Chuyện hồi sáng này dẫn đến cả ngày hôm nay tâm thần Mông Hiểu Dương đều không yên, vậy mà bây giờ giảng viên còn bắt làm bài tập, là biên soạn một kịch bản ngắn.

Còn đang căm tức Mông Hiểu Dương dứt khoát viết một kịch bản tương tự Trần Thế Mỹ: Một thú nhân và một á thú nhân từ nhỏ là thanh mai trúc mã, sau khi hai người trưởng thành liền thuận lý thành chương mà kết hôn. Thú nhân trong lúc ra ngoài săn thú tình cờ cứu một giống cái lạc đường và bị thương, hai người ở chung trong rừng rậm mấy ngày, chậm rãi có tình cảm. Vì vậy, thú nhân giấu giếm việc mình đã kết hôn, hướng giống cái thổ lộ...

Đoạn kết câu chuyện, y cũng không có áp dụng đại đoàn viên thông thường, mà làm cho giống cái và á thú nhân cũng không tha thứ thú nhân, và làm cho thú nhân cô độc sống quãng đời còn lại. Lưu loát viết gần ba vạn chữ, Mông Hiểu Dương mới nhấn nút hoàn thành và nộp bài.

Đáng tiếc y lại không biết trường học tương lai sau khi nộp bài tập, ở trang web trường đều có thể xem. Đặc biệt ngành biên kịch, còn có thể tự động chuyển thành phim ngắn. Hàng năm có không ít đàn anh chờ xem phim ngắn của đàn em, thật sự giải trí rất tốt.

Đã đến giờ tan học, Mông Hiểu Dương phiền táo ra phòng học. Hiện tại y thực sự không muốn quay về ký túc xá, thứ nhất là đối mặt với Lâm Hô quá mức xấu hổ, thứ hai đương nhiên còn đang quấn quýt việc mình đã cương hồi sáng. Một người thẳng hai mươi mấy năm, không đạo lý thay đổi một thân thể liền cong nha.

"Tôi đang thắc mắc mọi việc hôm nay sao cứ không được thuận lợi! Hoá ra là vì gặp tên quỷ xui xẻo này." Mông Yên kéo cánh tay Phượng Trạch Khiêm, hất cằm, ngạo mạn nói.

Xà tinh bệnh! Mông Hiểu Dương thầm mắng một tiếng, đối phó người như thế biện pháp tốt nhất là không cần để ý tới bọn họ, nên y vòng qua tiếp tục đi con đường của mình.

Thấy Mông Hiểu Dương lại một lần nữa không nhìn mình, Mông Yên tức giận không thôi. Nghiến răng, sau đó liền muốn đuổi theo. Lại bị Phượng Trạch Khiêm cản lại, "Mỗ mụ vẫn chờ chúng ta về ăn cơm, đi trễ cũng không tốt."

Nghe được lời này của hắn, vẻ mặt đầy giận dữ của Mông Yên nháy mắt mặt mày hớn hở, gã dựa sát vào nũng nịu đáp ứng, đâu còn nghĩ đến việc đối phó Mông Hiểu Dương.

Phượng Trạch Khiêm ôm lấy giống cái, trong lòng lại nghĩ tới vị đạo vừa nãy hắn nghe thấy trên người của Mông Hiểu Dương. Đó là mùi của thú nhân, nếu như nhớ không lầm, đó là mùi của Lâm Hô. Trên người Hiểu Dương tại sao có thể có mùi của Lâm Hô? Không được, hắn nhất định phải tra rõ chuyện này.

Lang thang một hồi lâu, cuối cùng Mông Hiểu Dương vẫn phải trở lại ký túc xá. Biết làm sao được, trời đã tối rồi. Tuy rất không muốn thừa nhận, thế nhưng một á thú nhân lang thang ở bên ngoài, cho dù là ở trường học vẫn không an toàn.

Ở cửa do dự một chút, sau đó cắn răng một cái bước vào. Trong lòng còn đang âm thầm cầu khẩn bọn người Lâm Hô đã trở về phòng của mình, đáng tiếc không như mong muốn.

Không chỉ Lâm Hô ở đại sảnh, ngay cả Đông Phương Thanh và lúc tan vừa học gặp Phượng Trạch Khiêm đều ở đây. Lúng túng hướng mấy người gật đầu, y liền dự định trực tiếp đi lên lầu.

"Sao muộn như vậy mới về?" Người hỏi chính là Lâm Hô, bản thân lời này cũng không có gì, nhưng mà trong lời nói mang theo giọng điệu của trượng phu chất vấn thê tử về muộn, làm cho Mông Hiểu Dương nghe thấy có cảm giác không được tự nhiên.

"Đúng rồi nha, chị dâu, cậu cũng không biết tớ đợi cậu lâu ơi là lâu luôn, sau đó còn cùng anh hai đi khắp nơi tìm cậu nữa đó, không tìm được cậu, anh hai đều lo lắng gần chết, đương nhiên tớ cũng rất lo lắng nha." Lâm Cẩn kéo Mông Hiểu Dương về phía ghế sô pha.

Lâm Hô đưa tay ôm y vào lòng, cũng bất chấp có bạn ở đây, trực tiếp hôn lên mặt Mông Hiểu Dương một cái.

Thấy cảnh này, Phượng Trạch Khiêm sắc mặt trở nên khó coi. Hoá ra bọn họ thực sự đang hẹn hò, là bởi vì hắn vẫn không đáp lại Hiểu Dương sao? Hơn nữa Hiểu Dương và Lâm Hô ở bên nhau, vậy Trạch Ngọc làm sao bây giờ? Đông Phương Thanh nghĩ sự tình càng ngày càng thú vị, Lâm Hô luôn luôn giống như đầu gỗ bây giờ lại thông suốt. Gã nhìn qua Phượng Trạch Khiêm, đáy mắt hiện lên một tia châm biếm. Hiện tại kế hoạch của người nào đó đã đổ sông đổ biển hết rồi.

Giống như Lâm Hô, Đông Phương Thanh cũng cảm thấy Phượng Trạch Khiêm là một tên ngụy quân tử. Mà gã và Lâm Hô mới thật sự là bạn tốt. Qua lại với Phượng Trạch Khiêm bất quá là xã giao vì lợi ích giữa các gia tộc mà thôi, chắc chắn Phượng Trạch Khiêm cũng cho là như vậy.

Hơn nữa, mơ ước giống cái mảnh mai tốt đẹp, tất cả là huyễn tưởng của thú nhân phổ thông mà thôi. Như con cháu thế gia bọn họ, tiếp xúc với giống cái rất nhiều. Thì sẽ biết giống cái cũng không phải vô hại như tướng mạo mảnh mai của họ.

Giống như giống cái Phượng gia, nhìn mềm mại yêu kiều, khuôn mặt cũng thuộc dạng khả ái đơn thuần, nhưng có vài lần gã nhìn thấy tiểu giống cái tính kế người khác. So với tiểu giống cái Phượng gia mà nói, gã cảm thấy á thú nhân trước mặt này đáng yêu hơn nhiều, lại còn nấu ăn rất ngon.

Bất quá, bị Mông gia trục xuất khỏi nhà, chắc chắn tỷ lệ dựng dục sẽ không cao. Xem ra lát nữa muốn cùng Lâm Hô nói chuyện một chút, thích thì cưới về làm thị quân là được, trăm ngàn lần đừng lún quá sâu.

"Anh buông tay cho tôi." Giãy giụa một hồi lâu không tránh thoát, hơn nữa có người khác ở đây, Mông Hiểu Dương cũng không thể lớn tiếng, chỉ phải kề sát vào bên tai Lâm Hô cắn răng nói.

Vành tai mẫn cảm run rẩy một chút, tay ôm Mông Hiểu Dương chặt hơn, cúi đầu hôn vài cái lên đỉnh đầu y, "Đừng nháo, đều là người quen, em không cần xấu hổ."

Mông Hiểu Dương che mặt, vì sao y nói gì, làm gì cũng sẽ bị cho rằng xấu hổ mà đối đãi? Y rất muốn khóc, làm sao bây giờ?

Kỳ thực cũng do thổ lộ buổi tối hôm qua, hệ thống nói những chuyện từ trước đến giờ mà Mông Hiểu Dương làm đều là vì cố ý muốn cho Lâm Hô chú ý, cũng nói y xấu hổ không dám nói. Nên sau này Mông Hiểu Dương nói gì làm gì, Lâm Hô cũng cho là y xấu hổ.

Giãy giụa là vô dụng, Mông Hiểu Dương chán nản nghĩ. Cuối cùng chỉ đành phải nói là đi làm cơm mới được giải phóng khỏi tay Lâm Hô. Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, mới vừa dọn xong cơm nước, y lại bị bắt trở lại trong lòng Lâm Hô, thậm chí còn ngồi trên đùi hắn.

"Lâm Hô, rốt cuộc anh đang làm cái gì?" Người này điên rồi sao? Có để cho người ta ăn cơm hay không?

Lâm Hô liếc nhìn y, hừ một tiếng, gắp một miếng đút cho y, "Ăn đi." Làm gì? Đương nhiên là đang tuyên bố em là người của tôi. Không thấy họ Phượng kia đang nhìn chằm chằm sao? Thật là, á thú nhân này không chỉ dễ xấu hổ, còn rất ngốc. Trách không được mấy ngày hôm trước sẽ nghĩ cách cố ý tiếp cận họ Phượng làm cho hắn chú ý tới. Gặp được á thú nhân như vậy thật sự không có biện pháp, ╭(╯^╰)╮

Trừng mắt nhìn đồ ăn trước mặt, Mông Hiểu Dương hung hăng ăn, sau đó nhai rụp rụp. Mới ăn xong, Lâm Hô lại đút thêm một miếng, mình cũng ăn một miếng. Mông Hiểu Dương đang tức giận nên vẫn không chú ý, từ đầu tới đuôi Lâm Hô chỉ dùng một đôi đũa.

Một bên Lâm Cẩn tỏ vẻ rất ước ao, quay đầu cẩn thận nhìn Đông Phương Thanh, sau đó gắp một miếng sườn đút cho gã. Đông Phương Thanh cười híp mắt ăn, thuận tiện đút cho Lâm Cẩn một miếng.

Bầu không khí toàn bộ bàn ăn bỗng chốc thay đổi, Phượng Trạch Khiêm lạc đàn ăn cũng không phải, đi cũng không được. Hắn nghĩ đây là bữa cơm khó ăn nhất của hắn từ trước tới nay.

Mông Hiểu Dương: Còn có tôi, thêm tôi nữa. Bữa cơm khó ăn nhất +1, đặc biệt khi có một cây gì đó chỉa vào mông y.

Mới cơm nước xong, Phượng Trạch Khiêm và Đông Phương Thanh liền vội vã rời đi. Lâm Hô ôm lấy Mông Hiểu Dương đi về phòng, mới ăn cơm no dạ dày bị đè ép rất khó chịu, y vội vàng kêu to, "Mau thả tôi xuống, tôi sắp ói rồi."

Đổi thành ôm kiểu công chúa, Lâm Hô thản nhiên nói: "Tôi sợ em xấu hổ thôi."

Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó! Xấu hổ cái mông, còn nữa, anh muốn mang ông đây đi đâu? Đi làm cái gì?

Y lo lắng là đúng, bởi vì Lâm Hô ôm y đi về phía phòng tắm.

"Lâm Hô, anh ôm tôi đến phòng tắm làm chi? Anh muốn làm gì ông đây hả?" Mông Hiểu Dương thật sự bị doạ sợ, bất chấp mặt mũi, thất kinh kêu to.

"Tắm." Quả nhiên rất ngốc, đến phòng tắm còn có thể làm gì, đương nhiên là tắm nha!

Bị giọng điệu đương nhiên của Lâm Hô dọa cho suýt tiểu ra quần, y đương nhiên biết phòng tắm là để tắm, vấn đề là vì sao ôm y vào chung hả đậu mè!

"Anh tắm thì tắm đi, mau thả tôi xuống." Mới nói mấy câu, đã đến cửa phòng tắm, hai tay Mông Hiểu Dương nắm chặt cửa phòng tắm, kêu to: "Lâm Hô, thả tôi xuống, tôi không muốn tắm với anh." Tắm chung với anh, tôi khác gì dê vào miệng cọp.

Lâm Hô nhíu mày, "Ngoan! Không cần xấu hổ." Nói xong tay tăng thêm lực đạo, đã đem y ôm vào phòng tắm.

Mông Hiểu Dương: Xấu hổ cái đầu anh chứ xấu hổ! Đừng mà...cứu mạng~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện