Editor: lila2211
Đây là lần thứ 2 Tử Thời ngồi máy bay.
Lần trước ngồi máy bay là khi rời khỏi Thịnh Thừa Quang, lúc đó ngồi bên cạnh cô là Tề Quang, người mà cô có thể tin cậy dựa vào. Bây giờ chỉ có một mình Tử Thời, muốn đi đến bên cạnh Thịnh Thừa Quang , tâm trạng càng bồn chồn lo lắng hơn lần đó.
Trên đường đi đến sân bay Tử Thời thậm chí đã quyết định cùng sinh cùng tử (cùng sống cùng chết), ý nghĩ tuyệt vọng mà ích kỷ này vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu, dù sao thì Tề Quang nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Gấu Nhỏ.
Cho đến lúc này mới phát hiện ra, kỳ thật cô chưa từng buông tha những ý nghĩ về anh, vẫn tin tưởng rằng anh sẽ đến. Ở tận sâu trong lòng, chính bản thân cô cũng có một niềm tin kiên định: Ngoại trừ cái chết, không ai có thể tách rời hai người! Bây giờ, cho dù là cái chết cũng không thể rồi!
Ý nghĩ điên cuồng mà bi thương này chỉ xuất hiện được một lát, rất nhanh đã đến sân bay, tiểu thư Gấu Nhỏ ở nhà gọi điện thoại khóc đến mức thở không ra hơi: "Mẹ đi đâu rồi? Gấu Nhỏ không ăn kẹo đường, mẹ mau về đi! Gấu Nhỏ muốn mẹ!"
Trước khi ngủ trưa Gấu Nhỏ chơi xấu đòi ăn "Kẹo đường Vân Đóa", tỉnh dậy nghe mẹ nuôi Nhất Nhất hoang mang sợ hãi nói với chú là mẹ đi, đứa bé tràn đầy tình cảm nghĩ rằng nguyên nhân là do mình muốn ăn kẹo đường.
Tử Thời nghe được tiếng con gái khóc, cũng khóc theo, ngồi bên cạnh lại là hộ vệ do Trần Ngộ Bạch phái tới, cô đành quay mặt ra ngoài cửa sổ, nước mắt rơi mãnh liệt.
Gấu Nhỏ đang khóc to được Tạ Gia Thụ ôm lấy dỗ dành, Tề Quang lo lắng hỏi Tử Thời: "Bây giờ em đang ở đâu? Chưa lên máy bay đúng không? Đợi anh, anh trở về cùng em!"
"Không được, Tề Quang! Anh nghe em nói!" Tử Thời khàn giọng gọi cậu ta lại, nói: "Anh là người làm cho em yên tâm nhất, cho nên anh phải chăm sóc Gấu Nhỏ, đừng đi đâu cả! Những người đó đã dám xuống tay với cả Thừa Quang, khó dám chắc rằng họ sẽ không tìm tới chúng ta! Mọi người ở đấy là an toàn nhất!"
"Em biết vậy mà còn chạy ra ngoài?" Lúc này Tề Quang vô cùng nóng nảy: "Tình hình bên kia còn chưa rõ, chính bản thân anh Thừa Quang cũng đã bị thương, lúc này em đến đó chỉ gia tăng phiền phức cho anh ấy thôi!"
"Anh ấy sẽ không trách em!" Lần đầu tiên Tử Thời có tự tin đến vậy.
Tề Quang sửng sốt.
"Chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc Gấu Nhỏ thật tốt. Nói cho Tạ Gia Thụ: Bảo vệ Gấu Nhỏ giúp em!" Tử Thời nghĩ thầm: Dù thế nào thì Tạ Gia Thụ cũng là đại thiếu gia của nhà họ Tạ, có anh ta ở đây, ít nhất thì nhà họ Tạ sẽ không đến làm phiền? Bây giờ có thể tìm mọi cách bảo vệ con gái cũng tốt lắm rồi.
"Anh biết rồi, cứ yên tâm về Gấu Nhỏ, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt!" Cuối cùng Tề Quang cũng chịu nhận lời.
Đây là lần thứ 2 Tử Thời ngồi máy bay.
Lần trước ngồi máy bay là khi rời khỏi Thịnh Thừa Quang, lúc đó ngồi bên cạnh cô là Tề Quang, người mà cô có thể tin cậy dựa vào. Bây giờ chỉ có một mình Tử Thời, muốn đi đến bên cạnh Thịnh Thừa Quang , tâm trạng càng bồn chồn lo lắng hơn lần đó.
Trên đường đi đến sân bay Tử Thời thậm chí đã quyết định cùng sinh cùng tử (cùng sống cùng chết), ý nghĩ tuyệt vọng mà ích kỷ này vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu, dù sao thì Tề Quang nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Gấu Nhỏ.
Cho đến lúc này mới phát hiện ra, kỳ thật cô chưa từng buông tha những ý nghĩ về anh, vẫn tin tưởng rằng anh sẽ đến. Ở tận sâu trong lòng, chính bản thân cô cũng có một niềm tin kiên định: Ngoại trừ cái chết, không ai có thể tách rời hai người! Bây giờ, cho dù là cái chết cũng không thể rồi!
Ý nghĩ điên cuồng mà bi thương này chỉ xuất hiện được một lát, rất nhanh đã đến sân bay, tiểu thư Gấu Nhỏ ở nhà gọi điện thoại khóc đến mức thở không ra hơi: "Mẹ đi đâu rồi? Gấu Nhỏ không ăn kẹo đường, mẹ mau về đi! Gấu Nhỏ muốn mẹ!"
Trước khi ngủ trưa Gấu Nhỏ chơi xấu đòi ăn "Kẹo đường Vân Đóa", tỉnh dậy nghe mẹ nuôi Nhất Nhất hoang mang sợ hãi nói với chú là mẹ đi, đứa bé tràn đầy tình cảm nghĩ rằng nguyên nhân là do mình muốn ăn kẹo đường.
Tử Thời nghe được tiếng con gái khóc, cũng khóc theo, ngồi bên cạnh lại là hộ vệ do Trần Ngộ Bạch phái tới, cô đành quay mặt ra ngoài cửa sổ, nước mắt rơi mãnh liệt.
Gấu Nhỏ đang khóc to được Tạ Gia Thụ ôm lấy dỗ dành, Tề Quang lo lắng hỏi Tử Thời: "Bây giờ em đang ở đâu? Chưa lên máy bay đúng không? Đợi anh, anh trở về cùng em!"
"Không được, Tề Quang! Anh nghe em nói!" Tử Thời khàn giọng gọi cậu ta lại, nói: "Anh là người làm cho em yên tâm nhất, cho nên anh phải chăm sóc Gấu Nhỏ, đừng đi đâu cả! Những người đó đã dám xuống tay với cả Thừa Quang, khó dám chắc rằng họ sẽ không tìm tới chúng ta! Mọi người ở đấy là an toàn nhất!"
"Em biết vậy mà còn chạy ra ngoài?" Lúc này Tề Quang vô cùng nóng nảy: "Tình hình bên kia còn chưa rõ, chính bản thân anh Thừa Quang cũng đã bị thương, lúc này em đến đó chỉ gia tăng phiền phức cho anh ấy thôi!"
"Anh ấy sẽ không trách em!" Lần đầu tiên Tử Thời có tự tin đến vậy.
Tề Quang sửng sốt.
"Chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc Gấu Nhỏ thật tốt. Nói cho Tạ Gia Thụ: Bảo vệ Gấu Nhỏ giúp em!" Tử Thời nghĩ thầm: Dù thế nào thì Tạ Gia Thụ cũng là đại thiếu gia của nhà họ Tạ, có anh ta ở đây, ít nhất thì nhà họ Tạ sẽ không đến làm phiền? Bây giờ có thể tìm mọi cách bảo vệ con gái cũng tốt lắm rồi.
"Anh biết rồi, cứ yên tâm về Gấu Nhỏ, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt!" Cuối cùng Tề Quang cũng chịu nhận lời.
Danh sách chương