“Hả, linh sư?” Cô bé Lý Tương thốt lên, ánh mắt long lanh.
Trái ngược với ánh mắt hiếu kỳ của nữ hài này, Lý Thân đứng phắt dậy, giơ cây chổi hướng ra cửa, run giọng nói: “Mời tỉ rời đi.” Cánh tay run rẩy, hàm răng nghiến lại, ánh mắt ẩn ẩn lửa giận.
Thanh Liên có thể cảm nhận đứa nhóc này xuất hiện một loại hận ý mơ hồ khi mình nhắc đến việc trở thành linh sư.
Nàng lấy ra một bịch tinh thạch, nói: “Thành linh sư ngươi có thể kiếm được rất nhiều tinh thạch, ngươi và tiểu muội này sẽ không còn sợ đói nữa.” Thanh Liên kiên nhẫn nói.
Hắn nói: “Bao nhiêu ta cũng không đồng ý, tỉ về đi.” Ánh mắt Lý Thân hiện lên chút do dự, nhưng lí trí sau cùng vẫn kéo lại.
Thanh Liên đã bắt được điều này, xem ra không phải không thể thuyết phục.
Thanh Liên nhìn qua nữ hài đằng sau Lý Thân, ánh mắt hiện lên tính toán. Nàng lấy ra một viên ngọc đặt lên cạnh giường, nói: “Đời của ngươi, lựa chọn thế nào là tùy ngươi, nếu đổi ý có thể bóp nát thứ này, ta sẽ xuất hiện, có thể giúp ngươi một nguyện vọng.”
Thanh Liên cười nhạt trong lòng, sẽ gặp lại sớm thôi.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Thanh Liên cầm bịch tinh thạch biến mất tại chỗ trước hai đôi mắt kinh ngạc. Cả hai người hiếu kỳ sờ sờ giường, không có ai ở đó nữa.
“Ca ca, vì sao lại từ chối?” Nữ hài Lý Tương thắc mắc, nếu trở thành linh sư không phải sẽ có rất nhiều tinh thạch, không lo bị đói nữa sao.
Lý Thân rũ mắt xuống, tay nắm chặt thành quyền, trầm giọng: “Tương nhi, muội còn nhỏ, không hiểu đâu, tốt nhất hãy quên nhừng gì vừa rồi đi.” Ánh mắt Lý Thân hiện lên sự hoài niệm, trong đầu nhớ về một hình ảnh mơ hồ xa xưa.
Thanh Liên ở bên ngoài lượn một vòng, quan sát toàn cảnh khu ổ chuột nghèo nàn này. Hai huynh muội kia là có đan điền, có thể tu hành được, còn lại không có một ai đạt chuẩn nữa.
Thanh Liên nhìn về căn chồi của hai huynh muội kia. Cố sự gì đó của Lý Thân Thanh Liên không hề quan tâm, cái mà bản thân chú ý đến là thiên phú chiến đấu của Lý Thân.
“Linh sư, dù có là kẻ bình thường hay thiên tài thì khi chiến đấu vẫn thiên về bản năng thân thể nhiều hơn, rất ít kẻ dùng cái đầu.” Thanh Liên vẫn nhớ cảnh tượng Lý Thân đối mặt với ông chủ tiệm bánh vừa rồi, khả năng cảm ứng linh lực cùng nhãn quang nhạy bén, cái đầu xử lí phản xạ chuẩn xác.
Đây chính là chiến linh sư trời sinh, dù mới chỉ năm sáu tuổi nhưng đã bộc lộ ra thiên phú bậc này, theo Thanh Liên đánh giá là vượt xa những vị 'thiên tài' bản thân từng gặp như Nam Hoa, Mộc Kỳ...
Bên cạnh đó, trong đứa trẻ này có ánh sáng, Thanh Liên có thể cảm nhận thứ ánh sáng vô hình ấy ở Lý Thân thông qua việc bản thân dám mạo hiểm, dám đi trộm cướp, nhúng chàm hai tay, dám chịu thiệt để những người khác được ăn no...
Tâm tính lẫn năng lực đều đạt chuẩn, vô cùng thích hợp để thực hiện kế hoạch kia.
Một hạt giống tốt thế này, lại không có gia thế phía sau có rất nhiều đất để trọng dụng.
Thanh Liên híp mắt lại, sự do dự khi nhìn thấy tinh thạch vừa rồi của Lý Thân cho thấy đứa trẻ này không phải không hiểu lợi ích của việc trở thành linh sư, có điều đã có đoạn quá khứ nào đó cản trở bản thân lựa chọn, thậm chí là nhịn đói cũng không muốn đi con đường này.
Thanh Liên không cần biết quá khứ đó như thế nào, chỉ biết có vài người khi một người quan trọng bên cạnh gặp nguy hiểm, đối mặt với tình thế quẫn bách, không thể xoay chuyển, sẽ tự đạp đổ những chuẩn mực, quy tắc bản thân đã định ra, bước ra khỏi vòng kìm hãm ấy.
Việc bây giờ cần làm là thiết lập cái 'tình thế quẫn bách, không thể xoay chuyển' ấy.
Thanh Liên kéo nón lá xuống, thoát khỏi con hẻm u tối này, ẩn hiện theo dòng người. Rất nhanh nàng đã có mặt ở Hồng Phúc lâu, tửu lâu lớn nhất huyện này.
Thanh Liên đi tới chỗ cầu thang được trải thảm đỏ liền bị một tiểu nhị chặn cửa: “Xin lỗi khách nhân, có thể cho tôi xem thẻ không?”
Vừa nhìn đến đôi tử nhãn kia, không hiểu sao vị tiểu nhị bất giác lùi lại, cơ thể rùng mình một phen như gặp phải thích khách.
Thanh Liên lấy một tấm thẻ tre ra, trên đó đính một hình hoa bỉ ngạn đỏ rực, giao cho tiểu nhị. Sau một hồi kiểm tra thì vị tiểu nhị này trả lại Thanh Liên, cười nói: “Ngài cần gọi món gì không, hôm nay chúng ta có thịt Thanh Điểu nướng, Trư Tộ mới ra mắt, rất ngon ạ.”
“Cho ta một bình trà Đinh Ngọc.” Thanh Liên nói rồi đi lên.
Tiểu nhị thở phù một cái, vội chạy đi chuẩn bị.
Nơi này năm đó lúc Trần Lĩnh còn sống vẫn luôn dẫn nàng tới, đây vốn là sản nghiệp ông bí mật mở ra nhằm thu thập thông tin tình báo trong dân chúng. Cách thức hoạt động vô cùng bí mật, người ngoài muốn lấy thông tin phải có những tấm thẻ tre này.
Điểm đặc biệt ở chỗ toàn bộ thẻ tre đều nằm trong tay Trần Lĩnh, mỗi khi ông tới đây đều là một thân phận khác, nên những thông tin kia chưa từng bị tuồng ra ngoài.
Phòng Thanh Liên chọn nằm ở tầng năm, tầng cao nhất của Hồng Phúc lâu, bên trong bày bố xa hoa, có một bộ bàn ghế tinh xảo cạnh cửa sổ thoáng mát, có thể từ đó ngắm toàn cảnh huyện.
Thanh Liên ngồi dựa vào ghế, lấy ra quyển U Linh của mình, lại bắt đầu ghi chép.
“Trà của quý khách tới đây.” Tiểu nhị gõ cửa bên ngoài.
“Vào đi.”
Có được lệnh của Thanh Liên, hắn lập tức bưng khay trà vào. Hắn đặt khay trà xuống bàn, mắt trộm nhìn về quyển sách Thanh Liên đang viết. Dựa vào các cố sự đã chiêm nghiệm trong truyền thừa, Thanh Liên đã tập hợp gần như đầy đủ về cuộc đời của Vạn Xuân Vương.
“Tiểu thư, chữ của ngài đẹp quá.” Nét chữ thanh thoát, không dài dòng mà tinh tế, uống lượn như đang múa.
“Ừm...” Thanh Liên không để ý đến làm hắn hơi ngượng ngùng, nói: “Tiểu thư cần gọi đồ ăn có thể rung chuông.” Nói xong thì đi ra ngoài.
Hương trà thơm nhẹ nhàng đậu trước mũi Thanh Liên, làm nàng đặt bút xuống, rót cho mình một tách trà. Thanh Liên cầm tách trà lên vừa nhâm nhi, vừa nhìn ra ngoài đường phố, nhìn những căn nhà san sát nhau, nhìn ánh lửa mập mờ, cảnh phố xá về đêm hòa quyện cùng hương vị của nước trà, thật ý vị.
“Khởi động, chuyển đổi Phong Linh tiêu tốn tinh thần lực, nhưng thứ để duy trì nó thì cho đến nay ta vẫn chưa tìm ra.” Thanh Liên lẩm bẩm.
Một cấu trúc của trận pháp không thể nào thiếu hai thứ là chú ngữ tinh thần, năng lượng duy trì. Với trận pháp càng tinh diệu, năng lượng mà nó dùng đòi hỏi giá trị rất cao.
Phong Linh là một trận pháp kết hợp từ ba loại trận pháp phức tạp khác, mười phần tinh xảo, cực khó thực hiện theo lẽ thông thường nếu không có phương pháp luyện trận của Trần Lĩnh.
Hơn nữa nó còn là trận pháp linh hồn, trong một cái chớp mắt hoàn toàn thay đổi bản thân, có được những kỹ năng bản thân chưa từng biết, chưa từng luyện tập qua. Trận pháp tinh diệu như vậy nhất định đòi hỏi cái giá phải trả cho nguồn năng lượng duy trì không hề thấp.
Đáng hận là đến nay đã năm năm rồi, Thanh Liên vẫn chưa thể tìm ra thứ ấy. Bản thân đã quen với bóng tối, tuy biết phải trả giá rất lớn nhưng Thanh Liên vẫn muốn nhìn ngắm xung quanh, nhiều trường hợp dù không cần dùng đến nhưng Thanh Liên vẫn lựa chọn sử dụng trận pháp này.
Thanh Liên vén mái tóc dài che mờ đôi tử nhãn lên, không nghĩ nữa, bản thân đi ra ngoài vốn là để giải tỏa đầu óc mà.
Nhìn cảnh đêm này, như một thói quen, nàng cầm ra cây sáo trúc của mình, tiếng sáo nhẹ nhàng cất lên, tiếng ồn ào dường như lặn đi, nhường chỗ cho tiêu khúc này.
Ở trên đường lớn, có hai thân ảnh đang đi cùng nhau, là Đại Trà và Chí Nam, cả ba người nói chuyện cười đùa.
“Lúc đó quả thật là cửu tử nhất sinh, nếu không phải Bá Tĩnh đệ đệ luyện ra đan dược Đột Phá đan tứ phẩm, khiến cho Mộc Anh Kiệt trùng kích cảnh giới Tướng lĩnh, e rằng tất cả chúng ta đã chết rồi.” Chí Nam đang kể lại trải nghiệm của bản thân trong truyền thừa.
“A, tên khốn này, ngươi cũng được hưởng lợi không nhỏ nhỉ, nhờ thế nên bây giờ ngươi trở thành linh Sĩ nhất tinh rồi, còn sắp tới nhị tinh nữa.” Đại Trà chọc chọc vai Chí Nam, cười nói.
Khuôn mặt không có vẻ gì là ghen tị cả, chỉ cảm thấy huynh đệ mình thật tốt số, bản thân bây giờ vẫn còn là linh Đồ cửu tinh, sắp xuất sơn rồi mà chưa thành tựu linh Sĩ nữa.
“Phải chi năm đó ta không nghe sư huynh Mộc Nam, theo ngươi xông pha thì bây giờ đã là linh Sĩ rồi.” Đại Trà tiếc hận.
Nghe Đại Trà than thở, khuôn mặt Chí Nam hơi trầm xuống: “Thực ra ở lại lại tốt hơn, nơi đó nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đối mặt với bao nhiêu bầy linh thú hoang dại khát máu.”
“Không chỉ thế ngươi còn phải phòng bị đám người xung quanh mình, kẻ nào kẻ nấy vì lấy được truyền thừa mà sẵn sàn loại bỏ đối phương, lúc nào cũng phải cảnh giác, luôn trong tình trạng căng thẳng, ngủ cũng không ngon giấc.”
Nhớ lại những trải nghiệm đó, Chí Nam thầm cảm thấy may mắn vì mình có quan hệ rộng trong tông môn, chưa kể đến còn biết ngũ kỳ nhân trấn Văn Lang nữa, dù cho gặp phải nguy hiểm nhưng luôn là ở mức 'chấp nhận được'.
“Nguy hiểm vậy sao ngươi còn muốn vào trong đó?” Đại Trà nghe kể chỉ có hơn nghìn linh sư sống sót trước đó là đủ hiểu Chí Nam đã nói tránh đi rất nhiều, có thể thực sự còn tàn khốc hơn.
“Trả thù.” Chí Nam trầm giọng, ánh mắt hiện lên ngọn lửa hận ý, đã năm năm rồi, vì cỗ hận ý này đã giữ bản thân tỉnh táo không biết bao nhiêu lần, khiến cho bản thân có dũng khí dám xông pha truyền thừa.
“Ngươi vẫn còn giữ ý định đó sao?” Đại Trà hỏi.
“Tại sao không?” Chí Nam đáp trả.
“Huynh đệ à, ta khuyên ngươi nên buông bỏ đi.” Đại Trà vỗ vỗ vai Chí Nam, nói: “Vị Vô Ưu công chúa này, ngươi của hiện tại... Không thể đâu.”
Đại Trà bắt đầu kể về những hành động mà Thanh Liên đã làm với thành Thăng Long năm năm qua.
Càng nghe, khuôn mặt Chí Nam càng đen lại, ánh mắt hiện rõ chán ghét. Thanh Liên qua lời kể của Đại Trà là một nữ ma đầu, hoành hành ngang ngược, giết hại bao nhiêu đại thần, dân đen cũng không tha, hại bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan.
Không dừng lại ở đó, Thanh Liên còn vơ vét, thu giữ tinh thạch trong dân chúng về cho bản thân dùng, làm cho dân chúng trong thành chịu cảnh đói rét, giá cả leo thang.
“Ngươi không biết đâu, vì để bảo vệ gia sản mà phụ thân ta rất đau đầu, khắp nơi tìm người hỗ trợ.” Đại Trà kể lể.
“Chẳng lẽ Vương để mặc nàng ta càn rỡ sao?” Chí Nam nhíu mi hỏi.
“Hầy dà, nàng ta là vị công chúa Vương sủng ái nhất, có lệnh bài của Vương có thể tự do điều động binh sĩ, chưởng môn mấy năm nay liên tục bế quan, chẳng đoái hoài gì tới thành, dù cho các chấp sự có đến bẩm báo người cũng không quan tâm, nên nàng ta càng thêm lộng hành.”
“Bên cạnh nàng ta còn có ba cường giả linh Sĩ thất tinh bảo vệ, đã từng có rất nhiều người bất mãn, đột nhập phủ đệ nàng ta, thế nhưng bọn họ đều bị giết sạch, không có một ai trở về.” Đại Trà vỗ vỗ vai Chí Nam, khuyên bảo.
“Vương tộc này, chúng ta chọc không nổi đâu.” Đại Trà sợ Chí Nam cứng đầu, nói không lọt tai, cứ lải nhải liên tục.
“Kỳ lạ, Vương không phải người như thế.” Chí Nam nhíu mi nói.
“Hả?”
“Ta từ Mộc Anh Kiệt biết được Vương vô cùng coi sóc thành trì này, nhìn bề ngoài ngài ấy có thể rất yêu quý các vương tử, công chúa mình nhưng nếu kẻ nào dám gây hại cho thành, kể cả là bản thân Mộc Anh Kiệt, Vương sẵn sàng giết.” Chí Nam giải thích.
“Ý ngươi là...”
“Vương không biết tình hình hiện tại trong thành.” Chí Nam trầm giọng nói, đây chỉ là suy đoán thôi nhưng tám chín phần là thật rồi.
“Thật sao?” Đại Trà kinh ngạc hỏi.
“Có thể lắm, bao năm qua, dù ở xa cách mấy nhưng chỉ cần một tiếng gió thổi trong thành, Vương vẫn sẽ có mặt giải quyết, ngài ấy có thể có biện pháp gì đó nắm bắt tình hình trong thành, bây giờ điều đó đã không còn.”
“Thì ra đây là lí do nàng ta phong tỏa thành Thăng Long hơn năm năm nay.” Đại Trà suy diễn.
Chí Nam tỏ ra phiền muộn, năm năm không ở đây, không có ai thắp nhang, săn sóc cho linh cữu của mẫu thân và các đệ muội. Hắn thấy thật hối hận khi không biết tình hình gì mà đã vào thành rồi.
Vì đón Chí Nam trở về, Đại Trà không tiếc tiền mời một bữa ở Hồng Phúc lâu, lúc cả hai bước tới cầu thang có thảm đỏ, Chí Nam muốn lên đó thì Đại Trà cản lại, nói: “Đó là nơi chỉ dành cho nhân vật có thân phận lớn, họ có những tấm thẻ trúc rất đặc thù.”
“Thú thật với ngươi, ta cũng chưa từng nhìn thấy thứ đó nữa. Rất nhiều người bỏ tiền vào ăn uống ở đây cũng không thể sở hữu những tấm thẻ ấy, ngay cả ta.”
“Đã từng có mấy hàng khách muốn xông lên đó nhìn một lần cho biết, bị các bảo tiêu đánh cho một trận rồi bị cấm cửa khỏi quán đấy, nghe nói các bảo tiêu này là linh Sĩ tam tinh, tứ tinh không đấy.”
“Chúng ta ăn ở tầng năm cũng đủ ngắm cảnh đẹp rồi.” Hồng Phúc lâu có sáu tầng, các khách nhân bình thường chỉ có thể đến tầng năm là cùng, tầng sáu này chưa từng thấy ai đặt chân đến, nghe đồn trên đó chỉ có duy nhất một phòng, nghe đồn nơi đó có rất nhiều mĩ thực chưa từng thấy ở đâu.
Đại Trà đang lải nhải thì tiểu nhị bên đây vừa kiểm tra xong tấm thẻ trúc hình hoa bỉ ngạn, cười nói: “Mời khách nhân lên phòng.”
Đại Trà:...
“Lên thôi, còn đứng đó làm gì?” Chí Nam nhìn khuôn mặt ngơ ngát của Đại Trà, cười nói.
Đại Trà vội vàng chạy theo sau Chí Nam, nhe răng cười như phát hiện mỏ vàng, tò mò hỏi: “Chí Nam, có thể cho ta mượn xem không?”
Hắn rất tò mò hình dạng của tấm thẻ rồi công dụng, chất liệu...
Chí Nam đưa cho Đại Trà cầm xem, lật tới lật lui, thấy đây chỉ là một tấm thẻ tre bình thường thôi mà, có điều hoa bỉ ngạn khắc trên đó thật đẹp.
“Nhìn thế nào cũng không thấy chỗ bất phàm, có lẽ cũng như bao tửu lâu khác, mở ưu tiên cho các khách hàng có tiền.” Chỉ khác ở chỗ dù tiêu bao nhiêu ở đây cũng không thể sở hữu loại thẻ này.
“Chí Nam, ngươi lấy được ở đâu thế?” Đại Trà càng tò mò hơn về lí do Chí Nam có được nó.
“À, ta từng luyện một đoạn binh khí cho một người ở trong truyền thừa, hắn đã cho ta thứ này như hồi báo. Ta cũng quên mất tên hắn rồi.” Chí Nam nói.
Hắn sẽ không kể cho Đại Trà nghe về việc mình thấy rất nhiều cái này trên núi của Trần Lĩnh, tiện tay xin bớt một cái, dù sao đây cũng là hành vi không mấy tốt đẹp.
Đại Trà lắc cái bụng mập, hít một hơi: “Ngươi đúng là tốt số mà, càng nói ta càng tiếc hận vì không vô truyền thừa.”
“Đại Trà, trong thành này có bao nhiêu linh sư bậc linh Sĩ thất tinh trở lên.” Chí Nam vừa đi lên cầu thang, vừa hỏi.
Đại Trà suy nghĩ chút, liền trả lời: “Cổng đông và nam này tính cả phụ thân ta thì có bốn linh Sĩ thất tinh, nghe đồn ở cổng bắc năm ngoái xuất hiện một vị linh Sĩ bát tinh đấy. Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Ánh mắt Chí Nam hiện lên chút tính toán.
Bỗng nhiên âm thanh của tiếng sáo vang bên tai hai người, một tiếng sáo trong trẻo, không mang tạp niệm, thanh bình như dòng suối mát, rót vào lòng người, xoa dịu đi sự khó chịu, phẫn uất trong lòng Chí Nam.
“Tiếng sáo hay quá.” Chí Nam thốt lên.
Chí Nam và Đại Trà vừa đẩy cửa ra, tiếng sáo lượn quanh khắp căn phòng rộng lớn xa hoa, một thiếu nữ vận hắc y với mái tóc trắng đang cầm cây sáo trúc, thổi vào đó từng giai điệu xiêu lòng.
Đang thổi sáo, Thanh Liên chợt dừng lại vì phát hiện có người đến, vừa hé nửa ánh mắt ra thì ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt của Chí Nam đang nhìn mình.
Trong một giây đó, ánh sáng chú ngữ xuất hiện, nàng biến mất khỏi căn phòng.
Đại Trà:...
Chí Nam:...
“Ách, vừa rồi... Ngươi... Ngươi có nhìn thấy cái ta vừa thấy không?” Đại Trà vừa chỉ chỉ vừa lại gần nhìn chiếc bàn, trên đó vẫn còn bình trà nóng hổi.
“Hình như là một thiếu nữ.” Chí Nam nói. Vừa rồi mái tóc trắng đã che mất đôi mắt, khiến hắn không nhìn rõ đó là ai, tuy nhiên cái cảm giác quen thuộc này là gì chứ, dường như bản thân đã gặp qua khuôn mặt đó rồi thì phải.
Nếu không phải còn tiếng sáo vang vảng trong phòng, có lẽ cả hai người chỉ cho rằng mình vừa thấy ma.
“A, hai vị khách nhân này, tiểu nhân quên hỏi xem các ngài định dùng bữa với món gì.” Tiểu nhị vừa chạy lên, thấy căn phòng trống rỗng, nữ khách nhân vừa rồi không thấy đâu.
“Hai vị có quen vị khách nhân vừa rồi không?” Tiểu nhị cười khổ hỏi.
“Không biết, chúng ta chỉ vừa mới lên.” Đại Trà lập tức trả lời.
“Vậy sao...” Tiểu nhị la lớn: “Bảo tiêu, bảo tiêu đâu rồi...”
Đại Trà ngửi thấy mùi trà Đinh Ngọc thơm phức, động động cùi chỏ vào Chí Nam, nói: “Là trà Đinh Ngọc cực kỳ trân quý đấy.”
Nghe đến đây, bỗng nhiên Chí Nam nhớ về những câu chuyện hay xảy ra ở tửu lâu mà Nguyễn Thiên Phước, huynh đệ tốt của hắn ở ngoài thành kể.
“Đại Trà, hình như chúng ta bị đổ vỏ rồi.” Chí Nam nói nhỏ.
“Hả.” Đại Trà ngơ ngát.
“Đếm đến ba, ta với ngươi cùng nhảy ra cửa sổ.” Chí Nam không có thời gian giải thích.
“1...”
Bước chân của đám bảo tiêu đã hiện diện ở các bậc thang.
“2...”
Chí Nam kéo Đại Trà tới gần cửa, ngay lúc tiểu nhị dẫn người vào.
“3...”
Cả hai người cùng vận dụng Trường Sơn Du, nhảy xuống, tẩu thoát vào dòng người đông đúc.
“Đúng lại, quân ăn quỵt.” Tiếng tiểu nhị hét trong vô vọng. Tiêu rồi, tháng này bị trừ lương là cái chắc rồi.
Một bữa ăn thịnh soạn đón mừng Chí Nam trở về cứ thế kết thúc bằng bài tập chạy của cả hai.
Trái ngược với ánh mắt hiếu kỳ của nữ hài này, Lý Thân đứng phắt dậy, giơ cây chổi hướng ra cửa, run giọng nói: “Mời tỉ rời đi.” Cánh tay run rẩy, hàm răng nghiến lại, ánh mắt ẩn ẩn lửa giận.
Thanh Liên có thể cảm nhận đứa nhóc này xuất hiện một loại hận ý mơ hồ khi mình nhắc đến việc trở thành linh sư.
Nàng lấy ra một bịch tinh thạch, nói: “Thành linh sư ngươi có thể kiếm được rất nhiều tinh thạch, ngươi và tiểu muội này sẽ không còn sợ đói nữa.” Thanh Liên kiên nhẫn nói.
Hắn nói: “Bao nhiêu ta cũng không đồng ý, tỉ về đi.” Ánh mắt Lý Thân hiện lên chút do dự, nhưng lí trí sau cùng vẫn kéo lại.
Thanh Liên đã bắt được điều này, xem ra không phải không thể thuyết phục.
Thanh Liên nhìn qua nữ hài đằng sau Lý Thân, ánh mắt hiện lên tính toán. Nàng lấy ra một viên ngọc đặt lên cạnh giường, nói: “Đời của ngươi, lựa chọn thế nào là tùy ngươi, nếu đổi ý có thể bóp nát thứ này, ta sẽ xuất hiện, có thể giúp ngươi một nguyện vọng.”
Thanh Liên cười nhạt trong lòng, sẽ gặp lại sớm thôi.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Thanh Liên cầm bịch tinh thạch biến mất tại chỗ trước hai đôi mắt kinh ngạc. Cả hai người hiếu kỳ sờ sờ giường, không có ai ở đó nữa.
“Ca ca, vì sao lại từ chối?” Nữ hài Lý Tương thắc mắc, nếu trở thành linh sư không phải sẽ có rất nhiều tinh thạch, không lo bị đói nữa sao.
Lý Thân rũ mắt xuống, tay nắm chặt thành quyền, trầm giọng: “Tương nhi, muội còn nhỏ, không hiểu đâu, tốt nhất hãy quên nhừng gì vừa rồi đi.” Ánh mắt Lý Thân hiện lên sự hoài niệm, trong đầu nhớ về một hình ảnh mơ hồ xa xưa.
Thanh Liên ở bên ngoài lượn một vòng, quan sát toàn cảnh khu ổ chuột nghèo nàn này. Hai huynh muội kia là có đan điền, có thể tu hành được, còn lại không có một ai đạt chuẩn nữa.
Thanh Liên nhìn về căn chồi của hai huynh muội kia. Cố sự gì đó của Lý Thân Thanh Liên không hề quan tâm, cái mà bản thân chú ý đến là thiên phú chiến đấu của Lý Thân.
“Linh sư, dù có là kẻ bình thường hay thiên tài thì khi chiến đấu vẫn thiên về bản năng thân thể nhiều hơn, rất ít kẻ dùng cái đầu.” Thanh Liên vẫn nhớ cảnh tượng Lý Thân đối mặt với ông chủ tiệm bánh vừa rồi, khả năng cảm ứng linh lực cùng nhãn quang nhạy bén, cái đầu xử lí phản xạ chuẩn xác.
Đây chính là chiến linh sư trời sinh, dù mới chỉ năm sáu tuổi nhưng đã bộc lộ ra thiên phú bậc này, theo Thanh Liên đánh giá là vượt xa những vị 'thiên tài' bản thân từng gặp như Nam Hoa, Mộc Kỳ...
Bên cạnh đó, trong đứa trẻ này có ánh sáng, Thanh Liên có thể cảm nhận thứ ánh sáng vô hình ấy ở Lý Thân thông qua việc bản thân dám mạo hiểm, dám đi trộm cướp, nhúng chàm hai tay, dám chịu thiệt để những người khác được ăn no...
Tâm tính lẫn năng lực đều đạt chuẩn, vô cùng thích hợp để thực hiện kế hoạch kia.
Một hạt giống tốt thế này, lại không có gia thế phía sau có rất nhiều đất để trọng dụng.
Thanh Liên híp mắt lại, sự do dự khi nhìn thấy tinh thạch vừa rồi của Lý Thân cho thấy đứa trẻ này không phải không hiểu lợi ích của việc trở thành linh sư, có điều đã có đoạn quá khứ nào đó cản trở bản thân lựa chọn, thậm chí là nhịn đói cũng không muốn đi con đường này.
Thanh Liên không cần biết quá khứ đó như thế nào, chỉ biết có vài người khi một người quan trọng bên cạnh gặp nguy hiểm, đối mặt với tình thế quẫn bách, không thể xoay chuyển, sẽ tự đạp đổ những chuẩn mực, quy tắc bản thân đã định ra, bước ra khỏi vòng kìm hãm ấy.
Việc bây giờ cần làm là thiết lập cái 'tình thế quẫn bách, không thể xoay chuyển' ấy.
Thanh Liên kéo nón lá xuống, thoát khỏi con hẻm u tối này, ẩn hiện theo dòng người. Rất nhanh nàng đã có mặt ở Hồng Phúc lâu, tửu lâu lớn nhất huyện này.
Thanh Liên đi tới chỗ cầu thang được trải thảm đỏ liền bị một tiểu nhị chặn cửa: “Xin lỗi khách nhân, có thể cho tôi xem thẻ không?”
Vừa nhìn đến đôi tử nhãn kia, không hiểu sao vị tiểu nhị bất giác lùi lại, cơ thể rùng mình một phen như gặp phải thích khách.
Thanh Liên lấy một tấm thẻ tre ra, trên đó đính một hình hoa bỉ ngạn đỏ rực, giao cho tiểu nhị. Sau một hồi kiểm tra thì vị tiểu nhị này trả lại Thanh Liên, cười nói: “Ngài cần gọi món gì không, hôm nay chúng ta có thịt Thanh Điểu nướng, Trư Tộ mới ra mắt, rất ngon ạ.”
“Cho ta một bình trà Đinh Ngọc.” Thanh Liên nói rồi đi lên.
Tiểu nhị thở phù một cái, vội chạy đi chuẩn bị.
Nơi này năm đó lúc Trần Lĩnh còn sống vẫn luôn dẫn nàng tới, đây vốn là sản nghiệp ông bí mật mở ra nhằm thu thập thông tin tình báo trong dân chúng. Cách thức hoạt động vô cùng bí mật, người ngoài muốn lấy thông tin phải có những tấm thẻ tre này.
Điểm đặc biệt ở chỗ toàn bộ thẻ tre đều nằm trong tay Trần Lĩnh, mỗi khi ông tới đây đều là một thân phận khác, nên những thông tin kia chưa từng bị tuồng ra ngoài.
Phòng Thanh Liên chọn nằm ở tầng năm, tầng cao nhất của Hồng Phúc lâu, bên trong bày bố xa hoa, có một bộ bàn ghế tinh xảo cạnh cửa sổ thoáng mát, có thể từ đó ngắm toàn cảnh huyện.
Thanh Liên ngồi dựa vào ghế, lấy ra quyển U Linh của mình, lại bắt đầu ghi chép.
“Trà của quý khách tới đây.” Tiểu nhị gõ cửa bên ngoài.
“Vào đi.”
Có được lệnh của Thanh Liên, hắn lập tức bưng khay trà vào. Hắn đặt khay trà xuống bàn, mắt trộm nhìn về quyển sách Thanh Liên đang viết. Dựa vào các cố sự đã chiêm nghiệm trong truyền thừa, Thanh Liên đã tập hợp gần như đầy đủ về cuộc đời của Vạn Xuân Vương.
“Tiểu thư, chữ của ngài đẹp quá.” Nét chữ thanh thoát, không dài dòng mà tinh tế, uống lượn như đang múa.
“Ừm...” Thanh Liên không để ý đến làm hắn hơi ngượng ngùng, nói: “Tiểu thư cần gọi đồ ăn có thể rung chuông.” Nói xong thì đi ra ngoài.
Hương trà thơm nhẹ nhàng đậu trước mũi Thanh Liên, làm nàng đặt bút xuống, rót cho mình một tách trà. Thanh Liên cầm tách trà lên vừa nhâm nhi, vừa nhìn ra ngoài đường phố, nhìn những căn nhà san sát nhau, nhìn ánh lửa mập mờ, cảnh phố xá về đêm hòa quyện cùng hương vị của nước trà, thật ý vị.
“Khởi động, chuyển đổi Phong Linh tiêu tốn tinh thần lực, nhưng thứ để duy trì nó thì cho đến nay ta vẫn chưa tìm ra.” Thanh Liên lẩm bẩm.
Một cấu trúc của trận pháp không thể nào thiếu hai thứ là chú ngữ tinh thần, năng lượng duy trì. Với trận pháp càng tinh diệu, năng lượng mà nó dùng đòi hỏi giá trị rất cao.
Phong Linh là một trận pháp kết hợp từ ba loại trận pháp phức tạp khác, mười phần tinh xảo, cực khó thực hiện theo lẽ thông thường nếu không có phương pháp luyện trận của Trần Lĩnh.
Hơn nữa nó còn là trận pháp linh hồn, trong một cái chớp mắt hoàn toàn thay đổi bản thân, có được những kỹ năng bản thân chưa từng biết, chưa từng luyện tập qua. Trận pháp tinh diệu như vậy nhất định đòi hỏi cái giá phải trả cho nguồn năng lượng duy trì không hề thấp.
Đáng hận là đến nay đã năm năm rồi, Thanh Liên vẫn chưa thể tìm ra thứ ấy. Bản thân đã quen với bóng tối, tuy biết phải trả giá rất lớn nhưng Thanh Liên vẫn muốn nhìn ngắm xung quanh, nhiều trường hợp dù không cần dùng đến nhưng Thanh Liên vẫn lựa chọn sử dụng trận pháp này.
Thanh Liên vén mái tóc dài che mờ đôi tử nhãn lên, không nghĩ nữa, bản thân đi ra ngoài vốn là để giải tỏa đầu óc mà.
Nhìn cảnh đêm này, như một thói quen, nàng cầm ra cây sáo trúc của mình, tiếng sáo nhẹ nhàng cất lên, tiếng ồn ào dường như lặn đi, nhường chỗ cho tiêu khúc này.
Ở trên đường lớn, có hai thân ảnh đang đi cùng nhau, là Đại Trà và Chí Nam, cả ba người nói chuyện cười đùa.
“Lúc đó quả thật là cửu tử nhất sinh, nếu không phải Bá Tĩnh đệ đệ luyện ra đan dược Đột Phá đan tứ phẩm, khiến cho Mộc Anh Kiệt trùng kích cảnh giới Tướng lĩnh, e rằng tất cả chúng ta đã chết rồi.” Chí Nam đang kể lại trải nghiệm của bản thân trong truyền thừa.
“A, tên khốn này, ngươi cũng được hưởng lợi không nhỏ nhỉ, nhờ thế nên bây giờ ngươi trở thành linh Sĩ nhất tinh rồi, còn sắp tới nhị tinh nữa.” Đại Trà chọc chọc vai Chí Nam, cười nói.
Khuôn mặt không có vẻ gì là ghen tị cả, chỉ cảm thấy huynh đệ mình thật tốt số, bản thân bây giờ vẫn còn là linh Đồ cửu tinh, sắp xuất sơn rồi mà chưa thành tựu linh Sĩ nữa.
“Phải chi năm đó ta không nghe sư huynh Mộc Nam, theo ngươi xông pha thì bây giờ đã là linh Sĩ rồi.” Đại Trà tiếc hận.
Nghe Đại Trà than thở, khuôn mặt Chí Nam hơi trầm xuống: “Thực ra ở lại lại tốt hơn, nơi đó nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đối mặt với bao nhiêu bầy linh thú hoang dại khát máu.”
“Không chỉ thế ngươi còn phải phòng bị đám người xung quanh mình, kẻ nào kẻ nấy vì lấy được truyền thừa mà sẵn sàn loại bỏ đối phương, lúc nào cũng phải cảnh giác, luôn trong tình trạng căng thẳng, ngủ cũng không ngon giấc.”
Nhớ lại những trải nghiệm đó, Chí Nam thầm cảm thấy may mắn vì mình có quan hệ rộng trong tông môn, chưa kể đến còn biết ngũ kỳ nhân trấn Văn Lang nữa, dù cho gặp phải nguy hiểm nhưng luôn là ở mức 'chấp nhận được'.
“Nguy hiểm vậy sao ngươi còn muốn vào trong đó?” Đại Trà nghe kể chỉ có hơn nghìn linh sư sống sót trước đó là đủ hiểu Chí Nam đã nói tránh đi rất nhiều, có thể thực sự còn tàn khốc hơn.
“Trả thù.” Chí Nam trầm giọng, ánh mắt hiện lên ngọn lửa hận ý, đã năm năm rồi, vì cỗ hận ý này đã giữ bản thân tỉnh táo không biết bao nhiêu lần, khiến cho bản thân có dũng khí dám xông pha truyền thừa.
“Ngươi vẫn còn giữ ý định đó sao?” Đại Trà hỏi.
“Tại sao không?” Chí Nam đáp trả.
“Huynh đệ à, ta khuyên ngươi nên buông bỏ đi.” Đại Trà vỗ vỗ vai Chí Nam, nói: “Vị Vô Ưu công chúa này, ngươi của hiện tại... Không thể đâu.”
Đại Trà bắt đầu kể về những hành động mà Thanh Liên đã làm với thành Thăng Long năm năm qua.
Càng nghe, khuôn mặt Chí Nam càng đen lại, ánh mắt hiện rõ chán ghét. Thanh Liên qua lời kể của Đại Trà là một nữ ma đầu, hoành hành ngang ngược, giết hại bao nhiêu đại thần, dân đen cũng không tha, hại bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan.
Không dừng lại ở đó, Thanh Liên còn vơ vét, thu giữ tinh thạch trong dân chúng về cho bản thân dùng, làm cho dân chúng trong thành chịu cảnh đói rét, giá cả leo thang.
“Ngươi không biết đâu, vì để bảo vệ gia sản mà phụ thân ta rất đau đầu, khắp nơi tìm người hỗ trợ.” Đại Trà kể lể.
“Chẳng lẽ Vương để mặc nàng ta càn rỡ sao?” Chí Nam nhíu mi hỏi.
“Hầy dà, nàng ta là vị công chúa Vương sủng ái nhất, có lệnh bài của Vương có thể tự do điều động binh sĩ, chưởng môn mấy năm nay liên tục bế quan, chẳng đoái hoài gì tới thành, dù cho các chấp sự có đến bẩm báo người cũng không quan tâm, nên nàng ta càng thêm lộng hành.”
“Bên cạnh nàng ta còn có ba cường giả linh Sĩ thất tinh bảo vệ, đã từng có rất nhiều người bất mãn, đột nhập phủ đệ nàng ta, thế nhưng bọn họ đều bị giết sạch, không có một ai trở về.” Đại Trà vỗ vỗ vai Chí Nam, khuyên bảo.
“Vương tộc này, chúng ta chọc không nổi đâu.” Đại Trà sợ Chí Nam cứng đầu, nói không lọt tai, cứ lải nhải liên tục.
“Kỳ lạ, Vương không phải người như thế.” Chí Nam nhíu mi nói.
“Hả?”
“Ta từ Mộc Anh Kiệt biết được Vương vô cùng coi sóc thành trì này, nhìn bề ngoài ngài ấy có thể rất yêu quý các vương tử, công chúa mình nhưng nếu kẻ nào dám gây hại cho thành, kể cả là bản thân Mộc Anh Kiệt, Vương sẵn sàng giết.” Chí Nam giải thích.
“Ý ngươi là...”
“Vương không biết tình hình hiện tại trong thành.” Chí Nam trầm giọng nói, đây chỉ là suy đoán thôi nhưng tám chín phần là thật rồi.
“Thật sao?” Đại Trà kinh ngạc hỏi.
“Có thể lắm, bao năm qua, dù ở xa cách mấy nhưng chỉ cần một tiếng gió thổi trong thành, Vương vẫn sẽ có mặt giải quyết, ngài ấy có thể có biện pháp gì đó nắm bắt tình hình trong thành, bây giờ điều đó đã không còn.”
“Thì ra đây là lí do nàng ta phong tỏa thành Thăng Long hơn năm năm nay.” Đại Trà suy diễn.
Chí Nam tỏ ra phiền muộn, năm năm không ở đây, không có ai thắp nhang, săn sóc cho linh cữu của mẫu thân và các đệ muội. Hắn thấy thật hối hận khi không biết tình hình gì mà đã vào thành rồi.
Vì đón Chí Nam trở về, Đại Trà không tiếc tiền mời một bữa ở Hồng Phúc lâu, lúc cả hai bước tới cầu thang có thảm đỏ, Chí Nam muốn lên đó thì Đại Trà cản lại, nói: “Đó là nơi chỉ dành cho nhân vật có thân phận lớn, họ có những tấm thẻ trúc rất đặc thù.”
“Thú thật với ngươi, ta cũng chưa từng nhìn thấy thứ đó nữa. Rất nhiều người bỏ tiền vào ăn uống ở đây cũng không thể sở hữu những tấm thẻ ấy, ngay cả ta.”
“Đã từng có mấy hàng khách muốn xông lên đó nhìn một lần cho biết, bị các bảo tiêu đánh cho một trận rồi bị cấm cửa khỏi quán đấy, nghe nói các bảo tiêu này là linh Sĩ tam tinh, tứ tinh không đấy.”
“Chúng ta ăn ở tầng năm cũng đủ ngắm cảnh đẹp rồi.” Hồng Phúc lâu có sáu tầng, các khách nhân bình thường chỉ có thể đến tầng năm là cùng, tầng sáu này chưa từng thấy ai đặt chân đến, nghe đồn trên đó chỉ có duy nhất một phòng, nghe đồn nơi đó có rất nhiều mĩ thực chưa từng thấy ở đâu.
Đại Trà đang lải nhải thì tiểu nhị bên đây vừa kiểm tra xong tấm thẻ trúc hình hoa bỉ ngạn, cười nói: “Mời khách nhân lên phòng.”
Đại Trà:...
“Lên thôi, còn đứng đó làm gì?” Chí Nam nhìn khuôn mặt ngơ ngát của Đại Trà, cười nói.
Đại Trà vội vàng chạy theo sau Chí Nam, nhe răng cười như phát hiện mỏ vàng, tò mò hỏi: “Chí Nam, có thể cho ta mượn xem không?”
Hắn rất tò mò hình dạng của tấm thẻ rồi công dụng, chất liệu...
Chí Nam đưa cho Đại Trà cầm xem, lật tới lật lui, thấy đây chỉ là một tấm thẻ tre bình thường thôi mà, có điều hoa bỉ ngạn khắc trên đó thật đẹp.
“Nhìn thế nào cũng không thấy chỗ bất phàm, có lẽ cũng như bao tửu lâu khác, mở ưu tiên cho các khách hàng có tiền.” Chỉ khác ở chỗ dù tiêu bao nhiêu ở đây cũng không thể sở hữu loại thẻ này.
“Chí Nam, ngươi lấy được ở đâu thế?” Đại Trà càng tò mò hơn về lí do Chí Nam có được nó.
“À, ta từng luyện một đoạn binh khí cho một người ở trong truyền thừa, hắn đã cho ta thứ này như hồi báo. Ta cũng quên mất tên hắn rồi.” Chí Nam nói.
Hắn sẽ không kể cho Đại Trà nghe về việc mình thấy rất nhiều cái này trên núi của Trần Lĩnh, tiện tay xin bớt một cái, dù sao đây cũng là hành vi không mấy tốt đẹp.
Đại Trà lắc cái bụng mập, hít một hơi: “Ngươi đúng là tốt số mà, càng nói ta càng tiếc hận vì không vô truyền thừa.”
“Đại Trà, trong thành này có bao nhiêu linh sư bậc linh Sĩ thất tinh trở lên.” Chí Nam vừa đi lên cầu thang, vừa hỏi.
Đại Trà suy nghĩ chút, liền trả lời: “Cổng đông và nam này tính cả phụ thân ta thì có bốn linh Sĩ thất tinh, nghe đồn ở cổng bắc năm ngoái xuất hiện một vị linh Sĩ bát tinh đấy. Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Ánh mắt Chí Nam hiện lên chút tính toán.
Bỗng nhiên âm thanh của tiếng sáo vang bên tai hai người, một tiếng sáo trong trẻo, không mang tạp niệm, thanh bình như dòng suối mát, rót vào lòng người, xoa dịu đi sự khó chịu, phẫn uất trong lòng Chí Nam.
“Tiếng sáo hay quá.” Chí Nam thốt lên.
Chí Nam và Đại Trà vừa đẩy cửa ra, tiếng sáo lượn quanh khắp căn phòng rộng lớn xa hoa, một thiếu nữ vận hắc y với mái tóc trắng đang cầm cây sáo trúc, thổi vào đó từng giai điệu xiêu lòng.
Đang thổi sáo, Thanh Liên chợt dừng lại vì phát hiện có người đến, vừa hé nửa ánh mắt ra thì ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt của Chí Nam đang nhìn mình.
Trong một giây đó, ánh sáng chú ngữ xuất hiện, nàng biến mất khỏi căn phòng.
Đại Trà:...
Chí Nam:...
“Ách, vừa rồi... Ngươi... Ngươi có nhìn thấy cái ta vừa thấy không?” Đại Trà vừa chỉ chỉ vừa lại gần nhìn chiếc bàn, trên đó vẫn còn bình trà nóng hổi.
“Hình như là một thiếu nữ.” Chí Nam nói. Vừa rồi mái tóc trắng đã che mất đôi mắt, khiến hắn không nhìn rõ đó là ai, tuy nhiên cái cảm giác quen thuộc này là gì chứ, dường như bản thân đã gặp qua khuôn mặt đó rồi thì phải.
Nếu không phải còn tiếng sáo vang vảng trong phòng, có lẽ cả hai người chỉ cho rằng mình vừa thấy ma.
“A, hai vị khách nhân này, tiểu nhân quên hỏi xem các ngài định dùng bữa với món gì.” Tiểu nhị vừa chạy lên, thấy căn phòng trống rỗng, nữ khách nhân vừa rồi không thấy đâu.
“Hai vị có quen vị khách nhân vừa rồi không?” Tiểu nhị cười khổ hỏi.
“Không biết, chúng ta chỉ vừa mới lên.” Đại Trà lập tức trả lời.
“Vậy sao...” Tiểu nhị la lớn: “Bảo tiêu, bảo tiêu đâu rồi...”
Đại Trà ngửi thấy mùi trà Đinh Ngọc thơm phức, động động cùi chỏ vào Chí Nam, nói: “Là trà Đinh Ngọc cực kỳ trân quý đấy.”
Nghe đến đây, bỗng nhiên Chí Nam nhớ về những câu chuyện hay xảy ra ở tửu lâu mà Nguyễn Thiên Phước, huynh đệ tốt của hắn ở ngoài thành kể.
“Đại Trà, hình như chúng ta bị đổ vỏ rồi.” Chí Nam nói nhỏ.
“Hả.” Đại Trà ngơ ngát.
“Đếm đến ba, ta với ngươi cùng nhảy ra cửa sổ.” Chí Nam không có thời gian giải thích.
“1...”
Bước chân của đám bảo tiêu đã hiện diện ở các bậc thang.
“2...”
Chí Nam kéo Đại Trà tới gần cửa, ngay lúc tiểu nhị dẫn người vào.
“3...”
Cả hai người cùng vận dụng Trường Sơn Du, nhảy xuống, tẩu thoát vào dòng người đông đúc.
“Đúng lại, quân ăn quỵt.” Tiếng tiểu nhị hét trong vô vọng. Tiêu rồi, tháng này bị trừ lương là cái chắc rồi.
Một bữa ăn thịnh soạn đón mừng Chí Nam trở về cứ thế kết thúc bằng bài tập chạy của cả hai.
Danh sách chương