Trong điện không khí giằng co, Tiểu Nhạc Tử được Phan Hải ra hiệu chạy như bay tới Đông Cung báo tin.

Khương Tự vốn dĩ đang suy nghĩ nguyên nhân lúc này Cảnh Minh Đế triệu Úc Cẩn qua đó, nghe nói Nhạc công công lại tới nữa, vội vàng hỏi thăm nguyên do.

Tiểu Nhạc Tử thở hồng hộc, vội vàng nói: “Thái Tử điện hạ đạp Cố thượng thư!”

Dứt lời, chỉ sợ cho Khương Tự không biết Cố thượng thư là ai, còn tri kỷ giải thích: “Chính là Lại Bộ Thượng Thư!”

Khương Tự nghe xong khóe miệng co quắp.

Nàng đương nhiên biết Cố thượng thư là Lại Bộ Thượng Thư, Thượng Thư có quyền thế nhất trong lục Bộ.

“Thái Tử điện hạ đạp Cố thượng thư, chỉ sợ phải vào Tông Nhân Phủ hối lỗi, nô tỳ đến đây để nói với Thái Tử Phi một tiếng.”

Còn về Thái Tử Phi nghe xong là nghĩ cách giúp Thái Tử thoát thân hay là thay Thái Tử thu thập tay nải, thì không phải một nội thị như hắn có thể quản.

Nghe xong Tiểu Nhạc Tử nói, Khương Tự ngược lại bình tĩnh, hỏi: “ Tại sao Thái Tử lại đánh Cố thượng thư?”

Ánh mắt Tiểu Nhạc Tử lấp lóe.

“Nhạc công công cứ nói đừng ngại.”

A Xảo lập tức đưa qua một túi tiền nặng trĩu.

Tiểu Nhạc Tử thế này mới nói: “Cố thượng thư đề nghị hàng ngài làm trắc phi, chọn Thái Tử Phi khác ——”

Khương Tự còn chưa lên tiếng, A Man ở bên cạnh đã trực tiếp phỉ nhổ: “Ta phi, khuyến khích người ta bỏ vợ cưới người mới, loại người già mà không biết xấu này không đánh còn giữ lại làm gì?”

Trắc phi nói thật dễ nghe, còn không phải là thiếp sao, thật sự khinh người quá đáng!

Tiểu Nhạc Tử nhìn A Man chống nạnh trừng mắt mà trợn trắng mắt.

Cung nữ bên người Thái Tử Phi đủ lợi hại nha, dám mắng Lại Bộ Thượng Thư già mà  không biết xấu hổ —— Vừa nghĩ như vậy, thế mà lại cảm thấy Thái Tử đạp Cố thượng thư một cước cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.

“Hàng ta làm trắc phi? Cố thượng thư nói?” Khương Tự nhàn nhạt hỏi.

Sau lưng Tiểu Nhạc Tử đột nhiên lạnh toát, cười gượng nói: “Ngài chớ để ở trong lòng, ngàn vạn chớ để trong lòng ……”

Vì sao hắn lại cảm thấy Thái Tử Phi còn đáng sợ hơn Thái Tử nhỉ? Khương Tự đứng dậy đi ra ngoài: “Nhạc công công dẫn đường đi.”

“Dẫn, dẫn đường?” Tiểu Nhạc Tử theo sau, nói chuyện đều lắp bắp.

Khương Tự liếc Tiểu Nhạc Tử một cái, cười như không cười: “ Tiền điện của Dưỡng Tâm Điện ta còn chưa có cơ hội đi vào, không quen đường, thỉnh cầu Nhạc công công dẫn đường.”

Tiểu Nhạc Tử dở khóc dở cười: “Thái Tử Phi, tiền điện Dưỡng Tâm Điện chính là nơi Hoàng Thượng xử lý chính vụ, ngài đi không…… Không thích hợp đi?”

Cho dù là Hoàng Hậu tới đều là ở hậu điện gặp mặt Hoàng Thượng, nào có ai chạy tới tiền điện, huống chi là Thái Tử Phi.

“Không thích hợp?” Khương Tự nhếch mày, trong con ngươi trong vắt lưu động ánh sáng, “Lại Bộ Thượng Thư đề nghị Thái Tử hưu thê lại thích hợp? Hay là nói Nhạc công công cảm thấy đề nghị này của Cố thượng thư thích hợp?”

Tiểu Nhạc Tử suýt nữa quỳ xuống, vẻ mặt đau khổ nói: “Nô tỳ tuyệt đối không dám nghĩ như vậy!”

“Một khi đã như vậy, vậy dẫn đường đi.”

Cho đến khi thành thành thật thật đi ở đằng trước dẫn đường, đầu óc Tiểu Nhạc Tử vẫn còn mê man muốn ngất.

Sao lại kéo cả hắn vào rồi? Hắn chỉ là một tiểu thái giám thôi!

Sư phụ rốt cuộc có biết Thái Tử Phi là kỳ nữ dám xông vào tiền điện Dưỡng Tâm Điện hay không? Lại ám chỉ cho hắn tới Đông Cung báo tin!

Bị ép buộc bất đắc dĩ Tiểu Nhạc Tử bất giác tăng nhanh bước chân, khi tới nơi liền hô to một tiếng: “Thái Tử Phi đến ——”

Trong điện nhất thời lặng ngắt như tờ.

Chúng thần hai mặt nhìn nhau, rất nhanh đều nhìn về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế nhíu mày: “Thái Tử Phi sao lại đến đây? Thật là hồ nháo!”

Chúng thần âm thầm gật đầu: Quá hồ nháo!

“Truyền Thái Tử Phi tiến vào.” Cảnh Minh Đế bổ sung một câu.

Chúng thần: “……” Hoàng Thượng trúng tà sao?

Rất nhanh một nữ tử dáng người yểu điệu bước nhanh mà vào, đi qua đám trọng thần đứng đầy trong điện lại không hề luống cuống, như đang tản bộ nơi sân vắng.

“Con dâu gặp qua phụ hoàng.”

Nhìn Thái Tử Phi doanh doanh thi lễ, Cảnh Minh Đế im lặng trong một chớp mắt.

Chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải.

Cứ trầm mặc như vậy cũng không phải vấn đề, Cảnh Minh Đế ho khan một tiếng: “Khụ khụ, Thái Tử Phi sao lại tới chỗ này? Đây cũng không phải nơi ngươi nên tới!”

Khương Tự thong dong trả lời: “Con dâu gần đây bị lời đồn đại quấy nhiễu, lo sợ bất an, nghe nói phụ hoàng triệu tập trọng thần và Thái Tử thương nghị việc này, đặc biệt tới hỏi một câu việc này thương nghị đến đâu rồi.”

Lễ Bộ Thượng Thư không thể nhịn được nữa nói: “Hoàng Thượng và trọng thần nghị sự, Thái Tử Phi chạy tới còn ra thể thống gì!”

Xong rồi xong rồi, Thái Tử trước mặt mọi người đá lão Cố, Thái Tử Phi cứ thế tùy tùy tiện tiện xông vào, Đại Chu đây là muốn vong nha!

Trong lòng chúng thần xúc động, trăm miệng một lời thỉnh cầu Cảnh Minh Đế: “Xin Hoàng Thượng nghiêm khắc quản thúc Thái Tử Phi, chớ có để hoàng thất trở thành trò cười cho thiên hạ.”

Sắc mặt Cảnh Minh Đế hơi trầm xuống: “Thái Tử Phi, ngươi trước tiên lui ra đi.”

Quản thúc Thái Tử Phi đó là trách nhiệm của Hoàng Hậu, dựa vào cái gì lại đẩy cho ông?

Nghĩ đến Hoàng Hậu trốn ở Khôn Ninh Cung ăn nho còn không cần phun vỏ, lại nhìn lại đám thần tử y như bầy sói, Cảnh Minh Đế phiền muộn vô cùng.

Vốn nghĩ lập Hoàng thái tử có thể thay ông phân ưu, quả nhiên là do ông nghĩ nhiều.

Khương Tự hơi uốn gối, rũ mắt nói: “Con dâu hôm nay lỗ mãng, chỉ là nghe nói Cố thượng thư xúi giục Thái Tử hưu thê, không biết có việc này chăng?”

Giọng nói của nàng bình tĩnh, lại mang theo sát khí bừng bừng, làm mọi người không khỏi nhìn về phía Cố Thượng thư bởi vì bị đạp một cước ngã lăn quay mà được ngồi ghế con.

Cố thượng thư nào còn ngồi được, không màng thắt lưng còn đang đau ê ẩm đứng bật dậy, sắc mặt trướng đến đỏ bừng: “Hoàng Thượng, vi thần tất cả đều là tính toán vì Đại Chu, tuyệt không có nửa điểm tư tâm. Thái Tử Phi không màng lễ nghĩa chạy đến nơi này chỉ trích lão thần xúi giục Thái Tử, thật là khiến lão thần không có chỗ dung thân, không chỗ dung thân a!”

Lão thượng thư nói đến chỗ kích động, còn giậm chân thở dài, nước mắt nước mũi tèm lem.

Úc Cẩn vốn dĩ thành thành thật thật quỳ đó, nghe vậy lạnh lùng nói: “Thà hủy đi mười tòa miếu không hủy một cọc hôn sự, Cố thượng thư đề nghị như thế bị nội tử biết được, không có chỗ dung thân cũng có thể hiểu được ——”

“Nghiệt tử, ngươi câm mồm cho ta!” Cảnh Minh Đế quơ lấy chặn giấy bạch ngọc khoa tay múa chân với Úc Cẩn.

Suy xét đến gần đây tốc độ hao tổn chặn giấy bạch ngọc có hơi nhanh, nội nô ( tiểu kim khố) đều sắp cạn túi, Cảnh Minh Đế lại yên lặng để xuống.

Cố thượng thư lúc này cũng là tức điên rồi, lấy ra khí thế đối nghịch với Cảnh Minh Đế, giận dữ hét lên: “Thiên tử không có gia sự, Thái Tử Phi là con dâu của Hoàng Thượng, hiện giờ vạn dân thỉnh cầu Thái Tử chọn Thái Tử Phi khác, sao có thể nói nhập làm một với hôn sự bình thường? Hoàng Thượng, việc này nếu ngài nhẹ nhàng bỏ qua, chỉ sợ dân tâm không xong, ngôi vị trữ quân không xong, giang sơn Đại Chu không xong a ~!”

Cố thượng thư liên tiếp nói ba chữ “Không xong”, đó là khí thế mười phần, nước miếng đều muốn phun đến trên mặt Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế vội vàng né tránh “Ám khí” bay tới, nhất thời không phân đâu ra hai lòng mà nói chuyện.

Khương Tự lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Không nghĩ tới một người nữ tử nhu nhược như ta lại quan trọng như thế.”

Trốn ở góc phòng Phan Hải gắt gao cúi đầu, tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại.

Hắn không nên cười, nhưng lại có chút nhịn không được……

Mắt thấy Cảnh Minh Đế thật sự muốn nổi giận, Khương Tự cất giọng hỏi: “Cố thượng thư, vì sao vạn dân lại thỉnh cầu chọn Thái Tử Phi khác?”

Cố thượng thư chắp tay: “Tự nhiên là bá tánh cho rằng đức hạnh của Thái Tử Phi có chỗ thiếu sót, trời cao lấy đại hạn cảnh báo.”

Là bá tánh cho rằng đức hạnh của Thái Tử Phi có thiếu sót, còn về Thái Tử Phi đến tột cùng thế nào, không quan trọng.

Chẳng lẽ Thái Tử Phi có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian?

Khương Tự khẽ bật cười: “Thì ra là thế. Vậy nếu ta có thể khẩn cầu trời xanh giáng xuống cam lộ thì sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện