Tôi cũng không biết gu Omega của mình là gì. Cuộc đời tôi khá xa cách với họ. Bình thường, mỗi khi đi ngang qua Omega, tôi quen thói coi họ như không khí.
Alpha phải kết đôi với Omega, hiển nhiên.
Vệ Lẫm cứ do dự muốn nói lại thôi nhìn tôi. Tôi nghĩ hắn không ngờ tôi có ý định tìm bạn chịch. Đâu phải tôi ngẫu hứng muốn vậy… Từ khi Cố Liễm Xuyên bảo cậu ấy thích Hạ Vãn Đình thì tôi quyết định nghe theo phận mình. Đến nay cũng qua mấy ngày, cảm giác an phận ấy lớn dần.
Tôi quét mắt quanh bar, chợt nhìn thấy một cậu đang lén nhìn chúng tôi.
Tôi hơi giật mình.
Vì cậu ta khá giống Hạ Vãn Đình.
Mà chính tôi tự thấy cậu ta không phải Hạ Vãn Đình. Hạ Vãn Đình trước nay lúc này cũng tỏ vẻ thanh cao, hiếm hoi lắm mới có những biểu cảm ngại ngùng dụ hoặc.
Phát hiện tôi nhìn cậu, cậu cũng không ngoảnh mặt sang hướng khác. Ở góc xa ấy, cậu nâng ly với tôi… rồi uống cạn, thư thả liếm môi như đang cố tình rù quến tôi.
Nhớ đến Hạ Vãn Đình, chợt thấy nực cười. Tôi không nhìn cậu nữa, từ từ uống hết ly rượu của mình.
Tôi, chuếch choáng rồi, đồng thời lại thấy thư thái – không còn căng thẳng như mấy ngày nay nữa. Tôi rất thích cảm giác này.
Rời khỏi thực tại, quên đi thực tại.
Tôi chấm được bạn giường rồi, tôi nghĩ vậy.
Chẳng bao lâu sau, cậu Omega thiết kiên nhẫn kia bước đến với ly Cocktail màu xanh dương nhạt trong tay.
– Hello. – Cậu nhẹ giọng chào chúng tôi, ánh mắt ướt át lướt quanh người tôi với Vệ Lẫm, rồi lại dính lấy tôi – Em mời anh ly này nhé? Quả là một câu hỏi mời gọi thẳng thường. Tôi mỉm cười, định nhận ly của cậu ta thì… Vệ Lẫm ngồi im nãy giờ nhanh tay cướp lấy ly đó.
– …
Tôi nhíu mày, không hiểu hắn có ý gì. Cậu Omega lại nghĩ thế nào, mắt cậu nhìn hắn sáng rực.
Tôi nghiêng đầu phía hắn, không vui gì mà hỏi:
– Ý gì?
Hắn không đáp, nhanh miệng nốc cạn ly rượu. Tôi chứng kiến mà đờ luôn, quên mắng hắn luôn.
– Đêm nay muốn đi với người này à? – Hắn cúi đầu, giọng điệu mập mờ.
Tôi không thấy mặt hắn nên không rõ hắn đang hỏi ai.
Cậu Omega đỏ mặt, bẽn lẽn “ừ” một tiếng. Ánh mắt cậu đảo quanh tôi và Vệ Lẫm.
Tôi gõ bàn, nhíu mày:
– Này…
– Đi chung thôi. – Hắn ngẩng đầu, mỉm cười trông đến là vô tội.
Ơ?
Đến lượt tôi đờ người.
Cậu Omega chớp mắt, cậu chưa đồng ý, cũng chưa từ chối. Cậu nhìn tôi như đang chờ tôi phản hồi.
Chẳng lẽ…
Làm gì đấy? Sao thế được? Đúng là tôi muốn thử, nhưng tôi không định thử chung với người khác. Hắn bị điên à?
– Không! Tôi không đồng ý. – Trong vài giây tỉnh táo, tôi nghiêm túc từ chối – Cậu điên rồi.
Hắn thở dài như thể hắn đã đoán được đáp án của tôi, cậu Omega kia cũng thất vọng chung với hắn. Hắn ghé tai tôi thì thầm:
– Đàn anh ơi, đã trễ rồi. Người ghé bar, loạn lắm. Chưa kể… đây là lần đầu anh tiếp xúc trực tiếp với Omega phải không? Quá trình đó không giống trong sách giáo khoa đâu, sách giáo khoa không có đề cập đến việc thử bừa dễ dàng nhiễm bệnh, có khi còn khiến người khác bị thương nữa.
Mày tôi nhíu chặt.
– Có em đi chung, anh sẽ thấy yên tâm hẳn. Hãy tin em nha đàn anh.
Câu cuối của hắn nhẹ nhàng như làn gió xuân. Tôi mơ màng nhìn hắn, cảm giác mình đã say mà còn bị người ta thôi miên.
Alpha phải kết đôi với Omega, hiển nhiên.
Vệ Lẫm cứ do dự muốn nói lại thôi nhìn tôi. Tôi nghĩ hắn không ngờ tôi có ý định tìm bạn chịch. Đâu phải tôi ngẫu hứng muốn vậy… Từ khi Cố Liễm Xuyên bảo cậu ấy thích Hạ Vãn Đình thì tôi quyết định nghe theo phận mình. Đến nay cũng qua mấy ngày, cảm giác an phận ấy lớn dần.
Tôi quét mắt quanh bar, chợt nhìn thấy một cậu đang lén nhìn chúng tôi.
Tôi hơi giật mình.
Vì cậu ta khá giống Hạ Vãn Đình.
Mà chính tôi tự thấy cậu ta không phải Hạ Vãn Đình. Hạ Vãn Đình trước nay lúc này cũng tỏ vẻ thanh cao, hiếm hoi lắm mới có những biểu cảm ngại ngùng dụ hoặc.
Phát hiện tôi nhìn cậu, cậu cũng không ngoảnh mặt sang hướng khác. Ở góc xa ấy, cậu nâng ly với tôi… rồi uống cạn, thư thả liếm môi như đang cố tình rù quến tôi.
Nhớ đến Hạ Vãn Đình, chợt thấy nực cười. Tôi không nhìn cậu nữa, từ từ uống hết ly rượu của mình.
Tôi, chuếch choáng rồi, đồng thời lại thấy thư thái – không còn căng thẳng như mấy ngày nay nữa. Tôi rất thích cảm giác này.
Rời khỏi thực tại, quên đi thực tại.
Tôi chấm được bạn giường rồi, tôi nghĩ vậy.
Chẳng bao lâu sau, cậu Omega thiết kiên nhẫn kia bước đến với ly Cocktail màu xanh dương nhạt trong tay.
– Hello. – Cậu nhẹ giọng chào chúng tôi, ánh mắt ướt át lướt quanh người tôi với Vệ Lẫm, rồi lại dính lấy tôi – Em mời anh ly này nhé? Quả là một câu hỏi mời gọi thẳng thường. Tôi mỉm cười, định nhận ly của cậu ta thì… Vệ Lẫm ngồi im nãy giờ nhanh tay cướp lấy ly đó.
– …
Tôi nhíu mày, không hiểu hắn có ý gì. Cậu Omega lại nghĩ thế nào, mắt cậu nhìn hắn sáng rực.
Tôi nghiêng đầu phía hắn, không vui gì mà hỏi:
– Ý gì?
Hắn không đáp, nhanh miệng nốc cạn ly rượu. Tôi chứng kiến mà đờ luôn, quên mắng hắn luôn.
– Đêm nay muốn đi với người này à? – Hắn cúi đầu, giọng điệu mập mờ.
Tôi không thấy mặt hắn nên không rõ hắn đang hỏi ai.
Cậu Omega đỏ mặt, bẽn lẽn “ừ” một tiếng. Ánh mắt cậu đảo quanh tôi và Vệ Lẫm.
Tôi gõ bàn, nhíu mày:
– Này…
– Đi chung thôi. – Hắn ngẩng đầu, mỉm cười trông đến là vô tội.
Ơ?
Đến lượt tôi đờ người.
Cậu Omega chớp mắt, cậu chưa đồng ý, cũng chưa từ chối. Cậu nhìn tôi như đang chờ tôi phản hồi.
Chẳng lẽ…
Làm gì đấy? Sao thế được? Đúng là tôi muốn thử, nhưng tôi không định thử chung với người khác. Hắn bị điên à?
– Không! Tôi không đồng ý. – Trong vài giây tỉnh táo, tôi nghiêm túc từ chối – Cậu điên rồi.
Hắn thở dài như thể hắn đã đoán được đáp án của tôi, cậu Omega kia cũng thất vọng chung với hắn. Hắn ghé tai tôi thì thầm:
– Đàn anh ơi, đã trễ rồi. Người ghé bar, loạn lắm. Chưa kể… đây là lần đầu anh tiếp xúc trực tiếp với Omega phải không? Quá trình đó không giống trong sách giáo khoa đâu, sách giáo khoa không có đề cập đến việc thử bừa dễ dàng nhiễm bệnh, có khi còn khiến người khác bị thương nữa.
Mày tôi nhíu chặt.
– Có em đi chung, anh sẽ thấy yên tâm hẳn. Hãy tin em nha đàn anh.
Câu cuối của hắn nhẹ nhàng như làn gió xuân. Tôi mơ màng nhìn hắn, cảm giác mình đã say mà còn bị người ta thôi miên.
Danh sách chương