Ấy thế mà Vệ Lẫm lại im lặng một cách kỳ lạ, dù cho người ta có tò mò hỏi khéo thì hắn cũng mỉm cười cho qua, không trả lời.

Hắn khá nghiêm túc với vấn đề riêng tư thế này. Tôi còn nhớ những lần đầu gặp hắn, hắn luôn cố gắng giấu mùi pheromone rồi xông vào cuộc sống của tôi bằng cách vô hại nhất.

Mọi người thấy hắn cứ cười mãi, đành không hỏi nữa. Họ bắt đầu trêu hắn, hẳn do mùi không tương xứng với người bình thường lắm nên hắn mới úp úp mở mở như thế.

Cuối cùng, hắn chốt lại:

– Ừ, mùi kỳ lắm, nói ra thì mọi người lại sợ mất.

Cuộc thảo luận lại tiếp tục. Chợt có người chú ý tới người im ắng lắng nghe nãy giờ là tôi:

– Còn đàn anh Lâm Sương thì sao ạ? Giật mình. Sao lại có người hỏi đến tôi?

Mà tôi nhìn xung quanh, thấy ai cũng hiếu kỳ. 

Tôi do dự, lần đầu được người ta hỏi chuyện mà.

Vệ Lẫm ngồi thẳng, lẳng lặng nhìn tôi. Ánh mắt hắn tối đi.

– Ừm…

Thấy tôi ngại, hắn bèn giải vây cho tôi:

– Sao mấy người dám hỏi Sương Sương nhà chúng mình thế? Em thân với anh ấy nhất mà còn chưa cảm nhận pheromone bao giờ cả. Anh ấy dán miếng ngăn mùi chắc quá mà.

– Được rồi, vấn đề riêng tư của người ta mà…

– Ủa? Dán chắc lắm ạ? Có lần, miếng dán của em nhanh hết hạn quá nên em muốn đổi loại mới…

Chủ đề cuộc trò chuyện của họ thay đổi thành công, tôi thở phào nhẹ.

*

Hôm đó, tập kịch xong, Vệ Lẫm về phòng với tôi. Phần tập dợt của tôi hôm nay khá nhiều, lại được cô Giang Lam chỉ bảo tận tình nên tôi không trò chuyện với Vệ Lẫm lắm. Mà hắn,, mấy nay, cũng khá trầm.

Tôi mở máy tính, định tập loại đoạn Christine bùng cháy phần cuối kịch. Bỗng nhiên, hắn ôm tôi từ phía sau.

Tôi đơ luôn. Hơi thở của hắn phả quanh vành tai tôi, nóng, ẩm. Cảnh sữa nước giao hòa dêm hôm ấy bật ra trong đầu tôi, cũng bắt đầu từ cái ôm như này. Phần gáy yếu ớt của tôi lọt vào tầm mắt hắn, không tránh được.

– Em…

Chợt, hắn liếm vành tai tôi, rồi nhá lại.

Cả người tôi run rẩy, hưng phấn.

Giọng nam trầm của hắn vang lên:

– Cho em cảm nhận pheromone của anh nhé? Được không?

*

Tôi nín thinh. Chắc hắn không nghe được tôi phản hồi thế nào nên hắn bồn chồn… Một tay hắn rờ đến chỗ miếng dán ngăn mùi của tôi, tay còn lại hư hỏng rờ xuống…

– Em…

– Được không ạ? – Hắn lại hỏi.

Mùi tuyết tùng xộc vào mũi tôi. Thật khó thở. Đáng lẽ ra, tôi nên ghét cái cảm giác bị người khác khống chế như thế này, nhưng đây là Vệ Lẫm…

Nương theo hành động của hắn, nhịp thở của tôi cũng trở nên dồn dập. Tôi đành dựa cả người mình vào hắn như thể giao hết mọi thứ cho hắn vậy.

– Em cởi… A! – Tôi còn chưa nói xong thì hắn đã xé miếng ngăn mùi dán trên phần da ngoài tuyến thể ra. Cảm giác đau đớn khiến tôi la lên một tiếng.

Sau đó, tôi ngửi thấy mùi của mình.

Mùi kẹo sữa ngọt phát ngấy.

Hắn hít một hơi, rồi im luôn.

Tôi nhớ lại phản ứng của Cố Liễm Xuyên sau lần đầu tiên ngửi thấy cái mùi này mà cảm thấy hối hận. Sao mình lại mê muội đến mức để lộ nhược điểm của mình thế này? Không những ban cho tôi một gương mặt giống Omega mà ông trời còn ban thêm mùi cá nhân ngọt lịm nữa. Tôi là Alpha mà, tổ hợp này khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn đến nực cười.

– Được chưa? – Tôi cố giật miếng dán về – Trả miếng dán lại cho anh đi…

– Không.

Hắn bắt lấy cổ tay tôi, nắm chặt khiến tôi đau.

– Em thích mùi của anh lắm. – Hắn nhả từng tiếng – Trong số những mùi em từng nghĩ tới, em thích mùi này nhất.

Rồi hắn thổ lộ:

– Em yêu anh, Lâm Sương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện