Nguyệt Ánh một lần nữa phải nghe theo lời nói của chủ tử, nàng thở dài đồng ý: “Được rồi, vương phi đừng nghĩ chuyện nô tì nữa. Người không nghĩ đến chuyện điện hạ sắp về sao?”
Ờ ha, quên mất là Trạch Hạo Hiên sắp về đến kinh thành rồi. Nhớ lại đời trước, vào khoảng cuối năm này mùa đông không hề có tuyết rơi, nhân dân cũng không vì mùa đông mà chết rét. Hoàng thượng vì chuyện này mà thuận mắt hắn hơn, xem hắn như quý nhân đem đến điều lành.
“Nguyệt Ánh, ngươi cho người dọn dẹp phủ đi. Sẵn tiện thay luôn chăn trong phòng chính đi.”
“Còn nữa, trang trí lại phủ, chuẩn bị đón điện hạ”
“Vâng, nô tì cáo lui”
Sau khi Nguyệt Ánh rời đi, Lăng Ngữ Yên cũng không nán lại trong phòng quá lâu. Nàng khoái áo choàng đi ra sau hậu viện. Hồ sen sau khi nàng rơi xuống cũng không có gì thay đổi chỉ là bước chân đến đây, nàng lại cảm thấy bản thân mình chơi quá ngu.
Đời trước, khi điện hạ biết được tin này liền cho người quét sạch hồ sen đổi thành trồng hoa hồng mà nàng không thích. Cũng vì chuyện này quãng đời còn lại nơi này không còn sự xuất hiện của nàng nữa. Tình cảm chớm nở của nàng đối với hắn cũng vì đó mà dập tắt.
Nàng lắc đầu khẽ cười, nghĩ lại chuyện quá khứ lại cảm thấy thật chạnh lòng. Không biết lúc điện hạ làm vậy thì trong lòng có nghĩ đến nàng không nhỉ? Thôi bỏ đi, hắn ta làm sao có thể quan tâm đến nàng chứ.
“Vương phi cẩn thận, người đừng để bị ngã xuống nước nữa. Thân thể của người mới vừa khỏi bệnh đấy”
Thấy nàng bước gần về phía hồ sen, những nô tì đang quét dọn sân hậu viện liền lên tiếng nhắc nhở. Lăng Ngữ Yên quay đầu mỉm cười: “Ta sẽ cẩn thận”
Nàng ngồi ở hồ sen không lâu, thì được người trong phủ báo có người ở hoàng cung đến.
“Nô tài bái kiến Kiệt vương phi”
“Tổng quản không cần đa lễ”
Thái giám tổng quản nhìn nàng cười cười rồi lên tiếng: “Nô tài theo lời của thái hậu nương nương mang đồ đến đây cho người. Thái hậu nói đây đồ bổ dành cho người và vương gia”
“Thái hậu ban thưởng sao? Tổng quản có biết bên trong là đồ bổ gì không?”
“Cái này… vương phi tự mình xem thì hơn. Chuyện của bề trên, thân làm nô như lão nô không thể biết được”
Kiệt vương phi gật gù: “Vậy làm phiền tổng quản rồi, hay là tổng quản ở lại dùng trà rồi hãy quay về”
“Vương phi khách sao rồi, trà này e là lão nô không uống được. Lão nô còn phải quay về bẩm báo với thái hậu, hẹn vương phi dịp khác vậy”
Những rương đồ được thái hậu ban đều được đem vào phòng của nàng. Lăng Ngữ Yên mở từng rương ra đúng thật là toàn nguyên liệu thuốc. Trong lòng nàng thầm nghĩ không biết những thứ này có công dụng gì mà thái hậu ban thưởng nhiều như vậy.
Thái hậu thương Kiệt vương như vậy làm sao có chuyện hại chàng. Vậy chắc là nghĩ cho hắn ra chiến trường bị thương đây mà. Nhưng còn nàng thì sao? Người có da có thịt như vậy còn cần cái gì bồi bổ chứ? Hừm, chắc là tặng cho vương gia rồi nàng hưởng ké đây mà.
[…]
Ba ngày sau.
Thành Thương Dương.
Đoàn quân của Kiệt vương đã đến được cổng thành, bên ngoài có các huynh đệ đang đứng đón, phía xa xa còn có một người phụ nữ mặc hồng y. Ánh mắt chàng hơi trầm xuống dán chặt vào nữ nhân phía xa đến khi xe ngựa dừng lại trước người kia.
“Thần thiếp thỉnh an Kiệt vương điện hạ. Chúc mừng điện hạ đại công cáo thành”
Giọng nói nhẹ nhàng của nàng vang lên làm khóe môi của người nghe là Trạch Hạo Hiên cũng hơi nhếch lên. Tiếp nối lời của Lăng Ngữ Yên là nhị hoàng tử Bình vương: “Chúc mừng tứ đệ bình an trở về”
“Đa tạ hoàng huynh nghênh đón, làm phiền rồi”
“Sao có thể phiền chứ? Đệ lập công lớn như vậy đương nhiên người làm huynh như ta phải ra nghênh đón chúc mừng chứ?”
Trạch Hạo Hiên nhếch môi cười cười, sau đó nhìn người phụ nữ đang đứng bên dưới từ nãy đến giờ khẽ cất giọng: “Lên xe ngựa đi”
Lăng Ngữ Yên ngạc nhiên chớp mắt: “Gọi thiếp sao?”
Nữ nhân này, không thấy chàng đang nhìn nàng sao? Không gọi nàng thì gọi ai?
Chàng hừ một tiếng: “Gọi nàng đó, lên đây mau lên”
Nói xong, chàng quay sang nhìn hoàng huynh còn đang đứng bên dưới: “Hoàng huynh, đệ về phủ trước. Vài ngày nữa gặp lại”
Bình Vương cười cười: “Được, bảo trọng sức khỏe”
Cười cái gì chứ? Làm như ai cũng như người suốt ngày mê mang trong tửu sắc sao. Trạch Hạo Hiên rất khinh thường, chợt nhìn tấm màn được vén lên, một nữ nhân bước vào.
Hai mắt nàng nhìn vào nam nhân trước mặt, trong lòng thầm oán. Ngươi ngồi như vậy rồi chỗ nào ta có thể ngồi chứ? Người này ngoài vẻ ngoài anh tuấn, có chút công lao thì có gì thu hút nữ nhân không kinh thành như vậy chứ? Thiếu tinh tế như vậy kia mà.
Dường như hiểu được ý trong mắt nàng, Kiệt vương nhích sang một bên chừa lại một khoảng trống cho nàng. Lăng Ngữ Yên không lên tiếng, yên lặng ngồi bên cạnh người kia. Nếu hắn biết mình sống lại thì làm sao nhỉ?
Bỗng nhiên, chàng trầm giọng gọi tên nàng: “Ngữ Yên”
Ờ ha, quên mất là Trạch Hạo Hiên sắp về đến kinh thành rồi. Nhớ lại đời trước, vào khoảng cuối năm này mùa đông không hề có tuyết rơi, nhân dân cũng không vì mùa đông mà chết rét. Hoàng thượng vì chuyện này mà thuận mắt hắn hơn, xem hắn như quý nhân đem đến điều lành.
“Nguyệt Ánh, ngươi cho người dọn dẹp phủ đi. Sẵn tiện thay luôn chăn trong phòng chính đi.”
“Còn nữa, trang trí lại phủ, chuẩn bị đón điện hạ”
“Vâng, nô tì cáo lui”
Sau khi Nguyệt Ánh rời đi, Lăng Ngữ Yên cũng không nán lại trong phòng quá lâu. Nàng khoái áo choàng đi ra sau hậu viện. Hồ sen sau khi nàng rơi xuống cũng không có gì thay đổi chỉ là bước chân đến đây, nàng lại cảm thấy bản thân mình chơi quá ngu.
Đời trước, khi điện hạ biết được tin này liền cho người quét sạch hồ sen đổi thành trồng hoa hồng mà nàng không thích. Cũng vì chuyện này quãng đời còn lại nơi này không còn sự xuất hiện của nàng nữa. Tình cảm chớm nở của nàng đối với hắn cũng vì đó mà dập tắt.
Nàng lắc đầu khẽ cười, nghĩ lại chuyện quá khứ lại cảm thấy thật chạnh lòng. Không biết lúc điện hạ làm vậy thì trong lòng có nghĩ đến nàng không nhỉ? Thôi bỏ đi, hắn ta làm sao có thể quan tâm đến nàng chứ.
“Vương phi cẩn thận, người đừng để bị ngã xuống nước nữa. Thân thể của người mới vừa khỏi bệnh đấy”
Thấy nàng bước gần về phía hồ sen, những nô tì đang quét dọn sân hậu viện liền lên tiếng nhắc nhở. Lăng Ngữ Yên quay đầu mỉm cười: “Ta sẽ cẩn thận”
Nàng ngồi ở hồ sen không lâu, thì được người trong phủ báo có người ở hoàng cung đến.
“Nô tài bái kiến Kiệt vương phi”
“Tổng quản không cần đa lễ”
Thái giám tổng quản nhìn nàng cười cười rồi lên tiếng: “Nô tài theo lời của thái hậu nương nương mang đồ đến đây cho người. Thái hậu nói đây đồ bổ dành cho người và vương gia”
“Thái hậu ban thưởng sao? Tổng quản có biết bên trong là đồ bổ gì không?”
“Cái này… vương phi tự mình xem thì hơn. Chuyện của bề trên, thân làm nô như lão nô không thể biết được”
Kiệt vương phi gật gù: “Vậy làm phiền tổng quản rồi, hay là tổng quản ở lại dùng trà rồi hãy quay về”
“Vương phi khách sao rồi, trà này e là lão nô không uống được. Lão nô còn phải quay về bẩm báo với thái hậu, hẹn vương phi dịp khác vậy”
Những rương đồ được thái hậu ban đều được đem vào phòng của nàng. Lăng Ngữ Yên mở từng rương ra đúng thật là toàn nguyên liệu thuốc. Trong lòng nàng thầm nghĩ không biết những thứ này có công dụng gì mà thái hậu ban thưởng nhiều như vậy.
Thái hậu thương Kiệt vương như vậy làm sao có chuyện hại chàng. Vậy chắc là nghĩ cho hắn ra chiến trường bị thương đây mà. Nhưng còn nàng thì sao? Người có da có thịt như vậy còn cần cái gì bồi bổ chứ? Hừm, chắc là tặng cho vương gia rồi nàng hưởng ké đây mà.
[…]
Ba ngày sau.
Thành Thương Dương.
Đoàn quân của Kiệt vương đã đến được cổng thành, bên ngoài có các huynh đệ đang đứng đón, phía xa xa còn có một người phụ nữ mặc hồng y. Ánh mắt chàng hơi trầm xuống dán chặt vào nữ nhân phía xa đến khi xe ngựa dừng lại trước người kia.
“Thần thiếp thỉnh an Kiệt vương điện hạ. Chúc mừng điện hạ đại công cáo thành”
Giọng nói nhẹ nhàng của nàng vang lên làm khóe môi của người nghe là Trạch Hạo Hiên cũng hơi nhếch lên. Tiếp nối lời của Lăng Ngữ Yên là nhị hoàng tử Bình vương: “Chúc mừng tứ đệ bình an trở về”
“Đa tạ hoàng huynh nghênh đón, làm phiền rồi”
“Sao có thể phiền chứ? Đệ lập công lớn như vậy đương nhiên người làm huynh như ta phải ra nghênh đón chúc mừng chứ?”
Trạch Hạo Hiên nhếch môi cười cười, sau đó nhìn người phụ nữ đang đứng bên dưới từ nãy đến giờ khẽ cất giọng: “Lên xe ngựa đi”
Lăng Ngữ Yên ngạc nhiên chớp mắt: “Gọi thiếp sao?”
Nữ nhân này, không thấy chàng đang nhìn nàng sao? Không gọi nàng thì gọi ai?
Chàng hừ một tiếng: “Gọi nàng đó, lên đây mau lên”
Nói xong, chàng quay sang nhìn hoàng huynh còn đang đứng bên dưới: “Hoàng huynh, đệ về phủ trước. Vài ngày nữa gặp lại”
Bình Vương cười cười: “Được, bảo trọng sức khỏe”
Cười cái gì chứ? Làm như ai cũng như người suốt ngày mê mang trong tửu sắc sao. Trạch Hạo Hiên rất khinh thường, chợt nhìn tấm màn được vén lên, một nữ nhân bước vào.
Hai mắt nàng nhìn vào nam nhân trước mặt, trong lòng thầm oán. Ngươi ngồi như vậy rồi chỗ nào ta có thể ngồi chứ? Người này ngoài vẻ ngoài anh tuấn, có chút công lao thì có gì thu hút nữ nhân không kinh thành như vậy chứ? Thiếu tinh tế như vậy kia mà.
Dường như hiểu được ý trong mắt nàng, Kiệt vương nhích sang một bên chừa lại một khoảng trống cho nàng. Lăng Ngữ Yên không lên tiếng, yên lặng ngồi bên cạnh người kia. Nếu hắn biết mình sống lại thì làm sao nhỉ?
Bỗng nhiên, chàng trầm giọng gọi tên nàng: “Ngữ Yên”
Danh sách chương