– Đàn anh à, để em đỡ anh.

Dưới tác dụng gây tê của cồn, khả năng suy nghĩ của tôi trì trệ. Cả đường đi đến được đây là nhờ Vệ Lẫm đỡ tôi… Hắn thấy tôi đi lảo đảo, bèn thong thả tiến lên đỡ lấy tôi.

Vào khách sạn, Vệ Lẫm chủ động giao căn cước công dân cho lễ tân rồi thuê một căn phòng lớn. Tôi thẫn thờ nhìn bóng lưng hắn, còn cậu Omega giống Hạ Vãn Đình đang phấn khởi bấm điện thoại như đang buôn chuyện với bạn cậu vậy.

Tôi cứ thấy chuyện sai sai ở đâu ấy.

– Đàn anh ơi, thuê được phòng rồi. – Hắn quay đầu lại, giơ thẻ phòng lên. Tôi thấy mình tỉnh hơn một chút, hình như hắn quên mất cậu Omega đi chung rồi. Hắn thong thả bước vào thang máy.

– Đi thôi anh ơi. Sao anh đứng lại vậy? – Cậu Omega cất điện thoại, giục tôi.

Tôi lườm cửa thang máy như thể nó là một con quái vật ăn thịt người – chỉ cần tôi bước vào là nó nuốt tôi không nhả xương.

Ôi, chắc tôi lại nghĩ nhiều.

Đằng nào thì âu cũng do mình tự quyết định…

Tôi nuốt nước miếng, chân tự động bước theo họ.

Phòng Vệ Lẫm thuê là một căn phòng lớn xa hoa, trong phòng còn có sẵn mùi hương liệu thoang thoảng. Cậu Omega bảo cậu tắm trước nhé, Vệ Lẫm lại nói:

– Khỏi. Có muốn bú cho đàn anh trước không? Này…

Bất ngờ chưa? Tôi hoảng hồn lườm hắn, không biết nói gì…

Cậu Omega cũng bất ngờ, trông cậu không tình nguyện lắm.

Sau đó, cậu nhìn tôi, rồi nhìn Vệ Lẫm, mãi mới đáp:

– Thôi được, âu cũng do hai anh đẹp đó.

– Khoan đã. – Hắn lại nói.

Tôi lén lùi về sau, muốn vọt khỏi đây. Tôi không biết hắn đang nghĩ gì nữa. Có phải hắn bễ lắm rồi chăng? Dù trông không bễ lắm?

Hắn cầm một chiếc khăn từ phòng tắm rồi bịt mắt cậu Omega, động tác nhẹ nhàng lắm.

– Có vẻ đàn anh thấy ba người là đàn anh hoảng, không thấy mắt cậu là được.

Hắn vừa nói, ngón tay thon dài thắt nút khăn bịt mắt cậu. Đầu tôi trống rỗng, tôi ngơ ngác nhìn tai cậu Omega đỏ ửng.

Thắt xong, Vệ Lẫm nhẹ nhàng hỏi cậu:

– Cậu tên gì thế?

Cậu Omega thủ thỉ:

– Cứ gọi em là Leo.

Vệ Lẫm cười đáp “được” rồi nhìn tôi – cái người thiếu tự nhiên nhất trong phòng này.

– Đàn anh vẫn còn lo lắng ạ?

Ba người. Kể cả cậu Omega đã bị bịt mắt kia thì chuyện này, với tôi mà nói, có tính khiêu chiến lắm đấy.

Tôi không muốn thừa nhận rằng tôi đang lo, dù sao thì tôi cũng là một Alpha cấp cao. Tôi không muốn bản thân đã ngần này tuổi mà còn bị Alpha nhỏ hơn xem thường.

Tôi không để ý đến Vệ Lẫm, hít sâu thở dài, bước đến trước mặt cậu Omega.

Đang phân vân xem bản thân có nên làm trò trước mặt Vệ Lẫm không, thì hắn đọc được tôi – hắn chủ động đứng sau lưng tôi.

Tôi lại hít sâu, thở dài.

Tôi nên làm thế từ sớm, tôi là Alpha mà.

Có điều, việc Vệ Lẫm cũng có mặt ở đây cũng hơi bất ngờ.

Tôi kéo khóa quần xuống. Nghe thế, Leo chủ động lại gần, cậu đặt tay lên đũng quần tôi.

Tôi dựa về sau theo quán tính, tình cờ dựa vào ngực Vệ Lẫm.



(đã che)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện