Cuộc sống tại Huyền Tự Cảnh, gian khổ khác xa với lúc đi theo Xà
Quân, ngày nào cũng có rất nhiều đạo pháp cần tu luyện, so với trước kia giúp Xà Quân hấp thu linh lực mà nói, khó khăn hơn nhiều.
Thật ra không kể đến những người khác, Mỗ Thảo có đôi khi thầm thấy
kỳ quái, không phải thất diệp linh chi là thánh phẩm của thần tiên sao,
vì sao bản thân mình học đạo pháp lại gian nan đến thế.
Mộc Phi Huyền quản lý toàn bộ Huyền Tự Cảnh, đương nhiên không có nhiều thời gian. Mỗi tháng đều có một cuộc họp, đệ tử toàn cung đặt câu hỏi, tiện thể chỉ điểm về đạo pháp.
Sau đó sự thật chứng minh, không có vấn đề gì ngoài việc học tập vài đệ tử xuất sắc, nhưng người như Mỗ Thảo thì không thèm học.
Hàng tháng Huyền Tự Cảnh thường khảo hạch đạo pháp vào cuối tháng, các đệ tử phải tham gia, tỷ thí với nhau để xem trong một tháng học được những gì. Từ đó cho thấy đạo pháp vô biên, bể học vô bờ.
Sau khi Cực Nguyệt dạy Tiểu Thất dùng đạo uy vô cực [1], bảo cô phải siêng năng luyện tập, không được làm mất mặt. Mỗ Thảo gật đầu như giã tỏi, vì thế sáng sớm Cừu Nguyệt ra ngoài đã thấy cô đang rất cố gắng luyện kiếm ở phía sau vườn hoa.
[1] Pháp lực uy phong không giới hạn. Đây là 1 trong 5 kỹ năng thần thông: cuồng long ngạo thiên quyền, kinh thiên hỗn nguyên chưởng, linh khí hàn sương chỉ, bát quát mê tung thối, đạo uy vô cực chân khí. (ta để Hán Việt, edit hẳn ra nghe hơi kỳ)
Hài lòng ing. . . . .
Nửa canh giờ sau quay lại thấy cô mài kiếm giữa cảnh hoa, hài lòng ing. . . .
Một nén hương sau đi ra thấy cô ngồi dưới tàng cây dạ hợp cầm sách viết. . . . Hài lòng ing. . . . .
Trong cuộc thi đạo pháp cuối tháng, vài chủ khảo của Huyền Tự Cảnh trao đổi nhiều lần.
Giám khảo A: nên tìm đệ tử cấp bậc nào đến tỷ thí cùng cô ta? Thất Diệp Linh Chi sinh ra đã là vật báu được tu hành, cô ta lại vừa mới xuất sư, ra tay không nhẹ không nặng, ngộ nhỡ nguy hiểm đến tính mạng . . .
Giám khảo B: Cừu Nguyệt phu nhân lầm rồi, biết rõ là tỷ thí còn dạy nàng chiêu thuật uy lực như đạo uy vô cực.
Giám khảo C: May mắn tỷ thí trên đài cao, dù sức mạnh to lớn cũng không thể lan đến Huyền Tự Cảnh. . . .
Giám khảo D: Ta thấy chúng ta. . . . Vẫn nên chuyển ghế giám khảo đến nơi an toàn. . . . .
Giám khảo EFG: có lý có lý.
Quần chúng: Xì xà xì xồ [2]. . . .
[2] Thực ra phải là chíp chíp quác quác.
Mặt trời lên cao, một tiếng giòn vang, mọi người đều im lặng. Mộc Phi Huyền ngồi ở ghế chủ trì, cột tóc bằng mũ ngọc, áo bào lụa lộ ra vẻ tôn quý cực điểm. Bên cạnh hắn là Tô Yên trong lời kể, váy tím xinh đẹp lộng lẫy, ngũ quan vốn xinh xắn bởi vì quá mức nghiêm nghị mà lộ ra vẻ uy nghiêm không thể tới gần.
Không cần nói, hai người đương nhiên đều là nhân vật nổi tiếng, nhưng phối hợp lại. . . . . Một người đơn giản, một người rầy rà, có vẻ không hề hài hòa. . . . .
Dĩ nhiên không ai dám nói ra lời này. Người trên đài thấy tông chủ vuốt cằm, tuyên bố khảo hạch hàng tháng bắt đầu, nếu ngã khỏi đài thì thua. Sau đó là danh sách luật đối kháng thật dài.
Dưới đài tỷ thí cao lớn, chúng đệ tử đứng chỉnh tề theo trận hình vuông, cấp bậc các trận không giống nhau. Mỗ Thảo đứng cạnh Cừu Nguyệt, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này liền có chút căng thẳng. Cừu Nguyệt vỗ vỗ tay cô, dịu dàng trấn an: “Khẩu quyết đều nhớ hết chứ? Đừng căng thẳng, được không?”
Mỗ Thảo chột dạ gật đầu, ngẩng lên chăm chú nhìn đài tỷ thí cao lớn. Đầu tiên là đệ tử hạng nhất, ánh sáng rực rỡ hạ xuống, bọn họ đấu pháp người tới ta đi càng lúc càng khiến người kinh sợ.
Có hàng yêu trừ ma sắp lật đàn làm phép, cũng có bảo vật làm phép và ngự kiếm bay lên không, Mỗ Thảo nhìn mà nước miếng giàn giụa, cho đến lúc. . . . . Đến lúc đọc đến tên cô.
Nhóm giám khảo thì thầm với nhau từ nãy liền im lặng, đã bao nhiêu năm, yêu giới mới có một gốc cây thất diệp linh chi thu thành hình người.
Mọi người ánh mắt sáng quắc chờ đợi, cô đi ra khỏi đám người còn nhận được ánh mắt cổ vũ của Cừu Nguyệt tiên tử.
Men theo bậc thang đi lên đài tỷ thí, đệ tử hạng nhì – Phủ Phong, đã đứng ở phía trước. Thấy cô, rõ ràng có phần căng thẳng, càng nắm chặt phất trần trong tay, trên trán hình như đã chảy ra mồ hôi lạnh. Sau một lúc lâu hắn cắn răng một cái: “Xin mời đạo hữu.”
Mỗ Thảo chọn một thanh kiếm dài, dốc lòng, nhắm mắt lại, tay vẽ lên chiêu thức: “Đạo ——”
Mọi người dưới đài trợn tròn mắt, thánh phẩm a. . . . . Bảo vật a. . . . Sao lại có sức mạnh kinh người đến thế. . . . .
“Uy ——”
Người dưới đài sao đầy mắt.
“Vô ——”
Mọi người đã tự động vẽ cái vòng có thể phát sáng lên đầu cô.
“Cực ——” Một chữ cuối cùng, chỉ thấy một cái bóng mờ nhạt, Phủ Phong đứng đối diện kinh sợ, theo bản năng nhìn về phía ánh sáng chợt lóe. Vì thế khi một bóng người xẹt qua đài tỷ thí cao lớn, mọi người nghe thấy tiếng thét: “A a a a a a a a a a a a —————————————— á ————————————”
Tiếng thét này thảm thiết, một tiếng cuối cùng, khiến thính giả biến sắc.
Tro bụi đầy trời. . . . . Lông vịt bay loạn.
Mọi người hóa đá tại chỗ.
Sau một lúc lâu, Mỗ Thảo từ trong tro bụi đứng lên, phun ra lông vịt trong miệng, thấy ánh mắt lớn nhỏ của các đạo sĩ bắn tới, giống như cái nhìn đờ đẫn của một đống tượng thạch cao. . . .
Ngây ngốc sờ sờ cả người, cứ tưởng rằng răng trong miệng sắp rơi xuống hết, may là chỉ nhổ ra một đống lông vịt. Haiz. . . . .
=_=|||||
Không sai, Mỗ Thảo nhìn xuống đất liền thấy, một con vịt vô cùng to đã xứng với cái tên bánh vịt. . . . . . Bên cạnh có bạn học quen biết phản ứng nhanh, gào khóc xé tim: “Vịt sư huynh ơi, huynh chết thật thảm ——————————”
Mỗ Thảo: . . . . .
Cừu Nguyệt chột dạ quay đầu nhìn Mộc Phi Huyền, chỉ thấy khóe miệng hắn co quắp.
Việc này được chúng đạo sĩ ghi vào sử sách Huyền Tự Cảnh, về sau mỗi lần khảo hạch nếu có Mỗ Thảo, mọi người đều cách xa hai trượng, để tránh thảm kịch nhân gian như vậy.
Phiên ngoại nhỏ:
Vào buổi chiều một hôm ở phía sau vườn hoa Huyền Tự Cảnh. Mỗ Thảo tay nâng ngọn lửa, ngồi trên xích đu, không biết qua bao lâu, cuối cùng cảm thấy ánh mặt trời. . . . bị thứ gì đó che khuất? ? ? Quay đầu liền đối diện với ánh mặt của Mộc tông chủ, ngay lập tức kinh hãi: “Lặc cá [3]. . . . Thất Diệp đọc sách đến mê mẩn, không thấy tông chủ đến, mong tông chủ thứ tội.”
[3] Tương tự “Mẹ kiếp”
Một Phi Huyền khoanh tay nhíu mày, im lặng không nói.
“Ha ha, Mộc tông chủ, ánh mặt trời hôm nay thật đẹp.”
Không ai trả lời.
“Mặt trời cũng thật tròn.” Mỗ Thảo bắt đầu xem xét lại mình từ trên xuống dưới. . . . . Trên mặt dính bùn? Mặc nhầm quần áo? Thắt nút lệch? Quên đi tất?
Mộc tông chủ quay đầu tàn khốc rời đi, lưu lại mấy chữ giải thích nghi hoặc: “Cầm lấy sách.”
Mỗ Thảo: . . . . .
Xét thấy biểu hiện ưu tú của Mỗ Thảo ở khảo hạch hàng tháng. . . . . Mộc Phi Huyền ra lệnh cho đại đệ tử Vô Trần giảng dạy y thuật. Vô Trần nổi danh thông thái nho nhã, rất có tính nhẫn nại: “Tiểu Thất, xem ra muội không thích hợp với đạo pháp công kích, không bằng để đại sư huynh dạy muội y thuật, dù sao cứu người tích đức mới là gốc rễ của Đạo gia chúng ta. Sư huynh truyền cho muội thuật châm cứu, về sau đảm nhiệm chức thầy thuốc ở Huyền Tự Cảnh.”
Mỗ Thảo vô cùng thành khẩn: “Tuân theo lệnh của sư huynh.”
Hai ngày sau, Huyền Tự Cảnh có thêm rất nhiều Trương Hải Địch [4], Vô Trần cùng tiểu đạo trưởng lòng như lửa đốt bái kiến Mộc tông chủ, cũng đưa ra ý kiến quý giá của bản thân: “Đồ nhi nghĩ. . . . Nàng ta nên học ám khí. . . . .”
[4] Tác gia, thạc sĩ triết học nổi tiếng ở Trung Quốc, là người tàn tật.
Danh hiệu oai phong đầu tiên của già trẻ Huyền Tự Cảnh: cây châm đòi hồn đoạt mệnh.
@_@. . . . . .
Sau đó chuyển người cho trưởng lão Huyền Tự Cảnh, tức giám khảo A ngày đó, truyền dạy kỹ năng chém yêu, lên đàn làm phép, bói toán lành dữ, xua yêu tránh tà ma. Mỗ Thảo khổ luyện nhiều ngày, mỗi ngày vẽ n lá bùa, thường xuyên có sư huynh đệ tiến vào lấy trộm, bản thân Mỗ Thảo cảm thấy hài lòng, cho đến một ngày kia. . . . .
Phủ Phong (thuận tay rút một lá bùa đã vẽ trên bàn, thì thầm tự nói): “Giấy này dùng rất tốt.”
T_T~~~~~~~
Dưới ngàn vạn lần bất đắc dĩ, Mộc Phi Huyền hạ một quyết định mà già trẻ Huyền Tự Cảnh đều kinh hãi: tự mình dạy dỗ!
Phiên ngoại:
Đêm, Huyền Tự Cảnh một màn tối đen. Tiếng thở của Tô Yên ở trong Phồn Âm các truyền đến. Thật lâu sau, một giọng nam vang lên, còn mang theo tiếng thở gấp: “Yên, nghỉ một chút có được không?”
“Trông khá mà không dùng được.” Giọng nữ mang theo trách cứ, không hề có chút điềm đạm của con gái: “Thất Diệp Linh Chi đến đây cũng đã lâu như vậy, đến khi nào mới giúp ta chữa thương?”
“Ta đang tìm cách, cỏ linh chi này tuy đã tu thành hình người, nhưng một chút đạo pháp căn bản cũng không có, cuối cùng nấu lên sẽ vẫn chuyển cho nàng mà.”
“Có việc gì không thể làm? Chỉ cần trị tốt thương thế của ta là được.”
“Không cần lo lắng, tin ta, ta sẽ nghĩ cách, được không?”
“Giúp ta một lần.”
“Yên. . . . .”
“Ngươi sao lại vô dụng như vậy, cái gì mà Huyền Tự Cảnh tông chủ, phòng học thuật không phải do các ngươi mà có sao?”
“Thế nhưng. . . . .”
“Được rồi được rồi, lần này không hút tinh lực của ngươi, được chưa?”
“Nếu nàng thật sự khó chịu,” Nam nhân dường như hạ quyết tâm: “Ta. . . . .”
Trong phòng lại chiến đấu ác liệt, bóng đêm đã sâu, chim nghỉ sâu ngủ.
Mộc Phi Huyền quản lý toàn bộ Huyền Tự Cảnh, đương nhiên không có nhiều thời gian. Mỗi tháng đều có một cuộc họp, đệ tử toàn cung đặt câu hỏi, tiện thể chỉ điểm về đạo pháp.
Sau đó sự thật chứng minh, không có vấn đề gì ngoài việc học tập vài đệ tử xuất sắc, nhưng người như Mỗ Thảo thì không thèm học.
Hàng tháng Huyền Tự Cảnh thường khảo hạch đạo pháp vào cuối tháng, các đệ tử phải tham gia, tỷ thí với nhau để xem trong một tháng học được những gì. Từ đó cho thấy đạo pháp vô biên, bể học vô bờ.
Sau khi Cực Nguyệt dạy Tiểu Thất dùng đạo uy vô cực [1], bảo cô phải siêng năng luyện tập, không được làm mất mặt. Mỗ Thảo gật đầu như giã tỏi, vì thế sáng sớm Cừu Nguyệt ra ngoài đã thấy cô đang rất cố gắng luyện kiếm ở phía sau vườn hoa.
[1] Pháp lực uy phong không giới hạn. Đây là 1 trong 5 kỹ năng thần thông: cuồng long ngạo thiên quyền, kinh thiên hỗn nguyên chưởng, linh khí hàn sương chỉ, bát quát mê tung thối, đạo uy vô cực chân khí. (ta để Hán Việt, edit hẳn ra nghe hơi kỳ)
Hài lòng ing. . . . .
Nửa canh giờ sau quay lại thấy cô mài kiếm giữa cảnh hoa, hài lòng ing. . . .
Một nén hương sau đi ra thấy cô ngồi dưới tàng cây dạ hợp cầm sách viết. . . . Hài lòng ing. . . . .
Trong cuộc thi đạo pháp cuối tháng, vài chủ khảo của Huyền Tự Cảnh trao đổi nhiều lần.
Giám khảo A: nên tìm đệ tử cấp bậc nào đến tỷ thí cùng cô ta? Thất Diệp Linh Chi sinh ra đã là vật báu được tu hành, cô ta lại vừa mới xuất sư, ra tay không nhẹ không nặng, ngộ nhỡ nguy hiểm đến tính mạng . . .
Giám khảo B: Cừu Nguyệt phu nhân lầm rồi, biết rõ là tỷ thí còn dạy nàng chiêu thuật uy lực như đạo uy vô cực.
Giám khảo C: May mắn tỷ thí trên đài cao, dù sức mạnh to lớn cũng không thể lan đến Huyền Tự Cảnh. . . .
Giám khảo D: Ta thấy chúng ta. . . . Vẫn nên chuyển ghế giám khảo đến nơi an toàn. . . . .
Giám khảo EFG: có lý có lý.
Quần chúng: Xì xà xì xồ [2]. . . .
[2] Thực ra phải là chíp chíp quác quác.
Mặt trời lên cao, một tiếng giòn vang, mọi người đều im lặng. Mộc Phi Huyền ngồi ở ghế chủ trì, cột tóc bằng mũ ngọc, áo bào lụa lộ ra vẻ tôn quý cực điểm. Bên cạnh hắn là Tô Yên trong lời kể, váy tím xinh đẹp lộng lẫy, ngũ quan vốn xinh xắn bởi vì quá mức nghiêm nghị mà lộ ra vẻ uy nghiêm không thể tới gần.
Không cần nói, hai người đương nhiên đều là nhân vật nổi tiếng, nhưng phối hợp lại. . . . . Một người đơn giản, một người rầy rà, có vẻ không hề hài hòa. . . . .
Dĩ nhiên không ai dám nói ra lời này. Người trên đài thấy tông chủ vuốt cằm, tuyên bố khảo hạch hàng tháng bắt đầu, nếu ngã khỏi đài thì thua. Sau đó là danh sách luật đối kháng thật dài.
Dưới đài tỷ thí cao lớn, chúng đệ tử đứng chỉnh tề theo trận hình vuông, cấp bậc các trận không giống nhau. Mỗ Thảo đứng cạnh Cừu Nguyệt, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này liền có chút căng thẳng. Cừu Nguyệt vỗ vỗ tay cô, dịu dàng trấn an: “Khẩu quyết đều nhớ hết chứ? Đừng căng thẳng, được không?”
Mỗ Thảo chột dạ gật đầu, ngẩng lên chăm chú nhìn đài tỷ thí cao lớn. Đầu tiên là đệ tử hạng nhất, ánh sáng rực rỡ hạ xuống, bọn họ đấu pháp người tới ta đi càng lúc càng khiến người kinh sợ.
Có hàng yêu trừ ma sắp lật đàn làm phép, cũng có bảo vật làm phép và ngự kiếm bay lên không, Mỗ Thảo nhìn mà nước miếng giàn giụa, cho đến lúc. . . . . Đến lúc đọc đến tên cô.
Nhóm giám khảo thì thầm với nhau từ nãy liền im lặng, đã bao nhiêu năm, yêu giới mới có một gốc cây thất diệp linh chi thu thành hình người.
Mọi người ánh mắt sáng quắc chờ đợi, cô đi ra khỏi đám người còn nhận được ánh mắt cổ vũ của Cừu Nguyệt tiên tử.
Men theo bậc thang đi lên đài tỷ thí, đệ tử hạng nhì – Phủ Phong, đã đứng ở phía trước. Thấy cô, rõ ràng có phần căng thẳng, càng nắm chặt phất trần trong tay, trên trán hình như đã chảy ra mồ hôi lạnh. Sau một lúc lâu hắn cắn răng một cái: “Xin mời đạo hữu.”
Mỗ Thảo chọn một thanh kiếm dài, dốc lòng, nhắm mắt lại, tay vẽ lên chiêu thức: “Đạo ——”
Mọi người dưới đài trợn tròn mắt, thánh phẩm a. . . . . Bảo vật a. . . . Sao lại có sức mạnh kinh người đến thế. . . . .
“Uy ——”
Người dưới đài sao đầy mắt.
“Vô ——”
Mọi người đã tự động vẽ cái vòng có thể phát sáng lên đầu cô.
“Cực ——” Một chữ cuối cùng, chỉ thấy một cái bóng mờ nhạt, Phủ Phong đứng đối diện kinh sợ, theo bản năng nhìn về phía ánh sáng chợt lóe. Vì thế khi một bóng người xẹt qua đài tỷ thí cao lớn, mọi người nghe thấy tiếng thét: “A a a a a a a a a a a a —————————————— á ————————————”
Tiếng thét này thảm thiết, một tiếng cuối cùng, khiến thính giả biến sắc.
Tro bụi đầy trời. . . . . Lông vịt bay loạn.
Mọi người hóa đá tại chỗ.
Sau một lúc lâu, Mỗ Thảo từ trong tro bụi đứng lên, phun ra lông vịt trong miệng, thấy ánh mắt lớn nhỏ của các đạo sĩ bắn tới, giống như cái nhìn đờ đẫn của một đống tượng thạch cao. . . .
Ngây ngốc sờ sờ cả người, cứ tưởng rằng răng trong miệng sắp rơi xuống hết, may là chỉ nhổ ra một đống lông vịt. Haiz. . . . .
=_=|||||
Không sai, Mỗ Thảo nhìn xuống đất liền thấy, một con vịt vô cùng to đã xứng với cái tên bánh vịt. . . . . . Bên cạnh có bạn học quen biết phản ứng nhanh, gào khóc xé tim: “Vịt sư huynh ơi, huynh chết thật thảm ——————————”
Mỗ Thảo: . . . . .
Cừu Nguyệt chột dạ quay đầu nhìn Mộc Phi Huyền, chỉ thấy khóe miệng hắn co quắp.
Việc này được chúng đạo sĩ ghi vào sử sách Huyền Tự Cảnh, về sau mỗi lần khảo hạch nếu có Mỗ Thảo, mọi người đều cách xa hai trượng, để tránh thảm kịch nhân gian như vậy.
Phiên ngoại nhỏ:
Vào buổi chiều một hôm ở phía sau vườn hoa Huyền Tự Cảnh. Mỗ Thảo tay nâng ngọn lửa, ngồi trên xích đu, không biết qua bao lâu, cuối cùng cảm thấy ánh mặt trời. . . . bị thứ gì đó che khuất? ? ? Quay đầu liền đối diện với ánh mặt của Mộc tông chủ, ngay lập tức kinh hãi: “Lặc cá [3]. . . . Thất Diệp đọc sách đến mê mẩn, không thấy tông chủ đến, mong tông chủ thứ tội.”
[3] Tương tự “Mẹ kiếp”
Một Phi Huyền khoanh tay nhíu mày, im lặng không nói.
“Ha ha, Mộc tông chủ, ánh mặt trời hôm nay thật đẹp.”
Không ai trả lời.
“Mặt trời cũng thật tròn.” Mỗ Thảo bắt đầu xem xét lại mình từ trên xuống dưới. . . . . Trên mặt dính bùn? Mặc nhầm quần áo? Thắt nút lệch? Quên đi tất?
Mộc tông chủ quay đầu tàn khốc rời đi, lưu lại mấy chữ giải thích nghi hoặc: “Cầm lấy sách.”
Mỗ Thảo: . . . . .
Xét thấy biểu hiện ưu tú của Mỗ Thảo ở khảo hạch hàng tháng. . . . . Mộc Phi Huyền ra lệnh cho đại đệ tử Vô Trần giảng dạy y thuật. Vô Trần nổi danh thông thái nho nhã, rất có tính nhẫn nại: “Tiểu Thất, xem ra muội không thích hợp với đạo pháp công kích, không bằng để đại sư huynh dạy muội y thuật, dù sao cứu người tích đức mới là gốc rễ của Đạo gia chúng ta. Sư huynh truyền cho muội thuật châm cứu, về sau đảm nhiệm chức thầy thuốc ở Huyền Tự Cảnh.”
Mỗ Thảo vô cùng thành khẩn: “Tuân theo lệnh của sư huynh.”
Hai ngày sau, Huyền Tự Cảnh có thêm rất nhiều Trương Hải Địch [4], Vô Trần cùng tiểu đạo trưởng lòng như lửa đốt bái kiến Mộc tông chủ, cũng đưa ra ý kiến quý giá của bản thân: “Đồ nhi nghĩ. . . . Nàng ta nên học ám khí. . . . .”
[4] Tác gia, thạc sĩ triết học nổi tiếng ở Trung Quốc, là người tàn tật.
Danh hiệu oai phong đầu tiên của già trẻ Huyền Tự Cảnh: cây châm đòi hồn đoạt mệnh.
@_@. . . . . .
Sau đó chuyển người cho trưởng lão Huyền Tự Cảnh, tức giám khảo A ngày đó, truyền dạy kỹ năng chém yêu, lên đàn làm phép, bói toán lành dữ, xua yêu tránh tà ma. Mỗ Thảo khổ luyện nhiều ngày, mỗi ngày vẽ n lá bùa, thường xuyên có sư huynh đệ tiến vào lấy trộm, bản thân Mỗ Thảo cảm thấy hài lòng, cho đến một ngày kia. . . . .
Phủ Phong (thuận tay rút một lá bùa đã vẽ trên bàn, thì thầm tự nói): “Giấy này dùng rất tốt.”
T_T~~~~~~~
Dưới ngàn vạn lần bất đắc dĩ, Mộc Phi Huyền hạ một quyết định mà già trẻ Huyền Tự Cảnh đều kinh hãi: tự mình dạy dỗ!
Phiên ngoại:
Đêm, Huyền Tự Cảnh một màn tối đen. Tiếng thở của Tô Yên ở trong Phồn Âm các truyền đến. Thật lâu sau, một giọng nam vang lên, còn mang theo tiếng thở gấp: “Yên, nghỉ một chút có được không?”
“Trông khá mà không dùng được.” Giọng nữ mang theo trách cứ, không hề có chút điềm đạm của con gái: “Thất Diệp Linh Chi đến đây cũng đã lâu như vậy, đến khi nào mới giúp ta chữa thương?”
“Ta đang tìm cách, cỏ linh chi này tuy đã tu thành hình người, nhưng một chút đạo pháp căn bản cũng không có, cuối cùng nấu lên sẽ vẫn chuyển cho nàng mà.”
“Có việc gì không thể làm? Chỉ cần trị tốt thương thế của ta là được.”
“Không cần lo lắng, tin ta, ta sẽ nghĩ cách, được không?”
“Giúp ta một lần.”
“Yên. . . . .”
“Ngươi sao lại vô dụng như vậy, cái gì mà Huyền Tự Cảnh tông chủ, phòng học thuật không phải do các ngươi mà có sao?”
“Thế nhưng. . . . .”
“Được rồi được rồi, lần này không hút tinh lực của ngươi, được chưa?”
“Nếu nàng thật sự khó chịu,” Nam nhân dường như hạ quyết tâm: “Ta. . . . .”
Trong phòng lại chiến đấu ác liệt, bóng đêm đã sâu, chim nghỉ sâu ngủ.
Danh sách chương