Lâm Tô Tô thức dậy vào lúc 10 giờ sáng.

Cậu đỡ cái eo đáng thương của mình.

Đêm qua hai người quần nhau từ quầy bar, đến giường ngủ, cuối cùng vào nhà tắm quần nhau thêm một hiệp nữa.

Eo hông của Lâm Tô Tô đau mỏi rã rời.

Cậu lầm bầm trong miệng chửi ông người yêu vô nhân tính của mình.

Rõ ràng đã xin tha rất nhiều lần rồi nhưng An Kính cứ như bịt tai không nghe thấy vậy.
Tiếng bấm chuông cửa vang lên từng đợt làm Lâm Tô Tô hơi ngạc nhiên.
Ai sẽ đến vào giờ này nhỉ?
Lâm Tô Tô vội vàng khoác nhẹ chiếc áo thun, nhìn từ mắt mèo thấy người đang đứng chờ ngoài cửa, cậu liền hoảng hốt lên.
Mẹ của An Kính - An phu nhân, bà ấy đang đứng đây.

Chết cậu rồi.
Lâm Tô Tô hoảng hồn, An Kính để lại giấy nhắn cho cậu sáng nay lên công ty có việc, nên bây giờ chỉ còn mình cậu ở đây thôi.

Lâm Tô Tô choáng váng.

Trước kia nói với Diệp Thư Thư cậu khá là mạnh miệng nhưng tới lúc tiếp xúc thật thì ai mà không rén cơ chứ.
Người phụ nữ trước cửa có vẻ mất kiên nhẫn, bà lấy điện thoại ra định bụng gọi cho con trai mình nhưng tiếng mở cửa đã kịp thời ngăn chặn hành động của bà lại.
Trong phút chốc khi thấy người đứng chào mình, Hạ Giai đã tưởng mình đi nhầm nhà.

Cậu con trai này bà biết, không phải con trai bà, nhưng sau một lúc bình tĩnh thì cuốibcung bà cũng hiểu.

Nơi này An Kính gọi là lãnh địa của hắn, ngay cả bà cũng không biết mật khẩu vào cửa, Lâm Tô Tô có thể vào được đây.

Xem ra quan hệ không hề đơn giản.
“Cháu chào cô ạ.”
Lâm Tô Tô nở một nụ cười thật tươi, sau đó né ra một bên mời Hạ Giai vào nhà.

Nhìn gương mặt từ kinh ngạc chuyển sang lạnh lùng của bà, Lâm Tô Tô cười trừ.

Dù sao cậu cũng không mong có được ấn tượng tốt nhất.

Mẹ An Kính là người lớn, nhìn những tấm ảnh kia chắc chắn sẽ có những suy nghĩ riêng.

Cậu hoàn toàn hiểu được điều đó.

Hạ Giai đến đây ngày hôm nay, có lẽ là cơ hội cho cậu xoay chuyển tình thế.
Hạ Giai quan sát căn nhà.

Nó khác nhiều so với lần bà đến hôm trước.

Có dấu vết của việc có thêm một người chủ nhân nữa.

Từ chiếc gối tựa trên sô pha, hai chiếc ly nước để trong nhà bếp, và quan trọng là mấy dấu hôn lấp ló dưới áo thun của cậu trai cho dù cậu ta cố dấu đi.
Lâm Tô Tô đưa tay lên sờ sờ ta phần cổ, trong lòng âm thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà An Kính.

Rõ ràng nói là không được để lại dấu rồi mà.
Lâm Tô Tô thuần thục pha một ly trà hoa cho Hạ Giai.

Khi chạm vào độ ấm của ly bà có chút ngạc nhiên.

Độ ấm vừa phải, pha cũng vừa đủ nước, rất vừa miệng.
Lâm Tô Tô ngồi đối diện như hiểu được thắc mắc của bà liền cười giải thích.
“Anh An Kính đã dạy con pha loại trà này vì bác thích ạ.”
Một câu trả lời vừa vặn thể hiện được tầm quan trọng của bản thân với An Kính, đồng thời cũng lấy lòng bà một cách tinh tế.
Hạ Giai ưu nhã uống ngụm trà.

Những ấn tượng ban đầu của bà đối với chàng trai này đã dần dần thay đổi.
Lâm Tô Tô mỉm cười, cố che đi mấy dấu hồng hồng tím tím lấp ló.

“Chuyện của cậu và An Kính tôi có nghe nói.

Thú thực là tôi không thích cậu chắc cậu cũng biết lý do nhỉ?”

An phu nhân không chút vòng vo mà đi vào vấn đề trực tiếp.

“Có lẽ Diệp Thư Thư mới là mẫu con dâu lý tưởng trong lòng của bác đúng không? Nhưng cô ấy đã nói xấu cháu, phản bội An Kính, cô ấy không xứng.”
Lâm Tô Tô càng có thái độ thẳng thắn hơn nữa.

Ánh mắt cậu kiên định nhìn về phía bà, từng lời nói như dao đâm vào trái tim một người mẹ.
Đúng là Diệp Thư Thư là người con dâu lý tưởng trong lòng bà, nhưng khi cô trở về, những ấm áp gần gũi ngày xưa lại khiến bà quên mất một chuyện.

Con bé đã từ bỏ và làm An Kính đau khổ.

“Cho nên cậu nhân lúc hai đứa nó lục đục mà chen vào?”
“Thưa bác, An Kính và Diệp Thư Thư đã chia tay.

Chúng cháu gặp nhau trong trạng thái độc thân, đến với nhau cũng là anh tình tôi nguyện.

Hoàn toàn không có vương vấn người mới người cũ hay tiểu tam tiểu tứ nào ở đây cả.

Những lời bác nói ngày hôm nay cháu sẽ coi như không nghe thấy.

Nhưng mong bác về sau đừng nói như thế nữa.

Điều này không chỉ xúc phạm cháu mà còn ảnh hưởng đến An Kính nữa.”
Lâm Tô Tô mặt đanh lại, nói cả một tràng dài.

Cậu là người biết kính trên nhường dưới, nhưng cũng không phải con hổ giấy.
Người trước mắt là mẹ của người yêu cậu, trong tương lai rất có thể chính là người một nhà.

Nhưng những điều mà bà ấy nói thật sự làm tổn thương trái tim cậu.
Gia đình cậu tan vỡ, mẹ cậu mất đi chính là do kẻ thứ ba tác động vào.


Đời này, Lâm Tô Tô hận nhất chính là kẻ thứ ba, làm sao cậu có thể để bản thân đi vào con đường đó được.
Trong phút chốc, Hạ Giai có thể nhìn thấy những vụn vỡ tổn thương từ trong đôi mắt của đứa trẻ kia.

Cậu dường như chực khóc, nhưng cố gắng mím môi cho nước mắt không trào ra ngoài.
Hạ Giai biết bà đã tổn thương đứa trẻ này, những lời bà vừa nói rất có thể đã rạch một dao lên trái tim của cậu.
“Ta rất xin lỗi về những lời vừa nói, là ta quá nông cạn.

Mong cháu hãy rộng lượng bỏ qua.

Ta đã bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tiêu cực quá nhiều.”
Hạ Giai hạ giọng xin lỗi.

Trong lời nói và ánh mắt cực kì có chân thành.

Khuôn miệng quý phái mỉm cười dịu dàng làm Lâm Tô Tô không khỏi nghĩ đến hình ảnh mẹ của mình.

Nếu còn sống ắt hẳn bà cũng xinh đẹp, quý phái như thế.
Lâm Tô Tô gãi đầu, cậu mắc kẹt trong lời xin lỗi ấy.

Bởi cậu cũng không thể trách móc thêm được gì nữa.

Không khí dần trở nên lúng túng khi cả hai không biết nói gì với nhau cho đến khi có âm thanh ngoài cửa.
“Mẹ… mẹ làm gì ở đây vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện