Mộc Phi Huyền bắt đầu tiếp nhận trọng trách dạy Thất Diệp, nhưng rõ
ràng hắn không vui, tại vườn sau Huyền Tự Cảnh, trong đình đá bên cạnh
núi giả, tay hắn chống trán, tóc dài như mực xõa tung, tháo ra vòng ngọc thạch tượng trưng cho vị trí tông chủ thắt trên trán, ngọn gió khuấy
mặt hồ yên ả, mang hương cỏ hương nắng đến trước mặt, bám lên ngọn tóc
đen cuộn bay, người lúc này giống như muốn bay theo gió.
Mỗ Thảo đang làm bộ làm tịch tra cứu quyển đạo pháp sơ cấp trong tay, thỉnh thoảng lại liếc mắt, nhưng cũng không thể tạo được phong thái
động lòng. Mãi lâu sau, Mộc Phi Huyền cụp mắt, lông mi dài phủ xuống,
toàn bộ bộ phận cơ thể của hắn đều kêu than mệt mỏi, nhưng trong lòng
lại vui mừng. Hắn thấy Tô Yên sau khi bị thương càng ỷ lại hắn.
Thế nhưng để chữa trị thương thế của nàng cần rất nhiều linh lực, dựa vào một mình mình, chỉ là cố gắng gượng mà thôi.
[i](“Khụ, chào mọi người.” Một sinh vật hình người tóc dài như cái chổi, mặc quần áo màu xám, giống như cây lau nhà bị gắn lộn cán từ sau núi giả nhảy ra: “Bởi vì người kể của chúng ta bị trúng gió mất giọng, sau đây kẻ điên ta xin tiếp tục vở kịch và vạch trần bộ mặt thật của Mỗ Quân cho mọi người.”
Quần chúng: = =
Sinh vật hình người đứng cạnh núi giả, đang khoa chân múa tay vui sướng: “Có lẽ ở đây có người hoài nghi về sức bền của Mộc tông chủ của chúng ta, quả là oan uổng, chúng ta không thể nghi ngờ năng lực của Mộc tông chủ, tuy rằng không thể kim thương không ngã [1] như ta, nhưng chất lượng vẫn qua được chứng nhận ISO. Chỉ tiếc rằng. . . . . . cho dù một đêm chín lần . . . . . . Đến lần thứ mười cũng chỉ có lòng mà không có sức. . . . . .”[/i]
[b][1] [/b]Cây thương vàng không ngã, nghĩa là cứng cáp rắn rỏi không dễ nhũn.
[i]Sinh vật hình người trên đỉnh núi giả thầm than. . . . . . Không ngờ trượt chân, ngã “bùm” xuống ao. . . . . . Khi thay đổi màn ảnh vẫn nghe thấy tiếng thét thảm thiết: “Đại ca, ta không biết bơi a a a a a a a a a ————————————” )[/i]
Khi Mộc Phi Huyền tỉnh lại thì một canh giờ đã trôi qua. Nhìn thấy Mỗ Thảo bên cạnh đã ngồi lâu đến cứng người, khóe môi hắn cong lên, thầm ghi nhớ hẳn là Thất Diệp Linh Chi cũng có loại tốt loại xấu.
(Mỗ Thảo: = =)
“Tiểu Thất.” Giọng nói của Mộc Phi Huyền lộ ra vẻ tôn quý tao nhã không nhiễm chút bụi trần:
“Chương 4 cuốn 17 là gì?”
“Hở?” Mỗ Thảo kinh ngạc đến ngây người.
“Dưỡng khí vong ngôn thủ, hàng tâm vi bất vi; động tĩnh tri tông tổ, vô sự canh tầm thùy; chân thường nhu ứng vật, ứng vật yếu bất mê; bất mê tính tự trụ, tính trụ khí tự hồi. . . . . . [2]” Mộc Phi Huyền gằn từng tiếng, mắt nhìn về phía hồ nước xanh thẳm, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ tay áo màu tuyết, ánh mặt trời ở trên người hắn hơn xa ánh sáng rực rỡ chói mắt, hắn không thanh tao như Thanh Dương Tử, nhưng lại lợi hại nắm trời đất trong tay.
Mỗ Thảo ngoan ngoãn nghe, gật đầu giống như gà con mổ thóc. Mộc Phi Huyền nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng thở dài thật sâu, xem tốc độ tiến triển của nàng, khi nào mới có thể trị tốt thương thế cho Tô Yên đây? [b]Phiên ngoại:[/b]
Đêm, tại Phồn Âm các, Mộc Phi Huyền dựa vào tay vịn đầu giường, thở nhẹ nhìn nữ nhân nằm trên đùi mình. Đã bao nhiêu năm, người cùng việc xung quanh đều thay đổi, duy không đổi là vẻ đẹp của nàng. Tô Yên tóc dài màu bạc, lại thoáng óng ánh sắc tím. Ngũ quan như ân trời ban cho, vô cùng hoàn mỹ. Mắt sáng như nước, chỉ cần khẽ đảo đã toát lên vẻ phong tình không nói lên lời.
Mê người nhất là da thịt của nàng, mịn màng nõn nà, ngón tay Mộc Phi Huyền nhẹ nhàng lướt qua ngực nửa để trần cuả nàng Tô, da thịt kia càng trở nên trắng nõn, giống như chỉ hơi dùng chút lực cũng sẽ chảy ra nước.
Mộc Phi Huyền còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, khi đó một đám thiếu niên đi theo nàng như sao vây quanh trăng, nàng mặc váy dài đẹp đẽ lộng lẫy, nổi bật dưới ánh trân châu hồng nhạt, giống như tiên giáng trần. Mà mình. . . . . . Chỉ là một thiếu niên rất bình thường. . . . . .
“Yên.” Không hiểu tại sao lại động tình, bỗng cảm thấy cho dù chết trên tay nàng cũng không hề gì.
Tô Yên đương nhiên cũng cảm thấy vật trong cơ thể mình càng thêm cứng rắn mạnh mẽ, nằm trên ngực hắn, móng tay đính đá quý cào nhẹ lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Quả nhiên, rất nhanh thấy được ánh mắt gần như mê loạn của đối phương. Mộc Phi Huyền hừ nhẹ một tiếng nhấn vào thân dưới nàng, nàng bắt đầu thử hấp thu tinh lực của đối phương, thấy Mộc Phi Huyền cau mày nhưng không phản đối cũng yên lòng.
Nói đến Tô Yên, tu vi của nàng tuyệt đối không thua vẻ đẹp của nàng. Gần như tất cả mọi người ở thiên giới đều biết đại mỹ nhân này có gai, không biết bao nhiêu người thèm nhỏ dãi, nhưng cuối cùng hoa lại rơi xuống thằng nhóc Mộc Phi Huyền không có danh tiếng gì.
Thế nhưng nhiều năm về sau, mọi người mới bội phục con mắt độc đáo của nàng. Hiện nay Mộc Phi Huyền và nàng, có thể nói là một đôi tình nhân trời sinh, nhưng với nàng, lại vĩnh viễn như lần đầu gặp gỡ.
Khi đó từng có người cười nhạo hắn là tôi tớ của vợ, tay Mộc Phi Huyền vòng qua eo nàng, cười đến rực rỡ: “Có người vợ như vậy, làm tôi tớ cũng là hạnh phúc của Mộc mỗ.”
Một đêm dây dưa, Mộc Phi Huyền không thể so với Thanh Dương Tử, hắn chủ yếu tu hành đạo pháp hệ khống chế, thể lực cùng nội lực hồi phục chậm hơn Thanh Dương Tử rất nhiều. Cho nên ngày hôm sau, khi đại đệ tử Vô Trần gõ cửa, hắn thậm chí không muốn trả lời.
Đương nhiên cũng chỉ là không muốn mà thôi, ở đây cần làm việc theo quy tắc. Hắn cố gắng thay quần áo, mỹ nhân trên giường vẫn đang say trong giấc xuân Hải Đường [3], hắn yêu thương vén lên tóc đen trên trán nàng, dịu dàng khẽ kéo lại chăn cho nàng.
Hôm nay cần phải đích thân kiểm tra đạo pháp một các đệ tử cấp một, cần xử lý bọn yêu có tội mà Diệt Tự Cảnh đưa đến, có hai đạo hữu sẽ đến đây bàn bạc cùng mình. . . . . Đúng rồi, còn có gốc cây Thất Diệp Linh Chi làm người đau đầu kia. . . . . .
Mộc Phi Huyền vừa nghĩ tới việc hôm nay, vừa đi ra ngoài, lau mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng trút bớt được vẻ mỏi mệt. Mỗ Thảo đã phải rời giường, vui vẻ ở sau vườn, muốn thử xem có thể nhảy lên núi giả được không.
Cầm nhánh cây lá xanh ươn ướt trong tay áng chừng, Mộc Phi Huyền hỏi chút thành quả học tập hôm qua, nàng nói vấp nói trượt cũng phải đưa lưng ra. Dặn dò chương tiết cần đọc thuộc lòng hôm nay, Mộc Phi Huyền dựa vào ghế mây ngủ gật, Mỗ Thảo thấy hắn thật có vẻ quá mệt mỏi, cũng không dám làm ồn, lại không dám đi, ngoan ngoãn ngồi đọc sách,
Vì vậy trong đình Trầm Hương to như vậy, một người làm bộ đọc sách, một người chống tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vậy mà buổi chiều Thanh Dương Tử lại đến, Mỗ Thảo mong trái ngóng phải, không thấy Xà Quân, khó tránh khỏi có chút thất vọng. Hắn cũng không quá để ý, lúc đang ở đình chơi cờ với Mộc Phi Huyền, thắng đến ván thứ tư thì Vô Trần tiến vào bẩm báo: “Tông chủ, hai vị đạo trưởng Kỳ Liên Sơn đã tới.”
Thanh Dương Tử mỉm cười đặt quân cờ xuống, có lẽ đại cục đã định rồi. Mộc Phi Huyền cười bỏ quân cờ trong tay: “Thôi thôi, ta thua.”
Thanh Dương Tử vẫy vẫy phất trần, mỉm cười trêu ghẹo: “Đạo hữu, trên đầu chữ sắc là một cây đao.”
Mộc Phi Huyền mặt đỏ lên, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, thuận tiện dời đề tài: “Đi, cùng đi gặp hai vị đạo hữu Liên, Hà.”
Hai người đứng dậy rời đi, lúc gần đi Thanh Dương Tử nhìn Mỗ Thảo đứng hầu một bên, thấy có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng vừa lòng.
Chú thích
[b][3] Hải Đường Xuân Thụy: [/b]hay Hải Đường Xuân Thụy Tảo
Trong “Lãnh Trai Dạ Thoại” của Tống Thích Huệ Hồng có ghi lại khi Đường Minh Hoàng lên Trầm Hương Đình cho triệu Thái Chân Phi, tới giờ mão vẫn ngủ say chưa tỉnh, lệnh cho kẻ hầu Cao Lực Sĩ tới đỡ. Phi tử khi say ngủ không son phấn, tóc xoa rối tung, không thể bái lạy. Minh Hoàng cười rạng rỡ: “Phi tử mà say, ngủ thằng đến khi hải đường nở cũng chưa biết chừng nhỉ!”. Đây là điển cố lưu lại về “Hải Đường Xuân Thụy”.
Thế nhưng để chữa trị thương thế của nàng cần rất nhiều linh lực, dựa vào một mình mình, chỉ là cố gắng gượng mà thôi.
[i](“Khụ, chào mọi người.” Một sinh vật hình người tóc dài như cái chổi, mặc quần áo màu xám, giống như cây lau nhà bị gắn lộn cán từ sau núi giả nhảy ra: “Bởi vì người kể của chúng ta bị trúng gió mất giọng, sau đây kẻ điên ta xin tiếp tục vở kịch và vạch trần bộ mặt thật của Mỗ Quân cho mọi người.”
Quần chúng: = =
Sinh vật hình người đứng cạnh núi giả, đang khoa chân múa tay vui sướng: “Có lẽ ở đây có người hoài nghi về sức bền của Mộc tông chủ của chúng ta, quả là oan uổng, chúng ta không thể nghi ngờ năng lực của Mộc tông chủ, tuy rằng không thể kim thương không ngã [1] như ta, nhưng chất lượng vẫn qua được chứng nhận ISO. Chỉ tiếc rằng. . . . . . cho dù một đêm chín lần . . . . . . Đến lần thứ mười cũng chỉ có lòng mà không có sức. . . . . .”[/i]
[b][1] [/b]Cây thương vàng không ngã, nghĩa là cứng cáp rắn rỏi không dễ nhũn.
[i]Sinh vật hình người trên đỉnh núi giả thầm than. . . . . . Không ngờ trượt chân, ngã “bùm” xuống ao. . . . . . Khi thay đổi màn ảnh vẫn nghe thấy tiếng thét thảm thiết: “Đại ca, ta không biết bơi a a a a a a a a a ————————————” )[/i]
Khi Mộc Phi Huyền tỉnh lại thì một canh giờ đã trôi qua. Nhìn thấy Mỗ Thảo bên cạnh đã ngồi lâu đến cứng người, khóe môi hắn cong lên, thầm ghi nhớ hẳn là Thất Diệp Linh Chi cũng có loại tốt loại xấu.
(Mỗ Thảo: = =)
“Tiểu Thất.” Giọng nói của Mộc Phi Huyền lộ ra vẻ tôn quý tao nhã không nhiễm chút bụi trần:
“Chương 4 cuốn 17 là gì?”
“Hở?” Mỗ Thảo kinh ngạc đến ngây người.
“Dưỡng khí vong ngôn thủ, hàng tâm vi bất vi; động tĩnh tri tông tổ, vô sự canh tầm thùy; chân thường nhu ứng vật, ứng vật yếu bất mê; bất mê tính tự trụ, tính trụ khí tự hồi. . . . . . [2]” Mộc Phi Huyền gằn từng tiếng, mắt nhìn về phía hồ nước xanh thẳm, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ tay áo màu tuyết, ánh mặt trời ở trên người hắn hơn xa ánh sáng rực rỡ chói mắt, hắn không thanh tao như Thanh Dương Tử, nhưng lại lợi hại nắm trời đất trong tay.
Mỗ Thảo ngoan ngoãn nghe, gật đầu giống như gà con mổ thóc. Mộc Phi Huyền nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng thở dài thật sâu, xem tốc độ tiến triển của nàng, khi nào mới có thể trị tốt thương thế cho Tô Yên đây? [b]Phiên ngoại:[/b]
Đêm, tại Phồn Âm các, Mộc Phi Huyền dựa vào tay vịn đầu giường, thở nhẹ nhìn nữ nhân nằm trên đùi mình. Đã bao nhiêu năm, người cùng việc xung quanh đều thay đổi, duy không đổi là vẻ đẹp của nàng. Tô Yên tóc dài màu bạc, lại thoáng óng ánh sắc tím. Ngũ quan như ân trời ban cho, vô cùng hoàn mỹ. Mắt sáng như nước, chỉ cần khẽ đảo đã toát lên vẻ phong tình không nói lên lời.
Mê người nhất là da thịt của nàng, mịn màng nõn nà, ngón tay Mộc Phi Huyền nhẹ nhàng lướt qua ngực nửa để trần cuả nàng Tô, da thịt kia càng trở nên trắng nõn, giống như chỉ hơi dùng chút lực cũng sẽ chảy ra nước.
Mộc Phi Huyền còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, khi đó một đám thiếu niên đi theo nàng như sao vây quanh trăng, nàng mặc váy dài đẹp đẽ lộng lẫy, nổi bật dưới ánh trân châu hồng nhạt, giống như tiên giáng trần. Mà mình. . . . . . Chỉ là một thiếu niên rất bình thường. . . . . .
“Yên.” Không hiểu tại sao lại động tình, bỗng cảm thấy cho dù chết trên tay nàng cũng không hề gì.
Tô Yên đương nhiên cũng cảm thấy vật trong cơ thể mình càng thêm cứng rắn mạnh mẽ, nằm trên ngực hắn, móng tay đính đá quý cào nhẹ lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Quả nhiên, rất nhanh thấy được ánh mắt gần như mê loạn của đối phương. Mộc Phi Huyền hừ nhẹ một tiếng nhấn vào thân dưới nàng, nàng bắt đầu thử hấp thu tinh lực của đối phương, thấy Mộc Phi Huyền cau mày nhưng không phản đối cũng yên lòng.
Nói đến Tô Yên, tu vi của nàng tuyệt đối không thua vẻ đẹp của nàng. Gần như tất cả mọi người ở thiên giới đều biết đại mỹ nhân này có gai, không biết bao nhiêu người thèm nhỏ dãi, nhưng cuối cùng hoa lại rơi xuống thằng nhóc Mộc Phi Huyền không có danh tiếng gì.
Thế nhưng nhiều năm về sau, mọi người mới bội phục con mắt độc đáo của nàng. Hiện nay Mộc Phi Huyền và nàng, có thể nói là một đôi tình nhân trời sinh, nhưng với nàng, lại vĩnh viễn như lần đầu gặp gỡ.
Khi đó từng có người cười nhạo hắn là tôi tớ của vợ, tay Mộc Phi Huyền vòng qua eo nàng, cười đến rực rỡ: “Có người vợ như vậy, làm tôi tớ cũng là hạnh phúc của Mộc mỗ.”
Một đêm dây dưa, Mộc Phi Huyền không thể so với Thanh Dương Tử, hắn chủ yếu tu hành đạo pháp hệ khống chế, thể lực cùng nội lực hồi phục chậm hơn Thanh Dương Tử rất nhiều. Cho nên ngày hôm sau, khi đại đệ tử Vô Trần gõ cửa, hắn thậm chí không muốn trả lời.
Đương nhiên cũng chỉ là không muốn mà thôi, ở đây cần làm việc theo quy tắc. Hắn cố gắng thay quần áo, mỹ nhân trên giường vẫn đang say trong giấc xuân Hải Đường [3], hắn yêu thương vén lên tóc đen trên trán nàng, dịu dàng khẽ kéo lại chăn cho nàng.
Hôm nay cần phải đích thân kiểm tra đạo pháp một các đệ tử cấp một, cần xử lý bọn yêu có tội mà Diệt Tự Cảnh đưa đến, có hai đạo hữu sẽ đến đây bàn bạc cùng mình. . . . . Đúng rồi, còn có gốc cây Thất Diệp Linh Chi làm người đau đầu kia. . . . . .
Mộc Phi Huyền vừa nghĩ tới việc hôm nay, vừa đi ra ngoài, lau mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng trút bớt được vẻ mỏi mệt. Mỗ Thảo đã phải rời giường, vui vẻ ở sau vườn, muốn thử xem có thể nhảy lên núi giả được không.
Cầm nhánh cây lá xanh ươn ướt trong tay áng chừng, Mộc Phi Huyền hỏi chút thành quả học tập hôm qua, nàng nói vấp nói trượt cũng phải đưa lưng ra. Dặn dò chương tiết cần đọc thuộc lòng hôm nay, Mộc Phi Huyền dựa vào ghế mây ngủ gật, Mỗ Thảo thấy hắn thật có vẻ quá mệt mỏi, cũng không dám làm ồn, lại không dám đi, ngoan ngoãn ngồi đọc sách,
Vì vậy trong đình Trầm Hương to như vậy, một người làm bộ đọc sách, một người chống tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vậy mà buổi chiều Thanh Dương Tử lại đến, Mỗ Thảo mong trái ngóng phải, không thấy Xà Quân, khó tránh khỏi có chút thất vọng. Hắn cũng không quá để ý, lúc đang ở đình chơi cờ với Mộc Phi Huyền, thắng đến ván thứ tư thì Vô Trần tiến vào bẩm báo: “Tông chủ, hai vị đạo trưởng Kỳ Liên Sơn đã tới.”
Thanh Dương Tử mỉm cười đặt quân cờ xuống, có lẽ đại cục đã định rồi. Mộc Phi Huyền cười bỏ quân cờ trong tay: “Thôi thôi, ta thua.”
Thanh Dương Tử vẫy vẫy phất trần, mỉm cười trêu ghẹo: “Đạo hữu, trên đầu chữ sắc là một cây đao.”
Mộc Phi Huyền mặt đỏ lên, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, thuận tiện dời đề tài: “Đi, cùng đi gặp hai vị đạo hữu Liên, Hà.”
Hai người đứng dậy rời đi, lúc gần đi Thanh Dương Tử nhìn Mỗ Thảo đứng hầu một bên, thấy có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng vừa lòng.
Chú thích
[b][3] Hải Đường Xuân Thụy: [/b]hay Hải Đường Xuân Thụy Tảo
Trong “Lãnh Trai Dạ Thoại” của Tống Thích Huệ Hồng có ghi lại khi Đường Minh Hoàng lên Trầm Hương Đình cho triệu Thái Chân Phi, tới giờ mão vẫn ngủ say chưa tỉnh, lệnh cho kẻ hầu Cao Lực Sĩ tới đỡ. Phi tử khi say ngủ không son phấn, tóc xoa rối tung, không thể bái lạy. Minh Hoàng cười rạng rỡ: “Phi tử mà say, ngủ thằng đến khi hải đường nở cũng chưa biết chừng nhỉ!”. Đây là điển cố lưu lại về “Hải Đường Xuân Thụy”.
Danh sách chương