Ít nhất hiện tại, tôi chưa thể. Tôi chưa xứng đáng.

Bố mẹ tôi mê mẩn lô đề.

Tôi được bao nhiêu tiền tiêu vặt, hoàn toàn phụ thuộc vào việc họ có trúng hay không.

Tôi khuyên răn thế nào cũng vô ích.

Ngay cả hai người cô của tôi cũng bắt đầu đánh bạc, chỉ có bác cả là còn tỉnh táo.

Tôi học ngày học đêm, dốc hết sức mình.

Phan Lương tìm tôi vài lần, tôi đều không đáp lại.

Sau đó, bên cạnh anh xuất hiện một cô em lớp dưới xinh xắn.

Người như anh, vốn dĩ chưa bao giờ thiếu người yêu.

Trời không phụ lòng người.

Kỳ thi cuối kỳ, tôi lọt vào top 10 của lớp.

Ngày có kết quả, tôi trốn ra phía sau dãy lớp học mà khóc.

Rất nhanh sau đó, tôi lên lớp 12.

Anh trai tôi học xong trường nghề máy tính, nhưng không tìm được công việc lương cao như kỳ vọng.

Thời đó, những người học nghề máy tính sơ cấp như anh, thị trường đã bão hòa.

Anh xuống Quảng Đông làm thuê, lương không cao, chẳng gửi nổi đồng nào về cho bố mẹ.

Tôi lại viết thêm nhiều giấy nợ, vay tiền để đóng học phí lớp 12.

Những tờ giấy nợ đó, như ngọn núi đè nặng trên vai tôi.

Các bạn trong lớp đều mua đủ loại đề luyện thi nổi tiếng như đề Hoàng Cương, Hải Điện…

Tôi không có tiền, chỉ biết mượn đề của người khác vào giờ nghỉ trưa hoặc trước giờ cơm,

Chép lại những dạng đề điển hình.

Thầy cô các môn đều rất tốt, luôn ưu ái giúp đỡ tôi.

Kỳ thi thử 1, 2, 3 — tôi luôn nằm trong top 50 của khối.

Cô chủ nhiệm nói, nếu giữ vững phong độ, đỗ vào một trường 985* là chuyện trong tầm tay.

(*985 là những trường đại học top đầu Trung Quốc)

Nhưng có lẽ… số tôi không may.

Ba ngày trước kỳ thi đại học, tôi cảm lạnh — đầu óc choáng váng, nghẹt mũi, ho liên tục.

Tôi gọi về nhà, mẹ tôi nói:

“Con tự mua thuốc uống đi. Em con cũng đang ốm, mẹ phải đưa nó đi tiêm.”

Tới ngày thi, tôi vẫn chưa khỏe.

Tôi không dám uống thuốc, sợ bị buồn ngủ.

Cứ thế gồng mình thi cho xong, vừa bước ra khỏi phòng thi, tôi ngất xỉu.

Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trong phòng y tế của trường.

Mẹ cũng có mặt bên giường. Trong lòng tôi dâng lên một chút ấm áp, giọng khản đặc gọi bà một tiếng.

Bà cau có:

“Đúng là, cứ đến lúc thi là lại đổ bệnh. Mày đúng là không có số hưởng.”

“Ba năm học cấp ba coi như đổ sông đổ biển, sớm biết thế thì học xong cấp hai đã bắt mày đi làm.”

Chúng tôi lấy thuốc rồi về ngay trong ngày.

Chuyện tôi ngất xỉu khi thi lan khắp cả thôn.

Thím Vương tặc lưỡi:

“Tôi đã nói rồi mà, con gái thì học hành làm gì cho nhiều, cuối cùng vẫn là công cốc thôi.”

Người khác cũng phụ họa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đúng đó, đi một chuyến về một chuyến, mấy vạn coi như bay mất tiêu.”

“Nếu đại học dễ thi thế thì làng mình đã có người đậu từ lâu rồi.”

“Bao nhiêu đứa con trai còn chẳng đậu, nó là con gái thì đậu kiểu gì được chứ.”



Không chỉ có vậy.

Anh trai tôi dẫn bạn gái về nhà, bảo là muốn cưới vào năm sau.

Nhưng nhà nghèo rớt mồng tơi thế này, sao mà cưới nổi.

Thế là bố mẹ lại bắt đầu bàn tính chuyện đưa tôi đi làm thuê.

Họ tính tới tính lui, nếu tôi với em gái cùng lên dây chuyền làm việc 12 tiếng mỗi ngày, thì may ra gom đủ tiền sính lễ.

Một tuần sau, tôi vẫn chưa khỏi hẳn cơn ho, nhưng vẫn cùng em gái bước lên chuyến tàu lửa cũ kỹ, hướng về phương Nam.

Con bé hào hứng, mong chờ thế giới bên ngoài.

Còn tôi, lòng lặng như nước.

Cứ thế làm được nửa tháng, một hôm tôi nghe chị làm cùng bàn bên hớn hở khoe:

“Con trai chị thi được 523 điểm, đậu đại học hạng hai rồi!”

Mọi người xung quanh nhao nhao chúc mừng,

Chị ấy cười tươi như hoa:

“Dù có bán nhà bán đất cũng phải cho nó học. Học rồi thì sau này nó làm văn phòng, không cực như tụi mình.”

Từ đó đầu óc tôi cứ lơ đãng mãi.

Giờ cơm trưa, em gái kéo tôi đi net:

“Chị ơi, tụi mình tra điểm đi!”

Tôi cứ tưởng mình đã quên rồi.

Nhưng khi trang tra cứu điểm thi mở ra, tôi gõ mã số báo danh mà không chút do dự.

Tôi biết, cuộc đời mình có thay đổi hay không,

Chính là nằm trong bốn con số ấy.

Mạng khi đó rất chậm.

Mười mấy giây chờ đợi mà dài hơn cả mấy thế kỷ.

Cuối cùng, trang web chuyển sang trang kết quả.

Điểm số của tôi hiện ra trước mắt.

Ngữ văn: 121

Toán: 118

Tiếng Anh: 125

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tổng hợp tự nhiên: 240

Tổng điểm: 604

Năm đó, điểm chuẩn khối Tự nhiên vào đại học trọng điểm (nhất bản) là 572.

So với mức điểm của ba năm trước, tôi dư sức vào một trường 211*.

(*Trường “211” là các trường đại học trọng điểm thuộc đề án 211 của Trung Quốc)

Tôi ngồi giữa tiệm net khóc òa lên, nước mắt nước mũi tèm lem, mọi người đều quay lại nhìn tôi.

Nhìn đi, số phận cuối cùng cũng mỉm cười với tôi.

Trong đống đổ nát tuyệt vọng, cũng nở ra được một bông hoa đẹp đẽ! Em gái tôi cũng rưng rưng nước mắt:

“Tuyệt quá… Chị thật giỏi! Sau này chị sẽ là sinh viên đại học rồi!”

“Chị đừng lo tiền học, em có thể đi làm kiếm tiền nuôi chị mà!”

Vì phải điền nguyện vọng, tôi nộp đơn xin nghỉ việc với quản lý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện