Đêm đến, các vì sao nối tiếp nhau xuất hiện trên bầu trời, mọi khi thành Thăng Long đã say giấc thì hôm nay lại là quang cảnh náo nhiệt.
Ánh đuốc sáng khắp các con ngõ, tửu lâu, khách điếm, quán ăn ven đường đông đảo khách nhân, đến những căn hộ vốn dĩ đến giờ lên giường lại có ánh lửa chiếu qua khung cửa sổ.
Không chỉ thành Thăng Long mà những vùng lân cận xung quanh cũng trải qua một đêm không ngủ này.
Những linh sư học đồ biến mất cùng truyền thừa, nay đã trở về, những giọt nước mắt hạnh phúc của người chờ đợi, những câu chuyện bên trong truyền thừa truyền khắp các tửu lâu, ngõ ngách.
Sự tranh đấu của các thiên kiêu, đối mặt với những khó khăn gian nguy... họ nói về nó suốt đêm nay, về những nhân vật anh tài sống sót trong biển lửa, những thiên kiêu của thế hệ mới như ngũ kỳ nhân kỳ trấn Văn Lang, tam tượng thành Cổ Loa, tiểu Đan Vương...
Trung tâm của những câu chuyện ấy thuộc về một thiếu nữ, là Bạch Phong Vân, linh sư thiên tài vượt lên hàng nghìn thiên tài khác, đoạt được truyền thừa lần này.
Một linh Đồ bé nhỏ, lại chỉ mới mười hai tuổi đời, vượt qua cả những con quái vật đã thành danh, vốn định sẵn là kẻ sở hữu truyền thừa như Mộc Anh Kiệt, Triệu Ngao, Hồ Thiết Quang...
Khắp các con ngõ, nẻo đường, từ hộ giàu sang đến nghèo hèn đêm nay bỏ qua giấc ngủ, hòa vào không khí hân hoan. Trái ngược với sự nhộn nhịp bên ngoài kia, Vô Ưu phủ lúc này là một mảng yên tĩnh.
Ngọn lửa mập mờ trong thư phòng, Thanh Liên đang ngồi dựa bên cửa sổ, trước mặt nàng là đống giấy tờ. Thanh Liên chăm chú xử lí từng công văn một, tay phải viết, tay trái rà, mắt nhìn những con chữ liên tục.
Dù cho tay quấn băng cũng không làm ảnh hướng đến nét bút đẹp thanh thoát của Thanh Liên.
“Hừm, chiến tranh quả là nơi để đốt tinh thạch mà.” Thành Thăng Long sở hữu mười quặng tinh thạch, trong đó là một quặng loại thượng phẩm, ba quặng loại trung và sáu quặng hạ phẩm.
Sản lượng tinh thạch khai thác ra từ đó đủ để sử dụng tận một nghìn năm, nay chỉ vừa mới trải qua chiến tranh năm năm thôi mà biên giới nơi Mộc Trung Nhân trấn thủ đã tiêu tốn kiệt quệ bốn quặng tinh thạch hạ phẩm rồi.
Thiên hạ này, làm việc gì cũng liên quan đến tinh thạch, từ trao đổi đến mua bán, thậm chí linh sư còn phải dựa vào nó mà tu hành nữa. Quặng tinh thạch hình thành trong tự nhiên không dễ, trước chiến tranh vốn đã khan hiếm, cung không đủ cầu.
Chiến tranh xảy ra càng đẩy nhanh quá trình này. Tinh thạch ngày một vơi đi, chỉ giảm mà không tăng.
“Cũng vì thế đẩy giá trị tinh thạch lên quá cao, kéo theo một loạt giá cả khác tăng theo như thức ăn, quần áo...” Nhìn những gì viết trên văn thư, Thanh Liên thật đau đầu.
Rất nhiều hộ gia đình thuộc diện nghèo khó thậm chí đến cả áo mặc cũng không có, cơm ăn nay mai đói, thậm chí người bên dưới còn phát hiện một vài xác chết ở các hộ thuộc diện này.
Dù chiến sự ở biên giới cách đây nghìn dặm thế mà ảnh hưởng của nó gây nên lại không hề nhỏ chút nào.
“Vừa muốn có chiến phí lại vừa muốn cân bằng đời sống sao... Không thể viên mãn được.” Thanh Liên phiền não đi lại xung quanh.
Nàng nhìn qua một quyển sách dày trên bàn, ngoài bìa ghi hai chữ U Linh,. Những lúc rảnh rỗi thường lấy nó ra ghi chép, nội dung bên trong là về những nhân vật thành danh trong lịch sử Đại Việt mười vạn năm này.
Trong đó có cả ngũ Vương khai quốc, Vạn Xuân Vương, Triệu Việt Vương, lão Tướng lĩnh Phạm Tu... Không chỉ đơn thuần là tên của họ mà còn kèm cả những cố sự nàng sưu tầm được.
Tạm thời đã giải quyết hết các văn thư, Thanh Liên sắp xếp lại hết chỗ giấy tờ, cầm quyển sách lên rồi ra khỏi phòng. Những con bồ câu đậu xung quanh đang bay thì lượn xuống chỗ Thanh Liên, đi qua trận pháp hóa thành những hộ vệ nâng kiệu xe.
“Tạm thời chưa cần đến các ngươi.” Thanh Liên ra tay giải trừ chú ngữ trên người chúng. Dù sao nàng cũng chỉ muốn ra ngoài giải tỏa chút, không cần thiết ngụy trang.
Thanh Liên lấy ra một cái nón lá, đội lên đầu rồi biến mất khỏi sân.
Đi trên đường lớn, nhìn những gian hàng, tửu lâu tấp nập người qua lại, tiếng nấc rượu cùng tiếng cười đùa diễn ra khắp nơi.
“Hưm... Đã lâu rồi mới thấy náo nhiệt thế này.” Hai năm sau khi Thanh Liên rời khỏi Bạch mĩ nhân, một năm đi cùng Trần Lĩnh và năm năm này, nếu không tính các ngày lễ lớn như đầu năm thì đây là lần đầu tiên Thanh Liên mới thấy thành Thăng Long bừng bừng sức sống thế này.
Cũng dễ hiểu thôi, con cái của bọn họ đi biệt tăm năm năm, tưởng như đã chết mà nay sống lại, mấy ai có thể không vui được chứ.
Thanh Liên vừa đi vừa ghi chép, hoàn thành phần cố sự của Vạn Xuân Vương.
“Chủ quán, cho một vò rượu Bồ Đào, hôm nay ta phải khao các huynh đệ của mình mới được.” Một khách nhân mua rượu bên đường, ném lên bàn một viên tinh thạch.
“Khách nhân... Ngài có điều không biết, bây giờ một vò rượu này có giá mười viên tinh thạch hạ phẩm lận.” Vị chủ quán cười nhắc nhở.
“Cái gì, tại sao lại mắc thế?” Vị khách này là một linh sư học đồ tham gia vào truyền thừa năm năm trước, may mắn thoát ra được. Hắn không tin được khi nghe đến cái giá ấy.
“Chỗ tại hạ giá đó đã rất sát với giá sàn rồi, ngài có đi đến những quán kia cũng không thể mua được với giá này đâu.” Vị chủ quán cười nói. Ông ta đoán thiếu niên này có lẽ cũng là người tham gia truyền thừa lúc đó nên cũng như bao người khác, không biết về giá cả đã tăng.
“Hừ, quán tồi tàn thế này mà cũng đòi bán đắt, định xảo ngôn lừa ta chắc...” Hắn hừ lạnh, bực tức đi tìm mua nơi khác. Đi khắp các tửu quán, lớn có nhỏ có cũng không thể mua được rượu với cái một viên tinh thạch như năm năm trước, thậm chí có nơi còn bán đắt hơn, hắn đành ngậm ngùi trở lại hàng quán ban đầu mua rượu.
Không chỉ thiếu niên này mà rất nhiều người khác trở về từ truyền thừa cũng bị kinh ngạc một phen với giá cả leo thang.
Đi đến đâu, cảnh tượng đều tương tự cả, không ngoài dự đoán. Thanh Liên đi một mình giữa dòng người đông đúc, vừa đi vừa ghi chép. Lúc nàng bước ngang qua con hẻm tối thì một bóng đen lao ra.
Thanh Liên lui lại tránh đi. Là một đứa trẻ, tay ôm mấy cái bánh bao.
“Thằng quỷ nhỏ, đứng lại...” Một gã mập mạp đuổi theo sau. Gã ta là chủ của một tiệm bánh, phát hiện thấy nam hài lởn vởn rồi cướp lấy bánh mình vừa làm ra thì nổi giận đuổi theo.
Cảnh tượng này cũng không có gì bất ngờ với Thanh Liên, đây chính là một trong những ảnh hưởng của việc giá trị tinh thạch tăng lên, kéo theo đồ ăn đắt đỏ khiến một vài đứa trẻ nghèo đói, thậm chí là cả thanh niên đi trộm cướp.
Nam hài này chỉ là phàm nhân, chủ tiệm kia là linh Đồ nhị tinh, chẳng tốn mấy hơi thở đã dồn nam hài vào đường cùng.
“Khà, nhãi ranh, xem ta làm sao trừng phạt ngươi...” Trước mặt là chủ tiệm, sau lưng là bức tường đường cùng.
Gã chủ tiệm chẳng kiên nể gì, giơ nắm đấm đánh xuống, xung quanh nắm đấm tỏa ra linh lực nhàn nhạt. Với uy lực cỡ đó dù là người trưởng thành cũng sẽ gặp phải chấn thương nặng, huống chi là một đứa trẻ.
Thanh Liên đứng đó quan sát, trái với tưởng tượng, nam hài nhỏ con ấy thế mà có thể tránh được chỗ hiểm. Gã chủ tiệm không dừng lại mà liên tục tung thêm quyền.
Quyền pháp liên tục tung ra, nam hài cái né được cái không. Vì là phàm nhân, nó đã thở dốc rồi còn gã chủ tiệm kia thì vẫn có thể tung ra liên quyền.
Điểm đặc sắc làm Thanh Liên hứng thú ở chỗ, những quyền mà nam hài tránh né được mang theo linh lực bồi vào. Thằng bé này biết đâu là đòn hiểm.
Tuy nhiên nó vẫn chỉ là đứa trẻ phàm nhân, bị liên quyền của linh Đồ đánh vào đã bầm dập khắp người., hai tay vẫn ôm chặt lấy đống bánh bao.
Thằng bé sắp không chịu nổi, gã chủ tiệm tung ra một quyền cực mạnh, lần này nó vô lực phản kháng.
“Dừng tay.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Gã chủ tiệm nhíu mi, quay lại coi mặt mũi của kẻ lo chuyện bao đồng, nói: “Đây không phải chuyện của ngươi, cút đi.”
Thanh Liên không để ý ông ta đe dọa, nói: “Đống bánh bao đó... Bao nhiêu?”
Gã chủ tiệm nói: “Một cái giá hai viên tinh thạch hạ phẩm.” Năm năm trước giá này có thể mua mấy khay bánh bao.
Thanh Liên đưa cho ông ta tám viên, mua hết bốn cái bánh bao đó.
Gã chủ tiệm mừng rỡ nhận lấy, lúc đi qua người không quên nhắc nhở: “Cô nương, đồng cảm với lũ trộm cướp chỉ thiệt thòi bản thân thôi.”
Lời khuyên này xuất phát từ việc ông ta chứng kiến bao nhiêu kẻ mang lòng nghĩa hiệp, chi tiền ra cho đám cướp giật, được bữa no bọn chúng vẫn chứng nào tật đấy thôi.
Thấy Thanh Liên không để tâm thì ông ta cũng không thêm gì, bèn đi luôn.
Nam hài ê ẩm người đứng dậy, nhìn Thanh Liên cười nói: “Đa tạ tỉ tỉ cứu ta.” Nó nhe hàm răng trắng tinh cùng ánh mắt, nụ cười ngây thơ của mình mà cảm tạ Thanh Liên.
“Cho tỉ.” Nam hài biết nói cảm ơn suông vô ích, cũng biết mình không có gì quý giá, chỉ có bánh bao này. Nó đưa cho Thanh Liên một cái rồi vội vàng chạy đi.
Thanh Liên có hơi bất ngờ với hành động của đứa trẻ này, trước mắt lại tối sầm, Thanh Liên lấy mẩu tinh thạch khác đốt lên để nhìn rõ, nàng yên lặng theo sau.
Nam hài chạy càng xa con phố nhộn nhịp, vào sâu vào con hẻm u ám. Nam hài kia ôm bánh bao, đi vào một ngôi nhà sập xệ nhất.
Nói là nhà đã là nói đỡ lắm rồi, thực tế nó chỉ là bốn tấm gỗ để chồng lên nhau, vô cùng đơn sơ. Ba tấm gỗ cũ kỹ đến mức tưởng như chỉ cần đụng vào là sụp đổ.
“Thân ca ca, cảm ơn ca.” Một giọng nói yếu ớt, nhỏ bé phát ra từ trong nhà.
Ở trong căn hộ nhỏ, có hai đứa trẻ đang nhâm nhi bánh bao mà nam hài kia mang tới. Là hai nữ hài tử và một phụ nhân, dáng người bọn họ nhỏ yếu gầy gò, ăn bận rách nát, đầu tóc rối bù.
Phụ nhân đang nằm còn ho sặc sụa, gầy trơ xương.
Rột! Rột! Bụng của nam hài đem bánh bao về kêu réo, nó nhìn ba đứa ăn ngon mà thầm chảy dãi trong lòng.
“Thân nhi, ăn đi nè, ta không đói... Khụ khụ.” Phụ nhân vừa ho vừa đưa bánh bao cho nam hài kia.
Nam hài tên Lý Thân, nhìn thấy bánh bao thèm chảy dãi trong lòng, nhưng bên ngoài cương quyết nói: “Cô cô cứ ăn đi ạ, con có thể kiếm được thêm mà.”
Vì nơi này quá tối nên bọn họ không thấy được các vết bầm dập trên người Lý Thân.
Lý Thân vội vàng đóng cửa lại rồi chạy đi, vừa đi vừa ôm bụng đói của mình. Lý Thân cũng không khác gì bọn họ, cũng là bộ dạng gầy nhỏ bé đó, mặt cũng rất xanh xao vì phải nhịn đói lâu ngày.
