Ngày hôm sau trời vừa sáng, Mông Hiểu Dương cũng đã rời giường rửa mặt hoàn tất. Y dự định thừa dịp bọn người Lâm Hô còn chưa dậy mà rời đi trước, nếu không gặp mặt sẽ xấu hổ lắm.

Nhưng y vừa mới khóa cửa, dưới lầu liền truyền đến giọng nói còn buồn ngủ của Lâm Cẩn, "Chị dâu, cậu thực sự dậy sớm như vậy, anh hai đoán quá chính xác luôn!"

'Chị dâu, chị dâu, chị dâu...' hai chữ này ở bên tai Mông Hiểu Dương vang lên tuần hoàn vô số lần, hồi lâu y mới phục hồi tinh thần lại,

'Đậu xanh rau má, chị dâu em gái cậu chứ chị dâu!'

Đùng đùng đi xuống lầu, Mông Hiểu Dương tức giận ngồi vào sô pha, giơ chân đá đá Lâm Cẩn dậy sớm mà vẫn còn hơi mơ hồ, "Anh hai cậu đoán chính xác cái gì? Còn nữa, không được gọi tôi chị dâu." Ông đây không phải phụ nữ.

Chết tiệt, tên Lâm Hô kia rốt cuộc đã nói gì với Lâm Cẩn vậy. Y bị bắt buộc nên bất đắc dĩ làm vậy thôi mà, hơn nữa bọn họ cũng không quen thân, sao lại đáp ứng rồi? Lâm Cẩn bị Mông Hiểu Dương to tiếng, cuối cùng cũng thanh tỉnh không ít, "Anh hai nói chị dâu tối hôm qua thổ lộ với ảnh, sáng sớm hôm nay nhất định sẽ xấu hổ mà chạy trốn. Còn tại sao gọi cậu là chị dâu ý hả, là bởi vì cậu đã thổ lộ với anh hai, anh hai cũng tiếp nhận rồi, cậu dĩ nhiên trở thành chị dâu của tớ."

Xê dịch đến bên cạnh Mông Hiểu Dương, trực tiếp ôm lấy cánh tay của y, Lâm Cẩn sùng bái nói: "Chị dâu, cậu thật dũng cảm, chẳng như tớ đâu có dám thổ lộ với anh Đông Phương. Nhưng mà thấy cậu thành công như vậy, tớ quyết định cũng phải dũng cảm bước ra khỏi vỏ ốc." Lâm Cẩn nắm chặt tay, kiên định nói.

Mông Hiểu Dương: Tôi không có thổ lộ, thật sự không có, xin đừng khiến cõi lòng tôi tan nát thêm nữa. Mà ngàn vạn lần đừng có học theo, nếu không anh cậu sẽ phát điên giết tôi mất.

"Anh hai huấn luyện xong rồi sao! Anh hai đoán thật chính xác, quả nhiên chị dâu xấu hổ định chạy trốn kìa."

Mông Hiểu Dương: Xấu hổ em gái cậu! Thiệt ngại quá đê, phải làm sao bây giờ?

"Ừm," liếc nhìn Mông Hiểu Dương một cái, Lâm Hô trực tiếp ngồi vào bên cạnh y, sau đó rất tự nhiên ôm lấy y, "Thịt quay đâu?"

Thịt quay cái búa! Mông Hiểu Dương rất muốn gào thét, thế nhưng y cũng biết đây không phải là lỗi của Lâm Hô, tất cả đều do tên hệ thống chết tiệt kia. Trong lòng rơi lệ không ngừng, cắn răng, Mông Hiểu Dương quyết định thực hành biện pháp đã nghĩ tối hôm qua.

"Thịt quay? Thịt quay gì? Còn Lâm Cẩn nữa, cậu nói tôi thổ lộ với anh cậu là sao? Mới sáng sớm, các người đã nói lung tung cái gì vậy, còn chưa tỉnh ngủ sao." Bình tĩnh, Mông Hiểu Dương, cậu nhất định phải bình tĩnh, đánh chết cũng không thừa nhận. Đúng rồi, nhất định phải như vậy.

Lâm Cẩn nghiêng đầu mờ mịt, Lâm Hô thì nheo mắt, sắc mặt càng ngày càng tối, ngay lúc Mông Hiểu Dương cho là hắn sẽ nói gì đó, hắn lại một tay ôm lấy y mang về phòng của mình.

Bên ngoài còn vang lên tiếng kêu đáng ghét của Lâm Cẩn, "Oa a a! Anh hai đẹp trai quá đê! Anh hai cực giỏi! Anh hai uy vũ khí phách, yeah yeah yeah!"

Mông Hiểu Dương: Diễn biến sai rồi!

