Nguyên Nhất thế giới, mới nháy mắt đã bị hút vào trong cơn lốc chẳng còn thấy bóng dáng, thật sự khiến người ta hoảng sợ, tất nhiên chẳng ai dám nghi ngờ quyết định của Quân Trì cả.

Quân Trì không định giải thích gì thêm nữa, Quân Yến liền nói: “Ta và ca ca đâu nhất thiết phải gánh thêm tánh mạng của mấy người, nếu ai còn chần chờ không chịu, thì đừng đi theo chúng ta nữa, rồi tha hồ làm theo ý mình.”

Lời Quân Yến thật sự khó nghe, khiến sắc mặt vài vị Kim Đan chân nhân cực kỳ khó coi, nhưng đã đến nước này, mọi người chỉ đành chịu đựng.

Quân Trì muốn giải thích, nhưng thấy Quân Yến liếc mắt sang, nên hắn không nói gì thêm, ngược lại Hàn Mị phải lên tiếng hòa giải: “Được rồi, chúng ta chia nhau thành hai nhóm, một bên chờ, một bên tiếp tục tiến lên tra xét, mọi người thấy thế nào?”

Quân Trì nói: “Chúng ta đến được đây không dễ dàng gì, đừng tạo thêm mâu thuẫn nữa. Cứ làm theo lời Hàn Mị, nếu ai muốn theo ta đi về phía trước, thì cùng nhau, nhưng nếu không muốn, cứ chờ ở đây. Cơ mà, cho dù chỉ đứng đây, cũng đừng công kích bất cứ thứ gì nữa, đài cao là một khối liên thông, nếu chịu phải công kích, chỉ sợ chúng ta chẳng thể đối kháng nổi.”

Vì thế các tu sĩ bắt đầu thì thầm thảo luận, kết quả một nửa nguyện ý đi theo Quân Trì, nửa còn lại quyết định đứng đây chờ họ.

Ý Liễu Huy Hải, muốn tất cả người thuộc Ngọc Đài Môn đi theo, nhưng Thần Kiêu và Diêu Phi lại không chịu, muốn nghỉ ngơi một chỗ, Liễu Huy Hải tuy không hài lòng nhưng chẳng ngăn cản.

Cứ thế, đi theo Quân Trì Quân Yến tiến về phía trước, bao gồm Liễu Huy Hải, Hà Phi Thần, Tư Mã Y Y, Mặc Phỉ, Giang Lưu, còn có hai vị tu sĩ Hóa Nguyên kỳ bên Tương Thủy Tông.

Trên đường, Cửu Huyền Tông tử thương nặng nề, cho nên sợ đầu sợ đuôi cũng dễ hiểu, vậy nên Hồ Huyền không dẫn mọi người đi theo, mà kiếm tu của Hoa Dương kiếm phái cũng thật xui xẻo, một vị bị tập kích ở Thiết Tinh Trì, vị kia thì ngay tại đài cao, điều này khiến Hàn Mị cảm thấy chần chờ.

Hàn Mị là kiếm tu, thích thẳng tiến không lùi bước, nhưng giờ nàng còn phải gánh vác tánh mạng người trong môn, nên phải suy xét kĩ càng hơn, vì thế chỉ phái Giang Lưu đi theo Quân Trì Quân Yến, còn nàng thì ở đây bảo vệ những người khác.

Mà Mặc Phỉ, tự có phán đoán riêng, cho nên mang theo tất cả người Tương Thủy Tông đi với Quân Trì.

Hai đội tách ra, Quân Trì Quân Yến tiếp tục tiến lên phía trước.

Ai ai cũng suy tư đánh giá trận thế, nhìn từ trên cao xuống, đã chẳng thấy những bậc thang dài nữa, chỉ cảm thấy đài cao lơ lửng giữa không trung, trừ bầu trời âm u tăm tối trên đỉnh đầu, những nơi khác thì không thể tra xét nổi vì màn sương dày đặc.

Thiết Tinh Sa dưới chân đài cao hình thành một trận thế trọn vẹn, quan sát trận thế, cứ qua một đoạn, mới phát hiện phù văn trên dấu vết đều cùng một dạng, sau khi đến một tiết điểm, phù văn bỗng biến hóa, mọi người ghi tạc vào lòng, lại tiếp tục tiến lên phía trước, lâu lâu gặp phải cơn lốc đánh úp tới vài lần, Quân Trì dặn không ai được ra tay công kích, âm phong chỉ thổi đến gần chỗ họ rồi biến mất vô tung, không phát sinh tình huống bị cuốn mất như lúc nãy.

Ước chừng qua một canh giờ, bọn họ đã đi khá xa, theo quan sát của Quân Trì Quân Yến, trong lòng đã có ít liên tưởng, nhưng vì trận thế, nên muốn giao lưu thần thức quả thật rất khó khăn, chỉ có thể bàn bạc bằng cách nói chuyện.

Quân Trì bảo: “Ta thấy đài cao, không phải được người ta xây dựng, dường như giống pháp bảo hơn, hình như là Tiên Khí.”

Quân Trì nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Quân Yến bình tĩnh hơn, ước chừng cũng kết luận giống Quân Trì.

Liễu Huy Hải nói: “Ý ngươi là, chúng ta đang ở trên một cái Tiên Khí sao?”

Quân Trì gật đầu: “Đúng vậy, dấu vết ở đây chính là phù văn khắc trên Tiên Khí. Mà Tụ Âm Trận, đúng là một mảnh đại địa, toàn bộ âm khí đều tụ về phía Tiên Khí, Tiên Khí hấp thụ âm khí, nhưng hấp thụ nhiều âm khí như thế, rốt cuộc để làm gì, phải vào trung ương đại điện mới biết được. Theo suy nghĩ của ta, một là Tiên Khí dùng âm khí để duy trì lực lượng, hai là lấy Tiên Khí để tụ tập âm khí phong bế vật gì đó, hoặc dưỡng Tiên Khí… Tất cả đều có khả năng. Theo quan sát, âm khí bị tụ tập đến trung tâm, nhưng cụ thể như thế nào, phải vào đó xem xét mới ổn.”

Mặc Phỉ một thân bạch y, mờ ảo xuất trần: “Nếu thứ này là Tiên Khí, vậy chúng ta phải làm sao mới có thể phá hủy Tụ Âm Trận, thoát ra ngoài bây giờ?”

Suy tư của hắn, cũng chính là vấn đề quan trọng nhất.

Trận thế quá lợi hại, cho dù biết thứ họ đang đứng là một cái Tiên Khí, đủ để chống đỡ cả một tông môn, tuy bọn họ động tâm, nhưng lý trí vẫn ép bọn họ phải chọn lựa kĩ càng.

Quân Trì nói: “Vì sao âm khí của Tụ Âm Trận lại dựa theo một quy nhất định, lúc mạnh lúc yếu, âm khí bị hút vào trong Tiên Khí, có thể thấy tác dụng của Tiên Khí phải phát huy theo chu kỳ. Tiên khí chỉ là một kiện pháp bảo, muốn vận chuyển nó, nhất định phải dùng chân nguyên điều khiển, nếu có thể khống chế thứ đó, Tiên Khí sẽ bị đánh hồi nguyên hình, trận thế cũng bị phá. Ta nghĩ, chúng ta hãy vào điện tra xét, tìm cách khống chế Tiên Khí lúc suy yếu, chặt đứt sự điều khiển, có vậy mới phá được Tụ Âm Trận.”

Tất cả mọi người hoạt bát lên, hơn nữa dường như đã bắt đầu mang tâm tư, đây là Tiên Khí đó, khi Tiên Khí không còn bị điều khiển, nó chỉ là một kiện pháp bảo, không còn lực công kích, dưới tình huống đó, chẳng phải ai cũng có thể chiếm lấy sao.

Quân Trì biết tâm tư bọn họ, liền nói: “Bất quá ta không biết nó có thật sự là Tiên Khí như ta phỏng đoán hay không, cứ tiếp tục điều tra đã.”

Chờ mọi người về vị trí cũ, đã qua bốn canh giờ.

Đài cao tuy lớn, nhưng không lớn đến mức phải dùng bốn canh giờ mới đi hết một vòng, khi tụ hợp với nhóm Hàn Mị, phát hiện số người thủ tại chỗ chỉ còn bảy người, theo lời Hàn Mị, có hai đệ tử vì quá sợ hãi âm phong, cho nên đã bị hút vào trong dấu vết, khi mọi người đến đó nhìn, lại chẳng thấy ai bên trong, dưới hoàn cảnh quỷ dị khó lường như thế, họ không thể không tin lời Quân Trì nữa, biến bản thân thành cục đá, gặp gì cũng thờ ơ, không ngờ rất hiệu quả, chẳng thấy nguy hiểm gì.

Hàn Mị lại hỏi Quân Trì: “Tiền bối, sao các ngươi tốn nhiều thời gian như thế, gặp phải gì sao?”

Quân Trì nhìn Giang Lưu, Giang Lưu liền trả lời: “Cũng không phải nguy hiểm gì, thật ra nhìn đài cao tuy nhỏ thế thôi, nhưng đi một vòng lại rất dài.”

Ngay sau đó, hắn nói phỏng đoán của Quân Trì cho họ nghe, khi mọi người biết nơi họ đang đứng, kỳ thật là trên một Tiên Khí, không khỏi cảm thấy khiếp sợ, có vài người bắt đầu rục rịch.

Tiên Khí! Tứ đại tông môn, trấn môn, chỉ có một thanh Tiên Khí mà thôi.

Hoàn chương 80.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện