Mạc Phi ngồi bên suối, nhìn đám cá bơi tới bơi lui mà nuốt nuốt nước miếng.
“Đám cá này thoạt nhìn không tồi a!” Ánh mắt Mạc Phi sáng lấp lánh.
Nhìn bộ dáng Mạc Phi, Lâu Vũ cười nói: “Để ta bắt cá nướng cho ngươi ăn.”
Mạc Phi thực kinh ngạc nhìn Lâu Vũ: “Ngươi biết làm cá nướng à?”
“Biết chứ! Tuy không bằng đầu bếp nhưng vẫn tốt hơn vị có thể xuống nhà bếp nào đó, tuyệt đối có thể ăn được.” Lâu Vũ liếc nhìn Thiên Diệp đang nằm ngay đơ bên kia.
Thiên Diệp liếc mắt thầm nghĩ, tên ngốc tam hoàng tử này nhất định sẽ bị báo ứng.
Trịnh Huyên cũng nhìn qua Mạc Nhất, thật cẩn thận nói: “Nhất Nhất, ta bắt cá nướng cho ngươi ăn nha?” Đại khái là vì chuyện ở vòng chung kết giải bách cường tranh bá nên sắc mặt Trịnh Huyên có chút khẩn trương.
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong chờ của Trịnh Huyên, Mạc Nhất gật đầu.
Thấy Mạc Nhất đồng ý, Trịnh Huyên lập tức phấn chấn chạy đi bắt cá.
Lâu Vũ cầm lấy một nhánh cây vót nhọn đâm vào trong nước, ba con cá lập tức bị đâm trúng.
Mạc Phi vỗ tay, vui sướng nói: “Một tên trúng ba con, lợi hại lợi hại.”
Trịnh Huyên liếc Lâu Vũ một cái, sau đó cũng đâm một xiên, lúc lôi lên thì dính bốn con cá.
Thấy hành động của Trịnh Huyên, Lâu Vũ không cam lòng yếu thế, tiếp tục xiên năm con.
Trịnh Huyên nhíu mày, vốn định xiên một phát sáu con thì phát hiện đám cá trong nước bị kinh động, bắt đầu chạy loạn ra bốn phía.
Lâu Vũ đắc ý liếc nhìn Trịnh Huyên, Trịnh Huyên bực bội không thôi.
Nhìn hai người háo thắng hệt như con nít bên kia, Mạc Phi không khỏi có chút buồn cười.
Mạc Nhất bất đắc dĩ thở dài: “Trịnh Huyên, đừng nháo nữa, mau nướng cá đi.”
Nghe thấy lời Mạc Nhất, Trịnh Huyên lập tức ngoan ngoãn chạy đi làm.
Mạc Phi cùng Lâu Vũ ngồi cạnh nhau, Trịnh Huyên ngồi cạnh Mạc Nhất, thấy bốn người có đôi có cặp, Tô Vinh có chút ghen tị thở dài.
Vừa ngẩng đầu lên, Tô Vinh liền thấy Thiên Diệp hai mắt lấp lánh vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Vinh Vinh, ngươi lại đây ngồi này!”
Nghe thấy lời Thiên Diệp, Tô Vinh ghét bỏ lùi ra xa, thấy hành động của Tô Vinh, biểu tình Thiên Diệp thực bi thương.
Mạc Phi cầm một con cá nướng bắt đầu gặm, Lâu Vũ giúp Mạc Phi chỉnh lại tóc, ôn hòa nói: “Ăn từ từ thôi, đều là của ngươi.”
Nghe thấy lời Lâu Vũ, Thiên Diệp làm ra biểu tình chua ê răng, Lâu Vũ cười nhạt, lựa chọn không thèm để ý tới Lâu Vũ.
