Trinh phi bước về phía Tang Chi, vòng qua người nàng, lấy xuống một bình rượu sứ ngay trên án gỗ bày hương quả.
"Tới đây, hầu hạ bổn cung uống mấy chén."
Tang Chi nhìn hành động kia, không giấu giếm sự kinh ngạc mà mở to mắt, "Nương nương, rượu kia là đồ lễ!"
"Sao?" Trinh phi khiêu mi nhìn Tang Chi, "Đúng vậy, không sai."
"Người không sợ đắc tội thần tiên?" Ánh mắt Tang Chi phức tạp, dò xét.
"Thần tiên? Thần tiên!" Trinh phi cười khẩy tỏ ý coi nhẹ, rồi ngửa đầu uống một chén rượu. Một chén rượu trôi xuống, nàng mới nói, "Nếu như trên đời thật sự có thần tiên, vậy thì vì cớ gì tỷ tỷ của ta lại bệnh tật ốm yếu như thế? Tỷ tỷ là một người tốt như vậy, xuống tay giết một con kiến cũng sẽ áy náy đến vài ngày, vì cớ gì mà hôm nay..." Lời của nàng dừng lại tại đây, cuối cùng lại cười giễu, "Cho dù thực sự có thần tiên thì cũng đều là một đám không có lương tâm. Bổn cung uống một chén rượu đã là quá nể mặt rồi."
Tang Chi nghe được lời này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa hoảng hồn, nàng tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ Trinh phi lại là dạng nữ nhân cá tính mạnh như thế. Nàng nghiêng đầu quay mặt đi, bỗng nhiên lại muốn cười một tiếng.
Ánh mắt Trinh phi sắc bén, đảo về phía Tang Chi, "Ngươi đồng ý với bổn cung?"
"Nô tì không dám." Tang Chi cũng chẳng muốn liên quan đến nàng.
"Ngươi chẳng hề khiếp sợ mà im lặng lắng nghe những lời này của bổn cung, bình tĩnh như thế âu là do hai chữ 'thần tiên' này cũng chẳng hề có chút trọng lượng trong lòng ngươi, có phải hay không? Tang Chi, ngươi thực khiến bổn cung cảm thấy rất hứng thú." Nàng đi vài bước, tới ngay trước mặt Tang Chi, "Khó trách mỗi lần tỷ tỷ nhắc tới ngươi là một lần tán thưởng không dứt."
Tang Chi nhìn người đối diện, ánh mắt tĩnh lặng, "Nương nương uống nhiều rồi."
"Nhiều cái gì, chỉ có một ly mà thôi, chẳng khác nước trắng là bao." Trinh phi nói, "Bổn cung biết mình đang nói gì."
"Nhưng nương nương cũng cần phải biết rằng nơi đây tai vách mạch rừng." Tang Chi hạ giọng, lại khẽ cúi đầu.
Tinh phi hơi ngạc nhiên, "Khâm An điện cũng không giống những nơi khác, nơi cầu thần bái phật, người không phận sự chẳng ai dám đến quấy rầy. Mà ngươi có thể vào đây, coi như cũng khiến bổn cung giật mình."
"Khâm An điện... rất khó vào sao?"
Trinh phi chỉ cười không đáp, lại rót ra một chén rượu, "Uống cùng bổn cung một chén, bổn cung sẽ nói cho ngươi biết."
Tang Chi nhìn Trinh phi, lại nghĩ đến một bầu tâm tư của chính mình, như bị xui khiến mà nhận lấy chén rượu, một hơi cạn sạch.
"Bộ dáng lúc ngươi uống rượu thế mà lại giống bổn cung mấy phần." Trinh phi không kiêng kị mà ngồi xuống, "Thế nào?" Tỏ ý muốn Tang Chi ngồi.
Tang Chi nhíu mày, rồi rốt cuộc cũng tự mình lấy một chén sứ, ngồi xuống đối diện Trinh phi.
"Tốt lắm."
Một chén rồi lại một chén, nối tiếp nhau.
Rượu này không mạnh, nhưng cũng đủ khiến Tang Chi cảm thấy có chút mộng mị mơ hồ. Tâm trạng của nàng lúc này quả rất phù hợp để uống rượu, cho nên cũng không từ chối.
Sau một khoảng im lặng, Trinh phi chợt nói, "Hôm nay Hoàng thượng ngủ lại Khôn Ninh cung."
Đối với Tang Chi, lời này vô cùng chói tai. Nàng cười, nụ cười không hề có chút nhiệt độ, "Việc đáng mừng, ta mừng cho Chủ tử nương nương." Đoạn, liền ngửa đầu cạn chén.
Trinh phi nhìn người kia thật sâu, một hồi sau mới nói, "Tỷ tỷ đã kể ta nghe chuyện của ngươi, cũng nói rằng không thể hiểu được vì sao ngươi lại chọn từ bỏ vinh hoa phú quý ở Thừa Càn cung để tới Khôn Ninh cung." Đến đây, Trinh phi nhếch môi cười, "Ta nghĩ ta hiểu được nguyên do."
Tang Chi có chút hoảng, liền giải thích, "Ta tới Khôn Ninh cung cũng là vì lợi ích của Hoàng quý phi."
Trinh phi lắc đầu cười, nhưng im lặng không nói.
Tang Chi tự biết giải thích cũng là vô dụng, mà càng giải thích sẽ càng phức tạp, cho nên chẳng nói nhiều lời. Lại xét thấy Trinh phi Đổng Ngạc thị này cảm xúc tuy là biểu lộ trên mặt nhưng lại khó mà nhìn thấu tâm tư, cho nên cũng tự tiết chế không bày tỏ quá nhiều trước mặt nàng.
Cuối cùng nàng hỏi, "Người hiểu?"
"Phải." Trinh phi đáp, nhưng không nói thêm điều gì.
Môi Tang Chi khẽ động, ánh nhìn xoáy sâu vào Trinh phi, "Người không hiểu."
"Bổn cung đã nói rõ, bổn cung hiểu. Hiểu chính là hiểu." Vừa nói xong ánh mắt mắt đã liền lãnh liệt, "Ngươi thăm dò ta!"
Không sai, một câu phủ định kia của Tang Chi chính là dùng để thăm dò Trinh phi. Loại tình cảm này người chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu, mà Trinh phi ba lần khẳng định như trảm đinh chặt sắt như thế, cho dù không nói rõ ràng cũng đã đủ để hiểu. Tang Chi đã nhận được đáp án rồi.
"Trinh phi nương nương, nô tì không biết người có ý gì? Thăm dò cái gì? Nô tì lấy đâu ra năng lực tương kế tựu kế với nương nương, chẳng qua rượu vào lời ra mà thôi." Tang Chi lại nói, như thể là vô ý, "Lại nói, từ đầu tới giờ nô tì nghe nương nương nói chuyện, không quá ba câu là sẽ quay trở về Hoàng quý phi nương nương. Xem ra nhất định là tỷ muội tình thâm đấy."
Trinh phi bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, "Ngươi nói bậy bạ cái gì!"
Thấy phản ứng như vậy, Tang Chi lại càng bình thản, "Nương nương như thế là có ý gì? Vậy không lẽ hai người thân là tỷ muội đồng tộc, vậy mà không phải tỷ muội tình thâm?
"Phải, đương nhiên là tỷ muội tình thâm."
"Hai người là tỷ muội tình thâm, ít nhiều gì cũng sẽ vẫn luôn có chữ tình đấy thôi. Cần gì phải tức giận?" Tang Chi khiêu mi cười cười, "Nương nương, thêm một chén?"
Trinh phi lạnh mắt nhìn người kia, nhưng vẫn là đưa chén ra. Lúc này mới lại nói, "Bổn cung phải trở về rồi."
"Nương nương xin cứ tự nhiên." Tang Chi nói miệng, cũng không có ý đưa tiễn.
Trinh phi đi được hai bước lại quay đầu, "Vậy là đêm nay ngươi không về Khôn Ninh cung?"
"Ta còn phải cầu phúc cho Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương." Tang Chi nói, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc chân thành.
Ánh mắt Trinh phi lại âm âm hiểm hiểm, "Sao không thử ngăn cản? Dù là không thể ngăn cản, ít nhất cũng đã thử tận lực. Con người sống trên đời, muốn thứ gì cũng phải tự tay lấy về." Nói xong liền quay đầu rời khỏi.
Tang Chi nghe lời này, cũng có thể coi như là chấn động trong lòng.
Vì sao không hành động? Vì sao không ngăn cản? Không phải Thuận Trị đế tráng niên mất sớm đó sao? Hắn có thể bảo vệ Tố Lặc được bao lâu? Không không, hắn chưa từng bảo vệ nàng. Trong mắt hắn nàng là cái gì? Hắn thực lòng có chút tình nghĩa dành cho nàng sao? Và, hắn có thể mang đến hạnh phúc cho nàng hay không?
Nữ nhân, nữ nhân nói chung – thậm chí Đổng Ngạc phi cũng chẳng là gì ngoài hai chữ này – chẳng qua cũng đều là thứ tiêu khiển cho hắn mà thôi. Nếu không sao hắn có thể ân ân ái ái với những người khác, ngay khi Đổng Ngạc thị bệnh tật quấn thân, yếu ớt suy nhược? Sao có thể? Hắn dùng thân phận Đế vương cho Đổng Ngạc thị ba chữ 'nàng yên tâm', hứa hẹn sẽ bảo vệ nàng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có đến thế mà thôi. Tang Chi xót xa thay cho Đổng Ngạc thị. Tang Chi nhận ra, hắn không thực lòng yêu nàng, khi mà nữ nhân hắn vẫn luôn nói lời yêu thương trên miệng lúc này đang yếu đuối suy nhược, trước tang tử sau tang huynh, thế lực chẳng còn vững chãi, tâm tư không thể an ổn. Một tấm chân tình Đế vương bạc đến lạnh người, trong lúc nữ nhân hắn vẫn luôn miệng thương xót lúc này đang chẳng hề vui vẻ, hắn vui vẻ sủng hạnh nữ nhân khác.
Lại nói, nữ nhân khác kia, liệu có thực vui vẻ hạnh phúc hay không?
Những chuyện khác Tang Chi không rõ, nhưng điều nàng có thể chắc chắn ấy là Hoàng đế tương lai không phải con ruột của Hoàng hậu. Nếu như Hoàng hậu có đích tử, lại là trưởng tử, tại sao ngôi vị lại rơi vào tay người khác cho được?
Trừ phi cũng giống như Vinh Thân vương, phúc không đủ dày để có thể sống sót nơi này.
Tang Chi toát mồ hôi lạnh, lập tức tỉnh rượu. Nàng chợt nhận ra sự sủng hạnh của Hoàng đế có khả năng không phải là một chuyện đáng mừng, mà còn là mầm mống của bi kịch.
Nếu thế, vì lí gì mà không ngăn cản?
Tang Chi đứng dậy, vội vàng dọn dẹp đống bừa bộn, rồi bước chân gấp gáp hướng về phía Khôn Ninh cung.
--- Hết chương 69 ---

Editor lảm nhảm:
Nhân tiện sự kiện chị Lan với chị Trinh trong sáng ngoài tối "cà khịa" nhau vụ "tình tỷ muội" thì để nhà đài ôn lại truyền thống "tình tỷ muội" của ba đời nhà Ái Tân Giác La:
- Thuận Trị đế: Đây, khỏi liệt kê, chưa gì đã thấy một đống drama "tình tỷ muội" tràn ngập khắp Đông - Tây lục cung
- Khang Hi đế: (skip)
- Ung Chính đế: Nữu Hỗ Lộc Chân Hoàn - Thẩm Mi Trang
- Càn Long đế: Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh - Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan.
Dù là cung đấu nhánh bách hợp hay là cung đấu chính tông thì truyền thống này nó vẫn tiếp nối từ đời này qua đời khác *thở dài*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện