Chương 161
Yêu em là đương nhiên
Editor: Meo_mup
“Trả giá bằng việc bị đuổi học em cũng không tiếc sao?”
Thương Sùng cảm thấy thật ngọt ngào.
Đôi mắt đen láy của Sở Niệm ánh lên vẻ cương quyết, nhìn theo ngón tay về ngọn đèn thủy tinh ở trần nhà.
“Đương nhiên, nhưng mà con người em trước nay đều công bằng. Người khác làm em mất đi cái gì, em sẽ bắt hắn trả lại cho em gấp đôi!”
Danh dự, học vị, trước giờ Sở Niệm đều không để bụng. Lúc trước chưa yêu đương với Thương Sùng, cô vẫn tự cho mình là người cô đơn.
Chỉ cần một người ăn no thì cả nhà không đói bụng chính là trạng thái của cô.
Nhưng mà, bây giờ không còn như vậy nữa.
Cho dù cô không biết gia cảnh Thương Sùng rốt cuộc thế nào, cô cũng không cho phép bất cứ ai lợi dùng mình để hãm hại hắn.
Hắn trước giờ đều yên lặng bảo vệ cho cô, cũng như cô hiện tại là giống nhau!
Bên trong cửa kính, tiếng cười của Thương Sùng vang vọng khắp nơi, hắn cười tươi như đóa anh túc tranh nhau nở trong bóng đêm, kinh diễm mà quyến rũ câu tâm người khác.
Hắn có thể nói lúc này hắn thật sự yêu đến chết mất thái độ phúc hắc của Sở Niệm sao? Cường giả trên đời nay trước nay đều không nói câu ‘quân tử báo thù mười năm không muộn’, những lời ăn miếng trả miếng, mà trả gấp mười lần mới là lời nói – đạo lý của kẻ mạnh, chúa tể!
Nha đầu này trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã thay đổi rất nhiều, trước kia cô ngoài lạnh trong nóng, miệng cứng lòng mềm, nhiều khi không có kế hoạch, chỉ làm việc mình thích.
Còn bây giờ cô lại hiểu được việc chủ động xuất kích, không hề trầm mặc lựa chọn làm ngơ. Tựa như dòng máu công chúa dù trải qua trăm ngàn lần luân hồi cũng không thể quên đi bản tính của mình.
Cô gái như vậy, cho dù là yêu đến ngàn năm, chờ đợi cả ngàn năm, hắn cũng cảm thấy vô cùng đáng giá.
Tựa như một con dao nhỏ sắc bén đã khắc lên xương cốt hắn tên của Sở Niệm, đời đời kiếp kiếp làm Thương Sùng không thể buông tay!
Yêu cô là đương nhiên, chiều cô càng là thiên kinh địa nghĩa. [Meo_mup]
…
Bởi vì phía Vương Lượng nhanh nhất cũng phải sáng hôm sau mới cho kết quả điều tra nên Thương Sùng và Sở Niệm hẹn nhau sáng mai gặp mặt rồi chúc ngủ ngon, cúp máy.
Trong đêm tối, bóng dáng Thương Sùng kéo thật dài.
Cẩm Mặc và Hoa Lệ khôi phục chân thân yên tĩnh nằm bên cạnh hắn.
Hoa Lệ thân mèo run rẩy, từ lúc chủ nhân cúp máy xong vẫn chưa nói câu nào, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của chủ nhân thật sự không tồi.
Vì vậy khi Thương Sùng quay trở lại nằm trên ghế thì nhảy lên chân hắn. Đôi mắt mèo xanh làm nũng chớp chớp, meo lên một tiếng.
Cẩm Mặc T.T, hắn còn không dám nhảy lên người chủ nhân, con mèo cái kia quả thực là thật quá đáng mà!
Nếu như bình thường, Thương Sùng dù không phát hỏa nhưng cũng sẽ hất Hoa Lệ xuống. Nhưng mà lúc này quả thật tâm trạng hắn không tồi, không chỉ không quát Hoa Lệ làm xằng thậm chí còn lấy tay vuốt ve thân mèo trắng xinh đẹp.
Hoa Lệ rướn cổ, mặt rất kiêu ngạo, còn hướng Cẩm Mặc đang nằm dài tên đất mà vẫy vẫy đuôi.
Bộ dáng rất ư là ‘Không cần hâm mộ chị đây, chị đây và người không giống nhau’.
Cẩm Mặc bực bội, hừ mũi xem thường, quay đầu đi chỗ khác.
Không giống nhau cái gì chứ? Chẳng phải là cô là mèo cái tôi là mèo đực sao! Toàn là mèo, ông đây không tin cô còn có thể so coi đầu ai vươn xa hơn nha!
Liếc liếc thấy Thương Sùng còn một chân trống, Cẩm Mặc nằm trên đất do dự coi mình có nên nhảy lên một chút không?
Đúng lúc hắn chuẩn bị đứng lên, tầm mắt Thương Sùng chợt rơi lên người Cẩm Mặc.
Cẩm Mặc run lên, lại nằm bẹp xuống.
Tiếng Thương Sùng từ trên cao vọng xuống, trầm thấp như tiếng cello tuyệt vời, thật sự dễ nghe.
“Cẩm Mặc, tình hình bên công ty kia còn ổn không?”
“Còn có thể, chẳng qua…” Cẩm Mặc thật cẩn thận nhìn về phía Thương Sùng. “Có chút nhàm chán, mỗi ngày đều ngồi ở văn phòng tới phát ngốc luôn.”
Lúc trước Thương Sùng bảo hắn đi sang khu Đông tập đoàn Tuyết Nhạc nhậm chức, bản thân hắn chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn phải làm theo ý chủ nhân.
Công ty rất lớn, nhân viên thì nhiều. Tại buổi họp toàn công ty, Phó Giám đốc giới thiệu hắn với toàn thể mọi người.[Meo_mup] Cẩm Mặc có thể hiểu ý của người đó, nhưng mà việc thình lình xảy ra như vậy cũng làm hắn đen mặt.
Bởi vì hắn tới đây cũng chỉ vì học tập cách sống chung cùng loài người cho nên mọi việc lớn nhỏ trong công ty vẫn là do Phó Tổng giải quyết. Cẩm Mặc cảm thấy hắn giống như đồ trưng bày, căn bản chẳng dùng được gì ở nơi đó.
Yêu em là đương nhiên
Editor: Meo_mup
“Trả giá bằng việc bị đuổi học em cũng không tiếc sao?”
Thương Sùng cảm thấy thật ngọt ngào.
Đôi mắt đen láy của Sở Niệm ánh lên vẻ cương quyết, nhìn theo ngón tay về ngọn đèn thủy tinh ở trần nhà.
“Đương nhiên, nhưng mà con người em trước nay đều công bằng. Người khác làm em mất đi cái gì, em sẽ bắt hắn trả lại cho em gấp đôi!”
Danh dự, học vị, trước giờ Sở Niệm đều không để bụng. Lúc trước chưa yêu đương với Thương Sùng, cô vẫn tự cho mình là người cô đơn.
Chỉ cần một người ăn no thì cả nhà không đói bụng chính là trạng thái của cô.
Nhưng mà, bây giờ không còn như vậy nữa.
Cho dù cô không biết gia cảnh Thương Sùng rốt cuộc thế nào, cô cũng không cho phép bất cứ ai lợi dùng mình để hãm hại hắn.
Hắn trước giờ đều yên lặng bảo vệ cho cô, cũng như cô hiện tại là giống nhau!
Bên trong cửa kính, tiếng cười của Thương Sùng vang vọng khắp nơi, hắn cười tươi như đóa anh túc tranh nhau nở trong bóng đêm, kinh diễm mà quyến rũ câu tâm người khác.
Hắn có thể nói lúc này hắn thật sự yêu đến chết mất thái độ phúc hắc của Sở Niệm sao? Cường giả trên đời nay trước nay đều không nói câu ‘quân tử báo thù mười năm không muộn’, những lời ăn miếng trả miếng, mà trả gấp mười lần mới là lời nói – đạo lý của kẻ mạnh, chúa tể!
Nha đầu này trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã thay đổi rất nhiều, trước kia cô ngoài lạnh trong nóng, miệng cứng lòng mềm, nhiều khi không có kế hoạch, chỉ làm việc mình thích.
Còn bây giờ cô lại hiểu được việc chủ động xuất kích, không hề trầm mặc lựa chọn làm ngơ. Tựa như dòng máu công chúa dù trải qua trăm ngàn lần luân hồi cũng không thể quên đi bản tính của mình.
Cô gái như vậy, cho dù là yêu đến ngàn năm, chờ đợi cả ngàn năm, hắn cũng cảm thấy vô cùng đáng giá.
Tựa như một con dao nhỏ sắc bén đã khắc lên xương cốt hắn tên của Sở Niệm, đời đời kiếp kiếp làm Thương Sùng không thể buông tay!
Yêu cô là đương nhiên, chiều cô càng là thiên kinh địa nghĩa. [Meo_mup]
…
Bởi vì phía Vương Lượng nhanh nhất cũng phải sáng hôm sau mới cho kết quả điều tra nên Thương Sùng và Sở Niệm hẹn nhau sáng mai gặp mặt rồi chúc ngủ ngon, cúp máy.
Trong đêm tối, bóng dáng Thương Sùng kéo thật dài.
Cẩm Mặc và Hoa Lệ khôi phục chân thân yên tĩnh nằm bên cạnh hắn.
Hoa Lệ thân mèo run rẩy, từ lúc chủ nhân cúp máy xong vẫn chưa nói câu nào, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của chủ nhân thật sự không tồi.
Vì vậy khi Thương Sùng quay trở lại nằm trên ghế thì nhảy lên chân hắn. Đôi mắt mèo xanh làm nũng chớp chớp, meo lên một tiếng.
Cẩm Mặc T.T, hắn còn không dám nhảy lên người chủ nhân, con mèo cái kia quả thực là thật quá đáng mà!
Nếu như bình thường, Thương Sùng dù không phát hỏa nhưng cũng sẽ hất Hoa Lệ xuống. Nhưng mà lúc này quả thật tâm trạng hắn không tồi, không chỉ không quát Hoa Lệ làm xằng thậm chí còn lấy tay vuốt ve thân mèo trắng xinh đẹp.
Hoa Lệ rướn cổ, mặt rất kiêu ngạo, còn hướng Cẩm Mặc đang nằm dài tên đất mà vẫy vẫy đuôi.
Bộ dáng rất ư là ‘Không cần hâm mộ chị đây, chị đây và người không giống nhau’.
Cẩm Mặc bực bội, hừ mũi xem thường, quay đầu đi chỗ khác.
Không giống nhau cái gì chứ? Chẳng phải là cô là mèo cái tôi là mèo đực sao! Toàn là mèo, ông đây không tin cô còn có thể so coi đầu ai vươn xa hơn nha!
Liếc liếc thấy Thương Sùng còn một chân trống, Cẩm Mặc nằm trên đất do dự coi mình có nên nhảy lên một chút không?
Đúng lúc hắn chuẩn bị đứng lên, tầm mắt Thương Sùng chợt rơi lên người Cẩm Mặc.
Cẩm Mặc run lên, lại nằm bẹp xuống.
Tiếng Thương Sùng từ trên cao vọng xuống, trầm thấp như tiếng cello tuyệt vời, thật sự dễ nghe.
“Cẩm Mặc, tình hình bên công ty kia còn ổn không?”
“Còn có thể, chẳng qua…” Cẩm Mặc thật cẩn thận nhìn về phía Thương Sùng. “Có chút nhàm chán, mỗi ngày đều ngồi ở văn phòng tới phát ngốc luôn.”
Lúc trước Thương Sùng bảo hắn đi sang khu Đông tập đoàn Tuyết Nhạc nhậm chức, bản thân hắn chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn phải làm theo ý chủ nhân.
Công ty rất lớn, nhân viên thì nhiều. Tại buổi họp toàn công ty, Phó Giám đốc giới thiệu hắn với toàn thể mọi người.[Meo_mup] Cẩm Mặc có thể hiểu ý của người đó, nhưng mà việc thình lình xảy ra như vậy cũng làm hắn đen mặt.
Bởi vì hắn tới đây cũng chỉ vì học tập cách sống chung cùng loài người cho nên mọi việc lớn nhỏ trong công ty vẫn là do Phó Tổng giải quyết. Cẩm Mặc cảm thấy hắn giống như đồ trưng bày, căn bản chẳng dùng được gì ở nơi đó.
Danh sách chương