Mùi cá nướng quanh quẩn bên chóp mũi Thiên Diệp, Thiên Diệp buồn bực nghĩ, đám chết tiệt này, nướng cá nhiều như vậy cũng không biết mang vài con tới tặng mình, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
Nhìn Tô Vinh đang bận rộn bên kia, Thiên Diệp có chút vui sướng nói: “Vinh Vinh, ngươi đang giúp ta nướng cá à?”
Tô Vinh trừng mắt, tức giận nói: “Muốn ăn thì tự mà nướng.”
Thiên Diệp liếc mắt xem thường, thầm nghĩ, cả đám đều chết tiệt như nhau.
Mạc Phi đang ăn ngon lành thì đột nhiên ngừng lại: “Có truy binh đuổi tới.”
Biểu tình Lâu Vũ có chút châm chọc: “Một cấp bảy bốn cấp sáu, hẳn là nhóm tinh nhuệ cao cấp nhất Nạp Lan gia, vì đối phó ta, Nạp Lan gia chịu bỏ cả vốn gốc a.”
Lâu Vũ đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc: “Nơi này giao cho ta, các ngươi đi trước đi.”
Thiên Diệp vội vàng gật gù lia lịa: “Hảo hảo, Vinh Vinh, hiện giờ nơi này rất nguy hiểm, chúng ta mau chạy thôi, nơi nguy hiểm này cứ giao lại cho tam hoàng tử là được rồi.”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Tô Vinh tức giận nói.
Thiên Diệp nhút nhát nhăn nhó: “Vinh Vinh, ngươi thực hung.”
“Muốn đi thì ngươi đi đi, đồ hèn.” Tô Vinh hung tợn mắng.
Thiên Diệp chớp mắt, vô tội nói: “Vinh Vinh, có phải ngươi lo lắng cho Lâu Vũ không? Ngươi yên tâm đi, ta đã giúp Lâu Vũ tính toán một chút rồi, bát tự của hắn đặc biệt cứng, khẳng định không chết được đâu, nhưng ngươi thì khác…”
“Câm miệng.” Trịnh Huyên hung tợn mắng, Thiên Diệp ủy khuất ngậm miệng.
Trịnh Huyên đứng dậy, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc: “Ta lưu lại giúp tam hoàng tử, Nhất Nhất, ngươi dẫn theo tam hoàng tử phi đi trước đi.”
“Còn ta thì sao?” Thiên Diệp vội hỏi.
Trịnh Huyên liếc mắt một cái, tức giận nói: “Ngươi? Ai quản ngươi chứ! Ngươi chết là tốt nhất.”
Mạc Phi nhíu mày, lạnh giọng nói: “Đi không được, người đã tới rồi.”
Theo lời Mạc Phi chấm dứt, bốn nam một nữ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nam tử mắt ưng nhìn thấy đám người ở bên bờ suối, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Trước kia Nạp Lan gia từng dùng dẫn kim dược tề ám hại không ít người của các thế lực đối địch, thế nhưng chưa có lần nào đối phương có thể đào thoát mà không hề có chút thương vong, mấy người kia chưa tính, ngay cả Thiên Diệp cư nhiên cũng trốn được.
“Thiên Diệp công tử.” Nữ tử hắc y hứng thú đánh giá Thiên Diệp.
Thiên Diệp mỉm cười phong tình vạn chủng với đối phương: “Mỹ nữ, ngươi biết ta sao? Chẳng lẽ ngươi là người hâm mộ của ta?”
Nữ tử hắc y cười lạnh: “Ta không có chút hứng thú nào với dạng bất nam bất nữ như ngươi, bất quá muội muội ta thì quả thực là người hâm mộ của ngươi, cả ngày cứ gào khóc đòi gả cho ngươi.”
Thiên Diệp trừng mắt, ngọt ngào nói: “Hóa ra là lệnh muội thích ta a!”
Nữ tử hắc y châm chọc nhìn Thiên Diệp: “Muội muội ta thích ngươi, đáng tiếc vừa nhìn cái mặt bất nam bất nữ của ngươi ta liền chán ghét, ta cảm thấy người như ngươi chết đi thì tốt hơn.”
Thiên Diệp cười khô khan: “Đừng a! Ta chết rồi, muội muội ngươi sẽ đau lòng biết bao nhiêu a!”
Nữ tử hắc y cười ác liệt, sắc mặt âm trầm nói: “Yên tâm đi, tính tình muội muội ta vốn không kiên định lắm, nếu ta giết ngươi rồi, nàng sẽ lập tức tìm được đối tượng yêu thích mới thôi.”
Thiên Diệp: “…”
Nữ tử hắc y vung roi quất về phía mặt Thiên Diệp.
Tô Vinh lập tức kéo Thiên Diệp né tránh.
“Cẩn thận, roi của nàng ta có bôi độc.” Tô Vinh nói.
Nữ tử hắc y đầy sát khí liếc nhìn Tô Vinh: “Ánh mắt không tồi a! Đáng tiếc biết có độc thì cũng không thoát khỏi cái chết đâu.”
Chiếc roi của nữ tử linh hoạt như một con rắn công kích về phía Tô Vinh, Tô Vinh chật vật né tránh.
Lâu Vũ cùng nam tử mắt ưng cầm đầu giao chiến, Trịnh Huyên một mình đối phó với hai cao thủ cấp sáu, Mạc Nhất giao thủ với người còn lại.
Ánh mắt nam tử mắt ưng lóe lên hồng quang, Lâu Vũ nghiêng người nhanh nhẹn né tránh, hai tia hồng quang kia chiếu trúng đại thụ thô to cao bảy tám mét phía sau Lâu Vũ, sau đó hai gốc đại thụ lập tức nổ thành mảnh vụn.
Thế giới nhãn tinh của nam tử mắt ưng thức tỉnh, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng.
Nhìn đại thụ nổ thành mảnh vụn, ánh mắt Lâu Vũ hiện lên sát ý.
Huyết đồng hắc ưng chính là vương bài trong tay Nạp Lan Hình a! Một thủ hạ đắc lực của gia gia từng chết trong tay người này.
Lâu Vũ phóng ra từng đạo lôi điện hướng về phía đối phương, thế nhưng ánh mắt huyết đồng vẫn quá lợi hại, may mắn sau mỗi lần công kích phải tạm ngừng một khoảng thời gian, đó chính là cơ hội để hắn tấn công.
Lâu Vũ cùng nam tử mắt ưng giao chiến ngang nhau, bên Trịnh Huyên cũng đang lâm vào cục diện bế tắc.
“Ngũ muội, đừng dây dưa nữa, tốc chiến tốc thắng.” Nam tử mắt ưng giằng co với Lâu Vũ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Nghe thấy lời nam tử mắt ưng, thế công kích của nữ tử hắc y trở nên mãnh liệt hơn.
Ngọn roi đen tuyền cuốn theo kình phong phóng về phía đầu Tô Vinh, nếu một roi này trúng đích, đầu Tô Vinh chắc chắn sẽ bị quất bay.
Tô Vinh chỉ nghe thấy tiếng gió rít vang lên bên tai, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực nồng đậm, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tiếng gió đột nhiên ngừng lại, Tô Vinh mở mắt, chỉ thấy ngọn roi của nữ tử bị một bàn tay hoàng kim nắm chặt, mà một đóa hoa hồng hoàng kim rõ ràng đã xuyên thủng cổ nàng ta.
Tô Vinh nhìn Thiên Diệp, vẻ mặt không dám tin.
Nữ tử hắc y ngã rạp xuống, ánh mắt mở thật to, tựa hồ vừa nhìn thấy một chuyện không thể nào tin được.
Vài người đang đối chiến với Lâu Vũ, Trịnh Huyên, Mạc Nhất nhìn thấy một màn này cũng sững sờ.
Thấy nam tử mắt ưng thất thần, Lâu Vũ lập tức chớp lấy thời cơ phát động công kích, hung hăng nổ bị thương bả vai đối phương.
Tô Vinh không dám tin nhìn Thiên Diệp: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Nam tử mắt ưng cùng bốn người kia lập tức tụ lại một chỗ, sắc mặt ngưng trọng, bọn họ tổn thất một người, đối phương lại xuất hiện một cao thủ ẩn tàng, cục diện lúc này hoàn toàn bất lợi với bọn họ.
Khóe miệng Lâu Vũ nhếch lên: “Giả bộ lâu như vậy, Thiên Diệp công tử rốt cuộc cũng chịu ra tay rồi a.”
Thiên Diệp vuốt tóc, hờn dỗi nói: “Tam hoàng tử, không phải ta giả bộ mà là thâm tàng bất lộ, nếu không phải thấy các ngươi đánh thực vất vả, bản thiếu gia đây mới lười ra tay.”
Ánh mắt Thiên Diệp liếc nhìn về phía nữ tử hắc y nằm dưới đất: “Đồ tiện nữ chết tiệt, dám nói ta bất nam bất nữ à, ngươi không biết những kẻ dám nói như vậy đều chết sạch rồi sao?”
Tô Vinh: “…” Hình như mình chưa từng mắt Thiên Diệp bất nam bất nữ thì phải, bất quá Trịnh Huyên cứ mở miệng ngậm miệng là tử nhân yêu bất nam bất nữ.
Nam tử mắt ưng nhìn Thiên Diệp, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ: “Không thể tưởng tượng Thiên Diệp công tử nổi tiếng gần xa cư nhiên lại là tinh sư hệ kim cấp sáu, Thiên Diệp công tử che giấu thật sâu a.”
Thiên Diệp cười cười, ngượng ngùng nói: “Ta là người khiêm tốn, tuy biết mình rất mạnh nhưng ta chưa từng nói với ai cả.”
Nam tử mắt ưng căm thù trừng Thiên Diệp, lửa giận hừng hực trong mắt tựa hồ muốn thiêu rụi Thiên Diệp thành tro tàn.
Thiên Diệp mỉm cười sáng lạn: “Tam hoàng tử, Trịnh thiếu gia, hay là chúng ta thi đấu một chút đi?”
Trịnh Huyên nhướng mày, hứng thú hỏi: “Ngươi muốn so cái gì?”
“Đây này, đối phương còn lại ba cấp sáu, chúng ta so xem ai giết chết một người trước, người chiến thắng sẽ nhận được một nụ hôn từ Phi Phi, Nhất Nhất hoặc Vinh Vinh, thế nào?” Thiên Diệp mỉm cười xấu xa.
Săc mặt Mạc Phi, Mạc Nhất cùng Tô Vinh lập tức trở nên quỷ dị.
Mà nam tử mắt ưng ở bên kia nghe Thiên Diệp nói vậy lại càng giận sôi gan.
Ánh mắt Trịnh Huyên sáng ngời, ‘hảo’ một tiếng, ngay sau đó không nói hai lời lập tức bổ nhào về phía một cao thủ cấp sáu.
Thiên Diệp nhìn thấy động tác của Trịnh Huyên thì lập tức kêu to: “Làm bừa! Làm bừa a, ta còn chưa nói bắt đầu mà!”
Nam tử mắt ưng thấy Thiên Diệp cư nhiên dùng mạng bọn họ làm trò chơi, lập tức phẫn nộ bổ nhào tới công kích Thiên Diệp.
Trang sức hoàng kim trên người Thiên Diệp hóa thành kim nhọn bay về phía ánh mắt nam tử mắt ưng: “Cút qua một bên đi đồ mắt cá chết mỏ thỏ, bộ dáng lớn lên ti tiện như vậy, bản thiếu gia mới không có hứng thú với ngươi.”
Nghe thấy lời Thiên Diệp, nam tử mắt ưng giận tới rung rung môi.
“Đám cá này thoạt nhìn không tồi a!” Ánh mắt Mạc Phi sáng lấp lánh.
Nhìn bộ dáng Mạc Phi, Lâu Vũ cười nói: “Để ta bắt cá nướng cho ngươi ăn.”
Mạc Phi thực kinh ngạc nhìn Lâu Vũ: “Ngươi biết làm cá nướng à?”
“Biết chứ! Tuy không bằng đầu bếp nhưng vẫn tốt hơn vị có thể xuống nhà bếp nào đó, tuyệt đối có thể ăn được.” Lâu Vũ liếc nhìn Thiên Diệp đang nằm ngay đơ bên kia.
Thiên Diệp liếc mắt thầm nghĩ, tên ngốc tam hoàng tử này nhất định sẽ bị báo ứng.
Trịnh Huyên cũng nhìn qua Mạc Nhất, thật cẩn thận nói: “Nhất Nhất, ta bắt cá nướng cho ngươi ăn nha?” Đại khái là vì chuyện ở vòng chung kết giải bách cường tranh bá nên sắc mặt Trịnh Huyên có chút khẩn trương.
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong chờ của Trịnh Huyên, Mạc Nhất gật đầu.
Thấy Mạc Nhất đồng ý, Trịnh Huyên lập tức phấn chấn chạy đi bắt cá.
Lâu Vũ cầm lấy một nhánh cây vót nhọn đâm vào trong nước, ba con cá lập tức bị đâm trúng.
Mạc Phi vỗ tay, vui sướng nói: “Một tên trúng ba con, lợi hại lợi hại.”
Trịnh Huyên liếc Lâu Vũ một cái, sau đó cũng đâm một xiên, lúc lôi lên thì dính bốn con cá.
Thấy hành động của Trịnh Huyên, Lâu Vũ không cam lòng yếu thế, tiếp tục xiên năm con.
Trịnh Huyên nhíu mày, vốn định xiên một phát sáu con thì phát hiện đám cá trong nước bị kinh động, bắt đầu chạy loạn ra bốn phía.
Lâu Vũ đắc ý liếc nhìn Trịnh Huyên, Trịnh Huyên bực bội không thôi.
Nhìn hai người háo thắng hệt như con nít bên kia, Mạc Phi không khỏi có chút buồn cười.
Mạc Nhất bất đắc dĩ thở dài: “Trịnh Huyên, đừng nháo nữa, mau nướng cá đi.”
Nghe thấy lời Mạc Nhất, Trịnh Huyên lập tức ngoan ngoãn chạy đi làm.
Mạc Phi cùng Lâu Vũ ngồi cạnh nhau, Trịnh Huyên ngồi cạnh Mạc Nhất, thấy bốn người có đôi có cặp, Tô Vinh có chút ghen tị thở dài.
Vừa ngẩng đầu lên, Tô Vinh liền thấy Thiên Diệp hai mắt lấp lánh vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Vinh Vinh, ngươi lại đây ngồi này!”
Nghe thấy lời Thiên Diệp, Tô Vinh ghét bỏ lùi ra xa, thấy hành động của Tô Vinh, biểu tình Thiên Diệp thực bi thương.
Mạc Phi cầm một con cá nướng bắt đầu gặm, Lâu Vũ giúp Mạc Phi chỉnh lại tóc, ôn hòa nói: “Ăn từ từ thôi, đều là của ngươi.”
Nghe thấy lời Lâu Vũ, Thiên Diệp làm ra biểu tình chua ê răng, Lâu Vũ cười nhạt, lựa chọn không thèm để ý tới Lâu Vũ.
Mùi cá nướng quanh quẩn bên chóp mũi Thiên Diệp, Thiên Diệp buồn bực nghĩ, đám chết tiệt này, nướng cá nhiều như vậy cũng không biết mang vài con tới tặng mình, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
Nhìn Tô Vinh đang bận rộn bên kia, Thiên Diệp có chút vui sướng nói: “Vinh Vinh, ngươi đang giúp ta nướng cá à?”
Tô Vinh trừng mắt, tức giận nói: “Muốn ăn thì tự mà nướng.”
Thiên Diệp liếc mắt xem thường, thầm nghĩ, cả đám đều chết tiệt như nhau.
Mạc Phi đang ăn ngon lành thì đột nhiên ngừng lại: “Có truy binh đuổi tới.”
Biểu tình Lâu Vũ có chút châm chọc: “Một cấp bảy bốn cấp sáu, hẳn là nhóm tinh nhuệ cao cấp nhất Nạp Lan gia, vì đối phó ta, Nạp Lan gia chịu bỏ cả vốn gốc a.”
Lâu Vũ đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc: “Nơi này giao cho ta, các ngươi đi trước đi.”
Thiên Diệp vội vàng gật gù lia lịa: “Hảo hảo, Vinh Vinh, hiện giờ nơi này rất nguy hiểm, chúng ta mau chạy thôi, nơi nguy hiểm này cứ giao lại cho tam hoàng tử là được rồi.”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Tô Vinh tức giận nói.
Thiên Diệp nhút nhát nhăn nhó: “Vinh Vinh, ngươi thực hung.”
“Muốn đi thì ngươi đi đi, đồ hèn.” Tô Vinh hung tợn mắng.
Thiên Diệp chớp mắt, vô tội nói: “Vinh Vinh, có phải ngươi lo lắng cho Lâu Vũ không? Ngươi yên tâm đi, ta đã giúp Lâu Vũ tính toán một chút rồi, bát tự của hắn đặc biệt cứng, khẳng định không chết được đâu, nhưng ngươi thì khác…”
“Câm miệng.” Trịnh Huyên hung tợn mắng, Thiên Diệp ủy khuất ngậm miệng.
Trịnh Huyên đứng dậy, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc: “Ta lưu lại giúp tam hoàng tử, Nhất Nhất, ngươi dẫn theo tam hoàng tử phi đi trước đi.”
“Còn ta thì sao?” Thiên Diệp vội hỏi.
Trịnh Huyên liếc mắt một cái, tức giận nói: “Ngươi? Ai quản ngươi chứ! Ngươi chết là tốt nhất.”
Mạc Phi nhíu mày, lạnh giọng nói: “Đi không được, người đã tới rồi.”
Theo lời Mạc Phi chấm dứt, bốn nam một nữ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nam tử mắt ưng nhìn thấy đám người ở bên bờ suối, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Trước kia Nạp Lan gia từng dùng dẫn kim dược tề ám hại không ít người của các thế lực đối địch, thế nhưng chưa có lần nào đối phương có thể đào thoát mà không hề có chút thương vong, mấy người kia chưa tính, ngay cả Thiên Diệp cư nhiên cũng trốn được.
“Thiên Diệp công tử.” Nữ tử hắc y hứng thú đánh giá Thiên Diệp.
Thiên Diệp mỉm cười phong tình vạn chủng với đối phương: “Mỹ nữ, ngươi biết ta sao? Chẳng lẽ ngươi là người hâm mộ của ta?”
Nữ tử hắc y cười lạnh: “Ta không có chút hứng thú nào với dạng bất nam bất nữ như ngươi, bất quá muội muội ta thì quả thực là người hâm mộ của ngươi, cả ngày cứ gào khóc đòi gả cho ngươi.”
Thiên Diệp trừng mắt, ngọt ngào nói: “Hóa ra là lệnh muội thích ta a!”
Nữ tử hắc y châm chọc nhìn Thiên Diệp: “Muội muội ta thích ngươi, đáng tiếc vừa nhìn cái mặt bất nam bất nữ của ngươi ta liền chán ghét, ta cảm thấy người như ngươi chết đi thì tốt hơn.”
Thiên Diệp cười khô khan: “Đừng a! Ta chết rồi, muội muội ngươi sẽ đau lòng biết bao nhiêu a!”
Nữ tử hắc y cười ác liệt, sắc mặt âm trầm nói: “Yên tâm đi, tính tình muội muội ta vốn không kiên định lắm, nếu ta giết ngươi rồi, nàng sẽ lập tức tìm được đối tượng yêu thích mới thôi.”
Thiên Diệp: “…”
Nữ tử hắc y vung roi quất về phía mặt Thiên Diệp.
Tô Vinh lập tức kéo Thiên Diệp né tránh.
“Cẩn thận, roi của nàng ta có bôi độc.” Tô Vinh nói.
Nữ tử hắc y đầy sát khí liếc nhìn Tô Vinh: “Ánh mắt không tồi a! Đáng tiếc biết có độc thì cũng không thoát khỏi cái chết đâu.”
Chiếc roi của nữ tử linh hoạt như một con rắn công kích về phía Tô Vinh, Tô Vinh chật vật né tránh.
Lâu Vũ cùng nam tử mắt ưng cầm đầu giao chiến, Trịnh Huyên một mình đối phó với hai cao thủ cấp sáu, Mạc Nhất giao thủ với người còn lại.
Ánh mắt nam tử mắt ưng lóe lên hồng quang, Lâu Vũ nghiêng người nhanh nhẹn né tránh, hai tia hồng quang kia chiếu trúng đại thụ thô to cao bảy tám mét phía sau Lâu Vũ, sau đó hai gốc đại thụ lập tức nổ thành mảnh vụn.
Thế giới nhãn tinh của nam tử mắt ưng thức tỉnh, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng.
Nhìn đại thụ nổ thành mảnh vụn, ánh mắt Lâu Vũ hiện lên sát ý.
Huyết đồng hắc ưng chính là vương bài trong tay Nạp Lan Hình a! Một thủ hạ đắc lực của gia gia từng chết trong tay người này.
Lâu Vũ phóng ra từng đạo lôi điện hướng về phía đối phương, thế nhưng ánh mắt huyết đồng vẫn quá lợi hại, may mắn sau mỗi lần công kích phải tạm ngừng một khoảng thời gian, đó chính là cơ hội để hắn tấn công.
Lâu Vũ cùng nam tử mắt ưng giao chiến ngang nhau, bên Trịnh Huyên cũng đang lâm vào cục diện bế tắc.
“Ngũ muội, đừng dây dưa nữa, tốc chiến tốc thắng.” Nam tử mắt ưng giằng co với Lâu Vũ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Nghe thấy lời nam tử mắt ưng, thế công kích của nữ tử hắc y trở nên mãnh liệt hơn.
Ngọn roi đen tuyền cuốn theo kình phong phóng về phía đầu Tô Vinh, nếu một roi này trúng đích, đầu Tô Vinh chắc chắn sẽ bị quất bay.
Tô Vinh chỉ nghe thấy tiếng gió rít vang lên bên tai, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực nồng đậm, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tiếng gió đột nhiên ngừng lại, Tô Vinh mở mắt, chỉ thấy ngọn roi của nữ tử bị một bàn tay hoàng kim nắm chặt, mà một đóa hoa hồng hoàng kim rõ ràng đã xuyên thủng cổ nàng ta.
Tô Vinh nhìn Thiên Diệp, vẻ mặt không dám tin.
Nữ tử hắc y ngã rạp xuống, ánh mắt mở thật to, tựa hồ vừa nhìn thấy một chuyện không thể nào tin được.
Vài người đang đối chiến với Lâu Vũ, Trịnh Huyên, Mạc Nhất nhìn thấy một màn này cũng sững sờ.
Thấy nam tử mắt ưng thất thần, Lâu Vũ lập tức chớp lấy thời cơ phát động công kích, hung hăng nổ bị thương bả vai đối phương.
Tô Vinh không dám tin nhìn Thiên Diệp: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Nam tử mắt ưng cùng bốn người kia lập tức tụ lại một chỗ, sắc mặt ngưng trọng, bọn họ tổn thất một người, đối phương lại xuất hiện một cao thủ ẩn tàng, cục diện lúc này hoàn toàn bất lợi với bọn họ.
Khóe miệng Lâu Vũ nhếch lên: “Giả bộ lâu như vậy, Thiên Diệp công tử rốt cuộc cũng chịu ra tay rồi a.”
Thiên Diệp vuốt tóc, hờn dỗi nói: “Tam hoàng tử, không phải ta giả bộ mà là thâm tàng bất lộ, nếu không phải thấy các ngươi đánh thực vất vả, bản thiếu gia đây mới lười ra tay.”
Ánh mắt Thiên Diệp liếc nhìn về phía nữ tử hắc y nằm dưới đất: “Đồ tiện nữ chết tiệt, dám nói ta bất nam bất nữ à, ngươi không biết những kẻ dám nói như vậy đều chết sạch rồi sao?”
Tô Vinh: “…” Hình như mình chưa từng mắt Thiên Diệp bất nam bất nữ thì phải, bất quá Trịnh Huyên cứ mở miệng ngậm miệng là tử nhân yêu bất nam bất nữ.
Nam tử mắt ưng nhìn Thiên Diệp, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ: “Không thể tưởng tượng Thiên Diệp công tử nổi tiếng gần xa cư nhiên lại là tinh sư hệ kim cấp sáu, Thiên Diệp công tử che giấu thật sâu a.”
Thiên Diệp cười cười, ngượng ngùng nói: “Ta là người khiêm tốn, tuy biết mình rất mạnh nhưng ta chưa từng nói với ai cả.”
Nam tử mắt ưng căm thù trừng Thiên Diệp, lửa giận hừng hực trong mắt tựa hồ muốn thiêu rụi Thiên Diệp thành tro tàn.
Thiên Diệp mỉm cười sáng lạn: “Tam hoàng tử, Trịnh thiếu gia, hay là chúng ta thi đấu một chút đi?”
Trịnh Huyên nhướng mày, hứng thú hỏi: “Ngươi muốn so cái gì?”
“Đây này, đối phương còn lại ba cấp sáu, chúng ta so xem ai giết chết một người trước, người chiến thắng sẽ nhận được một nụ hôn từ Phi Phi, Nhất Nhất hoặc Vinh Vinh, thế nào?” Thiên Diệp mỉm cười xấu xa.
Săc mặt Mạc Phi, Mạc Nhất cùng Tô Vinh lập tức trở nên quỷ dị.
Mà nam tử mắt ưng ở bên kia nghe Thiên Diệp nói vậy lại càng giận sôi gan.
Ánh mắt Trịnh Huyên sáng ngời, ‘hảo’ một tiếng, ngay sau đó không nói hai lời lập tức bổ nhào về phía một cao thủ cấp sáu.
Thiên Diệp nhìn thấy động tác của Trịnh Huyên thì lập tức kêu to: “Làm bừa! Làm bừa a, ta còn chưa nói bắt đầu mà!”
Nam tử mắt ưng thấy Thiên Diệp cư nhiên dùng mạng bọn họ làm trò chơi, lập tức phẫn nộ bổ nhào tới công kích Thiên Diệp.
Trang sức hoàng kim trên người Thiên Diệp hóa thành kim nhọn bay về phía ánh mắt nam tử mắt ưng: “Cút qua một bên đi đồ mắt cá chết mỏ thỏ, bộ dáng lớn lên ti tiện như vậy, bản thiếu gia mới không có hứng thú với ngươi.”
Nghe thấy lời Thiên Diệp, nam tử mắt ưng giận tới rung rung môi.
Danh sách chương