Hắn lôi một cái bánh bao đã giấu trong ngực ra, bụng hò reo, ánh mắt thèm khát nhìn bánh bao nhưng lại không có ý định ăn lấy.
Lý Thân đi đến một căn chồi nhỏ thậm chí còn tàn tạ hơn vừa rồi, vừa đẩy khúc gỗ chắn đường ra thì một nữ hài xuất hiện, ôm chầm lấy Lý Thân, nói: “Ca ca, huynh về rồi.”
Nhìn thấy cô bé, khuôn mặt Lý Thân chỉ toàn ý cười, hắn ẵm cô bé cùng ngồi lên chiếc giường cũ kỹ – vật dụng duy nhất trong phòng, vui vẻ nói: “Tương nhi ở nhà có ngoan không?”
“Ngoan ngoan, hôm nay ta có thể viết được tên của mình rồi.” Nữ hài tuy ăn bận rách nát nhưng khuôn mặt lại khả ái, đơn thuần nhìn qua rất dễ mến.
“Có quà cho muội này.” Lý Thân lấy một cái bánh bao ra đưa cho nữ hài.
“A, bánh bao, Tương nhi thương ca ca nhất.” Nữ hài nhìn thấy bánh bao thì sáng mắt lên, nhận lấy bánh ăn một cách ngon lành.
Lý Thân ở bên cạnh nhìn cô bé ăn mà nuốt nước bọt, cười khổ. Xem ra ngày nay lại nhịn đói nữa rồi. Đây vốn là chuyện thường tình của xóm này.
Bỗng nhiên cánh cửa gỗ bị đẩy ra, Thanh Liên ở bên ngoài bước vào.
Thiếu nữ với mái tóc trắng, khí tức âm trầm cùng đôi tử nhãn âm u khiến cho Lý Thân cảm thấy nguy hiểm.
“Là tỉ tỉ vừa rồi.” Lý Thân bất giác đưa nữ hài kia ra sau bảo vệ, cảnh giác nhìn Thanh Liên. Dù trước đó Thanh Liên đã trả tiền cho mình nhưng hắn vẫn rất đề phòng, hắn đã chứng kiến bao nhiêu vụ bắt cóc ở trong thành này rồi, kẻ bắt cóc luôn luôn là bộ dạng tốt bụng, lấy kẹo dụ dỗ trẻ nhỏ.
Thanh Liên không để ý ánh mắt đó, mở Phong Linh lên, đánh giá cái chồi này. Nơi đây tuy rách nát sập xệ nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ, cả sàn đất cũng rất ít bụi bặm, trên giường chỉ có hai huynh muội này cùng những quyển sách, vài ba cây viết.
Sống ở nơi thế này mà có thể sống sạch sẽ thế, xem ra hai đứa trẻ này làm người rất tinh tế, tính cách đủ tiêu chuẩn.
Thanh Liên bước đến bên chiếc giường, huynh muội bọn họ lui lại,Lý Thân càng cảnh giác, tay quơ lấy cây chổi ở góc giường hướng về Thanh Liên, nói: “Ta cảm ơn tỉ về đống bánh bao, nhưng nếu tỉ muốn làm gì chúng ta, ta sẽ liều mạng đấy.” Ánh mắt hiện lên kiên định.
Thanh Liên không để ý mà ngồi xuống. Giơ chiếc bánh bao ra, đưa cho Lý Thân, nói: “Ăn đi.”
Lý Thân ngạc nhiên nhìn bánh bao trên tay Thanh Liên, ánh mắt tuy vơi đi cảnh giác nhưng vẫn còn vẻ lưỡng lự. Cái bụng cứ reo hoài làm Lý Thân cắn răng, vẫn không muốn nhận lấy bánh.
Thanh Liên nhíu mi, không kiên nhẫn đợi mà nhét bánh bao vào miệng Lý Thân. Tốc độ quá nhanh, hắn căn bản không thể tránh.
Lưỡi truyền đến cảm giác thơm lừng, vị ngọt của tinh bột. Đói quá rồi, còn quản âm mưu gì nữa, Lý Thân cầm lấy nhai ngấu nghiến.
Đợi Lý Thân ăn xong, Thanh Liên hỏi: “Ngươi tên gì?” Giọng nói vẫn rất lạnh nhạt.
Lý Thân ăn xong mới cảm thấy thì ra mình nghĩ nhiều rồi, tỉ tỉ này căn bản không có âm mưu gì hết, ngượng ngùng đáp: “Đệ tên là Lý Thân, đây là muội muội đệ tên Lý Tương.”
Thanh Liên nhìn hai huynh muội này, im lặng một chút thì hỏi: “Có muốn trở thành linh sư không?”
“Hả, linh sư?”
[Việt Điện U Linh: Thiên Vương Lý Ông Trọng]
Ánh đuốc sáng khắp các con ngõ, tửu lâu, khách điếm, quán ăn ven đường đông đảo khách nhân, đến những căn hộ vốn dĩ đến giờ lên giường lại có ánh lửa chiếu qua khung cửa sổ.
Không chỉ thành Thăng Long mà những vùng lân cận xung quanh cũng trải qua một đêm không ngủ này.
Những linh sư học đồ biến mất cùng truyền thừa, nay đã trở về, những giọt nước mắt hạnh phúc của người chờ đợi, những câu chuyện bên trong truyền thừa truyền khắp các tửu lâu, ngõ ngách.
Sự tranh đấu của các thiên kiêu, đối mặt với những khó khăn gian nguy... họ nói về nó suốt đêm nay, về những nhân vật anh tài sống sót trong biển lửa, những thiên kiêu của thế hệ mới như ngũ kỳ nhân kỳ trấn Văn Lang, tam tượng thành Cổ Loa, tiểu Đan Vương...
Trung tâm của những câu chuyện ấy thuộc về một thiếu nữ, là Bạch Phong Vân, linh sư thiên tài vượt lên hàng nghìn thiên tài khác, đoạt được truyền thừa lần này.
Một linh Đồ bé nhỏ, lại chỉ mới mười hai tuổi đời, vượt qua cả những con quái vật đã thành danh, vốn định sẵn là kẻ sở hữu truyền thừa như Mộc Anh Kiệt, Triệu Ngao, Hồ Thiết Quang...
Khắp các con ngõ, nẻo đường, từ hộ giàu sang đến nghèo hèn đêm nay bỏ qua giấc ngủ, hòa vào không khí hân hoan. Trái ngược với sự nhộn nhịp bên ngoài kia, Vô Ưu phủ lúc này là một mảng yên tĩnh.
Ngọn lửa mập mờ trong thư phòng, Thanh Liên đang ngồi dựa bên cửa sổ, trước mặt nàng là đống giấy tờ. Thanh Liên chăm chú xử lí từng công văn một, tay phải viết, tay trái rà, mắt nhìn những con chữ liên tục.
Dù cho tay quấn băng cũng không làm ảnh hướng đến nét bút đẹp thanh thoát của Thanh Liên.
“Hừm, chiến tranh quả là nơi để đốt tinh thạch mà.” Thành Thăng Long sở hữu mười quặng tinh thạch, trong đó là một quặng loại thượng phẩm, ba quặng loại trung và sáu quặng hạ phẩm.
Sản lượng tinh thạch khai thác ra từ đó đủ để sử dụng tận một nghìn năm, nay chỉ vừa mới trải qua chiến tranh năm năm thôi mà biên giới nơi Mộc Trung Nhân trấn thủ đã tiêu tốn kiệt quệ bốn quặng tinh thạch hạ phẩm rồi.
Thiên hạ này, làm việc gì cũng liên quan đến tinh thạch, từ trao đổi đến mua bán, thậm chí linh sư còn phải dựa vào nó mà tu hành nữa. Quặng tinh thạch hình thành trong tự nhiên không dễ, trước chiến tranh vốn đã khan hiếm, cung không đủ cầu.
Chiến tranh xảy ra càng đẩy nhanh quá trình này. Tinh thạch ngày một vơi đi, chỉ giảm mà không tăng.
“Cũng vì thế đẩy giá trị tinh thạch lên quá cao, kéo theo một loạt giá cả khác tăng theo như thức ăn, quần áo...” Nhìn những gì viết trên văn thư, Thanh Liên thật đau đầu.
Rất nhiều hộ gia đình thuộc diện nghèo khó thậm chí đến cả áo mặc cũng không có, cơm ăn nay mai đói, thậm chí người bên dưới còn phát hiện một vài xác chết ở các hộ thuộc diện này.
Dù chiến sự ở biên giới cách đây nghìn dặm thế mà ảnh hưởng của nó gây nên lại không hề nhỏ chút nào.
“Vừa muốn có chiến phí lại vừa muốn cân bằng đời sống sao... Không thể viên mãn được.” Thanh Liên phiền não đi lại xung quanh.
Nàng nhìn qua một quyển sách dày trên bàn, ngoài bìa ghi hai chữ U Linh,. Những lúc rảnh rỗi thường lấy nó ra ghi chép, nội dung bên trong là về những nhân vật thành danh trong lịch sử Đại Việt mười vạn năm này.
Trong đó có cả ngũ Vương khai quốc, Vạn Xuân Vương, Triệu Việt Vương, lão Tướng lĩnh Phạm Tu... Không chỉ đơn thuần là tên của họ mà còn kèm cả những cố sự nàng sưu tầm được.
Tạm thời đã giải quyết hết các văn thư, Thanh Liên sắp xếp lại hết chỗ giấy tờ, cầm quyển sách lên rồi ra khỏi phòng. Những con bồ câu đậu xung quanh đang bay thì lượn xuống chỗ Thanh Liên, đi qua trận pháp hóa thành những hộ vệ nâng kiệu xe.
“Tạm thời chưa cần đến các ngươi.” Thanh Liên ra tay giải trừ chú ngữ trên người chúng. Dù sao nàng cũng chỉ muốn ra ngoài giải tỏa chút, không cần thiết ngụy trang.
Thanh Liên lấy ra một cái nón lá, đội lên đầu rồi biến mất khỏi sân.
Đi trên đường lớn, nhìn những gian hàng, tửu lâu tấp nập người qua lại, tiếng nấc rượu cùng tiếng cười đùa diễn ra khắp nơi.
“Hưm... Đã lâu rồi mới thấy náo nhiệt thế này.” Hai năm sau khi Thanh Liên rời khỏi Bạch mĩ nhân, một năm đi cùng Trần Lĩnh và năm năm này, nếu không tính các ngày lễ lớn như đầu năm thì đây là lần đầu tiên Thanh Liên mới thấy thành Thăng Long bừng bừng sức sống thế này.
Cũng dễ hiểu thôi, con cái của bọn họ đi biệt tăm năm năm, tưởng như đã chết mà nay sống lại, mấy ai có thể không vui được chứ.
Thanh Liên vừa đi vừa ghi chép, hoàn thành phần cố sự của Vạn Xuân Vương.
“Chủ quán, cho một vò rượu Bồ Đào, hôm nay ta phải khao các huynh đệ của mình mới được.” Một khách nhân mua rượu bên đường, ném lên bàn một viên tinh thạch.
“Khách nhân... Ngài có điều không biết, bây giờ một vò rượu này có giá mười viên tinh thạch hạ phẩm lận.” Vị chủ quán cười nhắc nhở.
“Cái gì, tại sao lại mắc thế?” Vị khách này là một linh sư học đồ tham gia vào truyền thừa năm năm trước, may mắn thoát ra được. Hắn không tin được khi nghe đến cái giá ấy.
“Chỗ tại hạ giá đó đã rất sát với giá sàn rồi, ngài có đi đến những quán kia cũng không thể mua được với giá này đâu.” Vị chủ quán cười nói. Ông ta đoán thiếu niên này có lẽ cũng là người tham gia truyền thừa lúc đó nên cũng như bao người khác, không biết về giá cả đã tăng.
“Hừ, quán tồi tàn thế này mà cũng đòi bán đắt, định xảo ngôn lừa ta chắc...” Hắn hừ lạnh, bực tức đi tìm mua nơi khác. Đi khắp các tửu quán, lớn có nhỏ có cũng không thể mua được rượu với cái một viên tinh thạch như năm năm trước, thậm chí có nơi còn bán đắt hơn, hắn đành ngậm ngùi trở lại hàng quán ban đầu mua rượu.
Không chỉ thiếu niên này mà rất nhiều người khác trở về từ truyền thừa cũng bị kinh ngạc một phen với giá cả leo thang.
Đi đến đâu, cảnh tượng đều tương tự cả, không ngoài dự đoán. Thanh Liên đi một mình giữa dòng người đông đúc, vừa đi vừa ghi chép. Lúc nàng bước ngang qua con hẻm tối thì một bóng đen lao ra.
Thanh Liên lui lại tránh đi. Là một đứa trẻ, tay ôm mấy cái bánh bao.
“Thằng quỷ nhỏ, đứng lại...” Một gã mập mạp đuổi theo sau. Gã ta là chủ của một tiệm bánh, phát hiện thấy nam hài lởn vởn rồi cướp lấy bánh mình vừa làm ra thì nổi giận đuổi theo.
Cảnh tượng này cũng không có gì bất ngờ với Thanh Liên, đây chính là một trong những ảnh hưởng của việc giá trị tinh thạch tăng lên, kéo theo đồ ăn đắt đỏ khiến một vài đứa trẻ nghèo đói, thậm chí là cả thanh niên đi trộm cướp.
Nam hài này chỉ là phàm nhân, chủ tiệm kia là linh Đồ nhị tinh, chẳng tốn mấy hơi thở đã dồn nam hài vào đường cùng.
“Khà, nhãi ranh, xem ta làm sao trừng phạt ngươi...” Trước mặt là chủ tiệm, sau lưng là bức tường đường cùng.
Gã chủ tiệm chẳng kiên nể gì, giơ nắm đấm đánh xuống, xung quanh nắm đấm tỏa ra linh lực nhàn nhạt. Với uy lực cỡ đó dù là người trưởng thành cũng sẽ gặp phải chấn thương nặng, huống chi là một đứa trẻ.
Thanh Liên đứng đó quan sát, trái với tưởng tượng, nam hài nhỏ con ấy thế mà có thể tránh được chỗ hiểm. Gã chủ tiệm không dừng lại mà liên tục tung thêm quyền.
Quyền pháp liên tục tung ra, nam hài cái né được cái không. Vì là phàm nhân, nó đã thở dốc rồi còn gã chủ tiệm kia thì vẫn có thể tung ra liên quyền.
Điểm đặc sắc làm Thanh Liên hứng thú ở chỗ, những quyền mà nam hài tránh né được mang theo linh lực bồi vào. Thằng bé này biết đâu là đòn hiểm.
Tuy nhiên nó vẫn chỉ là đứa trẻ phàm nhân, bị liên quyền của linh Đồ đánh vào đã bầm dập khắp người., hai tay vẫn ôm chặt lấy đống bánh bao.
Thằng bé sắp không chịu nổi, gã chủ tiệm tung ra một quyền cực mạnh, lần này nó vô lực phản kháng.
“Dừng tay.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Gã chủ tiệm nhíu mi, quay lại coi mặt mũi của kẻ lo chuyện bao đồng, nói: “Đây không phải chuyện của ngươi, cút đi.”
Thanh Liên không để ý ông ta đe dọa, nói: “Đống bánh bao đó... Bao nhiêu?”
Gã chủ tiệm nói: “Một cái giá hai viên tinh thạch hạ phẩm.” Năm năm trước giá này có thể mua mấy khay bánh bao.
Thanh Liên đưa cho ông ta tám viên, mua hết bốn cái bánh bao đó.
Gã chủ tiệm mừng rỡ nhận lấy, lúc đi qua người không quên nhắc nhở: “Cô nương, đồng cảm với lũ trộm cướp chỉ thiệt thòi bản thân thôi.”
Lời khuyên này xuất phát từ việc ông ta chứng kiến bao nhiêu kẻ mang lòng nghĩa hiệp, chi tiền ra cho đám cướp giật, được bữa no bọn chúng vẫn chứng nào tật đấy thôi.
Thấy Thanh Liên không để tâm thì ông ta cũng không thêm gì, bèn đi luôn.
Nam hài ê ẩm người đứng dậy, nhìn Thanh Liên cười nói: “Đa tạ tỉ tỉ cứu ta.” Nó nhe hàm răng trắng tinh cùng ánh mắt, nụ cười ngây thơ của mình mà cảm tạ Thanh Liên.
“Cho tỉ.” Nam hài biết nói cảm ơn suông vô ích, cũng biết mình không có gì quý giá, chỉ có bánh bao này. Nó đưa cho Thanh Liên một cái rồi vội vàng chạy đi.
Thanh Liên có hơi bất ngờ với hành động của đứa trẻ này, trước mắt lại tối sầm, Thanh Liên lấy mẩu tinh thạch khác đốt lên để nhìn rõ, nàng yên lặng theo sau.
Nam hài chạy càng xa con phố nhộn nhịp, vào sâu vào con hẻm u ám. Nam hài kia ôm bánh bao, đi vào một ngôi nhà sập xệ nhất.
Nói là nhà đã là nói đỡ lắm rồi, thực tế nó chỉ là bốn tấm gỗ để chồng lên nhau, vô cùng đơn sơ. Ba tấm gỗ cũ kỹ đến mức tưởng như chỉ cần đụng vào là sụp đổ.
“Thân ca ca, cảm ơn ca.” Một giọng nói yếu ớt, nhỏ bé phát ra từ trong nhà.
Ở trong căn hộ nhỏ, có hai đứa trẻ đang nhâm nhi bánh bao mà nam hài kia mang tới. Là hai nữ hài tử và một phụ nhân, dáng người bọn họ nhỏ yếu gầy gò, ăn bận rách nát, đầu tóc rối bù.
Phụ nhân đang nằm còn ho sặc sụa, gầy trơ xương.
Rột! Rột! Bụng của nam hài đem bánh bao về kêu réo, nó nhìn ba đứa ăn ngon mà thầm chảy dãi trong lòng.
“Thân nhi, ăn đi nè, ta không đói... Khụ khụ.” Phụ nhân vừa ho vừa đưa bánh bao cho nam hài kia.
Nam hài tên Lý Thân, nhìn thấy bánh bao thèm chảy dãi trong lòng, nhưng bên ngoài cương quyết nói: “Cô cô cứ ăn đi ạ, con có thể kiếm được thêm mà.”
Vì nơi này quá tối nên bọn họ không thấy được các vết bầm dập trên người Lý Thân.
Lý Thân vội vàng đóng cửa lại rồi chạy đi, vừa đi vừa ôm bụng đói của mình. Lý Thân cũng không khác gì bọn họ, cũng là bộ dạng gầy nhỏ bé đó, mặt cũng rất xanh xao vì phải nhịn đói lâu ngày.
Hắn lôi một cái bánh bao đã giấu trong ngực ra, bụng hò reo, ánh mắt thèm khát nhìn bánh bao nhưng lại không có ý định ăn lấy.
Lý Thân đi đến một căn chồi nhỏ thậm chí còn tàn tạ hơn vừa rồi, vừa đẩy khúc gỗ chắn đường ra thì một nữ hài xuất hiện, ôm chầm lấy Lý Thân, nói: “Ca ca, huynh về rồi.”
Nhìn thấy cô bé, khuôn mặt Lý Thân chỉ toàn ý cười, hắn ẵm cô bé cùng ngồi lên chiếc giường cũ kỹ – vật dụng duy nhất trong phòng, vui vẻ nói: “Tương nhi ở nhà có ngoan không?”
“Ngoan ngoan, hôm nay ta có thể viết được tên của mình rồi.” Nữ hài tuy ăn bận rách nát nhưng khuôn mặt lại khả ái, đơn thuần nhìn qua rất dễ mến.
“Có quà cho muội này.” Lý Thân lấy một cái bánh bao ra đưa cho nữ hài.
“A, bánh bao, Tương nhi thương ca ca nhất.” Nữ hài nhìn thấy bánh bao thì sáng mắt lên, nhận lấy bánh ăn một cách ngon lành.
Lý Thân ở bên cạnh nhìn cô bé ăn mà nuốt nước bọt, cười khổ. Xem ra ngày nay lại nhịn đói nữa rồi. Đây vốn là chuyện thường tình của xóm này.
Bỗng nhiên cánh cửa gỗ bị đẩy ra, Thanh Liên ở bên ngoài bước vào.
Thiếu nữ với mái tóc trắng, khí tức âm trầm cùng đôi tử nhãn âm u khiến cho Lý Thân cảm thấy nguy hiểm.
“Là tỉ tỉ vừa rồi.” Lý Thân bất giác đưa nữ hài kia ra sau bảo vệ, cảnh giác nhìn Thanh Liên. Dù trước đó Thanh Liên đã trả tiền cho mình nhưng hắn vẫn rất đề phòng, hắn đã chứng kiến bao nhiêu vụ bắt cóc ở trong thành này rồi, kẻ bắt cóc luôn luôn là bộ dạng tốt bụng, lấy kẹo dụ dỗ trẻ nhỏ.
Thanh Liên không để ý ánh mắt đó, mở Phong Linh lên, đánh giá cái chồi này. Nơi đây tuy rách nát sập xệ nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ, cả sàn đất cũng rất ít bụi bặm, trên giường chỉ có hai huynh muội này cùng những quyển sách, vài ba cây viết.
Sống ở nơi thế này mà có thể sống sạch sẽ thế, xem ra hai đứa trẻ này làm người rất tinh tế, tính cách đủ tiêu chuẩn.
Thanh Liên bước đến bên chiếc giường, huynh muội bọn họ lui lại,Lý Thân càng cảnh giác, tay quơ lấy cây chổi ở góc giường hướng về Thanh Liên, nói: “Ta cảm ơn tỉ về đống bánh bao, nhưng nếu tỉ muốn làm gì chúng ta, ta sẽ liều mạng đấy.” Ánh mắt hiện lên kiên định.
Thanh Liên không để ý mà ngồi xuống. Giơ chiếc bánh bao ra, đưa cho Lý Thân, nói: “Ăn đi.”
Lý Thân ngạc nhiên nhìn bánh bao trên tay Thanh Liên, ánh mắt tuy vơi đi cảnh giác nhưng vẫn còn vẻ lưỡng lự. Cái bụng cứ reo hoài làm Lý Thân cắn răng, vẫn không muốn nhận lấy bánh.
Thanh Liên nhíu mi, không kiên nhẫn đợi mà nhét bánh bao vào miệng Lý Thân. Tốc độ quá nhanh, hắn căn bản không thể tránh.
Lưỡi truyền đến cảm giác thơm lừng, vị ngọt của tinh bột. Đói quá rồi, còn quản âm mưu gì nữa, Lý Thân cầm lấy nhai ngấu nghiến.
Đợi Lý Thân ăn xong, Thanh Liên hỏi: “Ngươi tên gì?” Giọng nói vẫn rất lạnh nhạt.
Lý Thân ăn xong mới cảm thấy thì ra mình nghĩ nhiều rồi, tỉ tỉ này căn bản không có âm mưu gì hết, ngượng ngùng đáp: “Đệ tên là Lý Thân, đây là muội muội đệ tên Lý Tương.”
Thanh Liên nhìn hai huynh muội này, im lặng một chút thì hỏi: “Có muốn trở thành linh sư không?”
“Hả, linh sư?”
[Việt Điện U Linh: Thiên Vương Lý Ông Trọng]
Danh sách chương