"Phịch" một tiếng, Mông Hiểu Dương bị Lâm Hô ném lên giường, không đợi y hoàn hồn, Lâm Hô đã đè lên người, "Tối hôm qua không có thổ lộ sao, hử?" Giọng nói trầm thấp pha lẫn từ tính vang lên bên tai Mông Hiểu Dương, bởi vì nói mà thở ra nhiệt khí phun ở sau tai và cổ Mông Hiểu Dương, làm y nhịn không được thân thể run rẩy.

Da đầu có chút tê dại Mông Hiểu Dương gục đầu xuống, thẳng đến cảm giác quái dị này qua đi, y mới giơ tay để lên vai Lâm Hô, muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Nhưng khí lực của á thú nhân không thể chống lại được thú nhân, nhất là cường thú nhân như Lâm Hô. Lâm Hô nắm hai tay Mông Hiểu Dương kéo lên trên đỉnh đầu của y đè lại, "Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."

Mông Hiểu Dương: Ông đây vốn không có thổ lộ, trả lời cái mông, thừa nhận cái mông!

Nhưng mà chống lại ánh mắt kiên định của Lâm Hô, Mông Hiểu Dương nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Tên này nghiêm túc sao? Mặc kệ, trước hết diễn cho xong đã, "Ưm, mẫu phụ của tôi từng nói, có đôi khi tôi sẽ mộng du. Nói không chừng, tôi chỉ là giả thuyết thôi nhá, nói không chừng tối hôm qua, tôi chính là mộng du."

Lâm Hô cúi đầu, làm cho chóp mũi của hai người chạm vào nhau, khẽ nói: "Xấu hổ như thế tôi biết làm sao đây? Được rồi, tối hôm qua là em mộng du thổ lộ."

Mông Hiểu Dương: Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Má nó! Ông đây đang giải thích với anh, không phải bởi vì xấu hổ mà tìm lý do nhá con mẹ nó!

Lâm Hô tự cho là đã biết, nỗ lực đè xuống khoé miệng đang muốn nhếch lên, trong lòng thầm than gặp được một á thú nhân vừa dễ xấu hổ lại không được tự nhiên như thế này thực sự là phiền phức. Nhưng cho dù có xấu hổ, cũng không được quên lời hắn đã nói (là chuyện thịt quay), nên trừng phạt thế nào cho phải đây?

Trong lòng nghĩ như thế, ánh mắt Lâm Hô cũng hữu ý vô ý đảo qua đôi môi phấn nộn tối hôm qua vừa nếm thử, cuối cùng hắn biểu thị muốn hôn sưng nó, tỏ vẻ đối Mông Hiểu Dương trừng phạt.

"Đừng..." Mông Hiểu Dương trừng lớn hai mắt, toàn lực giãy giụa, thế nhưng rất nhanh bị thú nhân mạnh mẽ trấn áp.

Cường thú nhân tính dục đều rất mạnh, hôn một hồi liền biến hoá. Mông Hiểu Dương bị hôn choáng váng chỉ cảm thấy có một bàn tay to từ dưới vạt áo sờ soạng lên, không bao lâu sau, đã xoa nắn hồng anh trước ngực y. Mới chỉ khẽ xoa nắn, Mông Hiểu Dương đã cương, từ trong cổ họng cũng thoát ra âm tiết.

Nghe được tiếng rên rỉ mị hoặc của Mông Hiểu Dương, hai mắt Lâm Hô đỏ ngầu, tay xoa nắn hồng anh cũng mạnh hơn. Một tay khác đang giữ chặt hai tay của Mông Hiểu Dương cũng buông ra trượt xuống bên hông y vuốt ve qua lại. Môi cũng rời khỏi đôi môi đã bị gặm sưng đỏ, từng chút khẽ dời đến vành tai, sau đó hé miệng ngậm mút.

"Anh hai, chị dâu, sao hai người còn chưa ra, em đói bụng rồi!" Ngoài cửa Lâm Cẩn cầm máy phóng đại âm thanh rống to. ( Shoorin Yumi: cưng phá chiện tốt của người ta sẽ bị sét đánh đó, không bị sét đánh cũng bị đọc giả đánh =;=)

Hai mắt mơ màng Mông Hiểu Dương nháy mắt thanh tỉnh lại, sau đó dồn sức đẩy ra Lâm Hô, hai tay ôm ngực, 'Má nó! Vừa nãy mình đang làm gì? Nếu Lâm Cẩn không đột nhiên lên tiếng? Vừa nãy sẽ...' Mông Hiểu Dương mặt mày trắng bệch cúi đầu không nói.

Y làm sao có thể thích nam nhân? Rõ ràng y chỉ đối với con gái mềm mại BB (thấy để ngực to kì quá nên viết tắt) mới có thể cương, làm sao có thể đối với Lâm Hô... Nhưng sự thật là, vừa nãy y cũng thấy rất thích, bằng chứng là thứ giữa hai chân đang ngẩng cao đầu.

Bị đẩy ra Lâm Hô cũng nhíu mày, chết tiệt, tự chủ của hắn từ lúc nào kém như vậy. Cũng may Tiểu Cẩn ngăn lại, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà không thể phủ nhận, vừa nãy lúc bị tiếng kêu đánh tỉnh trong lòng hắn ngoài may mắn ra còn có tiếc nuối.

"Khụ!" Cố ý ho khan một tiếng, Lâm Hô kéo qua Mông Hiểu Dương thay y chỉnh lại quần áo có chút xộc xệch, "Ưm, vẫn chưa đính hôn mà như vậy là tôi không đúng." Lâm Hô thực sự không nói ra lời xin lỗi, đây vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện. (anh chắc chứ?)

Đầu óc Mông Hiểu Dương đang làm đấu tranh tư tưởng cứ như vậy bị Lâm Hô lôi ra cửa, tiếp đó đôi môi sưng đỏ, tóc và quần áo xốc xếch, mỗi một nơi đều đang tuyên cáo chuyện mới vừa xảy ra ở trong phòng.

Lâm Cẩn tuy được bảo vệ tốt, nhưng bởi vì toàn bộ tinh tế sinh dục trắc trở, bất kể là thú nhân hay á thú nhân và giống cái, đều là từ mười ba tuổi mà bắt đầu giáo dục kiến thức phương diện nào đó. Đối với cái này, tự nhiên là không xa lạ gì.

Cho nên nhìn thấy Mông Hiểu Dương như vậy, cậu ái muội hướng về phía hai người cười, ngón trỏ qua lại chỉ chỉ hai người, "Em biết rồi nha." Sau đó kéo Mông Hiểu Dương qua, để sát vào bên tai y hỏi, "Thế nào? Anh hai tớ có phải rất mạnh hay không?"

Mới hồi thần Mông Hiểu Dương liền nghe được vấn đề nhạy cảm như vậy, nháy mắt mặt đỏ lên, "Tôi với anh hai cậu không có gì, cậu đừng nói lung tung."

Lâm Cẩn bĩu môi, ai tin chứ? Bất quá cậu lại không dám nói ra, chỉ sợ lại chọc y tức giận sẽ không có cơm ăn, "Thật sao! Không có sẽ không có, chị dâu, tớ đói bụng quá hà, cậu nhanh đi làm cơm đi!" Nếu như Lâm Cẩn là thú nhân, nói không chừng sau lưng sẽ xuất hiện thêm một cái đuôi lắc qua lắc lại.

Sờ sờ mặt Lâm Cẩn gần đây rõ ràng béo ra không ít, âm hiểm cười nói: "Nếu cậu còn dám gọi ông đây là chị dâu, đời này cũng đừng nghĩ ăn cơm ông đây làm nữa."

Lâm Hô đứng bên cạnh một tay kéo qua Mông Hiểu Dương, ngậm lấy môi y hôn hôn, "Em vốn chính là chị dâu của nó, nếu không thì gọi là gì? Lần sau nếu còn như vậy, tôi không ngại trừng phạt em như vừa rồi." Nói xong, khóe miệng cong lên nở nụ cười.

Mông Hiểu Dương: Má ơi! Sợ suýt tiểu ra quần rồi.

Lâm Cẩn: Anh hai uy vũ khí phách, phải khen thưởng anh hai.

Cuối cùng, Mông Hiểu Dương đương nhiên là đi làm cơm, sau đó mới được phép bình an ra khỏi cửa ký túc xá đi đến lớp học, nhưng Mông Hiểu Dương nghĩ y thật sự rất muốn khóc.

Bên trong hệ thống thành công, đã lớn trở về năm tuổi và cũng sắp sửa sáu tuổi 9717 che miệng cười trộm. He he! Không muốn kết hôn, không muốn sinh con, vậy làm sao đổi vật phẩm chứ.

Hơn nữa giá trị dựng lực cũng không chỉ đơn thuần là tăng tỷ lệ mang thai đơn giản như vậy, nó còn có thể tăng thân thể mẫn cảm, lại còn có thể chuyển biến hormon trong cơ thể. Hơn nữa 9717 quấy rối một tí, Mông Hiểu Dương không trầm luân mới lạ.

Bởi vì thân thể cám dỗ, hơn nữa 9717 kiến tạo, không được vài lần, nói không chừng Mông Hiểu Dương đã bị bẻ cong, he he.

Bây giờ chúng ta chỉ có thể chân thành chúc: Mông Hiểu Dương, thuận buồm xuôi gió nhá!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện