Thái giám thủ vệ gác trước Vĩnh Thọ cung đã đổi, tuy chưa từng gặp Tang Chi nhưng dù sao đại danh của nàng vang xa như thế, bọn họ cũng đã từng nghe qua. Mà Tang Chi, đến đại môn Vĩnh Thọ cung rồi bước chân lại chần chừ, cuối cùng lại không vào.
Cảnh còn người mất, có vào cũng chẳng còn ý nghĩa.
Lâm Văn Lan nàng vốn dĩ đã hiểu ra từ lâu, rằng trên đời này có một vài người tuyệt đối không thể yêu, và đồng thời, cũng có một vài đoạn tình cảm không thể nói thành lời. Nhưng mà đáng tiếc, cuộc đời này chính là một giấc mộng hoang đường.
Vừa đi vừa ngẫm nghĩ, bước chân đã đưa nàng tới Ngự Hoa viên. Khâm An điện nằm giữa trung tâm Ngự Hoa viên, là nơi thờ cúng thần linh, đặc biệt thờ Huyền Thiên Thượng Đế, trước nay nghiêm cấm cung nhân tự ý ra vào. Tang Chi không có cảm xúc đặc biệt gì với nơi này, nhưng lúc này Khâm An điện lại là nơi duy nhất nàng muốn đến.
Giờ giới nghiêm trong nội cung đã điểm. Ngự Hoa viên rộng lớn muôn hoa muôn sắc, dưới cảnh đêm yên tĩnh lại trở nên trầm mặc. Vừa lúc thị vệ gác đêm đang đổi ca, thấy một mình Tang Chi tới đây vào lúc này cũng không khỏi lấy làm kỳ quái. Thị vệ vốn không biết Tang Chi, nhưng vừa nhìn đã cảm nhận được phong thái nàng không giống cung nhân tầm thường cho nên cũng không dám lãnh đạm, ân cần hỏi, "Giờ giới nghiêm đã điểm, Khâm An điện cũng không phải là nơi có thể tùy tiện tới. Cô nương là người cung nào?"
Tang Chi nhìn hắn, ánh mắt nàng cũng mang vào phần dò xét. Dưới ánh đuốc, sắc mặt thị vệ nhợt nhạt, tướng mạo không phải là điển trai, nhưng cũng là dạng dễ nhìn gây thiện cảm. Dáng người hắn dong dỏng cao, ước chừng đang còn là một thiếu niên trẻ tuổi.
Hắn thấy nàng không trả lời, liền cau mày nói với thị vệ bên cạnh, "Đêm nay thật sự quá kỳ quái rồi, Trinh phi nương nương vừa vào xong, bây giờ lại có một người kỳ lạ nữa."
Nghe được hai chữ 'Trinh phi', Tang Chi lúc này mới trả lời, "Ta là Tang Chi, Khôn Ninh cung Tang Chi."
Thị vệ không quen với tên cung nữ như Thái giám, nhưng bây giờ ba chữ 'Khôn Ninh cung' này đã không còn giống như xưa. Lẽ dĩ nhiên, hắn không dám đắc tội, "Hóa ra là người trong nội cung của Chủ tử nương nương. Xin hỏi cô nương tới có việc gì?"
"Ngươi vừa nói Trinh phi nương nương đang ở bên trong."
"Đúng vậy, lúc ta thay ca cũng vừa là lúc Trinh phi nương nương đi vào. Thực ra Trinh phi nương nương cũng thường xuyên tới Khâm An điện đấy, nghe nói là tới cầu phúc cho Hoàng quý phi nương nương."
Tang Chi nhìn hắn, suy nghĩ một chút mới nói, "Ta vốn là người của Thừa Càn cung, tối nay tới cũng là để cầu phúc cho Hoàng quý phi nương nương, tiện thể cũng là tham kiến Trinh phi nương nương, nhỡ đâu nương nương có gì phân phó."
Thị vệ lộ vẻ khó xử, đang lúc muốn cự tuyệt thì lại có một Thái giám đi ra. Vừa nhìn thấy Tang Chi hắn đã lập tứng cúi đầu khom lưng, bước lên trước, "Tang Chi cô nương cầu phúc cho Hoàng quý phi nương nương, tấm lòng trung này quả thật đáng ngưỡng mộ. Cô nương, vào đi thôi."
"Nhưng quy tắc đã rõ ràng, ngài..."
"Ngươi thì hiểu gì quy tắc! Ta nói là quy tắc, ấy chính là quy tắc đấy!"Hắn cắt lời, lại cười với Tang Chi, "Tang Chi cô nương, mời."
Tang Chi không ngờ địa vị của mình ở nơi nội cung này đã lên đến bậc này rồi. Nàng cũng không ý thức được mình trong mắt đám nô tài ở nơi này đã trở thành một kẻ thức thời, một kẻ cuốn vào vòng tranh đấu mà cuối cùng thu được lợi, một đường cứ vậy leo lên. Mới ra khỏi Tân Giả khố hai năm, đắc tội Trung cung, nhận trừng phạt ngay trước tiền điện Khôn Ninh cung; mạo phạm Hoàng quý phi, chịu phạt ngay ở Thừa Càn cung; theo hầu hạ Hoàng đế, đại náo Từ Ninh cung. Ấy thế mà không ai hiểu được vì lí gì, người này không những vẫn sống sót, mà cuối cùng cả Thừa Càn cung lẫn Khôn Ninh cung đều coi trọng nàng. Và cũng khó có người có thể nói được chính xác thì là do vận số của nàng tốt hay là do nàng có năng lực, mà khi nàng còn ở Thừa Càn cung, thế lực Hoàng quý phi như mặt trời ban trưa, còn khi nàng tới Khôn Ninh cung thì thế lực Hoàng hậu bắt đầu quật khởi. Đám nô tài dõi theo nhất cử nhất động của Tang Chi, có ghen ghét, cũng có bội phục. Mà bản thân nàng cũng ý thức được rất rõ mình tuyệt đối không thể xuất hiện quá nhiều, tốt hơn vẫn là tập trung làm cho tốt việc của mình.
Tang Chi nói lời cảm ơn, lại đưa hai người bọn họ chút bạc, đoạn, liền đi vào bên trong.
Phía sau cánh cửa là một bầu không khí hoàn toàn khác biệt. Nơi cung thần bái phật, đèn nến sáng rỡ, hương khói nghi ngút, trang nghiêm túc mục. Ngoài kia cảnh đêm bao phủ, trong này sương khói lượn lờ, ánh sáng hư hư ảo ảo, khiến cho người ta cảm thấy như đã lạc vào cõi mộng. Mặc dù chẳng thể đánh bay nỗi phiền não trong nội tâm, nhưng tâm trạng Tang Chi cũng đã thoải mái hơn không ít. Nàng tiến vào bên trong tiền điện, thấy được một bóng người đang thẳng lưng quỳ đó, ước chừng chính là Trinh phi.
Bước chân Tang Chi chậm lại, rồi dừng hẳn. Nàng do dự một khắc, nghĩ thế nào lại quyết định không đi vào, tránh phiền toái không đáng có. Mà tại thời khắc nàng xoay lưng đi, có một giọng nói vang lên, "Cũng đã tới cửa rồi, tại sao còn không vào?"
Tang Chi quay lại, cúi đầu, "Nô tì không dám quấy rầy nương nương". Chợt, lại nghe Trinh phi buông một tiếng cười giễu. Tang Chi lại nói, "Vậy nếu không còn chuyện gì, nô tì xin cáo lui."
"Khoan đã."
Trinh phi từ từ đứng lên, đi về phía Tang Chi. Tang Chi không tự chủ được mà đưa mắt nhìn lên, lại vừa lúc chạm phải ánh mắt mang ý dò xét không che giấu của người đang đứng trước mặt mình. Nàng cả kinh trong lòng, lập tức buông ánh mắt. Lại thấy người kia khẽ cười, "Tang Chi?"
"Có nô tì." Tang Chi điềm đạm cung kính.
"Ấy thế mà bổn cung lại thấy ngươi cũng chẳng phải kẻ nô tài."
"Nô tì không dám."
Tang Chi lùi lại một bước, ý muốn giữ khoảng cách thích hợp với người này. Chợt lại có một cỗ hương gỗ đàn hương thoảng qua sườn mặt mình. Trinh phi giữ lấy cằm Tang Chi, tay ngọc nâng cằm nàng lên, mà hành động này khiến cho nàng vô cùng khó chịu. Nàng quay mặt đi, tránh khỏi bàn tay Trinh phi, rồi bước chân lùi lại liền ba bước.
"Không còn sớm nữa, nô tì cáo từ."
"Làm gì có nô tài nào dám đối đãi với chủ tử như vậy." Trinh phi nâng giọng, môi khẽ động, thanh âm không lớn không nhỏ, "Tang Chi, bổn cung có thể chiếu theo tội đại bất kính mà ban chết cho ngươi."
Tang Chi dừng bước chân, mi tâm nhíu lại càng chặt, hẳn là trong nàng đã vô cùng khó chịu rồi, "Nô tì là người của Khôn Ninh cung, chỉ sợ rằng nếu có ban chết cũng không phiền đến nương nương tốn sức đích thân ban."
"Vậy sao?" Trinh phi nhìn bóng lưng thẳng thắn của người kia, ánh mắt cười mà như không cười, "Bổn cung thấy quả đúng là Hoàng hậu nương nương quá sức dung túng ngươi rồi."
Tang Chi đột nhiên chột dạ, nhưng lập tức đáp lại, ngữ điệu bằng phẳng, "Chủ tử nương nương nhân hậu, dù là ai cũng sẽ đều được đối đãi như vậy. Tang Chi chẳng hề có tài cán hơn người."
Trinh phi dời ánh mắt, lại nói, "Nghĩ lại ngày trước mới thấy khi ấy việc ban chết cho một cung nữ Khôn Ninh cung là một việc chẳng quá khó khăn. Mà lúc ngày lại chẳng giống như xưa, ngay cả thái độ của Hoàng thượng đối với Khôn Ninh cung cũng đã thay đổi rồi, tối nay thánh giá còn ngụ lại. gươi nói phải lắm, người của Khôn Ninh cung ngay đến bổn cung cũng không thể động vào."
Tang Chi yên lặng lắng nghe, bàn tay vô thức siết lại.
"Sao vậy, không phải đêm nay trên dưới Khôn Ninh cung đang hớn hở vui mừng nhận ân sủng sao? Ngươi lại đến một nơi tẻ nhạt như Khâm An điện làm gì?" Khóe môi nàng vẽ lên một mạt cười lành lạnh, "Ngươi không thấy mừng cho chủ tử sao?"
Tang Chi cảm thấy Trinh phi Đổng Ngạc thị này quả nhiên tuyệt đối không đơn thuần nhu thuận như trước mặt Hoàng hậu, thì ra móng vuốt đều đã giấu đi cả.
"Nô tì chính là vì mừng cho Hoàng hậu nương nương, cho nên mới tới Khâm An điện cầu cho Hoàng thượng và Hoàng hậu bách niên giai lão, thiên trường địa cửu."
Trinh phi hơi ngẩn người, nhưng rồi lại cười một tiếng như thể vừa nghe được chuyện gì hài hước lắm, "Bách niên giai lão, thiên trường địa cửu?" Nàng chẳng giấu giếm tia châm chọc trong tiếng cười, "Đây là thứ buồn cười nhất bổn cung nghe được từ đầu năm nay tới giờ. Thật khờ khạo. Hậu cung của Hoàng thượng mỹ nhân không thiếu, ngay đến Hoàng quý phi tỷ tỷ của bổn cung cũng không dám nói ra bốn chữ 'thiên trường địa cửu', mà ngươi lại dám nói sao?"
Tang Chi không đáp. Nàng cũng không vội rời khỏi nơi đây.
--- Còn tiếp ---

Editor lảm nhảm:
Chung Tuý cung Trinh phi Đổng Ngạc thị debut, mau vào pick team Chung Tuý cung không sau sẽ hối hận. Thích nương nương thì phải pick, thích hóng drama cũng phải pick, cái Chung Tuý cung là cái ổ drama của TCT chỉ sau Vĩnh Thọ cung. Nghiêm túc recommend team Chung Tuý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện