Đinh phụ ở một bên cảm thấy chính mình cũng là một nam nhân, tốt xấu gì cũng phải có một chút dũng khí, liền nơm nớp lo sợ nói, “Đúng vậy, đúng vậy Mộ Lan, lúc trước, lúc trước chính là ngươi nói đem phần đồ ăn ngươi tiết kiệm được, tới, tới cấp cho đệ đệ ngươi ăn, ngươi mới đói chết, ta chỉ là nói ngươi vài câu, cũng không bức ngươi a.”
Cố Vân Đông sửng sốt một chút, nguyên lai trung gian còn có loại khúc chiết này.
Nghĩ cũng biết, lúc trước Biển Mộ Lan rốt cuộc là ở vào cái trạng thái dạng gì mới có thể làm quyết định như vậy. Phu thê Đinh gia vốn dĩ bởi vì nàng gả vào cửa bốn năm cũng không có con nên đối với nàng mang rất nhiều oán giận, thời gian chạy nạn trên đường nàng lại còn muốn mang theo đệ đệ, không cần suy nghĩ nhiều liền có thể đoán được lời hai vợ chồng này nói ra có bao nhiều khó nghe.
Lý trí Cố Vân Đông nhắc nhở nàng biết đây là do Biển Mộ Lan lựa chọn, nhưng làm biểu muội của Biển Mộ Lan, nàng giờ phút này phi thường phi thường muốn bóp chết hai người trước mặt này.
Tay của A Cẩu đặt ở phía sau hơi hơi đụng nàng một chút, Cố Vân Đông lúc này mới tiếp tục sâu kín mở miệng, “Đúng vậy, là ta tự nguyện đem đồ ăn tiết kiệm được cho đệ đệ của ta. Nhưng trước khi chết ta đã nói như thế nào? Ta muốn các ngươi giúp ta chiếu cố Nguyên Trí cho tốt, các ngươi đã đáp ứng rồi, ta dùng mệnh để đổi lấy đệ đệ, chính là để các ngươi đưa đến nhà họ Cố hành hạ nó sao?”
Phu thê Đinh gia tức khắc nói không ra lời, có thể nói gì? Lúc trước bọn họ xác thật là đáp ứng rồi, nhưng lúc ấy không phải là Biển Mộ Lan đã chết rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể làm cho nàng chết không nhắm mắt?
Nhưng lúc này hai người cũng không dám nói, đặc biệt là thời điểm trong mắt Cố Vân Đông hai hàng huyết lệ bắt đầu lăn dài trên gò má.
“Diêm Vương gia đã nói, tâm nguyện trên đời của ta còn chưa có thực hiện được, chấp niệm quá sâu, không đầu thai được, để cho ta tới dương gian làm xong sự tình cuối cùng. Kết quả, sau khi ta về lại trần gian, liền phát hiện các ngươi cư nhiên đối đãi với Nguyên Trí như vậy, đáng thương đệ đệ mệnh khổ của ta a.”
Nàng đột nhiên khóc lên, theo sát đó, cái chén Hồ thị đặt ở bên cạnh cửa sổ, đột nhiên rơi xuống đất, ‘bang’ một tiếng vỡ nát.
Hồ thị cùng Đinh phụ sắc mặt trắng bệt, hai người gắt gao ôm nhau.
‘Bang’ một tiếng, cái ghế nhỏ đặt ở một bên cũng đổ.
Lại ‘bang’ một tiếng, cửa tủ quần áo đột nhiên mở ra.
Ngón tay đặt ở phía sau của A Cẩu giật giật, đem sợi dây câu bất động thanh sắc thu trở về.
Mấy ‘việc lạ’ đó đã khiến Hồ thị sợ hãi, “Mộ Lan, Mộ Lan chúng ta không phải cố ý, ô ô ô, là huyện lệnh đại nhân phán a, không liên quan đến chúng ta.”
Thanh âm Cố Vân Đông tiếp tục mờ mịt, “Ta mặc kệ, hắn không thể lưu tại nhà họ Cố, không thể lưu tại nhà họ Cố, không thể lưu tại nhà họ Cố.”
“Được được được, không cho hắn lưu tại nhà họ Cố, chúng ta dẫn hắn trở về, sáng sớm ngày mai liền dẫn hắn trở về. thật sự, ngươi đừng tới tìm chúng ta nữa.”
Cố Vân Đông chậm rãi nhìn về phía nàng, đột nhiên cười, máu trên môi kéo kéo ra, càng làm cho người ta sợ tới mức sởn tóc gáy, ngay cả A Cẩu A Trư đang đứng bên người nàng cũng phải liều mạng khắc chết mới có thể làm hai chân không chạy ra ngoài.
“Đây chính là các ngươi nói nga, ha hả ha hả a.”
Hai vợ chồng liên tục gật đầu, “Chúng ta đảm bảo đem hắn mang ra tới, ngươi, ngươi đi, đi thôi.”
Cố Vân Đông lúc này mới vừa lòng, chậm rãi xoay người.
Hồ thị vừa muốn thở phào một tiếng, nàng lại bỗng nhiên quay đầu, tiếp tục đối với nàng lộ ra một nụ cười đẫm máu, “Đúng rồi, còn có một việc quên nói.”
“Chuyện, chuyện gì?”
Hồ thị nơm nớp lo sợ, chỉ ngóng trông nàng nhanh chóng nói xong rồi rời đi, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của nàng.
Nguyên lai người đã chết về sau là cái dạng này.
Cố Vân Đông sửng sốt một chút, nguyên lai trung gian còn có loại khúc chiết này.
Nghĩ cũng biết, lúc trước Biển Mộ Lan rốt cuộc là ở vào cái trạng thái dạng gì mới có thể làm quyết định như vậy. Phu thê Đinh gia vốn dĩ bởi vì nàng gả vào cửa bốn năm cũng không có con nên đối với nàng mang rất nhiều oán giận, thời gian chạy nạn trên đường nàng lại còn muốn mang theo đệ đệ, không cần suy nghĩ nhiều liền có thể đoán được lời hai vợ chồng này nói ra có bao nhiều khó nghe.
Lý trí Cố Vân Đông nhắc nhở nàng biết đây là do Biển Mộ Lan lựa chọn, nhưng làm biểu muội của Biển Mộ Lan, nàng giờ phút này phi thường phi thường muốn bóp chết hai người trước mặt này.
Tay của A Cẩu đặt ở phía sau hơi hơi đụng nàng một chút, Cố Vân Đông lúc này mới tiếp tục sâu kín mở miệng, “Đúng vậy, là ta tự nguyện đem đồ ăn tiết kiệm được cho đệ đệ của ta. Nhưng trước khi chết ta đã nói như thế nào? Ta muốn các ngươi giúp ta chiếu cố Nguyên Trí cho tốt, các ngươi đã đáp ứng rồi, ta dùng mệnh để đổi lấy đệ đệ, chính là để các ngươi đưa đến nhà họ Cố hành hạ nó sao?”
Phu thê Đinh gia tức khắc nói không ra lời, có thể nói gì? Lúc trước bọn họ xác thật là đáp ứng rồi, nhưng lúc ấy không phải là Biển Mộ Lan đã chết rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể làm cho nàng chết không nhắm mắt?
Nhưng lúc này hai người cũng không dám nói, đặc biệt là thời điểm trong mắt Cố Vân Đông hai hàng huyết lệ bắt đầu lăn dài trên gò má.
“Diêm Vương gia đã nói, tâm nguyện trên đời của ta còn chưa có thực hiện được, chấp niệm quá sâu, không đầu thai được, để cho ta tới dương gian làm xong sự tình cuối cùng. Kết quả, sau khi ta về lại trần gian, liền phát hiện các ngươi cư nhiên đối đãi với Nguyên Trí như vậy, đáng thương đệ đệ mệnh khổ của ta a.”
Nàng đột nhiên khóc lên, theo sát đó, cái chén Hồ thị đặt ở bên cạnh cửa sổ, đột nhiên rơi xuống đất, ‘bang’ một tiếng vỡ nát.
Hồ thị cùng Đinh phụ sắc mặt trắng bệt, hai người gắt gao ôm nhau.
‘Bang’ một tiếng, cái ghế nhỏ đặt ở một bên cũng đổ.
Lại ‘bang’ một tiếng, cửa tủ quần áo đột nhiên mở ra.
Ngón tay đặt ở phía sau của A Cẩu giật giật, đem sợi dây câu bất động thanh sắc thu trở về.
Mấy ‘việc lạ’ đó đã khiến Hồ thị sợ hãi, “Mộ Lan, Mộ Lan chúng ta không phải cố ý, ô ô ô, là huyện lệnh đại nhân phán a, không liên quan đến chúng ta.”
Thanh âm Cố Vân Đông tiếp tục mờ mịt, “Ta mặc kệ, hắn không thể lưu tại nhà họ Cố, không thể lưu tại nhà họ Cố, không thể lưu tại nhà họ Cố.”
“Được được được, không cho hắn lưu tại nhà họ Cố, chúng ta dẫn hắn trở về, sáng sớm ngày mai liền dẫn hắn trở về. thật sự, ngươi đừng tới tìm chúng ta nữa.”
Cố Vân Đông chậm rãi nhìn về phía nàng, đột nhiên cười, máu trên môi kéo kéo ra, càng làm cho người ta sợ tới mức sởn tóc gáy, ngay cả A Cẩu A Trư đang đứng bên người nàng cũng phải liều mạng khắc chết mới có thể làm hai chân không chạy ra ngoài.
“Đây chính là các ngươi nói nga, ha hả ha hả a.”
Hai vợ chồng liên tục gật đầu, “Chúng ta đảm bảo đem hắn mang ra tới, ngươi, ngươi đi, đi thôi.”
Cố Vân Đông lúc này mới vừa lòng, chậm rãi xoay người.
Hồ thị vừa muốn thở phào một tiếng, nàng lại bỗng nhiên quay đầu, tiếp tục đối với nàng lộ ra một nụ cười đẫm máu, “Đúng rồi, còn có một việc quên nói.”
“Chuyện, chuyện gì?”
Hồ thị nơm nớp lo sợ, chỉ ngóng trông nàng nhanh chóng nói xong rồi rời đi, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của nàng.
Nguyên lai người đã chết về sau là cái dạng này.
Danh sách chương