"A!" Theo một tiếng hét thảm, nam nhân mặt chữ điền trong đám sát thủ bị lôi cầu bắn trúng ngực, thất khiếu chảy máu mà chết.

Vận may của Trịnh Huyên không tốt lắm, hắn ra tay trước, đối thủ cũng không địch lại, thế nhưng lại có người trợ giúp, mỗi lần Trịnh Huyên sắp đắc thủ thì lại bị cản trở, Trịnh Huyên gấp tới đỏ mắt nhưng không có cách nào.

Lâu Vũ nhặt được tiện nghi, đối phó tên cấp sáu còn lại dễ như trở bàn tay.

Nhìn thấy Lâu Vũ thành công đầu tiên, Thiên Diệp cũng tức giận, vừa đánh vừa mắng: "Cái tên chết tiệt này, đều do ngươi vướng chân vướng tay hại ta không giành được hạng nhất, cái tên khốn khiếp này, khốn khiếp!"

Vốn nhìn thấy đồng bạn từng người từng người chết đi, lửa giận trong lòng nam tử mắt ưng vốn đã phừng phừng, hiện giờ nghe Thiên Diệp mắng thì trực tiếp tức tới hộc máu.

Nhìn nam tử mắt ưng bị Thiên Diệp chọc tức tới hộc máu, Tô Vinh không khỏi có chút đồng tình.

Thấy đối phương hộc máu, Thiên Diệp ghét bỏ nói: "Bẩn muốn chết, máu phun đầy người ta rồi, ngươi có biết vệ sinh là gì không vậy?"

Ánh mắt nam tử mắt ưng trừng Thiên Diệp như muốn nứt ra, Tô Vinh nuốt nước miếng thầm nghĩ, lực sát thương võ mồm của Thiên Diệp thực lợi hại.

Lâu Vũ đắc thủ không thèm để ý tới Trịnh Huyên, trực tiếp tiến qua trợ giúp Thiên Diệp.

Tuy nam tử mắt ưng tức giận tới hộc máu, bắt đầu có chủ ý rút lui nhưng lúc hắn định hành động thì lại bị Lâu Vũ ngăn cản.

Thấy Trịnh Huyên có chút vất vả, Mạc Nhất liền tiến tới hỗ trợ.

Thấy Mạc Nhất giúp mình, Trịnh Huyên nhất thời nhiệt huyết sôi trào, công kích sắc bén hơn vài phần, nhanh chóng giải quyết một cao thủ cấp sáu rồi chuyển qua cùng Mạc Nhất giết nốt người cuối cùng.

Nam tử mắt ưng bị Thiên Diệp cùng Lâu Vũ trước sau công kích, muốn chạy cũng không được, càng đánh lại càng nghẹn khuất.

Phát hiện Trịnh Huyết đã giết chết hai đồng bạn cuối cùng, tâm nam tử mắt ưng trầm xuống.

Thấy Thiên Diệp cùng Lâu Vũ cùng công kích nam tử mắt ưng, Trịnh Huyên cũng chạy tới hỗ trợ, ba người liên thủ, nam tử mắt ưng rất nhanh liền chống đỡ không nổi, chết dưới tay ba người.

Tô Vinh nhìn Thiên Diệp, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Tô Vinh, Thiên Diệp không khỏi có chút đắc ý.

Lâu Vũ đi tới bên cạnh Mạc Phi, ánh mắt nóng rực.

Nhìn Lâu Vũ, Mạc Phi vô tội chớp mắt, hệt như gặp phải đại địch hỏi: "Ngươi làm gì đó?"

Lâu Vũ đưa tay điểm điểm mặt mình, đưa mặt tới trước mặt Mạc Phi nói: "Hôn một cái."

"Ngươi đi đòi Thiên Diệp ấy." Mạc Phi liếc mắt xem thường.

Lâu Vũ không đồng ý: "Ta không có hứng thú với tên tử nhân yêu kia, ta chỉ muốn ngươi hôn."

Mạc Phi bị Lâu Vũ bám dính, không còn cách nào chỉ đành hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt lên má Lâu Vũ.

Trịnh Huyên ở bên cạnh nhìn, sau đó chuyển ánh mắt nóng rực về phía Mạc Nhất, hệt như một con sói đói khát.

Nhìn bộ dáng Trịnh Huyên, Mạc Nhất không nói tiếng nào quay đầu đi.

Thiên Diệp chớp chớp mắt, thực ủy khuất nói với Tô Vinh: "Vinh Vinh, nếu không phải tên khốn khiếp kia ngăn cản, ta đã là người đắc thủ sớm nhất rồi, Vinh Vinh, tâm linh yếu ớt của ta bị tổn thương nghiêm trọng, ngươi có thể hôn ta một cái để an ủi không?"

Nghe thấy lời Thiên Diệp, Tô Vinh thối mặt quay đầu đi.

Thiên Diệp ai oán thở dài, cao giọng hát: "Trên đời chỉ có mụ mụ là tốt nhất, đứa nhỏ có mụ mụ hệt như trân bảo, đứa nhỏ không có mụ mụ hệt như rơm rác."

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâu Vũ, Trịnh Huyên phẫn nộ đạp thi thể hai tinh sư cấp sáu liên thủ đối phó mình khi nãy một cước.

Nháo loạn một hồi, nhóm người bắt đầu dọn dẹp hiện trường, Mạc Phi ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể đám người lục lọi, càng lục sắc mặt lại càng kém: "Cả đám đều là quỷ nghèo, trên người chẳng có mấy đồng."

Mạc Nhất bất đắc dĩ đi tới: "Thiếu gia, không phải bọn họ là quỷ nghèo mà là ngươi là thổ hào, bọn họ không có tiền như ngươi a!"

"Phải không?" Mạc Phi chớp chớp mắt.

"Đương nhiên rồi." Mạc Nhất khẳng định.

Mạc Phi tìm được một lọ dược tề trên người nam tử mắt ưng, nhìn lọ dược kia, ánh mắt Lâu Vũ hiện lên sát ý nồng đậm: "Cẩn thận đừng để dược tề đổ ra, đó là dẫn kim dược tề."

Mạc Phi gật đầu: "Ta hiểu."

Lâu Vũ nhíu mày thầm nghĩ, chuyện bọn họ gặp thực kim nghĩ quả nhiên là có người dàn xếp.

Thu dọn chiến trường xong, Mạc Phi nhìn mọi người nói: "Chúng ta đi thôi, không có tinh xe nhưng vẫn phải tiếp tục đi rừng Lạc Nhật."

Lâu Vũ gật đầu: "Mạc Phi nói đúng."

"Đi? Đi bộ à? Có tàn ác quá không vậy, đôi chân xinh đẹp của ta không thích hợp làm loại chuyện lặn lội đường xa như vậy đâu." Thiên Diệp thực nghiêm túc nói.

Lâu Vũ lấy bản đồ ra nhìn: "Khoảng cách của chúng ta với rừng Lạc Nhật còn rất xa, lộ trình chỉ còn hai mươi này, chỉ sợ không kịp." Lâu Vũ nhíu mày.

"Chúng ta trở về mua một chiếc tinh xe đi." Tô Vinh đề nghị.

"Không được." Mạc Nhất phản đối: "Hiện giờ vị trí của chúng ta thuộc về khu vực thành thị lạc hậu, căn bản không có nơi bán tinh xe."

"Vậy làm sao bây giờ? Nếu không tới kịp thì chính là bỏ lỡ quân cơ, tam hoàng tử nhất định sẽ gặp phiền toái." Tô Vinh lo lắng nói.

Thiên Diệp uể oải dựa vào một thân cây: "Vinh Vinh, ngươi không cần lo lắng, gặp phiền chỉ có mỗi mình tam hoàng tử mà tôi, chúng ta vẫn thực an toàn, có thể chậm rãi một chút, vừa đi vừa du sơn ngoạn thủy a."

Tô Vinh liếc mắt xem thường: "Ngươi thích thì tự du sơn ngoạn thủy một mình đi, chúng ta không rảnh mà bồi ngươi."

Thiên Diệp: "..."

Lâu Vũ xem bản đồ nói: "Phụ cận nơi này có một sơn cốc, ở đó có một đàn song đầu cưu, tốc độ phi hành của chúng rất nhanh."

Mạc Phi nhìn Lâu Vũ: "Ngươi muốn bắt song đầu cưu làm phương tiện di chuyển à?"

Lâu Vũ gật đầu: "Ừm!"

Trịnh Huyên nhìn Lâu Vũ, có chút do dự: "Ta nghe nói tính tình song đầu cưu rất cương liệt, thà chết không chịu khuất phục, có lẽ không dễ thu phục đâu."

Lâu Vũ không đồng ý nói: "Hẳn là được."

"Ngươi từng làm rồi à?" Nhìn bộ dáng tự tin của Lâu Vũ, Mạc Phi tò mò hỏi.

Lâu Vũ có chút ngượng ngùng: "Trước kia ta từng gặp một con, ta muốn bắt nó..."

"Sau đó thì sao?" Thấy Lâu Vũ đột nhiên ngập ngừng, Thiên Diệp nhịn không được thúc giục.

"Sau đó nó không chịu, ta liền đập nó." Lâu Vũ giơ nắm tay, vẻ mặt có chút hung ác.

"Ngươi đấm một hồi thì nó chịu thua à?"

Lâu Vũ xấu hổ nói: "Ta không kịp thu tay, đập chết nó."

Mọi người: "..."

Nhìn biểu tình mọi người, Lâu Vũ giải thích: "Kỳ thực có lẽ nó đã chịu thua rồi, chỉ là ta không nắm giữ được lực đạo lỡ tay đánh chết nó mà thôi."

Mạc Phi nhún vai: "Chúng ta cứ đi bắt thử xem."

Thiên Diệp xem thường nhìn Lâu Vũ, bất mãn nói: "Mạc Phi, ngươi tin chuyện quỷ này à, song đầu cưu là một loài rất có cốt khí."

Lâu Vũ lập tức nói: "Đối với người khác thì thu phục song đầu cưu có lẽ rất khó khăn, thế nhưng đối với Thiên Diệp công tử thì chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Thiên Diệp công tử mị lực vô hạn, chẳng lẽ còn không thu phục được mấy con chim à?"

Thiên Diệp: "...ngươi nói có lý."

...

Nạp Lan gia.

"Hắc Ưng vẫn chưa truyền tin về sao?" Nạp Lan Nguyệt lạnh giọng hỏi.

Nạp Lan Hình lắc đầu: "Không có, đã suốt một ngày không có tin tức gì rồi."

"Sao có thể như vậy?" Nạp Lan Nguyệt nhíu mày.

Sắc mặt Nạp Lan Hình vô cùng nghiêm nghị: "Ta đã căn dặn, chỉ cần còn một hơi thì nhất định sẽ truyền tin về, theo tình hình này thì có lẽ..." Đã chết.

"Không thể nào! Số người có thể sống sót dưới sự công kích của thực kim nghĩ rất ít ỏi, cho dù đám Lâu Vũ có thể trốn được thì cũng tổn hao không ít, nhóm Hắc Ưng đều là cao thủ, cho dù đánh không lại cũng không tới mức rơi vào kết cục diệt đoàn a." Nạp Lan Nguyệt phản bác.

Nạp Lan Hình nhíu mày: "Chờ thêm chốc nữa đi, hẳn sẽ có tin tức."

Lúc hai người nói chuyện, một nam tử trung niên vội vàng chạy tới: "Phụ thân, không tốt."

Nhìn người nọ, Nạp Lan Hình cau mày: "Gấp cái gì, xảy ra chuyện gì?"

"Nhóm hắc ảnh đã chết hết rồi." Sắc mặt nam tử có chút tái nhợt.

Sắc mặt Nạp Lan Nguyệt lập tức tối sầm: "Sao có thể chết hết toàn bộ chứ, Hắc Ưng là cao thủ cấp bảy, bốn người còn lại cũng không yếu, bên Lâu Vũ chỉ có hắn cùng Trịnh Huyên là cao thủ cấp sáu, cho dù đánh không lại cũng không thể nào diệt đoàn như vậy?"

Nam tử trung niên đưa một xấp hình cho Nạp Lan Hình, trong hình chính là thi thể đám Hắc Ưng.

Nạp Lan Nguyệt xem ảnh chụp, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh: "Bức hình này là sao?"

Bức hình trong tay Nạp Lan Nguyệt là bức chụp cận cảnh thi thể nữ tử hắc y.

"Người phái đi kiểm tra nói hắc quả phụ bị một đóa hồng hoàng kim đâm xuyên cổ họng, trên người Hắc Ưng cũng có dấu vết giao thủ với tinh sư hệ kim." Nam tử trung niên nói.

Nạp Lan Nguyệt cau mày: "Nói vậy thì Thiên Diệp công tử có vấ nđề."

Nam tử trung niên gật đầu: "Hẳn là vậy, thực lực của hắn có lẽ không kém.

Sắc mặt Nạp Lan Nguyệt u ám không thôi.

Nạp Lan Hình cắn răng: "Ta đã nói mà, tam hoàng tử không lý nào lại chú ý tới một minh tinh, hóa ra là cao thủ."

...

Trong hoàng cung, Lâu Phong trông mong tới tận chạng vạng mới thấy bóng dáng Nạp Lan Nguyệt: "Mẫu phi, có tin tức gì về Lâu Vũ không?"

Sắc mặt Nạp Lan Nguyệt có chút ảm đạm: "Nhóm người Nạp Lan gia phái đi đã thất thủ."

Lâu Phong nhắm mắt lại: "Mẫu phi, ngươi đã nói mình đã an bài hoàn hảo, sẽ không có chút sai sót nào."

Nhìn sắc mặt dự tợn của Lâu Phong, Nạp Lan Nguyệt an ủi: "A Phong, ngươi đừng vội, thất thủ một lần không sao cả."

Lâu Phong âm trầm nói: "Chính là thất thủ một lần, hắn sẽ bắt đầu phòng bị, sau này muốn ra tay sẽ rất khó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện