Lăng Ngữ Yên “vâng” một tiếng, hai mắt tràn ngập hạnh phúc: “Lần nầy điện hạ đại công cáo thành đánh lùi giặc ngoại xâm. Đây là chuyện tốt, nhưng chiến công lớn như vậy chắc quân bình đều bị tổn hại không ích”
“Thỉnh cầu hoàng tổ mẫu vì chuyện này mà nói với phụ hoàng thưởng cho bọn họ nhiều một chút”
“Ngươi biết nghĩ như vậy là rất tốt. Ta sẽ nói lại với hoàng thượng, sẵn tiện sẽ để cho Kiệt vương ở lại kinh thành”
Hai mắt thái hậu nhìn về phía nàng đầy mờ ám khiến Lăng Ngữ Yên khó hiểu nhưng cũng không dám nhiều lời: “Tạ ơn hoàng tổ mẫu”
[…]
7 ngày trôi qua, đoàn quân của Kiệt vương đã về gần đến kinh thành Thương Dương.
“Điện hạ, hay là nghỉ ngơi một chút. Chúng ta đã đi hơn nửa ngày rồi, tướng sĩ đã thấm mệt”
Ngồi trên yên ngựa, Kiệt vương liếc mắt nhìn phó soái một lúc lâu cũng gật đầu thỏa hiệp.
“Dừng”
“Tất cả ngồi xuống nghỉ ngơi một chút”
Nghe tiếng ra hiệu của phó soái, tướng sĩ thở phào nhẹ nhõm, tìm một bóng mát ngồi nghỉ ngơi. Trịnh phó soái đi đến bên cạnh Trịnh Hạo Hiên thì thầm: “Điện hạ, lần này người trở về phải cần thận với phe của Bình vương. Mấy ngày trước khi khởi hành, thê tử của thuộc hạ có viết thư gửi đến, nói là khắp kinh thành hiện tại ở đâu cũng có người của Bình vương”
Trạch Hạo Hiên trầm mặc, cũng giống kiếp trước hắn ta nhân lúc chàng không có mặt liền lôi kéo người về phe mình. Nhưng người đáng gờm nhất không phải hắn mà chính là ngũ đệ đang im lặng kia.
“Trời nóng nực quá đi mất, sắp vào đông rồi cơ mà”
Một tướng sĩ ngồi dưới gốc cây đại thụ than vãn, những huynh đệ bên cạnh nghe vậy chỉ lắc đầu khẽ cười: “Ngươi khỏe mạnh như vậy mà còn than vãn, Kiệt vương điện hạ mang thương tích nặng trong người còn chưa than như ngươi”
Tướng sĩ kia nhúng vai: “Chịu thôi, ta chỉ là người bình thường không phải mình đồng da sắt như điện hạ”
“Ta đúng là hết nói nổi ngươi, chẳng phải bình thường ngươi làm biếng luyện tập hay sao?”
Kiệt vương nhìn khung cảnh núi sông hữu tình không kìm được lòng yêu thích cái đẹp mà đứng ngắm nhìn. Trịnh phó soái đứng bên cạnh chàng hơn nửa canh giờ cũng không hiểu được chàng đang ngắm cái gì liền lên tiếng.
“Điện hạ, nơi này có gì đẹp lắm hay sao? Chẳng thể so với Diễn Châu cũng không đẹp như thảo nguyên ở Quế Phong”
Trạch Hạo Hiên liếc mắt nhìn người bên cạnh lắc đầu: “Có nói ngươi cũng không hiểu đâu”
Sao thuộc hạ lại không hiểu chứ? Rõ ràng là người có nói đâu mà hiểu.
Nhìn thái độ bằng mặt không bằng lòng của Trịnh phó soái, chàng cười khẽ một tiếng: “Ngươi đang thầm mắng bổn vương?”
“Thuộc hạ không dám”
“Có nhìn thấy ngôi nhà tranh bên kia sông không?”
Trịnh phó soái phải tìm kiếm rất lâu mới thấy căn nhà nhỏ nằm phía bên kia bờ sông. Sau đó lại ngạc nhiên nhìn về điện hạ của mình: “Đó chẳng phải là nơi ở của Phương thái sư của tiên triều hay sao?”
“Ngươi biết người này?”
Trạch Hạo Hiên híp mắt trầm giọng hỏi.
“Thuộc hạ đương nhiên biết rồi. Lúc thuộc hạ còn nhỏ, phụ mẫu luôn lấy Phương thái sư ra làm tấm gương để thần noi theo. Mong thần có ngày cũng vang danh lõi lạc như ông ấy”
“Nhưng mà khi hoàng thượng đăng cơ không lâu thì ông ấy đã từ quan về ở ẩn”
“Vậy sao ngươi biết đó là nhà ông ấy?”
Trịnh phó soái cười cười: “Thật ra, biểu muội của thần là cháu dâu của ông ấy”
“Thì ra là vậy, nơi ở này triều đình cũng biết sao?”
“Không hẳn đâu, chỉ một số người thân quen mới biết. Điện hạ, người cũng quen biết Phương thái sư sao?”
Nói rồi Trịnh phó soái lại lẩm bẩm: “Không đúng, lúc Phương thái sư cáo lão thì điện hạ vẫn còn rất nhỏ mà”
Trạch Hạo Hiên trầm mặc: “Không quen”
Thực sự là không quen sao? Vậy sao điện hạ còn hỏi thuộc hạ ngôi nhà đó làm gì? Hay là điện hạ vô tình nhìn thấy thôi.
[…]
“Vương phi, người đang nghĩ gì thế?”
Nguyệt Ánh bưng trà bước vào nhìn thấy Lăng Ngữ Yên trầm ngâm, mắt nhìn đâm chiêu về một hướng liền lên tiếng hỏi: “Trong người vương phi có chỗ nào không khỏe hay sao?”
“Ta không sao”
Ngừng một chút, nàng nhìn Nguyệt Ánh đang đứng trước mặt khẽ lên tiếng: “Nguyệt Ánh, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Nô tì năm nay mười tám”
“Mười tám… mười tám tốt. Tốt lắm”
Lăng Ngữ Yên mỉm cười trước sự khó hiểu của nàng ấy: “Ngươi theo tính ra cũng trên dưới mười năm.”
“Đây là bổn phận của nô tì.”
“Nguyệt Ánh à, tuổi của ngươi so với các nữ tử bên ngoài đã sắp lố tuổi lấy chồng rồi. Đợi vương gia trở về, ta liền bàn với chàng chuyện hôn sự của ngươi”
Nguyệt Ánh nghe như vậy liền nhíu mày: “Vương phi, chuyện này e là không hay lắm đâu. Làm gì có nhà nào muốn lấy người như nô tì chứ. Hay là thôi đi”
“Ngươi đừng có tự ti như vậy, dù sao ngươi cũng là người của Kiệt vương phủ. Ngươi xem những nô tì của các gia đình bình thường còn lấy được chồng, so với bọn họ địa vị của ngươi tốt hơn nhiều”
“Vương phi nghĩ tốt cho nô tì rồi. Dù sao ở bên cạnh vương phi cũng rất tốt, còn có các tỉ muội ở đây”
“Thỉnh cầu hoàng tổ mẫu vì chuyện này mà nói với phụ hoàng thưởng cho bọn họ nhiều một chút”
“Ngươi biết nghĩ như vậy là rất tốt. Ta sẽ nói lại với hoàng thượng, sẵn tiện sẽ để cho Kiệt vương ở lại kinh thành”
Hai mắt thái hậu nhìn về phía nàng đầy mờ ám khiến Lăng Ngữ Yên khó hiểu nhưng cũng không dám nhiều lời: “Tạ ơn hoàng tổ mẫu”
[…]
7 ngày trôi qua, đoàn quân của Kiệt vương đã về gần đến kinh thành Thương Dương.
“Điện hạ, hay là nghỉ ngơi một chút. Chúng ta đã đi hơn nửa ngày rồi, tướng sĩ đã thấm mệt”
Ngồi trên yên ngựa, Kiệt vương liếc mắt nhìn phó soái một lúc lâu cũng gật đầu thỏa hiệp.
“Dừng”
“Tất cả ngồi xuống nghỉ ngơi một chút”
Nghe tiếng ra hiệu của phó soái, tướng sĩ thở phào nhẹ nhõm, tìm một bóng mát ngồi nghỉ ngơi. Trịnh phó soái đi đến bên cạnh Trịnh Hạo Hiên thì thầm: “Điện hạ, lần này người trở về phải cần thận với phe của Bình vương. Mấy ngày trước khi khởi hành, thê tử của thuộc hạ có viết thư gửi đến, nói là khắp kinh thành hiện tại ở đâu cũng có người của Bình vương”
Trạch Hạo Hiên trầm mặc, cũng giống kiếp trước hắn ta nhân lúc chàng không có mặt liền lôi kéo người về phe mình. Nhưng người đáng gờm nhất không phải hắn mà chính là ngũ đệ đang im lặng kia.
“Trời nóng nực quá đi mất, sắp vào đông rồi cơ mà”
Một tướng sĩ ngồi dưới gốc cây đại thụ than vãn, những huynh đệ bên cạnh nghe vậy chỉ lắc đầu khẽ cười: “Ngươi khỏe mạnh như vậy mà còn than vãn, Kiệt vương điện hạ mang thương tích nặng trong người còn chưa than như ngươi”
Tướng sĩ kia nhúng vai: “Chịu thôi, ta chỉ là người bình thường không phải mình đồng da sắt như điện hạ”
“Ta đúng là hết nói nổi ngươi, chẳng phải bình thường ngươi làm biếng luyện tập hay sao?”
Kiệt vương nhìn khung cảnh núi sông hữu tình không kìm được lòng yêu thích cái đẹp mà đứng ngắm nhìn. Trịnh phó soái đứng bên cạnh chàng hơn nửa canh giờ cũng không hiểu được chàng đang ngắm cái gì liền lên tiếng.
“Điện hạ, nơi này có gì đẹp lắm hay sao? Chẳng thể so với Diễn Châu cũng không đẹp như thảo nguyên ở Quế Phong”
Trạch Hạo Hiên liếc mắt nhìn người bên cạnh lắc đầu: “Có nói ngươi cũng không hiểu đâu”
Sao thuộc hạ lại không hiểu chứ? Rõ ràng là người có nói đâu mà hiểu.
Nhìn thái độ bằng mặt không bằng lòng của Trịnh phó soái, chàng cười khẽ một tiếng: “Ngươi đang thầm mắng bổn vương?”
“Thuộc hạ không dám”
“Có nhìn thấy ngôi nhà tranh bên kia sông không?”
Trịnh phó soái phải tìm kiếm rất lâu mới thấy căn nhà nhỏ nằm phía bên kia bờ sông. Sau đó lại ngạc nhiên nhìn về điện hạ của mình: “Đó chẳng phải là nơi ở của Phương thái sư của tiên triều hay sao?”
“Ngươi biết người này?”
Trạch Hạo Hiên híp mắt trầm giọng hỏi.
“Thuộc hạ đương nhiên biết rồi. Lúc thuộc hạ còn nhỏ, phụ mẫu luôn lấy Phương thái sư ra làm tấm gương để thần noi theo. Mong thần có ngày cũng vang danh lõi lạc như ông ấy”
“Nhưng mà khi hoàng thượng đăng cơ không lâu thì ông ấy đã từ quan về ở ẩn”
“Vậy sao ngươi biết đó là nhà ông ấy?”
Trịnh phó soái cười cười: “Thật ra, biểu muội của thần là cháu dâu của ông ấy”
“Thì ra là vậy, nơi ở này triều đình cũng biết sao?”
“Không hẳn đâu, chỉ một số người thân quen mới biết. Điện hạ, người cũng quen biết Phương thái sư sao?”
Nói rồi Trịnh phó soái lại lẩm bẩm: “Không đúng, lúc Phương thái sư cáo lão thì điện hạ vẫn còn rất nhỏ mà”
Trạch Hạo Hiên trầm mặc: “Không quen”
Thực sự là không quen sao? Vậy sao điện hạ còn hỏi thuộc hạ ngôi nhà đó làm gì? Hay là điện hạ vô tình nhìn thấy thôi.
[…]
“Vương phi, người đang nghĩ gì thế?”
Nguyệt Ánh bưng trà bước vào nhìn thấy Lăng Ngữ Yên trầm ngâm, mắt nhìn đâm chiêu về một hướng liền lên tiếng hỏi: “Trong người vương phi có chỗ nào không khỏe hay sao?”
“Ta không sao”
Ngừng một chút, nàng nhìn Nguyệt Ánh đang đứng trước mặt khẽ lên tiếng: “Nguyệt Ánh, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Nô tì năm nay mười tám”
“Mười tám… mười tám tốt. Tốt lắm”
Lăng Ngữ Yên mỉm cười trước sự khó hiểu của nàng ấy: “Ngươi theo tính ra cũng trên dưới mười năm.”
“Đây là bổn phận của nô tì.”
“Nguyệt Ánh à, tuổi của ngươi so với các nữ tử bên ngoài đã sắp lố tuổi lấy chồng rồi. Đợi vương gia trở về, ta liền bàn với chàng chuyện hôn sự của ngươi”
Nguyệt Ánh nghe như vậy liền nhíu mày: “Vương phi, chuyện này e là không hay lắm đâu. Làm gì có nhà nào muốn lấy người như nô tì chứ. Hay là thôi đi”
“Ngươi đừng có tự ti như vậy, dù sao ngươi cũng là người của Kiệt vương phủ. Ngươi xem những nô tì của các gia đình bình thường còn lấy được chồng, so với bọn họ địa vị của ngươi tốt hơn nhiều”
“Vương phi nghĩ tốt cho nô tì rồi. Dù sao ở bên cạnh vương phi cũng rất tốt, còn có các tỉ muội ở đây”
Danh sách chương