"Con bé tên là gì? Gấu Nhỏ?" Tạ Gia Thụ tò mò hỏi.

"Ừm, tên đầy đủ là Thịnh Gia Tinh." Tề Quang dịu dàng nhìn đứa nhỏ.

Vừa đúng lúc Tử Thời dẫn Phùng Nhất Nhất đi vào, Tử Thời vui vẻ gọi con gái: "Gấu Nhỏ, đến chỗ mẹ nào! Mẹ nuôi của con tới chơi đấy!"

Gấu Nhỏ được gọi đến, lập tức tay chân nhanh nhẹn bò tới chỗ mẹ, rồi bò một cách lộn xộn đến bên người Phùng Nhất Nhất. Chỉ là chưa bò được đến bên người Phùng Nhất Nhất đã bị Tạ Gia Thụ nhanh tay ôm lấy khi bé bò qua chân anh ta, Tạ Gia Thụ vui vẻ nói: "Cháu tên là Gia Tinh à? Thật khéo, chú gọi là Gia Thụ! Chị của chú gọi là Gia Vân! Hay về ở với nhà của chú nhỉ?"

Tử Thời nghe thấy cũng sửng sốt, nhìn về phía Tề Quang, Tề Quang cực kỳ bất đắc dĩ giải thích: " 'Gia' tên văn tự sau 'Quang', têm đệm thể hiện thứ bậc, nếu cậu muốn coi nhẹ mình như vậy thì chúng tôi cũng đành miễn cưỡng tiếp nhận. Gấu Nhỏ, hoan hô!"

Gấu Nhỏ luôn luôn nghe lời chú mình, vừ rõ ràng lại vang dội kêu lên với người đang ôm bé: "Hoan hô!"

"...." Tạ Gia Thụ ra quân bất lợi, nhưng mà tâm không chết, tiếp tục lừa gạt trẻ con nói: "Gấu Nhỏ, cháu thật sự là người nhà chú, cháu nhìn mái tóc cháu xoăn, tóc chú cũng xoăn này! :3"

"Thật ra, tóc của cậu không phải là vì bắt chước anh Thừa Quang nên mới đi uốn tóc à?" Tề Quang cực kỳ chuyên nghiệp nói: "Tạ Gia Thụ, trước kia tôi nghĩ đến cậu muốn làm em trai của anh Thừa Quang, không nghĩ đến thật ra cậu lại muốn làm con trai của anh ấy?"

Tạ Ma Vương bị trúng một đạn đã lộ ra nguyên hình, nhe răng trợn mắt nhìn, có thể là hình tượng của anh như vậy quá đáng sợ, Gấu Nhỏ bị dọa sợ tới mức tè dầm, đúng lúc lại không mặc tã, cho nên bãi nước tiểu nhẹ nhàng thấm ướt toàn thân anh.

****

Chuyện Gấu Nhỏ tè dầm lên người Tạ Ma Vương làm cho hầu hết mọi người đều hứng thú muốn nghe, chỉ có Thịnh Thừa Quang cực kỳ không vui - con gái anh còn chưa tè dầm lên người anh nữa! Mà điều làm cho anh mất hứng còn là Tạ Gia Thụ vậy mà ở lại đó lâu dài!

Tề Quang, Tử Thời, Phùng Nhất Nhất lại thêm một Tạ Gia Thụ, chẳng còn mang dáng vẻ người lớn gì cả, lúc đi chơi với Gấu Nhỏ quả thực rất vui vẻ hòa thuận, trong nhà mỗi ngày đều như là có tiệc ăn mừng. Bây giờ Thịnh Thừa Quang có gọi điện thoại đến thì con gái cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh, chỉ muốn đi chơi với Tạ Gia Thụ.

Đứa bé này quả thật rất thông minh, mỗi ngày bé đều có thể học được nhiều điều mới lạ, mỗi là gọi điện thoại đến Thịnh Thừa Quang đều có cảm giác rằng bé thông minh đáng yêu hơn.

Bé cũng đã bắt đầu dần dần hiểu chuyện, cũng biết nhận thức được rằng: Bố ở trong điện thoại, nhìn không thấy cũng sờ không được, người làm bạn bên cạnh bé chỉ là người bé thích chơi cùng, mặc kệ là cậu hay là chú, đều đã vui đùa thân thiết hơn chơi với bố.

Tử Thời thường xuyên dỗ Gấu Nhỏ nói chuyện điện thoại với bố, ca hát, bé cũng nguyện ý làm như vậy nhưng chỉ là nể mặt mẹ thôi, người ở đầu dây bên kia là ai đối với bé mà nói... Chắc cũng không quan trọng.

Bầu trời mùa đông ở thành phố G mới hoàng hôn đã tối đen, một mình Thịnh Thừa Quang ngồi trong phòng khách tối đen không mở đèn, nhìn căn phòng đều là hơi lạnh lại nhớ đến tiếng nói cười vừa rồi ở đầu bên kia điện thoại, bây giờ bọn họ ở bên đấy chắc hẳn rất vui vẻ.

Thịnh Thừa Quang rất hâm mộ, vì thế mà càng thêm phẫn nộ, càng thêm nóng vội rồi.

Sau trong vòng mấy tháng, anh càng mạnh tay hơn đối với mấy lão già sắp suy tàn của nhà họ Thịnh, cũng không lãng phí thời gian cũng tinh lực để đàm phán với mấy lão già đó, trực tiếp ra tay, vừa ác vừa nặng. Trịnh Phiên Nhiên và Ngôn Tuấn ở bên nhìn đều lo lắng thay cho anh, nhưng mà Thịnh Thừa Quang đã ra quyết định dứt khoát, lần này phải đánh cho đám người đó tan thành mây khói..

Anh bức người ta vào đường cùng, tự nhiên chó cùng rứt giậu, mà nếu không cẩn thận còn bị nó quay lại cắn...

Buổi sáng hôm nay Tử Thời dậy mà mí mắt phải không ngừng nháy, sau giờ cơm trưa vừa dỗ Gấu Nhỏ ngủ đã nhận được tin tức Thịnh Thừa Quang ở thành phố G xảy ra chuyện.

Là Trần Ngộ Bạch ở bên kia cử người đến báo tin cho Tề Quang, bởi vì hai ngày nay tình hình sức khỏe của Tề Quang không tốt lắm, lúc này đang ở trên lầu ngủ trưa, người đó liền nói cho Tử Thời: "... Bây giờ Thịnh tổng đã được đưa đến bệnh viện, Trần tiên sinh bảo tôi qua nhắn một tiếng, anh ấy đã gia tăng số người bảo vệ ở đây, các người không cần lo lắng, nhưng để phòng ngừa có chuyện không hay xảy ra, hôm nay mọi người không cần ra khỏi cửa."

Chân Tử Thời mềm nhũn đứng không nổi, một tay chống sô pha từ từ ngồi xuống.

Mọi thứ trước mắt như biến thành màu đen, đầu óc trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào suy nghĩ được cái gì.

Người đưa tin thấy sắc mặt trắng bệch dọa người của cô, có chút lo lắng hỏi: "Cô có khỏe không? Cần tôi gọi người đến không?"

"...Tôi không sao!" Tử Thời nghe người đó hỏi như vậy, kịp thời phản ứng: Trên tầng còn có con gái nhỏ cùng anh trai sức khỏe không tốt, trong căn phòng này cô là người duy nhất nên đứng ra giải quyết mọi chuyện: "Làm phiền anh, tôi có chút chuyện muốn nói với Trần tiên sinh, có thể chứ?" Tử Thời vội vàng hỏi.

Thủ hạ của Trần Ngộ Bạch biết cô là người phụ nữ bên cạnh Thịnh Thừa Quang, không nói nhiều lời, thay Tử Thời bấm số điện thoại của Trần Ngộ Bạch, đưa cho cô.

Tử Thời đi thẳng vào vấn đề với Trần Ngộ Bạch: "Chào anh, tôi là Tử Thời. Nhờ anh sắp xếp đưa tôi về đó được không? Tôi nhất định phải ở bên cạnh Thịnh Thừa Quang."

Giọng nói của Trần Ngộ Bạch không lạnh lùng như lời đồn, sau một lúc trầm mặc, anh nói: "Sự thật là Thịnh Thừa Quang không muốn cô trở về."

"Tôi biết, anh ấy lo lắng cho an toàn của tôi. Và tôi cũng lo lắng cho anh ấy như thế!" Tử Thời lúc này đã chẳng còn quan tâm nhiều nữa, giọng điệu như đang cầu xin: " Xin nhờ anh!"

"Cô bình tĩnh một chút, ý của tôi là: Cô ở chỗ này tốt hơn. Cô ở chỗ này tốt hơn, tôi biết tính cách của Thịnh Thừa Quang, cậu ấy luôn luôn làm việc một cách chu toàn kín đáo, bên kia sẽ có tin tức nhanh thôi, hay là cô cố gắng chờ một chút?"

Tử Thời giơ tay ra lau giọt lệ nơi khóe mắt, cố gắng kiềm chế, một tiếng khóc cũng không có: "Nếu anh ấy không có việc gì, em qua gặp anh ấy, anh ấy sẽ bảo vệ em, còn nếu anh ấy có chuyện... Em sẽ cùng chịu với anh ấy!"

Cô lại còn suy luận logic với anh, Trần Ngộ Bạch bên kia ngoài ý muốn có chút thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Ngôn Tuấn, bảo đảm an toàn cho cô." Giọng Trần Ngộ Bạch đã không còn do dự, lại càng thêm nhẹ nhàng: "Cô bé à, cô muốn dẫn cả con gái đi cùng sao?"

"Không, để cho bé ở lại chỗ này với Tề Quang." Tử Thời bình tĩnh nói, lúc này cô thở nhẹ một hơi, mới phát hiện môi đã bị miifnh cắn nát, miệng toàn mùi máu tanh.

Trần Ngộ Bạch "Ừm" một tiếng, "Tốt, vậy tôi sẽ đi sắp xếp, đi đường chính cô phải cẩn thận."

"Cảm ơn anh!" Tử Thời cực kỳ cảm kích anh ta.

"Không có gì!" Dường như Trần Ngộ Bạch nở nụ cười, "Tôi chờ cô cùng nhóm người Thịnh tổng trực tiếp đến cảm ơn!"

"Được," Tử Thờ nắm điện thoại nhẹ giọng nói: "Cảm ơn lời chúc của anh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện