Hạ Vãn Đình đứng im trước mặt tôi. Tóc đen gọn gàng, nhìn ngoan ngoãn vô hại lắm, rất vào vai anh Vole.

Cuối kịch, một cô gái trẻ nhào vào vòng ôm của anh Vole, trực tiếp bày tỏ chuyện họ yêu nhau từ lâu. Còn Christine tôi đây, trước cảnh ấy, tức giận rồi lại dịu dàng lại gần và giết anh Vole.

– Đừng, Leonard! Đừng bỏ em!

Tôi lại gần.

– Bình tĩnh đi, Christine. Họ còn khởi tố em mà.

Christine đưa tay mân mê gương mặt của Vole, nhẹ nhàng đáp lại:

– Em mặc kệ, họ cứ việc. Cứ để họ xử em tội khai man, tòng phạm, hoặc tội…

Tôi lôi đạo cụ đã chuẩn bị từ trước ra, đâm về phía ngực anh Vole. Anh ta lùi lại mấy bước rồi ngã xuống.

Mà Christine mới giết người xong, cô ấy ngồi khuỵu xuống. Có người giữ lấy cô ấy, cô luật sư nói đôi lời rồi kết kịch.

Cô Giang Lam vỗ tay:

– Hay lắm. Nay đến đây thôi. Lâm Sương với Tiểu Hạ không phải là dân chính quy, cách diễn vẫn còn vấn đề, thần thái gần khớp thôi, nhớ về luyện thêm nhé. Bề ngoài của hai em rất hợp với hình tượng nhân vật trong tác phẩm gốc, dễ đưa người ta vào vở kịch. Tuần sau Lâm Sương cứ đến đây luyện như bình thường ha, còn Tiểu Hạ cứ xử lý việc bên Hội Sinh viên ổn thỏa rồi đến cũng được, nhớ tự luyện ở nhà nhé. Mọi người vất vả rồi.

*

Tôi dọn xong đồ của mình rồi ra ngoài, Vệ Lẫm nhắm mắt chạy theo.

– Nay anh diễn ổn lắm đó, Sương Sương. – Rồi hắn rủ – Mình đi ăn ngoài không anh? – Ừ, anh mệt quá.

Lúc xuống lầu, đi trên một con đường nhỏ quanh sân trường, tôi phát hiện Hạ Vãn Đình đi nhanh gớm, cách chúng tôi một khoảng khác xa.

Hiếm khi nào tôi thấy y đi một mình. Hôm nay nhìn y diễn vai anh Vole như thể thấy một bộ mặt khác của y ấy.

Mà Vệ Lẫm nhìn theo tôi, cũng thấy y. Hắn khẽ hừ một tiếng.

– Đoạn cuối ấy, gần họ Hạ ghê. – Vệ Lẫm khó chịu hơn thua – Hời cho nó quá.

Hời cho ai cơ? Hạ Vãn Đình?

Tôi cạn lời, gõ nhẹ vào gáy Vệ Lẫm, mắng:

– Đừng nghĩ thế nữa.

*

Mấy ngày sau đó, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường thôi. Hai tuần Hạ Vãn Đình không đến, tôi tập diễn đọc thoại ngày càng thành thạo. Vệ Lẫm nhanh chóng hòa nhập với cộng đồng, cô Giang Lam với đoàn kịch quý hắn lắm. Chỗ nào có hắn là chỗ đó náo nhiệt vô cùng.

Có liên quan một chút, thái độ của mọi người với tôi tốt hơn nhiều.

Ít khi nào tôi được tiếp xúc với bầu không khí hài hòa với đám đông như thế: giữa trưa ăn cơm hộp với cô Giang Lam, lúc nghỉ ngơi thì nghe mọi người buôn chuyện linh tinh hoặc nói xấu mấy thầy cô. Mới mẻ lắm, mà cũng thú vị nữa, mặc dù đa phần tôi là thính giả của họ.

Bỗng một lần họ buôn chuyện về chất dẫn dụ. Mọi người rất thoải mái chia sẻ về mùi hương của mọi người, thoải mái như thể đang bàn xem xíu nữa ăn gì ấy. Tôi bất ngờ lắm, lắng tai hóng hớt.

Nếu chia theo giới ABO thì nhân lực trong đoàn kịch khá đồng đều, Alpha và Omega hâm mộ Beta không bị trói buộc bởi chất dẫn dụ, còn nhóm Beta lại ngưỡng mộ thị trường tìm bạn đời của Alpha-Omega được ưu ái hơn họ. Sau đó, chủ đề trò chuyện lái sang những mùi dễ chịu và những mùi khó chịu. Bầu không khí hài hòa vô cùng.

– Hồi trước tớ từng quen một cậu Alpha mùi thuốc lá, cảm giác mùi thuốc lá khá…

– Ha ha ha, tớ còn ngửi được mùi đồ chiên nữa, ngửi là thèm ăn…

Mọi người cười đùa một hồi rồi họ nhìn Vệ Lẫm, cười hỏi luôn:

– Của Tiểu Vệ là mùi gì thế?

Tự dưng bị gọi tên, Vệ Lẫm “dạ” một tiếng.

Trong xã hội ABO bình đẳng, ai cũng phải dán một miếng ngăn mùi nên bình thường họ ít khi ngửi được pheromone. Mà không đủ gần thì cũng chẳng cảm nhận được mùi của người kia đâu.

Thế mà tôi lại cảm nhận được pheromone của Vệ Lẫm.

Mùi tuyết tùng lạnh lẽo, do của hắn nên tôi lại thấy ấm hơn chăng? Nhiệt độ xung quanh nóng dần, hòa với nhịp thở mạnh của hắn thành hương vị gợi dục…

Chợt nhận ra bản thân đang nghĩ gì, mặt tôi đỏ rực. Tôi khẽ vỗ mặt mình, may mà không ai chú ý đến tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện