“Cẩm Mặc, tình hình bên công ty kia còn ổn không?”
“Còn có thể, chẳng qua…” Cẩm Mặc thật cẩn thận nhìn về phía Thương Sùng. “Có chút nhàm chán, mỗi ngày đều ngồi ở văn phòng tới phát ngốc luôn.”
Lúc trước Thương Sùng bảo hắn đi sang khu Đông tập đoàn Tuyết Nhạc nhậm chức, bản thân hắn chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn phải làm theo ý chủ nhân.
Công ty rất lớn, nhân viên thì nhiều. Tại buổi họp toàn công ty, Phó Giám đốc giới thiệu hắn với toàn thể mọi người. Cẩm Mặc có thể hiểu ý của người đó, nhưng mà việc thình lình xảy ra như vậy cũng làm hắn đen mặt.
Bởi vì hắn tới đây cũng chỉ vì học tập cách sống chung cùng loài người cho nên mọi việc lớn nhỏ trong công ty vẫn là do Phó Tổng giải quyết. Cẩm Mặc cảm thấy hắn giống như đồ trưng bày, căn bản chẳng dùng được gì ở nơi đó.
[Meo_mup] Hắn nghĩ phụ nữ cũng thật kỳ quái, cho dù lúc này thân phận hắn cũng tương đối nhiều tiền đi, nên luôn có một đám đàn bà con gái lượn lờ bên người hắn, nhớ tới lần trước có ả thư ký cởi quần áo ngay trước mặt hắn [Meo_mup: nà ní? Thật luôn á?! Sao mờ cởi mở dữ thần ôn vầy trời?!??!] trong mắt Cẩm Mặc hiện lên vẻ ghê tởm bất đắc dĩ
Ngồi trên ghế dựa, Thương Sùng đương nhiên đã nhận ra cảm xúc lúc này của Cẩm Mặc, lười biếng ngó xuống, mở miệng:
“Nếu có ai mà ngươi nhìn không thuận mắt thì cứ việc đuổi thôi. Ngưoi phải nhớ kỹ thân phận mình hiện tại không phải mà Miêu Vương mà là Tổng tài của tập đoàn Tuyết Nhạc. Ngươi có thể đạm mạc, nhưng tuyệt đối không để cho ai coi mình là vật bài trí.”
Hoa Lệ xen mồm vào nói:
“Chủ nhân nói rất đúng, ta từng nói với gia hỏa này không cần ngồi đó mà chịu đựng gã phó tổng kia, mà hắn không có chịu nghe ta, thật đáng bị coi như không khí mà!”
Cẩm Mặc trừng cô:
“Đó là do mấy cái ý kiến cô nêu ra để chỉnh đốn gã phó tổng đó là ăn thịt gã luôn đi. Ta mà nghe cô thì Tuyết Nhạc sớm đã loạn rồi!”
“Sao có thể chớ?” Hoa Lệ đáp. “Ba cái con người này nọ đầy ra trên trái đất, tự nhiên biến mất một hai người đâu có vấn đề gì. Còn nữa, chủ nhân kêu anh đi tới Tuyết Nhạc để rèn luyện, anh còn cho rằng thật sự dựa vào anh kiếm tiền à?”
“Cô…cô khinh thường ta hả?” Cẩm Mặc nổi giận bắt đầu nói lắp.
Hoa Lệ hừ lạnh, không cam lòng yếu thế mà ánh mắt như viên đạn liếc qua hắn. “Thì cũng phải do anh làm cho người ta khinh thường đó chứ, Cẩm Mặc à, tính tình anh càng ngày càng tệ!”
Thấy hai người sắp xong vào đánh nhau, Thương Sùng có chút bất đắc dĩ nhíu mày. Mới vừa rồi không khí đang vui vẻ trong nháy mắt khí lạnh đã lẩn quẩn trong phòng.
Đem đầu Hoa Lệ quay về phía mình, Thương Sùng vô cùng nghiêm túc nói:
“Hoa Lệ, trên thế giới này con người rất nhiều, nhưng nếu ngươi đã hóa thành người thì phải tuân thủ quy củ của loài người. Chỗ này không phải núi hoang, không phải ngươi muốn giết là giết, muốn ăn thịt người thì tùy tiện ăn. Ta biết, ngươi đây là sốt ruột cho Cẩm Mặc, nhưng từ nay về sau ta không muốn nghe ngươi nói như vậy nữa!”
Hơi híp mắt, Thuong Sùng không nhanh không chậm, giọng đầy ý cảnh cáo:
“Lúc trước ngươi cam đoan như thế nào khi muốn ở lại đây, ta nghĩ ngươi còn chưa quên phải không?”
“Không, không quên ạ.”
Hoa Lệ sợ hãi nuốt nước miếng, rũ mắt nhìn xuống đầy tự trách.
“Còn có thể, chẳng qua…” Cẩm Mặc thật cẩn thận nhìn về phía Thương Sùng. “Có chút nhàm chán, mỗi ngày đều ngồi ở văn phòng tới phát ngốc luôn.”
Lúc trước Thương Sùng bảo hắn đi sang khu Đông tập đoàn Tuyết Nhạc nhậm chức, bản thân hắn chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn phải làm theo ý chủ nhân.
Công ty rất lớn, nhân viên thì nhiều. Tại buổi họp toàn công ty, Phó Giám đốc giới thiệu hắn với toàn thể mọi người. Cẩm Mặc có thể hiểu ý của người đó, nhưng mà việc thình lình xảy ra như vậy cũng làm hắn đen mặt.
Bởi vì hắn tới đây cũng chỉ vì học tập cách sống chung cùng loài người cho nên mọi việc lớn nhỏ trong công ty vẫn là do Phó Tổng giải quyết. Cẩm Mặc cảm thấy hắn giống như đồ trưng bày, căn bản chẳng dùng được gì ở nơi đó.
[Meo_mup] Hắn nghĩ phụ nữ cũng thật kỳ quái, cho dù lúc này thân phận hắn cũng tương đối nhiều tiền đi, nên luôn có một đám đàn bà con gái lượn lờ bên người hắn, nhớ tới lần trước có ả thư ký cởi quần áo ngay trước mặt hắn [Meo_mup: nà ní? Thật luôn á?! Sao mờ cởi mở dữ thần ôn vầy trời?!??!] trong mắt Cẩm Mặc hiện lên vẻ ghê tởm bất đắc dĩ
Ngồi trên ghế dựa, Thương Sùng đương nhiên đã nhận ra cảm xúc lúc này của Cẩm Mặc, lười biếng ngó xuống, mở miệng:
“Nếu có ai mà ngươi nhìn không thuận mắt thì cứ việc đuổi thôi. Ngưoi phải nhớ kỹ thân phận mình hiện tại không phải mà Miêu Vương mà là Tổng tài của tập đoàn Tuyết Nhạc. Ngươi có thể đạm mạc, nhưng tuyệt đối không để cho ai coi mình là vật bài trí.”
Hoa Lệ xen mồm vào nói:
“Chủ nhân nói rất đúng, ta từng nói với gia hỏa này không cần ngồi đó mà chịu đựng gã phó tổng kia, mà hắn không có chịu nghe ta, thật đáng bị coi như không khí mà!”
Cẩm Mặc trừng cô:
“Đó là do mấy cái ý kiến cô nêu ra để chỉnh đốn gã phó tổng đó là ăn thịt gã luôn đi. Ta mà nghe cô thì Tuyết Nhạc sớm đã loạn rồi!”
“Sao có thể chớ?” Hoa Lệ đáp. “Ba cái con người này nọ đầy ra trên trái đất, tự nhiên biến mất một hai người đâu có vấn đề gì. Còn nữa, chủ nhân kêu anh đi tới Tuyết Nhạc để rèn luyện, anh còn cho rằng thật sự dựa vào anh kiếm tiền à?”
“Cô…cô khinh thường ta hả?” Cẩm Mặc nổi giận bắt đầu nói lắp.
Hoa Lệ hừ lạnh, không cam lòng yếu thế mà ánh mắt như viên đạn liếc qua hắn. “Thì cũng phải do anh làm cho người ta khinh thường đó chứ, Cẩm Mặc à, tính tình anh càng ngày càng tệ!”
Thấy hai người sắp xong vào đánh nhau, Thương Sùng có chút bất đắc dĩ nhíu mày. Mới vừa rồi không khí đang vui vẻ trong nháy mắt khí lạnh đã lẩn quẩn trong phòng.
Đem đầu Hoa Lệ quay về phía mình, Thương Sùng vô cùng nghiêm túc nói:
“Hoa Lệ, trên thế giới này con người rất nhiều, nhưng nếu ngươi đã hóa thành người thì phải tuân thủ quy củ của loài người. Chỗ này không phải núi hoang, không phải ngươi muốn giết là giết, muốn ăn thịt người thì tùy tiện ăn. Ta biết, ngươi đây là sốt ruột cho Cẩm Mặc, nhưng từ nay về sau ta không muốn nghe ngươi nói như vậy nữa!”
Hơi híp mắt, Thuong Sùng không nhanh không chậm, giọng đầy ý cảnh cáo:
“Lúc trước ngươi cam đoan như thế nào khi muốn ở lại đây, ta nghĩ ngươi còn chưa quên phải không?”
“Không, không quên ạ.”
Hoa Lệ sợ hãi nuốt nước miếng, rũ mắt nhìn xuống đầy tự trách.
Danh sách chương